- Theo ngu kiến của tiểu đệ thì chỉ có một biện pháp là dùng kỳ binh để thủ thắng. Dù có mạo hiểm mình bị bại lộ nhưng bất tất phải úy kỵ.
Cao Thanh Vân nghe gã lý luận tỏ ra rất nể nang và y bắt đầu suy nghĩ.
Sau một lúc, Cao Thanh Vân hỏi :
- Tại sao ta lại không cần lo về điểm đó ?
Lý Ích đáp :
- Vì đối phương đã yên trí phòng bị hoàn toàn rồi thì có đoán ra việc Cao huynh phác giác địa chỉ của hắn, tấ mở cuộc điều tra xong mới hành động. Hắn đã bố tri cách đối phó như thành kiến định sẵn. Biến diễn đến đâu hắn theo kế hoạch đã vạch ra mà hành động đến đó theo thứ tự. Hai gã Tưởng, Đỗ đều nghĩ bụng :
"Thế là rõ ràng lắm rồi, cần chi phải giải thích nhiều?" Cao Thanh Vân nói :
- Kế hoạch của Lý huynh thật cao thâm trong lúc nhất thời. Xin Lý huynh tiếp giục suy luận thêm cho.
Lý Ích khiêm nhượng mây câu rồi nói :
- Dự mưu cùng phản ứng mau lẹ của Lục Minh Vũ như đã nói trên, vậy chúng ta đưa ra kế hoạch mà hắn hoàn toàn không tiên liệu được thì nhất định chương trình của hắn phải rối loạn hoang mang và lâm vào tình trạng yếu thế !
Cao Thanh Vân vỗ tay khen :
- Tuyệt diệu ! Tuyệt diệu !... Nhưng Lý huynh đã nghĩ đến biện pháp hạ thủ một cách cự thể chưa ?
Lý Ích xua tay đáp :
- Chưa. Song tiểu đệ biết rằng tất phải lợi dụng đến ả tiểu tỳ kia.
Cao Thanh Vân gật đầu nói :
- Tiểu đệ cũng nghĩ thế. Được rồi ! Bây giờ chúng ta hãy tạm gác chuyện Lục Minh Vũ.
Đỗ Biệt Nam hỏi :
- Chắc Cao huynh đã có chương trình hành động ?
Cao Thanh Vân đáp :
- Kể ra thì chưa có, nhưng trong lòng đã được khai thông chỗ bế tắc thì những chi tiết nhỏ nhặt không thành vấn đề.
Y đảo mắt nhin Lý Ích nói :
- Câu chuyện này các vị đã đề cập đến, tiểu đệ đưa ra một chúi thủ đoạn có thể khiến Đỗ huynh và Tưởng huynh không còn e ngại nữa. Tiểu đệ xin nói biện pháp để tùy cá vị châm chước.
Đỗ Biệt Nam nói :
- Thằng cha đó thật là khả ố. Nhưng nếu Cao huynh ra tay trừng trị gã cũng không thỏa đáng.
Tưởng Nhậm Phan cũng cho là phải.
Cao Thanh Vân nói :
- Động thủ với gã chỉ là hạ sách. Tiểu đệ giả làm thầy tướng để coi tướng cho những nhân vật giang hồ có thể lực và có tiếng tăm nhất ở đất này rồi tìm cơ hội thuận tiện bái kiến Tưởng huynh và Đỗ huynh khiến cho hết thảy mọi người trong thành này đều hiểu việc đó. Làm như thế thì đừng nói những vị thiếu gia con quan lại không dám gây sự với hai vị mà cả đến ác nhân trong Hắc đạo cũng phải kiêng nễ mấy phần.
Hai gã Tưởng, Đỗ biết kế này tuyệt diệu nhưng hiệu quả ra sao thì chưa hiểu. Huống chi Cao Thanh Vân sai ai đứng ra làm việc này ? Nếu là bọn lưu manh ở chốn quê mùa thì tránh đi còn chưa được, có lý đâu lại kết bạn với chúng ?
Hai người còn đang ngần ngại,bỗng nghe Lý Ích hỏi:
- Cao huynh đã biết nhân vật giang hồ nào nổi tiếng nhất trong bản thành chưa ?
Cao Thanh Vân đáp :
- Tại hạ biết thế nào được ?
Lý Ích nói :
- Theo nhận xét của tiểu đệ thì lão Tiêu sư Trần Vĩnh Hiệp là một nhân vật mà người bản thành ai cũng biết tiếng.
Cao Thanh Vân ồ một tiếng, rồi nói :
- Đã được Lý huynh đặc biệt nhắc đến thi danh vọng người này nhất định đủ để trấn áp gã kia. Sau đây vài ngày tiểu đệ sẽ làm xong việc đó. Đỗ Biệt Nam hỏi :
- Trần lão tiêu đầu về danh vọng thì đủ rồi, nhưng Cao huynh không quen biềt thì làm sao mà mời lão giúp mình được ?
Cao Thanh Vân cười đáp :
- Ở đây không có người ngoài, tiểu đệ nói thật cũng chẳng hề chi :
nhân vật như Trần Vĩnh Hiệp bất quá chỉ đứng vào hàng thử hai hay thứ ba trong võ lâm mà thôi. Lão mà kết giao được với tiểu đệ thì bạn đồng đạo sẽ kính phục lão gấp mấy lần. Muốn chơi với bọn Hắc đạo ai cũng cần phải tính toán trước. Nói tóm lại, lão mà giao kết với tiểu đệ liền có thể trấn áp được rất nhiều cao thủ Hắc đạo. Hai vị cứ yên tâm. Chuyện này tuy nhỏ mọn song đối với lão mong còn không được.
Lý Ích nói :
- Cao huynh là bậc hào kiệt đương thời. Y đã nói vậy toàn là sự thực, hai vị bất tất phải lo xa.
Hai gã Tưởng, Đỗ chưa biết trong lòng có kinh phục hay không, nhưng Lý Ích nói vậy, họ không tiện nhắc tới nữa.
Bốn người nói chuyện hồi lâu rồi Cao Thanh Vân cáo biệt.
Lý Ích nói :
- Tiểu đệ cũng về đầy, được Cao huynh làm bạn đồng hành một quãng càng tốt. Hai người ra khỏi Tưởng gia. Tên thư đồng đi trước cầm đèn lồng soi đường. Lý, Cao sông vai đi sau. Ban đầu hai người không lên tiếng nhưng đi được một quãng, Lý Ích liền hạ quyết tâm, mạnh dạn hỏi :
- Cao huynh có muốn đến hàn xá ngồi chơi một lúc không ?
Cao Thanh Vân hoan hỷ đáp :
- Hay lắm !
Hai người chỉ đối đáp một câu rồi lại lẳng lặng mà đi.
Đi một lúc nữa. Lý Ích lại cất tiếng hỏi :
- Tiểu đệ nghĩ mãi mà không hiểu có chỗ nào để mình hành động giúp Cao huynh ?
Cao Thanh Vân đáp :
- Dĩ nhiên Lý huynh nghĩ không ra. Ngay tiểu đệ cũng không dám cả quyết tin mình về ý nghĩ hoang đường này.
Lý Ích nói :
- Cao huynh cứ nói ra. Tiểu đệ quyết không sợ hãi. Cao Thanh Vân đáp :
- Tiểu đệ biết rồi. Lúc Lý huynh quyết định mời tiểu đệ đến chơi quý phủ là đã hạ quyết tâm chuẩn bị đối phó với bất cứ sự nguy hiểm hay khó khăn từ đâu đưa tới. Có đúng thế không ?
Lý Ích đáp :
- Cao huynh tài trí hơn đời, thông suốt mọi lẽ. Tiểu đệ kính phục vô cùng !
Cao Thanh Vân nói :
- Lý huynh dạy quá lời. Khi Lý huynh quyết định cùng đi với tiểu đệ một quãng đường, tiểu đệ đã biết rõ Lý huynh có lòng tương trợ. Nhưng những chuyện thù hận giết tróc trên chồn giang hồ nguy hiểm dị thường mà mối hậu hoạn không bao giờ hết. Lý huynh không nên dây vào là hơn.
Lý Ích hậu hỷ nói :
- Nghe giọng nói Cao huynh như vậy, đủ thấy tiểu đệ có chỗ xuất lực. Nguy hiểm hay hậu hoạn tiểu đệ chẳng cần để tâm, Cao huynh bất tất phải lo xa.
Cao Thanh Vân nhanh nhảu đáp :
- Hay lắm ! Chúng la hay về quý phủ rồi hãy bàn.
Chẳng bao lâu hai người đã đưa nhau vào một tòa phủ đệ rất lớn.
Lúc này đêm đã khuya. Tuy trên hành lang có thắp đèn, nhưng không thấy bóng người. Lý Ích cùng Cao thanh Vân vào tròng một tòa viện lạc rồi chủ dắt khách vào thư phòng và sai thư đồng pha trà đãi khách. Thư trai của Lý Ích cách bố trí thật cao nhã thoát tục. Ngoài bao nhiêu sách vở còn có cổ cầm, bảo kiếm, bàn cờ, lò hương. Vật gì cũng trong sạch không một vết bụi.
Cao Thanh Vân quan sát thư phòng một lúc rồi nói :
- Mới vào đã biết chủ nhân là tay thoát tục.
Lý Ích nói :
- Cao huynh quá khen rồi ! Chẳng dấu gì Cao huynh. Nơi đây do á muội là Tuệ Quỳnh bố trí.
Y chuyên về cách xếp đặt trong cung thất, nên hàng ngày nghiên cứu nghệ thuật. Nay được Cao huynh khen ngợi, đủ tỏ y đã có chỗ thành tựu.
Cao Thanh Vân khen thêm mấy câu nữa rồi hỏi :
- Lý huynh chẳng đã nói có hai vị muội muội ? Vậy còn vị nữa ưa thíc điều gi ?
Lý Ích đáp :
- Tuệ Quỳnh là nhị muội. Tam muội là Tuệ Tâm, tuy trí tuệ thông minh, nhưng suốt ngày chẳng làm gì thì còn điều chi thích thú nữa ?
Cao Thanh Vân cười hỏi :
- Chắc cô sở trường về chuyện ứng đối thù tiếp. Có đúng thế không ?
Lý Ích gật đầu đáp :
- Đúng thế. Không những y hoạt bát hơn Tuệ Quỳnh, mà còn nói năng trôi chảy hơn nhiều người khác... Tưởng cái đó không phải là môn sở trường của phụ nữ có đúng không ?
Cao Thanh Vân nói :
- Kể về bề thế gia phiệt duyệt như quý phủ thì chẳng cần phải nói nhiều. Có điều tiểu đệ muốn làm quen với cô.
Lý Ích lộ vẻ ngạc nhiên đáp :
- Cái đó thì dễ quá ! Tiểu đệ sai tiểu đồng đi kêu y vào đây!
Cao Thanh Vân nói :
- Bây giờ muộn mất rồi, e rằng kinh động cô có đìều không tỉện.
Lý Ích nói :
- Không hề chi. Chắc y cũng chưa ngủ.
Gã sai thư đồng đi gọi Tuệ Tâm. Cao Thanh Vân cũng không ngăn trở. Y hỏi:
- Tuệ Tâm tiểu thư chắc hay ngủ nluộn phải không?
Lý Ích đáp :
- Đại khái là như vậy. Thời gian thức ngủ của y không nhất định, có hôm ngủ sớm, có hôm ngủ muộn. Y là con người lớn mật tính nết ương ngạnh. Tiểu đệ không hiểu Cao huynh tại sao lại có điều thích thú đối với y ?
Cao Thanh Vân nói :
- Thế thì hay lắm !
Lý Ích ngạc nhiên hỏi :
- Sao, Cao huynh lại hy vọng y là con người như vậy ư ?
Cao Thanh Vân đáp :
- Theo chỗ tiểu đệ biết thì giữa ông anh và cô em thường thường tính tình trái ngược nhau.
Vừa rồi Lý huynh bảo Tuệ tiểu thư ưa thích bố trí cung thất cùng viên đình, tiểu đệ liền nghĩ ngay đến Tuệ Tâm tiểu thư chắc tính nết khác hẳn cô chị.
Lý Ích hỏi :
- Như vậy là làm sao ?
Cao Thanh Vân đáp :
- Tiểu đệ chỉ muốn chứng minh sự suy đoán của mình mà thôi.
Thật ra câu chuyện không phải giản dị như vậy. Cao Thanh Vân đã tính thầm:
"Trước khi chưa thấy mặt Tuệ Tâm, ta không tiện đưa ra ý kiến muốn nhờ cô giúp đỡ. Nếu cô không xinh đẹp rồi mình thu hồi ý lại thì không ổn chút nào." Lý Ích cũng biết Cao Thanh Vân còn có ý định gì, nhưng y không nói ra, gã cũng không tiện hỏi.
Hai người ngồi nói chuyện lúc nữa thì bên ngoài có tiếng bước chân vọng vào. Chớp mắt đã thấy một ngọn đèn lồng xuất hiện ở cửa viện soi rõ phía sau là một thiếu nữ. Nhãn quang của Cao Thanh Vân ban đêm cũng sắc bén phi thường. Chẳng những y ngỏ thấy dáng điệu tha thướt của thiếu nữ mà còn nhìn rõ cả nét mặt xinh đẹp của cô.
Y mừng thầm trong dạ tự hỏi :
"Hay lắm ! Bóng dáng và thái độ cô này đền hợp với nhu cầu của ta. Có điều mình chưa hiểu cô có sở trường về cách giả bộ không ? Theo thường tình mà bàn thì phàm người mạnh dạng nói năng hoạt bát đều giỏi diễn kịch.
Thiếu nữ kia gót sen thoăn thoắt tiến vào thư phòng. Cô nổi lên tràng cười rất lọt tai hỏi :
- Ca ca đưa về một vị quý khách nào đâu ?
Cặp mắt lòng đen lòng trắng phân ra rõ rệt của cô nhìn thẳng vào mặt Cao Thanh Vân, chứ không thẹn thò như các cô gái khác.
Cao Thanh Vân tập trung ý chí, mắt chiếu ra những tia hàn quang dương lên nhìn cô. Trước nay khí thế của y vẫn kiềm chế được kẻ khác. Cặp mắt cương nghị của y khiến đối phương phải thu nhãn quang về.
Lý Tuệ Tâm cảm thấy không I chịu nồi cái nhìn của chàng trai này, bất giác cô ngó ra chỗ khác để tránh luồng mục quang của đối phương.
Lý Ích giới thiện :
- Vị này là Cao Thanh Vân huynh....
Gã lại trỏ vào Cao Thanh Vân nói :
- Đây là xá muội Tuệ Tâm.
Cao Thanh Vân chắp tay nói :
- Thật là hân hạnh ! Thật là hân hạnh !
Lý Tuệ Tâm khép nép đáp lễ, cất giọng ôn nhu nói :
- Tiện thiếp xin ra mắt tướng công.
Lý Ích kinh dị hỏi :
- Ngươi học được lối văn nhã như vậy từ hồi nào ?
Lý Tuệ Tâm dịu dàng đáp :
- Ở trước mặt ca ca, tiểu muội mới dám phóng đãng một chút, tưởng không quan hệ gì. Nhưng đối với quý khách đây dĩ nhiên phải giữ quy củ.
Lý Ích nói :
- Muội muội nói thế thì nghe được lắm.
Cao thanh Vân cười thầm nghĩ bung :
"Con nha đầu này thật là giảo quyệt ! Hiện nhiễn thì không thể tranh cường với mình được, phải đổi làm thái độ nhu hòa để mình nhận định thị là cô gái ngoan ngoãn thủ lễ. Rồi thị sẽ nhân khi bất ý trở lại thái độ ương ngạnh với mình. Chà chà! Thị định giở thủ đoạn với một tay lão giang hồ như mình thì không được đâu." Cao Thanh Vân liền giả bộ ưa thích thái độ của Lý Tuệ Tâm, y nói :
- Tam tiểu thư là giòngg dõi danh môn, tại hạ là kẻ thô lỗ, có chỗ nào thất lễ mong liều thư nguyên lượng và chỉ giáo cho.
Lý Tuệ Tâm vẫn nhìn xuống dịu dàng đáp :
- Cao đại ca quá khen, tiểu muội không dám đâu.
Lý Ích nói :
- Cao huynh đến chơi nhà là một điều bân hạnh cho chúng ta. Tuệ Tâm, ngươi có đoán được Cao huynh la nhân vật thế nào không ?
Lý Tuệ Tâm đáp :
- Làm sao tiểu muội có thể đoán ra được ?
Lý Ích kiên trì giục :
- Ngươi nghĩ thế nào cứ đoán thế đi ! Không hề gì cả.
Lý Tuệ Tâm đáp :
- Tiểu muội chi cảm thấy Cao đại ca là con người khí khái, chẳng biết sợ trời sợ đất. Có khi y là một vị tướng quân, phải không ?
Lý Ích vui vẻ cười nói :
- Ngươi đoán cũng gần đúng.
Lúc này, Lý Tuệ Tâm tỏ ra là cô gái ôn nhu, xinh đẹp và thông tuệ.
Với kiểu cách này mà có chàng trai nào ngoạn thưởng cô thì chàng trai đó nhất định có vấn đề đưa ra chẳng ít thì nhiều.
Cao Thanh Vân dùng cặp mắt thưởng ngoạn nhìn thiếu nữ nhỏ tuổi mê người một cách thành thật chứ không làm bộ chút nào.
Lại nghe Lý Tuệ Tâm hỏi :
- Phải chăng Lý ca ca muốn ám thị Cao đại ca tuy chẳng phải là một vị tướng quân ở trong quân trường, nhưng cũng là một vị võ sĩ ?
Lý Ích đáp :
- Đúng thế.
Cao Thanh Vân nói :
- Tuệ Tâm tiểu thư chỉ quen thù tiếp những bậc nho sĩ phong lưu mà tại hạ là một kẻ võ phu thô lỗ. Nếu có chỗ thất lễ đắc tội, mong rằng tiểu thư lượng thứ cho.
Lý Tuệ Tâm trong lòng hả hê mỉm cười đáp :
- Cao đại ca văn nhã như vậy thì là dù người đọc sách cũng ít kẻ bì kịp.
Lý Ích xen vào :
- Hai vị nhất định quanh quẩn ở trong vòng khách sáo này mãi chăng?
Cao Thanh Vân bật cười đáp :
- Dĩ nhiên không phải.
Lý Tuệ tâm khẽ nói :
- Đó là những lời chân tâm của tiểu muội, tuyệt không một chút khách sáo nào hết. Một trang nhân tài tuấn kiệt như Cao đại ca ắt sau nầy làm nên sự nghiệp lệch đất nghiêng trời.
Cao Thanh Vân nói :
- Hy vọng của Tuệ Tâm tiểu thư cao quá. Tại hạ tự biết mình còn thấp nhiều không thể với lên cao được.
Lý Ích nói :
- Cứ coi lưởng mạo đường đường của Cao huynh thì lời phỏng đoán của tiện muội nhất định không lầm.
Cao Thanh Vân nói :
- Lý huynh cũng bị lệnh muội lừa gạt mới tán dương tiểu đệ như vậy. Thật đáng tức cười.
Bây giờ Cao Thanh Vân biến đổi sắc mặt trở thành nghiêm nghị. Dưới cặp mày đậm, cặp mắt chiếu ra những tia tinh quang trấ áp đối phương. Y nhìn chằm chặp vào mặt Lý Tuệ Tâm, bỗng đứng bật dậy rảo bước đến gần. Khi còn cách chừng ba thước, y dừng lại cúi xuống nhìn cô.
Thiếu nữ xinh đẹp nhỏ tuổi đột nhiên nổi tính quật cường, ngửng đầu lên nhìn y.
Hai người nhìn nhau một lúc. Cao Thanh Vân hỏi :
- Tại hạ bôn tẩu giang hồ lâu năm, hành động trong võ lâm còn là vì chúng sinh ở đời, chẳng hiểu Lý cô nương có tin như vậy chăng ? Lý Tuệ Tâm đột nhiên tiêu tan những ý nghĩ đối nghịch, cắt giọng ôn nhu đáp :
- Tiểu muội tin tưởng lắm.
Cao Thanh Vân nói :
- Tiểu thư đã lộ vẻ ôn nhu như khoé mắt đủ biết tiểu thư chân tâm tán thành tại hạ.
Lý Tuệ Tâm đáp :
- Đúng thế ! Nếu tiểu muội không thực lòng tin tưởng thì cũng kiên cường hung dữ chẳng kém gì Cao đại ca.
Cao Thanh Vân nói :
- Cái đó cũng không nhất định. Những bậc kỳ tài đại sĩ trong thiên hạ, chẳng thiếu chi kẻ tồi bại. Bọn họ đều có bản lãnh khắc phục được nhưng người thông minh tự tin.
Lý Tuệ Tâm đưa mắt nhìn xuống, không ngửng mặt lên, mà những nét xinh đẹp vẫn còn nguyên. Lý Ích hình như bữa nay là lần đầu mới phát giác những tính cách đặc biệt của cô em. Gã ngơ ngác nhìn cô, đồng thời im lặng không nói gì.
Cao Thanh Vân hỏi :
- Năm nay tiểu thư bao nhiêu tuổi?
Lý Tuệ Tâm đáp :
- Tiểu muội tuổi.
Cao Thanh Vần nói :
- Tại hạ cần nhờ cô nương giúp đỡ để tiêu diệt một kẻ tồi bại trong võ lâm. Người này cả những hành vi vô cùng tàn ác đầy mình máu tanh. Nếu đề hắn sống nữa thì còn nhiều người mắc phải độc thủ.
Lý Tuệ Tâm ngạc nhiên hỏi :
- Có chuyện đó ư ?
Cao Thanh Vân đáp :
.
- Đây là sự thực trăm phần trăm, quyết không nói giỡn với tiểu thư.
Lý Tuệ Tâm hỏi :
- Tiểu muội tấm thân bồ liễu yếu ớt thì làm sao mà đương nổi trách nhiệm lớn lao đó ?
Cao Thanh Vân đáp :
- Tiểu thư bất tất phải quan tâm về điểm đó.
Cao Thanh Vân nói câu này đề tỏ tính cách trọng yếu về công việc mà y muốn nhờ cô giúp đỡ.
Lý Tuệ Tâm nói :
- Nếu Cao đại ca quả có chỗ dùng đến, tiền muội đâu dám từ nan.
Cao Thanh Vân cả mừng nói :
- Thật là may cho tại hạ. Nhất là tiểu thư chưa hỏi viện trợ bằng cách gì đã ưng thuận liền, đủ tỏ tiểu thư đởm lược hơn người, trí tuệ cao thâm, có thể gánh nỗi trọng trách.
Y lùi lại mấy bước nhìn Lý Ích nói :
- Tiểu đệ chưa trưng cầu ý kiến của Lý huynh đã thỉnh lệnh muội trợ giúp là một cử động bất kính...
Lý Ích ngắt lời :
- Cao huynh vì muốn thử thách xá muội là người thế nào nên thi triển thủ pháp bất ngờ. Tiểu đệ cũng ý hội như vậy khi nào dám trách Cao huynh ? Có điều xá muội hãy còn nhỏ tuổi lại ít kinh nghiệm mà giao cho trọng nhiệm, vạn nhất làm lỡ việc thì sao ?
Cao Thanh Vân đáp :
- Lý huynh hay yên tâm. Lệnh muội bất quá thay thế một người để cho tiểu đệ có thể phóng tay hành động mà thôi.
Y mời Lý Tuệ Tâm ngồi xuống ghế rồi mới giải thích :
- Sở dĩ tiểu đệ không thể phóng tay triệu tập những trang tuấn kiệt trong võ lâm vây đánh Lục Minh Vũ là vì hắn thi triển cổ thuật vào một tên tỳ nữ mà chủ nhân của thị lại là một nhân vật có lai lịch đặc biệt không thề để người võ lâm bất cứ là ai ngó thấy.
Lý Ích ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi :
- Nếu vậy xá muội mạo xưng làm chủ nhân của ả nữ tỳ kia hay sao ?
Cao Thanh Vân đáp :
- Đúng thế. Lý Tuệ Tâm nói :
- Nếu chi chỉ một việc giả mạo làm nữ chủ nhân thì tiểu muội tin rằng Cao đại ca chẳng cần phí hơi sức cũng kiếm được người ngay. Vấn đề là ở chỗ còn xảy diễn biến phức tạp, nguy hiểm khó khăn, có đúng thế không ?
Cao Thanh Vân đáp :
- Phải rồi ! Cuộc an bài này của bọn tiểu đệ tựa như miếng mồi ngon bày ra để dẫn dụ ác ma vào bẫy.
Y nhìn Lý Ích hỏi liếp :
- Chỉ cần sao cho tên ác ma kia đến tòa nhà nọ là hắn mất ưu thế về địa lợi. Có đúng thế không?
Lý Ích đáp :
- Phải lắm ! Nhưng vạn nhất mà xá muội lúc lâm sự đâm ra hoang mang, e rằng chẳng những bị họa sát thân mà còn làm lỡ việc lớn, để tên ác ma tri cơ chạy thoát.
Lý Tuệ Tâm hằng đắng một tiếng rồi nói :
- Ca ca ! Ca ca đừng nghĩ rằng tiểu muội vô dụng như thế !
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT