Chu Gia Ngôn đến trại giam thăm Bạch Lâm. Mới chỉ qua một thời gian ngắn, cô nữ sinh với nụ cười dịu dàng ngày nào đã không còn nữa. Thay vào đó là mái tóc bù xù, ánh mắt dường như vẩn đục, giọng nói khàn khàn: “Anh còn đến đây làm gì?”.

Chu Gia Ngôn khẽ đáp: “Thăm em”.

Nghe vậy, cô gái đứng bên trong song cửa liền cười như điên dại.

“Chu Gia Ngôn, đừng coi em là con ngốc. Anh tưởng em không nhìn ra anh thích cô ta đến nhường nào sao? Anh tưởng em không biết anh vội vàng chạy ra ngoài đường để nhặt lấy bức ảnh, chỉ là vì trong bức ảnh đó có người mà anh yêu sao? Anh tưởng em không phát hiện thấy mỗi khi cô ta xuất hiện thì ánh mắt anh lại có nhiều phân vân hay sao? Nếu em không bắt gặp anh để cô ta tựa vào vai thì chí ít em vẫn có thể tự lừa dối bản thân, nhưng tại sao anh lại muốn em phải đối diện với sự thật tàn nhẫn ấy!”

Chu Gia Ngôn hơi cúi mặt, không phản bác, cũng không nói một lời nào. Thấy vậy, Bạch Lâm lại càng tức giận.

“Đừng tưởng không nói gì là xong chuyện, mau đưa em ra khỏi nơi quỷ quái này đi!”

Lúc này, người đàn ông luôn im lặng kia mới mở miệng nói chuyện.

“Anh đã thu xếp tương đối rồi. Em cố gắng chiu đựng thêm mấy ngày nữa.”

Thế nhưng, điều Bạch Lâm muốn nghe dường như không chỉ có vậy. Cô nhìn chằm chằm đối phương, chờ đợi và chờ đợi, tâm trạng điên khùng đã từ từ dịu xuống.

Một lát sau, cô tiến đến gần phía song cửa sổ, lấy can đảm nói: “Gia Ngôn, hứa với em. Cho dù em không thể bước chân vào nhà họ Chu, nhưng nếu em không cho phép, cả đời anh cũng không được quay về tìm cô ấy”.

Sự lặng im bao trùm một lúc lâu, Chu Gia Ngôn và Bach Lâm nhìn nhau, không chớp mắt.

Cuối cùng Chu Gia Ngôn khẽ đáp: “Được”.

Có lẽ không ngờ Chu Ngôn lại đồng ý một cách nhanh gọn như vậy, Bạch Lâm ngây người trong phút chốc. Cô đứng thẳng dậy với vẻ mãn nguyện, chuẩn bị rời đi không lời chào tạm biệt. Vừa quay đầu, một giọt nước mắt rơi xuống.

Gia Ngôn, anh biết không? Nếu anh không đồng ý, nếu anh nói “không”, thì cuối cùng em đã có thể từ bỏ anh. Em sẽ tự nhủ với bản thân rằng một người đàn ông không giữ lời hứa, vô trách nhiệm như anh thì có điểm gì đáng để em yêu? Thế nhưng, tại sao anh lại nói “được”?

Anh đồng ý, sẽ chỉ khiến em cảm thấy đau xót mà thôi! Em không từ thủ đoạn để giữ anh lại bên mình, nhưng chẳng thể giữ được trái tim anh.

Rõ ràng muốn yêu nhưng lại chẳng thể yêu.

Bạch Lâm đi rồi, Chu Gia Ngôn vẫn ngồi yên, ánh mắt xa xăm.

Không một ai biết rằng, mấy năm ở nước ngoài, anh đã từng trở về.

Anh ngồi ở hàng ghế cuối trên chiếc xe buýt kiểu cũ ở London, ngắm bức hình bốn người chụp chung, ngón tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt xinh xắn trên tấm hình, đi khắp các con phố lớn nhỏ. Xe buýt lác đác vài người, bỗng có giọng nói lanh lảnh vang lên, anh ngẩng đầu, trông thấy một cô gái với gương mặt điển hình của con gái châu Âu. Cô đang cố gắng đoạt lấy điếu thuốc trên tay chàng trai bên cạnh. Giây phút ấy, Chu Gia Ngôn bị nhấn chìm trong hồi ức dạt dào, vẻ mặt ngang ngạnh của Lập Hạ, vết sẹo trên cổ tay, nụ hôn nhẹ nhàng, tất cả đều hiện lên rõ ràng trong tâm trí, vô cùng sắc nét. Thế là, anh lấy điện thoại ra, đặt vé máy bay, vội vang trở về.

Đặt chân xuống thành phố B là năm giờ sáng, đi chuyến bay đường dài liên lục trong mười một tiếng, Chu Gia Ngôn gần như không chợp mắt chút nào. Anh không dám tin mình lại liễu lĩnh trở về như vậy, chỉ bởi vì một động tác giống người ấy. Cố An Sênh từng nói cho anh biết địa chỉ của Lập Hạ, thế nên vừa xuống máy bay, anh liền bắt taxi đến thẳng nhà cô.

Trời vẫn còn nhá nhem tối, xe chạy được một tiếng đồng hồ, sắc trời mới dần sáng.

Bảy giờ, xe dừng trước con ngõ nhỏ. Đầu ngõ có quầy bán đồ ăn sáng, một vài người vây quanh, chen lấn xô đẩy để gọi đồ.

Chu Gia Ngôn ngồi trong taxi chờ lấy lại tiền thừa, nghiêng đầu nhìn bọn họ, bất giác mỉm cười. Anh đoán, những ngày mình không ở đây, cô gái mà anh yêu có lẽ cũng như thế này, tinh thần luôn phấn chấn.

Đang mải mê suy nghĩ, một bóng dáng quen thuộc bỗng ùa vào tầm mắt, hệt như nàng Alice lạc vào xứ sở thần tiên.

Giữa cơn mua lá vàng của mùa thu, cô gái vẫn phong cách ngày nào, áo sơ mi dài tay với quần jean, đeo ba lô chạy đến quầy bán đồ ăn sáng mua sữa đậu nành. So với hình ảnh trong trí nhớ của anh, cô dường như gầy hơn và đen hơn. Thế nhưng, cái cách cô đột phá vòng vây, chen vào bên trong đám người thì vẫn không hề thay đổi.

Chu Gia Ngôn không khỏi phì cười, gương mặt càng thêm rạng rỡ.

Anh vốn muốn xuống xe, nhưng cánh tay đưa ra để mở cửa xe đột nhiên chơi vơi giữa không trung. Chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay chói lóa dưới ánh nắng của buổi sớm mai. Đó là món quà Bạch Lâm tặng anh.

Phải rồi, bên cạnh anh lúc ấy đã có một người con gái - người mà anh cần phải chăm sóc, người đã vì anh mà chịu bao tổn thương. Dù chỉ có mấy năm ở nước ngoài nhưng Chu Gia Ngôn đã trưởng thành hơn rất nhiều. Anh hiểu được rằng, cuộc sống không chỉ có tình yêu, mỗi người còn gánh trên vai trách nhiệm không thể thoái thác. Anh có thể trốn tránh, thậm chí có thể cao chạy xa bay, thế nhưng anh không nghĩ rằng sau khi làm vậy, mình vẫn có tư cách để trở về đem lại hạnh phúc cho Lập Hạ.

Bàn tay chần chừ đặt trên cửa xe hồi lâu. Cuối cùng dưới ánh mắt sốt ruột của tài xế, Chu Gia Ngôn nói: “Phiền anh đưa tôi quay lại sân bay”.

Điều đáng hận duy nhất, chính là không sớm nhận ra.

Nếu như anh trở về sớm một chút, vứt bỏ tất cả băn khoăn và sự kiêu ngạo, trước khi Bạch Lâm xuất hiện, trước khi sự cố kia xảy ra, giữa chúng ta liệu có phải là một dấu chấm tròn trịa xót xa đến vậy?

Hóa ra, khoảng cách đau đớn nhất chính là: em không ở bên cạnh tôi, nhưng lại ở trong trái tim tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play