Đột nhiên, toàn thân ông Chu run lên. Ông hét lớn: “Phẫu thuật! Lập tức làm phẫu thuật, tôi phải tiếp tục sống!”.
Phòng phẫu thuật sáng trưng. Tình hình bên trong diễn biến thế nào, không một ai rõ.
Tô Mạch lúc này mới cảm thấy mình điên rồ. Vì sao đối diện với người đã gián tiếp hại chết bố mình, cô lại kích động ông ta nổi lên dũng khí muốn tiếp tục sống? Người đàn ông già nua đó chính là thủ phạm khiến mẹ cô phải rời khỏi cõi đời này trong nuối tiếc và nhớ nhung, vậy mà cô lại tận lực muốn giữ lại mạng sống cho ông ta! Phải chăng chính là đạo lý máu chảy ruột mềm? Cho dù bản thân có hận người đó đến đâu chăng nữa, nhưng dòng máu chảy trong người cũng không thể thay đổi. Nào có ai muốn hứng chịu nỗi đau đớn khi người có chung huyết thống với mình lìa xa cõi đời?
Trong lúc chờ đợi, Tô Mạch ra chỗ khác gọi điện thoại cho Tần Sở, định dặn anh tự mình lo liệu bữa tối. Nhưng khi nghe thấy giọng nói của anh, cô lại do dự hồi lâu, dường như điều cô muốn nói không chỉ có vậy.
Tần Sở chờ một lát không thấy cô nói gì, bèn gọi: “Nguyễn Tô Mạch?”.
“Ừm...”
Thông thường, mỗi khi hai người nói chuyện thì kiểu gì cũng cãi nhau ầm ĩ, còn hôm nay, cô lại trầm mặc như vậy khiến anh cảm thấy có gì đó không ổn.
“Em đang ở đâu?”
Tô Mạch nhìn xung quanh rồi đáp: “WC”.
Lúc này, Tần Sở đang ngồi trong phòng làm việc, một tay cầm điện thoại, một tay cầm bút ký vào tập tài liệu mà thư ký vừa mang lên. Nghe câu trả lời của Tô Mạch, tay anh run lên một chút, suýt nữa thì nét bút bị nguệch.
“Tô Mạch, em có thể ngừng đùa giỡn đi được không hả?”
Đâu phải cô cố tình chứ!? Tô Mạch ấm ức.
“Em không đùa, em ở trong WC thật!”
Tần Sở day trán: “Được, vậy em nói cho anh biết, WC ở nơi nào khiến em mụ mị đầu óc đến mức này?”
Bấy giờ Tô Mạch mới nặng nề nói: “Em ở trong bệnh viện”.
...
Trở lại trước cửa phòng phẫu thuật, Tô Mạch cảm thấy vô cùng căng thẳng vì bầu không khí ngột ngạt lúc này. Chu Gia Ngôn vẫn ngồi trên băng ghế, mắt dán vào cửa phòng. Chu Dịch đang đứng cuối hành lang nói chuyện điện thoại. Đám người đứng túm tụm ban nãy đã tản đi, chỉ còn lại vài người nhà họ Chu và bảo vệ. Hoa Hội vẫn chưa dám tin Tô Mạch là con gái của Chu Lỗi, bà ta đi tới trước mặt cô, hỏi: “Mẹ cháu tên là gì?”.
Vì chuyện của Lập Hạ năm xưa Tô Mạch cũng chẳng ưa gì người phụ nữ này. Hiện giờ nghe giọng điệu của bà ta, cô lại càng thêm ghét, bà ta coi cô giống một tên lừa đảo không bằng.
Có thể do ở bên cạnh Tần Sở lâu ngày, Tô Mạch dần dần học được chiêu “gậy ông đập lưng ông”. Cô ngẩng cao đầu, nhìn thẳng Hoa Hội mà dõng dạc đáp: “Lâm Tịch”.
Không thấy đối phương hỏi thêm gì, Tô Mạch mới nói tiếp: “Sao nào? Cô có cần cháu nói thêm gì để chứng minh nữa không? Ví dụ như, năm xưa bố cháu đã oai phong một thời ở thành phố C thế nào? Ví dụ như, sau khi bố cháu bỏ đi cùng mẹ cháu, người nào đó mới có cơ hội giậu đổ bìm leo? Hay... có người đã không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, thậm chí uy hiếp cả một cô gái mềm yếu?”.
Nghe xong, Hoa Hội giận đến tím tái mặt mày. Bà ta nắm chặt hai bàn tay, phỏng chừng rất muốn tát Tô Mạch. Thế nhưng, người có phong thái quý phái quả nhiên hành xử cũng không tầm thường, cho dù đối mặt với người mà mình vô cùng căm ghét, vẫn có thể đè nén cảm xúc và tỏ ra thờ ơ.
Hoa Hội cười khẩy một tiếng rồi nói: “Xem ra từ lâu cháu đã biết mình mang họ Chu nhưng không nói ra. Đúng lúc này cháu đột nhiên xuất hiện nhận tổ tông. Mục đích của cháu là gì, có lẽ đứa trẻ lên ba cũng biết!”.
Đúng, Tô Mạch đã biết mình mang họ Chu từ lâu. Năm xưa sau khi lo hậu sự cho mẹ xong, cô mang theo cuốn nhật ký của mẹ quay trở về thành phố C cùng Cố An Sênh. Vì muốn tìm lại những ký ức ngọt ngào thuở bé, cô đã đọc cuốn sổ đó, không ngờ bên trong còn cất giấu sự thật về thân thế của mình.
Thế nhưng, cô chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ bước chân vào ngôi nhà không thuộc về mình ấy! Gia đình của cô, kể từ sau khi bố mẹ lần lượt qua đời, đã hoàn toàn tan vỡ. Cô không có cảm tình với bất luận người nào nhà họ Chu.
À, ngoại trừ Chu Gia Ngôn - người con trai mà Lập Hạ vẫn luôn nhớ nhung.
Nghe câu chất vấn đầy ẩn ý của Hoa Hội, Tô Mạch không khỏi cảm thấy nực cười. Cô đã sớm đoán được bà ta sẽ nói như vậy.
“Ý cô là cháu trở về để đòi phân chia tài sản phải không? Được thôi, cháu nói thật cho cô biết, cháu nhằm đúng lúc này về, mục đích chính là vì tài sản! Thế nhưng, không phải đòi phân chia, mà là lấy lại những gì vốn thuộc về cháu! Một xu cũng không được thiếu!”
Nói ra những lời hùng hồn kia, Tô Mạch cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Lần này thì Hoa Hội đã thực sự bị chọc giận, bà ta vung tay lên, đúng lúc Chu Gia Ngôn ngoảnh lại. Anh vội đứng dậy muốn ngăn cản mẹ mình nhưng đã có người khác nhanh chân hơn.
Tần Sở vừa tóm lấy cổ tay Hoa Hội, vừa kéo Tô Mạch vào lòng mình. Anh nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt, lạnh lùng nói: “Cô Hoa, xuống tay với một người là bậc con cháu mình, chuyện này đồn ra ngoài không hay ho gì đâu”.
Chu Gia Ngôn không nhịn được phải lên tiếng: “Mẹ!”.
Hoa Hội chậm rãi buông tay xuống. Dù sao, bà ta cũng không thể không nể mặt Tần Sở.
Bấy giờ Tần Sở mới ôm Tô Mạch xoay người rời đi. Thấy cô giãy giụa như muốn ở lại, anh càng giữ cô chặt hơn, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Hiện giờ, tốt nhất là em không nên ở lại đây”.
Chẳng hiểu sao, khi nghe Tần Sở nói vậy, Tô Mạch chợt có một cảm giác yên bình lạ. Thường ngày anh hay bắt nạt cô, công kích cô, nhưng đến lúc quan trọng, anh luôn xuất hiện kịp thời để đứng ra che chắn cho cô, bảo vệ cô.
Ngoan ngoãn theo Tần Sở xuống tới tầng một, Tô Mạch mới nhớ ra điều gì, dừng lại nói: “Em quên thức ăn rồi!”.
Tần Sở đang ôm vai cô, nghe vậy liền vỗ nhẹ đầu cô mà mắng: “Anh thấy ngay cả não em cũng bỏ quên mất rồi! Vừa nãy tình hình như vậy mà em dám đối đầu với người ta? Em cho rằng mình là ai? Có phải lần trước nếm mùi chưa đủ hay không?”.
Vừa rồi khi Hoa Hội giơ tay lên, cô đã chuẩn bị tinh thần chịu đòn. Nào ngờ, Tần Sở xuất hiện kịp thời, kéo cô tựa vào ngực anh.
Hóa ra, đó là cảm giác được bảo vệ?
Nhớ tới ngày mẹ cô qua đời, Cố An Sênh vội vã chạy xe từ thành phố C trở về bên cô. Khi bóng hình người con trai ấy xuất hiện trong đường nhìn nhạt nhòa nước mắt của cô, cô thậm chí còn không có can đảm để bật khóc, chỉ nói vẻn vẹn mấy chữ: “An Sênh, một mình thật đáng sợ!”.
Thấy viền mắt cô đỏ hoe, Tần Sở thôi không trách móc cô nữa.
Tô Mạch hít sâu một hơi như thể muốn kiềm chế điều gì. Làn nước trong mắt thoáng cái biến mất, cô chọc chọc cánh tay Tần Sở, nói: “Này, nếu ngày mai anh không còn sống trên cõi đời này nữa thì hôm nay anh muốn làm chuyện gì nhất?”.
Tần Sở nhìn cô mấy giây rồi đáp: “Anh không thích trả lời mấy câu hỏi không thực tế này!”.
Tô Mạch nài nỉ: “Anh nói đi mà! Ngộ nhỡ thật sự có một ngày như thế, biết đâu em có thể giúp anh hoàn thành tâm nguyện, đúng không?”.
Nói xong, cô bật cười mấy tiếng gượng gạo. Đột nhiên, Tần Sở nghiêng người, cúi đầu xuống. Hơi thở của anh bao phủ lấy gương mặt cô, dịu dàng không gì sánh được.
Khoảnh khắc đôi môi Tần Sở chạm vào trán, nước mắt Tô Mạch bất ngờ tuôn trào như mưa. Cô bám chặt cánh tay Tần Sở, tựa đầu vào hõm vai anh mà khóc nức nở như một cô bé con bị người ta bắt nạt.
“Tần Sở, thực ra em rất sợ, anh biết không? Lúc bố qua đời, em còn quá nhỏ nên không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ thấy đáng tiếc vì sau này sẽ không còn được ăn hai phần kẹo sữa nữa. Nhưng ngày mẹ em ra đi, em mới cảm nhận sâu sắc thế nào là cô độc. Anh sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác khi bản thân cho rằng cả thế giới không còn ai liên quan tới mình, đột nhiên lại phát hiện ra vẫn còn có người chung dòng máu với mình. Anh càng không hiểu được nỗi đau đớn tột cùng khi số phận lần thứ hai muốn cướp đi người thân của mình.”
Tần Sở ôm lấy vai cô, nói: “Tô Mạch, những cảm giác đó của em, anh không cần phải hiểu! Mỗi người sống trên đời này đều có những bí mật và nỗi đau riêng. Nhưng cuộc đời rất công bằng, chúng ta ai cũng chỉ có một lần sinh tử, vì thế đều phải dùng gần nửa cuộc đời để cảm thụ sự cô độc, chỉ có như vậy, nửa đời sau bản thân mới biết trân trọng hạnh phúc mà mình có được. Em hiểu không?”
Một lát sau, Tô Mạch mới thôi nức nở, ngẩng đầu lên nói với giọng rầu rĩ: “Anh tốt nghiệp đại học chuyên ngành gì thế?”.
Tần Sở đã quen với sự thay đổi thình lình của cô từ lâu nên không lấy gì làm ngạc nhiên. Anh nhún vai: “Ngành Trung văn, em tin không?”.
Tô Mạch sụt sịt mũi, gật đầu: “Tin! Bây giờ anh có nói anh là một doanh nhân phong độ, chính trực, nhân phẩm tốt,... em đều tin”.
“Anh vốn dĩ là người như vậy!”
“Thế anh tăng lương cho em thêm năm trăm đồng mỗi tháng nhé!”
“Anh nghĩ anh vẫn nên làm một kẻ vô lương tâm thì hơn!”
Người ta vẫn hay nói, có động lực sống thì sẽ vượt qua mọi bệnh tật. Tô Mạch cảm thấy, Chu Phóng chính là ví dụ điển hình.
Cuộc phẫu thuật ngày đó tiến hành thuận lợi, cả nhà họ Chu ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Tô Mạch đến thăm ông Chu mấy lần nhưng không vào trong, cô chỉ cần biết tình trạng sức khỏe của ông tiến triển tốt là đủ. Về phần nhận người thân, cô không nghĩ tới, cũng cảm thấy không quan trọng với mình.
Như mọi khi, hôm nay Tô Mạch đến bệnh viện và lại đứng ngoài cửa nghe lén ông Chu nói chuyện với Chu Gia Ngôn. Trùng hợp là Chu Gia Thanh mới từ nước ngoài trở về, cũng vào thăm ông. Hai người chưa từng chạm mặt nhau nên Tô Mạch không biết đó là em gái của Chu Gia Ngôn. Đang thập thò ngoài cửa, quay đầu lại đã thấy có người đứng sừng sững sau lưng, Tô Mạch giật mình hét toáng lên.
Nghe thấy tiếng kêu, Chu Gia Ngôn đi ra mở cửa, trông thấy Tô Mạch bị Chu Gia Thanh kéo tay giữ lại.
“Chị chính là người “đại náo” bệnh viện hôm trước? Nguyễn Tô Mạch?”
Tô Mạch lúc này chỉ muốn mau chóng chuồn đi, vậy mà đối phương khăng khăng giữ chặt cô, lại còn tỏ ra vô cùng phấn khích.
“Aaa...! Em rất ngưỡng mộ chị! Nhà em từ xưa tới nay chưa từng có ai dám gọi thẳng tên ông nội!”
Thái độ niềm nở của Chu Gia Thanh khiến Tô Mạch ngẩn người. Lúc này, Chu Gia Ngôn cũng đi ra, nhìn cô một lát mới nói: “Đến rồi à?”.
Giọng điệu như thể đã biết sớm muộn gì cô cũng xuất hiện ở đây.
Tô Mạch cứng nhắc gật đầu: “Ừm”.
Thế là, cuộc gặp mặt cô né tránh cuối cùng cũng vẫn xảy ra.
Ông Chu nằm trên giường bệnh, tỉ mỉ ngắm nhìn gương mặt Tô Mạch. Bề ngoài ông tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực chất, đáy lòng lúc này không hề phẳng lặng.
Đến khi bầu không khí trong phòng đã đông đặc vì sự yên tĩnh khác thường, ông Chu mới chậm rãi mở miệng: “Lông mày của Chu Lỗi dày hơn một chút, nhưng mà ánh mắt thì rất giống”.
Thấy thái độ của ông không nghiêm nghị như mọi khi, Chu Gia Thanh mới dám đánh bạo làm nũng: “Ông nội, trong mắt ông chỉ có chị Tô Mạch thôi, cháu không vui tẹo nào!”.
Chu Gia Ngôn cốc nhẹ vào đầu em gái: “Nói năng với ông thế à?”.
Ông Chu cười cười: “Ngôn Ngôn, đi báo với bệnh viện, hai ngày nữa làm thủ tục xuất viện cho ông”.
Sức khỏe của ông Chu đã phục hồi khá nhiều sau ca phẫu thuật, phía bệnh viện đề nghị ông nằm viện thêm ít ngày để theo dõi. Nhưng ông đã kiên quyết ra viện thì không ai cản được.
Chẳng bao lâu sau đó, thành phố C diễn ra một buổi yến tiệc long trọng, chính xác thì đó là một bữa tiệc nhận người thân. Tô Mạch chưa bao giờ nghĩ tới việc mình trở thành nhân vật chính trong câu chuyện cổ tích con vịt xấu xí biến thành thiên nga xinh đẹp. Sau mấy lời ngắn gọn mà rõ ràng của ông Chu, toàn bộ khách khứa đều nâng ly chúc mừng, không một ai tỏ ra nghi ngờ độ chính xác của thông tin này.
Liên tục có người đến chạm cốc khiến Tô Mạch cảm thấy thiếu tự nhiên. Đôi khi nghe đối phương nói, cô cũng không biết phải đáp lời thế nào. Cô vô thức đưa mắt tìm kiếm xung quanh. Bất chợt, giọng nói quen thuộc vang lên. Tô Mạch lập tức ngoảnh đầu lại. Quả nhiên là Tần Sở, anh đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên mà cô không quen biết. Toàn những câu chữ khách sáo và từ ngữ chuyên ngành lạ tai.
Tô Mạch đứng khá gần Tần Sở, nhưng lại do dự không biết nên bắt chuyện với anh thế nào mới phải.
Tần Sở chợt nghiêng đầu, nhìn thấy Tô Mạch, anh liền đặt ly rượu trong tay xuống, đi về phía cô.
“Nếu anh khen em, liệu em có thấy không quen?”
Nghe được giọng điệu cợt nhả quen thuộc ấy, Tô Mạch mới cảm thấy bớt căng thẳng.
“Tốt nhất là anh cứ đả kích em như trước thì hơn!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT