CHƯƠNG 3
Bóng đêm dần buông xuống, ta ngoặt vào một ngõ nhỏ khá tối, vội vàng đi về phía trước.
Vừa rồi chỉ lo trao đổi phật pháp với người khác mà nhất thời quên mất canh giờ, trở về muộn như vậy, chắc chắn Minh Tâm sẽ không ngừng lải nhải.
Nhịn không được cười khổ một cái.
Nếu như nhớ không lầm, ta mới là người làm sư phụ đi?
Lại đi về phía trước vài bước, xa xa trông thấy ở đầu phố dường như có một người đang đứng. Nam tử kia một thân trang phục màu đen, bội kiếm thật dài đeo ở bên hông, lưng dựa vào tường cao, khoanh tay mà đứng. Khuôn mặt của hắn nhìn cũng không tồi, nhưng toàn thân trên dưới đều mang theo sát khí, chỉ cần nhìn cũng biết người này không phải loại lương thiện gì.
Sẽ không phải là một giang hồ nhân sĩ chứ?
Ta cúi thấp đầu, cho rằng cái gì cũng không nhìn thấy, lẳng lặng đi qua người hắn.
Nhưng nam nhân kia lại cố tình mở miệng ngay lúc này, kêu lên: “Đại sư xin dừng bước.”
Thanh âm lạnh buốt như băng, không hề có sức sống y như biểu tình trên mặt hắn.
Ta dừng bước chân, chậm rãi quay người lại, mỉm cười.
“Vị thí chủ này… Tìm bần tăng có việc?”
Hắn khẽ gật đầu, nói: “Hầu gia nhà ta đã chuẩn bị sẵn rượu và đồ nhắm, thỉnh cầu đại sư rời bước đến đó.”
Khúc Lâm Uyên? Nhanh như vậy đã tìm tới báo thù sao?
Hồ nước lạnh như vậy, ta còn nghĩ ít nhất y phải nhiễm bệnh một thời gian dài chứ.
Ta cau mày, đang muốn đáp lại, lại chợt thấy nam nhân kia lấy từ trong ngực ra một thứ.
Cảm thấy cả kinh, lập tức liền sững sờ tại chỗ.
Đó là một chiếc chuông đồng màu tím — thứ ngày thường Minh Tâm hay đeo ở trên người… Khúc Lâm Uyên ngay cả con tin cũng đã bắt rồi. Y vì tìm ta báo thù, thật sự mất không ít tâm tư đâu.
Giờ này phút này, ta dù có không muốn đến thế nào, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi gặp y.
Vì thế ta khẽ thở dài, nói: “Còn thỉnh thí chủ dẫn đường.”
Nhưng mà, hắc y nhân kia cũng không dẫn ta đến phủ Hầu gia, ngược lại đi vào một xóm làng chơi, cuối cùng dừng lại ở cửa một kỹ viện nào đó.
“Hầu gia chờ ở bên trong.” Hắc y nhân lạnh lùng nói một câu, vừa chuyển mắt đã không thấy bóng dáng.
Ta nhìn đèn màu treo đầy ngoài cửa, cùng với mấy chữ ‘Túy Hồng lâu’ cực to, cảm giác thái dương khẽ giật giật đau nhức.
Khúc Lâm Uyên cố ý muốn một hòa thượng đặt chân vào nơi phong nguyệt này, tự nhiên là vì mượn nó để nhục nhã ta, chỉ tiếc… Lại làm cho y thất vọng rồi.
Vô luận là thanh lâu kỹ viện, hay là Diêm La địa phủ, với ta tất cả đều như nhau mà thôi.
Ta mở cửa chính rồi bước vào, cũng không để ý tới chỉ trỏ của người khác, lập tức đi lên lầu hai, gõ cửa một gian sương phòng. Không cần hỏi đường, ta tự nhiên có cách biết người mà mình cần tìm kia ở đâu.
Vào phòng, chỉ thấy Khúc Lâm Uyên dựa người trên nhuyễn tháp, mái tóc buông lỏng, quần áo hỗn loạn, vẻ mặt lười biếng, bên cạnh có mấy mĩ cơ làm bạn.
“Hầu gia.” Ta nhẹ nhàng gọi một tiếng, hai mắt đảo xung quanh, cũng không thấy bóng dáng của Minh Tâm.
“Đến đây a.” Khúc Lâm Uyên ngước mắt, thanh âm dịu dàng động lòng người. “Mấy ngày trước ta mới được tặng trà mới, nghe nói còn là cực phẩm. Một mình uống thì cảm thấy có chút không thú vị, cho nên cố ý tìm đại sư ngươi đến đây. Chuyện xảy ra có hơi đột ngột, đại sư sẽ không để ý chứ?”
Ta lắc lắc đầu, cười rất chi là vân đạm phong khinh, một mặt đáp: “Hầu gia thật sự là có nhã hứng.”
Ở nơi pháo hoa, cùng một hòa thượng uống trà, hưng trí như vậy… Thật sự là thường nhân không thể bằng được.
“Một khi đã như vậy, vậy thượng trà đi.” Y nói xong liền miễn cưỡng phất tay, ý cười trên mặt không giảm.
Mới vừa phân phó, lập tức đã có người bưng khay trà đi ra, nhưng lại chỉ có một chén, hơn nữa trực tiếp dâng đến trước mặt ta.
Nước trà kia oánh lục trong suốt, nhìn qua thì có vẻ bình thường, nhưng sau khi uống vào xong, ta tuyệt đối sẽ không bình thường được. Rõ ràng là cái bẫy nam nhân kia bày ra, chỉ còn chờ ta ngoan ngoãn nhảy vào nữa là xong.
Khúc Lâm Uyên thấy ta chần chờ không quyết, liền vỗ tay một cái, trong miệng thì thầm: “Lam Yên!”
Trong nháy mắt, một đạo bóng đen lập tức xuất hiện trong phòng. Mặt mày đạm mạc, chính là hắc y nam tử ta mới gặp vừa rồi.
“Ta lần trước nhất thời vô ý, trượt chân rơi xuống nước,” Khúc Lâm Uyên nói xong liếc xéo ta một cái, rõ ràng vẫn đang cười, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ ngoan độc, “Cho nên, cố ý thỉnh cầu hoàng thượng một đại nội thị vệ đi theo bảo vệ. Đại sư vừa rồi cũng thấy rồi chứ, võ công của Lam Yên cực cao, lúc giết người lại lưu loát. Nếu không… Để cho hắn lập tức thử xem?”
Ngụ ý, là muốn lấy đồ đệ ngốc kia của ta đến để thử đao sao?
Ta liếc mắt nhìn một cái, nụ cười lui dần, trong đầu lại hơn vài phần buồn bực.
Y cố ý bắt Minh Tâm, hóa ra là vì muốn uy hiếp ta.
Nam nhân này rõ ràng bộ dạng ôn văn tuấn nhã, lại cố tình… Tâm như rắn rết.
“Không phải là chén trà sao? Bần tăng uống là được.” Ta thở dài thật sâu, nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch.
Khúc Lâm Uyên ở bên cạnh nhìn thấy, nở nụ cười nhè nhẹ. Y một tay chống cằm, tay kia thì nhẹ nhàng vung lên, lập tức liền có nữ tử uyển chuyển bước vào, sau khi vén váy thi lễ, liền hòa theo tiếng đàn sáo nhanh nhẹn khởi vũ.
Tay áo dài bay lượn, từng đợt từng đợt mùi thơm ngát phất qua mặt. Không chỉ có kỹ thuật nhảy động lòng người, đến ngay cả ánh mắt cũng dường như dẫn theo hàng nghìn hàng vạn mị ý.
Ta chỉ đứng ở bên trong chốc lát, lập tức phát giác thân thể nóng lên, trên mặt hơi hơi đỏ ửng.
Thuốc này phát tác thật là nhanh! Hơn nữa… Quả thật là xuân dược không tồi.
Ta lắc lắc đầu, chỉ biết cười khổ ~
Xem ra, Khúc Lâm Uyên là quyết phải tìm ta báo thù. Chỉ là thủ đoạn này có hơi độc ác, đối với một hòa thượng mà nói, rượu độc làm thủng bụng, cũng tốt hơn xuân dược vạn lần.
“A di đà phật.” Ta hơi cụp mắt xuống, yên lặng bắt đầu tụng kinh văn.
Chỉ tiếc, nam nhân cực thích mang thù kia cũng không tính toán buông tha ta như vậy. Không lâu sau, y liền cho lui người hầu hạ hai bên, chỉ chừa lại một vũ cơ dung mạo tuyệt lệ.
Khúc Lâm Uyên cười mà như không cười liếc nhìn ta một cái, nói: “Ta nghe nói, người tu hành đều phải thanh tâm quả dục, đắc đạo cao tăng như đại sư thế này, hẳn là càng tuyệt đối không gần nữ sắc nhỉ? Không biết là… Một khi đại sư phá sắc giới thì sẽ như thế nào, có thể xấu hổ đến nỗi nhảy hồ tự sát không?”
Mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, trong ngữ khí tràn đầy giọng điệu chế nhạo.
Lại là hồ! Giờ đây ta vừa nghe thấy từ này liền đau đầu, hiện tại nghĩ lại, ngày ấy mình thật sự đã quá mức xúc động, thân là một người xuất gia, sao lại có thể tùy tiện kết thù kết oán với người khác chứ?
Hôm nay đến nông nỗi này, chỉ sợ… Không dễ thu dọn.
Y thấy bộ dáng ta như vậy, lại càng cảm thấy đắc ý, giơ giơ tay lên, nói: “Thay ta tận tình hầu hạ Trường Ly đại sư.”
Nữ tử đứng ở trước người ta đáp nhẹ một tiếng, lập tức liền động thủ cởi quần áo, một mặt lại duỗi tay ra chậm rãi đặt lên cần cổ của ta.
Mị nhãn như tơ, hơi thở như lan.
Ta vẫn không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, mày nhẹ nhàng nhíu lại.
Trong cơ thể có một cỗ khí nóng đấu đá lung tung, hô hấp dần hỗn loạn, tâm tư chạy loạn khắp nơi, làm thế nào cũng không khống chế được.
Khó tránh khỏi cảm thấy có hơi tức giận, đường đường một Hầu gia, lại sử dụng thủ đoạn hạ lưu đến mức này, thật cũng không sợ bị người ta chê cười.
Ta từ nhỏ đã xuất gia làm sư, tuổi tu hành cũng không tính là ít, nhưng dù sao tuổi trẻ khí thịnh, một khi gặp phải khiêu khích của người khác, sẽ lộ bản tính.
Giống như bây giờ, thật sự là không thể nhẫn nhịn được nữa.
Nếu không phải còn muốn giữ mặt mũi trước mặt nam tử ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh kia, ta sợ là có thế nào cũng không nuốt nổi cục tức này.
Vì thế ta khẽ nhắm mắt lại, nhiệt ý trên người dần biến mất. Đến khi mở mắt ra, đáy mắt đã trở nên thư thái trấn tĩnh.
Ta liếc mắt nhìn nữ tử quần áo cởi ra một nửa, đang dựa sát trên người mình, bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, hỏi: “Nữ thí chủ, không lạnh sao?”
Nàng kia sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn lại ta.
Ta lại vẫn đang cười, bàn tay nhấc lên nhẹ nhàng vung một cái, nữ nhân kia tức khắc liền mễm nhũn ngã xuống.
Sau đó lại tiến lên vài bước, đón nhận Khúc Lâm Uyên cũng đồng dạng khiếp sợ, chỉ cần một cánh tay phải, đã có thể vây y vào giữa nhuyễn tháp, không thể động đậy nửa phần.
Một mặt lại tựa đầu rướn người qua, khẽ nói một cách ám muội: “Hầu gia nếu muốn biết bần tăng có xấu hổ và giận dữ đến nỗi tự sát không, vậy sao không… Tự mình thử xem sao?”