CHƯƠNG 20
Rất muốn cứ ôm chặt lấy người trong lòng ngực như thế này, nhưng dù sao đây cũng là trong viện nhà người ta, thật sự không thể làm càn quá mức. Cho nên đành lưu luyến không rời buông lỏng tay ra, khẽ chạm lên mái tóc đen mềm mại của Khúc Lâm Uyên, nhẹ giọng nói: “Trở về đi.”
“Vậy yêu quái thì sao?”
Day day thái dương tỏ vẻ bất lực, đáp: “Hôm khác lại đến bắt.”
Vì ba trăm lượng bạc mà phí nhiều thời gian như vậy, thật là không đáng giá mà.
Vì thế nắm lấy tay Khúc Lâm Uyên, đi thẳng một đường ra khỏi cửa.
Một lát sau, y đột nhiên quay đầu liếc nhìn ta một cái, nhỏ giọng hỏi: “Này! Ngươi rốt cuộc… Là từ cái gì biến thành?”
“Ta…” Ngẩn người, muốn nói lại thôi.
“Dừng!” Y dùng hai tay bịt chặt lỗ tai, hô to, “Nếu như rất ghê tởm thì không cần nói ra.”
Trong lòng lại nhảy dựng lên.
Thấy bộ dáng y có vẻ rất nghiêm túc, ta bỗng nhiên có cảm giác tội ác.
Ta không thích gạt người, nên khi gặp vấn đề không thể trả lời ta thường nói mấy đáp án nước đôi nghĩ kiểu nào cũng được, cố ý dời chủ đề sang việc khác. Nhưng giờ phút này, lại không muốn làm cho y tiếp tục hiểu lầm nữa.
Biết rõ tùy ý nói ra thân phận của mình thì rất có thể nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại vẫn cam tâm tình nguyện mạo hiểm như vậy.
Đơn giản là, giờ phút ta đang hãm sâu trong bể tình kiếp.
Nghĩ vậy, lại không tự chủ được mà bật cười khẽ. Không ngờ rằng, bản thân lại cũng có một ngày vì tình mà khổ sở.
Khúc Lâm Uyên nhấc chân đá cho ta một cú, có chút tức giận nói: “Ngươi làm gì mà không trả lời câu hỏi của ta, ngược lại còn cười mãi không ngừng hả?”
“Không có gì…” Lắc lắc đầu, rồi lại khẽ cười một cái, nói, “Chẳng qua, Trường Ly chỉ là một nam tử bình thường thôi, cũng không phải yêu quái gì cả.”
“Ngươi không phải?” Y đột nhiên đứng khựng lại, kinh ngạc nhìn lại ta, “Vậy con mắt của ngươi…”
Ngón tay chậm rãi mơn trớn hai tròng mắt, ta nhẹ nhàng nhếch môi, trong nụ cười lại mang theo vài phần chua xót.
“Ta vốn là người dị tộc, màu mắt tự nhiên khác với người Trung Nguyên.”
“Ngươi là… Người Sắc Mục? Của Tây Lương quốc?” Thân thể y hơi cứng lại, ý cười dưới đáy mắt lập tức biến mất. “Vậy vì sao ngươi ở kinh thành, lại làm hòa thượng?”
“Hơn hai mươi năm trước, Tây Lương cùng triều đình hòa thân, quan hệ hai nước trở nên thân thiết, lúc ấy có không ít người Tây Lương chuyển đến Trung Nguyên, nương ta đúng vào thời điểm đó đến kinh thành. Nàng tuy là bất đắc dĩ phải xa xứ, nhưng rốt cuộc vẫn thành thân, sinh con ở đây, cho đến…”
Khúc Lâm Uyên cúi thấp đầu, tiếp tục nói nốt phần còn lại: “Cho đến mười mấy năm trước, trong cung xảy ra biến cố, công chúa Tây Lương được gả đến nước ta bị tiên đế ban chết, thái tử do nàng sinh ra cũng bị phế truất, sau đó lại mất tích một cách bất thường trong cung cấm. Thái phó Tần đại nhân năm đó, cũng vì có liên quan đến việc này, mà bị… Chém đầu cả nhà.”
Y nói xong hơi dừng lại, liếc nhìn ta một cái rồi nói tiếp, “Nghe nói, chỉ có một đôi trai gái của Tần đại nhân, trùng hợp tránh được một kiếp.”
Nhẹ nhàng khép đôi mắt lại, cười khổ.
Sao có thể nói là chém đầu cả nhà chứ? Thánh chỉ của hoàng đế còn chưa ban xuống, cấm quân cũng đã bắt đầu giết người.
Đầy đất đều là máu…
Khúc Lâm Uyên cầm tay ta, nhẹ giọng hỏi: “Vậy vụ án đó, người nhà ngươi cũng bị liên lụy vào sao?”
Gật đầu, trong hai tròng mắt không hề gợn sóng.
“Do chuyện này, hai nước lại nổi lên chiến tranh. Tiên đế hạ lệnh truy bắt người Tây Lương, khi đó ta bị truy binh làm cho cùng đường, bất đắc dĩ đành phải xuống tóc đi tu, mai danh ẩn tích.”
“Thì ra là thế, khó tránh nhìn người không giống hòa thượng một chút nào.” Y vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm ta một lúc, đột nhiên cúi đầu bật cười. Nụ cười xinh đẹp động lòng người, rồi lại bi thương dị thường.
Một lúc lâu sau, Khúc Lâm Uyên mới ngẩng đầu lên, lẳng lặng đối diện với ta, hỏi từng chữ từng chữ: “Trường Ly, ngươi vẫn ở lại kinh thành là vì báo thù sao?”
Không nói.
Ta chỉ quay đầu đi, lặng lẽ thở dài.
Bàn tay đang nắm chặt tay ta lặng yên trượt xuống, sắc mặt y lập tức trở nên trắng bệch, thấp giọng nói: “Nếu như có thể, ta thà rằng ngươi là yêu, mà không phải người.”
“Thân phận của ta làm ngươi khó xử?” Miễn cưỡng nở nụ cười, dịu dàng hỏi.
Nỗi nhục ô danh, mối hận xuống tóc, vốn là tuyệt đối không thể quên. Nhưng nếu vì y, bất cứ lúc nào ta cũng đều có thể từ bỏ tất cả.
“Hoàng thượng với ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, có thể nói tình như thủ túc. Nhưng một ngày kia, nếu ngươi cố ý muốn đối địch với hắn,” Khúc Lâm Uyên hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào trong mắt ta, đáp, “Ta tuyệt đối đứng về phía Trường Ly, cho dù vì thế mà mất mạng cũng không sao cả.”
Sững sờ.
Sau đó, vừa tức giận vừa buồn cười vươn tay ra, nhẹ nhàng búng trán y một cái, thấp giọng trách mắng: “Thị phi chẳng phân biệt được! Người làm như vậy, sớm hay muộn cũng gây họa cho quốc gia.”
“Người chân chính họa quốc, nên là ngươi mới đúng.” Y nhướn nhướn mày, trên mặt dần dần có ý cười, “Trường Ly, Trường Ly, ngươi quả nhiên là hồng nhan họa thủy…”
Lời này, rất nhiều năm về trước hình như cũng đã từng có người nói.
Chỉ một câu đơn giản vô cùng kia, liền cải biến cả cuộc đời của ta.
Tĩnh tọa ngồi đọc sách một lúc vào buổi trưa, cảm thấy có hơi mệt mỏi, đang định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, lại chợt nghe thấy tiếng đập cửa từ bên ngoài.
Minh Tâm sao? Gần đây hắn cũng đã học ngoan rất nhiều rồi.
“Vào đi.” Ta khép quyển sách trong tay, thờ ơ trả lời một tiếng.
Tiếp theo liền thấy một người đẩy cửa bước vào, không phải Minh Tâm, mà là… Cố Kinh Hàn.
“Đại sư…” Y nhìn ta, muốn nói lại thôi.
“Lại là vì chuyện hổ yêu kia?” Có chút bất đắc dĩ đứng dậy, đồng thời nói, “Thí chủ yên tâm, lần này bần tăng tuyệt đối sẽ giải quyết hắn.”
“Không, đại sư, ta…” Sắc mặt y trầm xuống, cắn chặt răng, bỗng nhiên lớn tiếng nói, “Ta đến là vì cầu đại sư cứu người.”
Ta nhất thời không kịp phản ứng, ngơ ngác hỏi: “Cứu người nào?”
“… Nghĩa đệ ta.”
“Hắn rốt cuộc là người gì, thí chủ hắn là đã biết rồi chứ?” Ta nhíu chặt hai mày lên tiếng nhắc nhở.
Cố Kinh Hàn gật gật đầu, sắc mặt lúng túng nói: “Hắn bị thương rất nặng, căn bản không thể duy trì hình người.”
Thấy một con hổ lớn như vậy cũng không sợ hãi ư? Cố Kinh Hàn này xem ra cũng là một quái nhân.
“Một khi đã như vậy, vì sao thí chủ còn muốn ta cứu hắn?”
“Dương Thanh cũng không phải người gì cả, hắn chỉ hơi đơn thuần chút thôi, không hiểu nhân tình tai nạn trên thế gian này.” Y hơi cúi thấp đầu, dưới đáy mắt mang theo một chút nhu tình.
“Nhân yêu không cùng đường, y vốn không nên đến thế gian này.”
“Ta hiểu được, nhưng… Đại sư không thể cứu hắn một lần sao?”
Than nhẹ một tiếng, lại là một người u mê không chịu tỉnh ngộ.
Ta liếc nhìn y một cái, một lần nữa ngồi trở lại bên cạnh bàn, lạnh lùng nói: “Bần tăng cho tới bây giờ chỉ bắt yêu, không cứ người, thí chủ tốt nhất nên về đi.”
“Như vậy à… Hắn nói quả thật không sai chút nào.” Vẻ mặt Cố Kinh Hàn rũ xuống, chậm rãi khép đôi mắt lại, vô cùng gian nan xoay người, “Vậy, tại hạ xin cáo từ trước.”
Thanh âm kia có hơi run rẩy, đi lại cũng không ổn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Chẳng qua là một nghĩa đệ mà thôi, y việc gì phải làm khổ mình như thế?
Đáy lòng thầm mắng sự ngu dại của thế nhân, lại cảm thấy tấm lưng kia có chút chói mắt khó hiểu.
Trước kia là khám phá hồng trần, hiểu rõ hư ảo của cuộc đời, cho nên có thể tuyệt tình hoàn toàn. Hiện giờ thì sao?
Vì tình mà khốn khổ, cho nên… Trở nên mềm lòng sao?
Trong nháy mắt, chỉ nghe thanh âm của mình vang lên trong phòng: “Một ngàn lượng.”
“A?” Cố Kinh Hàn quay đầu lại, vẻ mặt hoang mang.
Môi khẽ nhếch lên, tạo ra một nụ cười nhẹ thản nhiên.
“Nếu cứu người, ta chỉ lấy giá này.”