Lúc tỉnh dậy, ta biết mình đã trở lại nguyên hình hồ ly. Ta vội giơ chân trước của mình xem thử, thì phát hiện lông ta đã chuyển sang màu bạc óng ánh. Dù có hơi nuối tiếc màu lông cũ của mình, ta vẫn cảm thấy sung sướng vì không còn là kẻ lập dị bất đắc dĩ nữa. Giọng Ly Tình vang lên từ trên đầu ta:

“Tử Ly, cảm ơn ngươi.”

“Không có chi, không có chi…”. Ta xua xua đuôi. “Ly Tình, kẻ vất vả nhất bấy lâu nay vẫn là ngươi.”

Ly Tình nghiêng đầu, nhìn ta tủm tỉm:

“Tử Ly, vừa may kiếp nạn của ta cũng sắp hết rồi. Bạch Hạc của ngươi đã bắt được thần thú, chuẩn bị trở về Tĩnh Sơn. Ta sắp được thả về ma giới.”

Nghe tin này, ta đơ ra mất một lúc lâu. Lúc định thần lại, ta buồn bã đứng dậy, bốn chân quơ quào chạy về hướng cửa động. Ta nói với Ly Tình:

“Ta về nhà đây.”

Con ma thú gọi với theo:

“Tử Ly, ngươi định đi đâu? Ngươi nên đợi Bạch Hạc về, đừng quên bây giờ ngươi chỉ là tiểu hồ ly không có linh lực.”

Ta hừ một tiếng, một nỗi chua xót uất nghẹn không biết từ khi nào đã tràn lên cổ. Thấy ta đứng sững ở ngưỡng cửa, Ly Tình ngờ vực hỏi:

“Tử Ly, ngươi đột nhiên giận dỗi gì đó?”

Ly Tình, ngươi không hiểu. Ta tỏ ra giận dỗi vì trái tim ta yếu đuối. Nếu ngươi ở trong hoàn cảnh của ta, nếu ngươi là kẻ chịu khổ đau hết kiếp này tới kiếp khác, bị lừa dối hết lần này tới lần khác như ta, ngươi sẽ hiểu. Sẽ có những kẻ, chỉ cần cái tên họ hiện lên trong đầu, ngươi đã cảm thấy trái tim đau nhói. Sau phút bùi ngùi, ta dợm bước tiếp, không quên quay đầu bỏ lại cho hắn một câu:

“Tử Ly, ngươi là một Ma Vương tốt. Chúc cho ngươi sẽ lại hạnh phúc bên nương tử của mình.”

Sau đó, ta anh dũng rời đi.

Sau đó nữa, ta hối hận.

Có ai nói cho ta biết, tại sao lúc ta cưỡi gió đạp mây thì chỉ một thoáng là về đến nhà, còn lúc mang thân hồ ly thì đi hết cả ngày trời cũng chưa ra khỏi ngọn núi không? Bây giờ ta mới thấm thía lời của Ly Tình, nhưng nghĩ tới cảnh mình phải lại chờ đợi kẻ đó, ta cảm thấy quẫn bách không chịu được. Cho nên ta quyết tâm, dù cho có tốn mất mấy trăm năm, ta cũng phải tự lết cái thân hồ ly này về nhà, không thèm nhờ ai giúp đỡ.

Ta đi được thêm một lát nữa thì trời chợt đổ mưa to. Quái, trước đó chẳng có đám mây đen nào cả. Ta vừa ngơ ngác vừa hốt hoảng, vội tìm chỗ nấp. Chợt có một đôi tay rắn chắc túm lấy ta, ta nghe thấy giọng một người trẻ tuổi:

“Tỷ tỷ, là một tiểu hồ ly!”

Ta lại than thở trong lòng. Xong rồi, xong rồi, xong rồi. Ta vẫn chưa thoát khỏi vận mệnh sao chổi sao? Tại sao lần nào ra đường cũng gặp xui như vậy? Lúc ta vẫn còn đang nhăn nhó đau khổ thì một giọng nữ quen thuộc vang lên:

“Hừ, lại là hồ ly!”

Ta hé mắt ra nhìn, kia không phải là nàng Thương Du mỹ miều của Đông Hải sao? Sao nàng ấy lại ở đây? Ta ngước mắt nhìn người đang bế mình, là một chàng trai trẻ có khuôn mặt tròn, mái tóc đỏ, đường nét hao hao như Thương Du. Chàng ta đang híp mắt cười như vầng trăng khuyết, châm chọc nói:

“Tỷ tỷ, đây là hồ ly bình thường, không phải hồ ly tím đâu. Haha. Tỷ xem, chúng ta không vào được kết giới của Tĩnh Sơn, nhưng lại gặp được tiểu hồ ly đáng yêu này, xem như cũng có thu hoạch đi.”

Thương Du bĩu môi:

“Thương Diệp, đệ thích nuôi thì nuôi, ta nhìn thấy hồ ly là đã ứa máu rồi. Hừ! Bạch Sứ thần quân cũng là kẻ đàng hoàng, sao lại bỏ cả chức vụ, đến chỗ này gian díu với con hồ ly xui xẻo đó bao nhiêu năm chứ!”

Nghe tới đây, đầu ta gõ “boong” một cái. Không phải chứ? Lúc còn mất trí nhớ, ta nhận Bạch Hạc làm sư phụ, hết sức cung kính đối xử với người. Sao vào miệng Thương Du lại trở thành “gian díu” rồi? Ta chưa kịp suy nghĩ nhiều, Thương Du đã phất tay áo, cưỡi mây rời đi. Dĩ nhiên đệ đệ của nàng ta cũng vội vã đi theo. Vậy là ta nghiễm nhiên trở thành con thú cưng của Đông Hải, chính thức xông pha “hang ổ của kẻ thù”.

Được Thương Diệp hóa phép, ta sống dưới nước thoải mái không kém gì loài cá. Ta ở Đông Hải hết ăn lại nằm. Quang cảnh ở đây vô cùng đẹp mắt: cung điện sơn son thiếp vàng, hoa cảnh là những rạng san hô đủ màu sặc sỡ, còn có nhiều đàn cá đủ hình thù bơi qua bơi lại, thú vị hơn nhiều so với động hồ ly của cha mẹ ta. Ngoại trừ tên Thương Diệp suốt ngày cứ quấn lấy ta, đòi ôm đòi bế tiểu hồ ly thì mọi chuyện đều tốt đẹp.

Một hôm, công chúa Thương Du hầm hầm sát khí lao đến chỗ ta. Ta chột dạ, không biết nàng ta sẽ làm ra chuyện gì. Lúc này ta vừa khôi phục được một ít linh lực, vội dùng thuật truyền âm thông báo cho cha ta:

“Cha ơiiiii! Mau đến Đông Hải cứu mạng!!!”

Không ngờ, Thương Du nhanh chóng trút hết vẻ dữ dằn, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh ta, lại ôm ta vào lòng, thủ thỉ:

“Tiểu hồ ly, ngươi xem, tại sao chàng ấy không chịu gặp ta? Ta có điểm nào không tốt?”

Nàng móc trong tay áo ra một miếng kẹo nhân sâm nhỏ, lột vỏ, nhét vào miệng ta rồi nói:

“Hay chàng còn hận ta trước đây nói bừa với tiểu bạch liên, khiến nàng ấy tìm vào hang thần thú Lam Vân tự sát? Ta cũng đâu ngờ sẽ như vậy, ngươi nói có đúng không?”

Lại nhét thêm một miếng kẹo nhân sâm nữa.

Ta lại truyền âm cho cha ta, nói:

“Con ở Đông Hải chơi vài ngày, ăn rất ngon, sẽ tự về.”

Sau này nghe nói, lúc đó cha ta vừa mới mặc xong quần áo đẹp, dự đính xuống Đông Hải tìm Long Vương lý luận một phen, khí thế bừng bừng. Nghe ta truyền âm lại như vậy, cha tức đến nỗi giậm chân thình thịch, đành chạy đi tìm mẹ cùng nấu gà ăn cho hạ hỏa.

Thương Du lại nói:

“Ta chỉ muốn đến tìm chàng nói lời xin lỗi, cố gắng suốt hai trăm năm qua rồi, nhưng chưa lần nào chàng cho ta gặp mặt. Ngươi nói xem, nếu chàng yêu tiểu bạch liên như vậy, sao lại còn ở bên cạnh hồ ly tinh?

Sự thật là một con quái vật đáng sợ. Lời thú nhận của Thương Du làm tâm trí ta hỗn loạn một lúc thật lâu. Bây giờ ta mới biết, thì ra Bạch Hạc cũng không đén nỗi là kẻ bạc tình. Nhưng dù biết được điều đó, lòng ta cũng không nhẹ nhõm được bao nhiêu. Kẻ chàng yêu là Tiểu Liên, kẻ chết vì chàng cũng là Tiểu Liên, cùng Tử Ly ta có liên quan gì? Nhưng những ký ức mà ta lưu giữ trong trái tim này là thật. Dù Bạch Hạc có là người tốt thế nào, chung tình thế nào, chàng cũng đã gây ra quá nhiều đau khổ cho ta. Ta có cảm giác mình chính là con gà mái đang khư khư ôm quả trứng phiền muộn của mình. Nhưng ta không có cách nào buông bỏ quả trứng đó, bởi vì ta không đủ mạnh mẽ để làm điều đó! Càng nghĩ, ta càng mệt mỏi, càng rối rắm. Ta không thèm nghĩ về người đó, không thèm!

Thương Du đi rồi, ta ôm cái bụng chật ních kẹo nhân sâm, ợ lên một hơi. Nhân sâm, là nhân sâm ngàn năm đó! Thứ tốt như vậy, vương tử công chúa ở đây chỉ xem như kẹo dỗ trẻ con. Vậy mới biết Đông Hải giàu có tới cỡ nào. Chẳng trách khi xưa Thiên Long tộc có ý định kết thông gia với Đông Hải Long tộc, một là rồng bay trên trời, một là rồng vùng vẫy dưới nước, thật là xứng đôi vừa lứa mà. Ta đoán, tiêu hóa hết chỗ nhân sâm này, linh lực của ta sẽ hồi phục nhanh một chút. Ta hào hứng nghĩ, cứ ở đây chén thêm một ít nữa cũng không phải ý tồi. Xem ra đây không phải là kiếp nạn, mà là phúc lớn của ta, hihi…

“Ôi, xem tiểu hồ ly ăn no đến đi không nổi rồi kìa.”

Lại là cái tên Thương Diệp đáng ghét đó. Ta ngoe nguẩy đuôi, ý bảo hắn mau đi chỗ khác chơi. Nhưng cũng như mọi lần, hắn chẳng những không bỏ đi mà còn xáp lại gần hơn. Hắn chọc chọc bụng ta, ta kêu gừ gừ đầy hâm dọa. Bụng con gái là chỗ ngươi có thể sờ bậy sao, cái con rồng biển ẻo lả thối tha kia!

Thương Diệp nhìn thấy vỏ kẹo nhân sâm thừa trên bàn, ngạc nhiên nói:

“Tiểu hồ ly, không ngờ ngươi thích ăn nhân sâm nha!”

Hắn chợt đổi giọng, cười hì hì lấy lòng:

“Chỗ ta nhiều lắm, ngươi muốn ăn bao nhiêu tùy thích. Chỉ cần, hì hì, nằm yên cho ta vuốt vuốt bộ lông của người… đừng có cào ta nữa… nghe…”

Cha mẹ làm chứng, là con muốn mau phục hồi linh lực để về nhà với hai người nên mới chấp nhận. Con không có ý định hạ thấp tiên phẩm đâu, huhu…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play