“Được rồi, Diệp Y ngươi vừa rồi cùng thủ môn sứ giả nói chuyện với nhau, ta nghe xong cảm thấy rất không hiểu, rốt cuộc là có ý tứ gì vậy?” Tuyết Thần ở bên cạnh hỏi Diệp Y.
“Ờ, khi sứ giả xuất hiện, ta dùng những vật có thể phản chíu ở trên người để quan sát, nhưng chỉ nhìn thấy hình ảnh mơ hồ của sứ giá, mà không có nhìn thấy hình ảnh cái cửa. Tuy là từ cảm giác và sự kéo dại đến bên cạnh của cánh cửa lớn đã khiến cho người ta tưởng rằng đó là đại môn, nhưng hình ảnh của cánh cửa không có, vậy cửa sẽ không phải thật sự”. Diệp Y giải thích, cũng lấy ra ‘Dật văn lục’ vừa đi vừa ghi lại hết thảy sự việc phát sinh lúc nãy.
“Vậy huyễn cảnh thì sao?”
Diệp Y ngược lại làm ra một bộ dáng hết cách “Cái đó ta cũng không phải thấu hiểu. Ta chỉ là ở trong không khí đụng tới một vài tảng đá không nhìn thấy được, sờ qua thì thấy giống như hình người. Ta nghĩ, trước ta nhất định đã có người tới đây, nhưng có thể là chạm vào cơ quan nào đó, mà bị trừng phạt. Hai điểm kết hợp lại, cho nên ta mới tuỳ tiện nói đại, ai ngờ hắn tự nhiên giải trừ ảo thuật của chính mình đi”.
Tuyết Thần nghe xong không khỏi cười ‘phát xích’
“Phía trước có một thôn trang, đến đó hỏi tin về bạch đào ngọc đi”. Diệp Y đóng ‘Dật văn lục’ lại.
Diệp Y và Tuyết Thần đi vào tiểu thôn trang. Từ đầu đến cuối của thôn trang rất giống với cái Đào Nguyên hương ở trong truyền thuyết.
“Đây là Đào Nguyên hương, tại sao không giống với miêu tả vậy?” Tuyết Thần chứng kiến con đường vắng vẻ trong Đào Nguyên hương không khỏi có chút kỳ quái.
“Ân..” Diệp Y bắt đầu tra ‘Dật văn lục’ “Theo lời đồn, Đào Nguyên hương hẳn là phồn hoa náo nhiệt, mỗi người đều tương thân tương ái, nhiệt tình lao động, cần lao dũng cảm, thì mới đúng. Tại sao bây giờ lại lạnh lạnh thanh thanh, mọi nhà đều đóng cửa kín mít vậy?”
“A, ở bên kia có một lão bà bà, đi hỏi thôi”. Tuyết Thần phát hiện một lão bà bà đang bán thức ăn.
“Lão bà bà, xin hỏi...”
“Đừng giết ta! Đừng giết ta!” Lão bà bay kia vừa nhìn thấy hai người Diệp Y, lại đột nhiên hoảng sợ thất thố kêu không ngừng.
Lúc này, từ phía sao lão bà bà thoát ra một bóng người, nhìn kỹ là một thiếu nữ mười lăm mười sáu, trong tay cầm một cây gậy trúc, với bộ dáng nổi giận đùng đùng.
“Các ngươi định làm gì với nãi nãi ta! Sát nhân ma, đừng cho là ta dễ chọc!” Nói xong liền quơ cây gậy trúc lên cao đánh tới.
“Cô nương, ngươi đã hiểu lầm...” Lời còn chưa dứt, cây gậy trúc đã đánh tới, Diệp Y không thể làm gì khách hơn dùng tay phải đỡ, tay trái xuất ra, đoạt đi cây gậy trúc trong tay thiếu nữ.
“Các ngươi.. các ngươi rốt cuộc muốn cái gì?” Thiếu nữ có chút sợ hãi.
“Cô nương, chúng ta không phải là Sát nhân ma gì đó, chỉ là tới để hỏi thăm đường thôi”. Tuyết Thần tiến lên giải thích.
“Vậy cái tai của bọn ngươi...” Thiếu nữ chỉ vào tai của bọn họ.
“Cái tai?” Diệp Y và Tuyết Thần mới phát hiện ra, lỗ tai của thiếu nữ hay của lão bà bà cũng không giống với người bình thường, là nhọn nhọn, nhưng cũng không tròn.
“Chẳng lẽ người như vậy là giao nhân trong truyền thuyết ư?” Diệp Y thầm suy nghĩ “Ta từng nghe phụ thân có kể qua, trên đời này còn có một loại người chính là giao nhân. Lỗ tai thì nhọn, hai gò má lồi xương hàm, trong nước có thể tự do hít thở. Nhưng mà nghe nói bọn họ đã tuyệt chủng năm trăm năm trước rồi. Nguyên lai bọn họ đã di cư đến thành Bách Dạ”.
“Chúng ta là người từ kinh thành tới đây”. Tuyết Thần đáp
“Kinh thành, đó là nơi nào?” Thiếu nữ hình như chưa bao giờ nghe nói qua ‘kinh thành’.
“À... phải nói là một cái thành ở một không gian khác với các người”. Tuyết Thần cố gắng giải thích cho thiếu nữ có thể hiểu thông “Chúng ta không có ác ý đâu”.
“Ồ”. Thiếu nữ cái hiểu cái không, nhưng đã không còn sợ và địch ý nữa “Mời vào nhà rồi nói tiếp”.
Diệp Y, Tuyết Thần liền theo thiếu nữ và lão bà bà đi vào.
“Cho hỏi, các ngươi tại sao nhà nhà đều đóng cửa kín mít vậy? Còn cái Sát nhân ma kia có liên quan tới việc này không?”
“Vốn Đào Nguyên hương của chúng ta rất phồn vinh náo nhiệt, mọi nhà ban đem cũng không đóng cửa. Nhưng mà trước đây không lâu, trong thành Phù Dung xuất hiện một Sát nhân ma có cái lỗ tai giống như các ngươi. Trong khoảng thời gian đó, hắn đã giết chết bốn người, trong đó có một người chết ở Đào Nguyên hương. Quân đội trong thành cũng đã tiến hành lùng bắt, nhưng nửa tháng nay vẫn chưa có tin tức. Cho nên bây giờ khiến lòng người hoảng sợ, mỗi người đều phải đề phòng”. Thiếu nữ nói nguyên nhân vì sao trong hương lại yên lặng như thế này.
“Nguyên lai là như vậy. Được rồi, cho hỏi thành Bách Dạ ở đâu vậy?” Diệp Y vào chánh đề.
“Thành Bách Dạ? Ta chưa bao giờ nghe nói qua”. Thiếu nữ nói.
“Chẳng lẽ chúng ta lại bị tiểu hài tử kia chơi sao, chúng ta đi sai chỗ rồi ư?” Tuyết Thần có điểm thất vọng.
“Không, ta cảm giác được tất nhiên không có sai, cứ đi hỏi những người khác xem sao”. Diệp Y thở dài, chuẩn bị chào để rời khỏi.
“Ta biết” Lão bà bà ngồi im lặng bên cạnh đã mở miệng “Thành Phù Dung còn gọi là thành Bách Dạ. Mười lăm năm trước, thành Bách Dạ đã đổi tên, gọi là thành Phù Dung. Nó ở phía đông nam của Đào Nguyên hương”.
“Đa tạ!” Diệp Y vẻ mặt hưng phấn “Tuyết Thần, chúng ta đi thôi!”
“Chờ đã!” Thiếu nữ gọi bọn họ lại “Các ngươi cứ như vậy đi ra ngoài, còn chưa vào được thành đã bị đội tuần tra ngoài thành cho là Sát nhân ma mà bắt lại”.
“Vậy...”
“Các ngươi khoác áo choàng lên, ta mang các ngươi vào thành” Thiếu nữ từ trên giá áo lấy hai bộ áo choàng cho bọn họ “Đi theo ta”.
“Nãi nãi, ngày mai ta sẽ trở về”. Thiếu nữ mở cửa rồi cùng bọn họ ra ngoài. Lão bà bà đột nhiên cười quái dị...
Ba người đi trên quan đạo đến thành Phù Dung.
“Cô nương, về...” Diệp Y muốn hỏi vài việc.
“Đừng có gọi cô nương này, cô nương nọ, ta gọi là Nguyệt Lê, các người tên gì?” Thiếu nữ cắt lời của Diệp Y.
“Ta gọi là Diệp Y”.
“Còn ta là Tuyết Thần”.
“Nguyệt Lê, có thể kể sự tình của Sát nhân ma không?” Diệp Y tựa hồ đối với việc này cảm thấy rất hứng thú.
“À... Vậy phải kể lại từ nửa tháng trước. Nửa tháng trước, thành Phù Dung cử hành một nghi thức hoan nghênh long trọng, nói là hoan nghênh một khách nhân từ xa đến. Cảnh long trọng đó là từ lúc ta sanh cho đến nay chưa bao giờ được thấy. Cư dân toàn thành đều ra nghênh đón. Có thể tưởng tượng thì biết, vị khách đó rất quan trọng. Nhưng đợi suốt cả một đêm, vị khách cũng không có xuất hiện. Vì thế mọi người không vui mà giải tán. Trong đêm hôm đó, thì phát hiện được một người trên trong xe ngựa dùng để nghênh đón vị khách ấy. Đó chính là gã đánh xe của xe ngựa. Khuôn mặt của gã vặn vẹo, chết nhất định rất thống khổ. Tin tức này làm cả thành Phù Dung khiếp sợ. Phải biết rằng, mấy chục năm qua, chúng ta chưa từng phát sinh án mạng nào”.
“Chẳng lẽ, vị khách được nghênh đón đó cũng bị ngộ hại?” Diệp Y nghi vấn.
“Mới đầu bộ khoái của nha môn cũng cho rằng vị khách bị ngộ hại, bị bắt trói, hoặc là bị thương đang dưỡng thương ở đâu đó. Vì thế bọn họ lục soát khắp nơi, nhưng vẫn không tìm được”.
“Thủ pháp của hung thủ rất cao siêu. Tại hiện trường không tìm ra được manh môi nào. Cho dù là dấu chân, hung khí, thận chí cả tóc, hung thủ không lưu lai thứ nào”.
“Sau đó thì sao?” Diệp Y, Tuyết Thần hai người đồng thanh, bọn họ bị việc này hấp dẫn rồi.
“Song, ngày thứ ba sau khi sự việc đó, lại có thêm một án mạng, xảy ra ở nơi cách mười lăm dặm về phía tây của thành Phù Dung, trong một tiệm binh khí. Người chết là lão bản của tiệm binh khi. Người chết là bị loạn kiếm chém, mất máu quá nhiều mà chết đi. Mà cả khuôn mặt bị chém nát bấy không còn nguyên vẹn. Sóng trước chưa yên, lại có thêm một cơn sóng, toàn bộ bộ khoái trong thành đều được xuất động, nhưng vẫn không hề có tiến triển nào”. Nguyệt Lê không khỏi thở dài.
“Tiếp theo lại xảy ra án mạng thứ ba à?”
“Đúng vậy, hơn nữa người chết ở ngay tại Đào Nguyên hương, nhưng cũng là lần đầu tiên có được manh mối. Cách đây ba ngày, dưới gốc cây thần ngàn năm ở trong hương, phát hiện được thi thể thức ba, là đại tế tị của hương chúng ta. Ta nghĩ là ông đi tới cây thần để cầu khẩn thì bị hại”.
“Giết nhiều người như vậy, chẳng lẽ hung thủ kia là một tên biến thái ư?” Tuyết Thần càng nghe càng tức.
“Ngươi không phải nói rằng có được manh mối hay sao?” Diệp Y chuyển đề tài về lại vụ án.
“Ân, một đêm trước khi xảy ra án, mộ hài đồng trong hương đi ngang qua lân cận cây thần, thì phát hiện một nam tử có lỗ tai tròn tròn đi lòng vòng quanh cây thần, cho nên bộ khoái bắt đầu tập trung mục tiêu”.
“Chẳng lẽ hung thủ đến cùng nơi của chúng ta, kinh thành?!”
“Có lẽ là thế. Ngày hôm qua, hoàng đế hạ cáo, người ngày ấy định nghênh đón chính là có tai tròn, mà hung thủ rất có thể là người có tai tròn đó. Cho nên lệnh cho các nhà chú ý có manh mối gì lập tức báo lại” Nguyệt Lê dừng lại “Tới rồi”.
Hai người ngẩng đầu lên thì thấy cửa thành rất lớn cách đó không xa. Trên cửa có cái bảng, viết: thành Phù Dung. Nguyên lai hai người bọn họ nghe đến nhập thần, bất giác đã đến cửa thành Phù Dung. Diệp Y và Tuyết Thần tự giác kéo khẩn áo choàng, kéo chặt cái nón, tận lực không để cho người nhìn thấy mặt và lỗ tai.
Cửa thành có vài đội binh lính. Xem ra bởi vì án mạng gần đâu, hoàn cảnh trong thành càng thêm nghiêm mật hơn. Nếu để người chú ý, thì tiến vào thành cũng không phải là chuyện dễ.
“Chúng ta đợi một hồi. Khi binh linh giữ cửa đổi ca, chúng ta nhân cơ hội đi vào”. Nguyệt Lê nhỏ giỏng nói.
Bọn họ ngồi ở dưới góc cây cách thành tường không xa. Ước hừng qua nửa cây nhang, xuất hiện một tiểu đội binh linh từ trong thành đi tới.
“Giờ đổi ca đã đến, chúng ta mau đi”. Vì thế, ba người cúi thấp đầu bước nhanh vào thành.
Đi ngang qua đám binh lính đang tán dóc với nhau, Diệp Y và Tuyết Thần không tự chủ được giữ chặc áo choàng. Hoàn hảo, binh linh kia cũng không chú ý trong đám người đi ra đi vào có hai người tai tròn này. Rất nhanh, đã đi qua được cửa thành, Tuyết Thần không khỏi thở vào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, một vị binh linh kêu to: “Đứng lại!” Cái này không khỏi khiến ba người bọn họ giật mình.
Tên binh linh kia từng bước từng bước tới gần.
“Người mặc áo choàng kia”. Nghe tên binh lính gọi như vậy, bọn họ càng khẩn trương hơn, tim đập nhanh hơn nhiều, mồ hôi cũng chảy ra.
Binh lính kéo Diệp Y “Ngươi, đánh rơi đồ kia. Ngọc bội này là của ngươi”.
“Đa tạ”. Diệp Y cầm lấy ngọc bội, cùng hai người rất nhanh tránh khỏi, tới được chỗ rẽ phía trước, liền quẹo vào đó.
“Vừa rồi, làm ta sợ muốn chết. Ta còn tưởng rằng bị phát hiện rồi!” Diệp Y thở gấp, và nói.
“Ta cũng vậy, sợ tên binh lính kia gọi người tới giúp đem bắt chúng ta lại!”
“Đừng buông lỏng, cửa thành này đã qua rồi, nhưng còn có mấy đội tuần tra nữa”. Nguyệt Lê thở một hơi. “Sắc trời không còn sớm nữa, phía trước có một khách sạn, trước tiên thì trụ ở đó đi”.
“Được”.
Nguyệt Lê ba người bọn họ thuê gian phòng ở Hải Đường khách sạn cách đó không xa.
“Nguyệt Lê, thật là ngượng, để ngươi phí tâm”. Diệp Y vì Nguyệt Lê trả tiền thuê phòng giúp bọn họ mà có chút áy náy.
“Không sao, giá cả ở đây cũng rẻ, không tới mấy đồng tiền”. Nguyệt Lê mỉm cười “Vậy thì Diệp Y ngươi một phòng, ta và Tuyết Thần một phòng. Ta cũng gọi xong bữa ăn rồi. Chút nữa sẽ đến phòng của Diệp Y để ăn. Thân phận của các ngươi không thích hợp đi dạo khắp nơi đâu”.
Chỉ chốc lát, ba người dùng bữa tại phòng Diệp Y.
“Nguyệt Lê, có thể kể tiếp về việc kia không. Ta đối với việc này cảm thấy rất có hứng thú”. Diệp Y nói.
“À, chúng ta phải nói tới người thứ tư đi. Sau khi Hoàng thượng hạ lệnh, trong lúc nhà nhà đóng cửa kín mít, cũng không dám đi ra ngoài. Trên đường lúc đầu náo nhiệt trở thành vắng như chùa bà đanh. Còn trong cung quân đội được lệnh tham gia lục soát, tuyệt không để án mạng lại phát sinh. Nhưng việc đâu có theo ý, ngày thứ hai sau khi hạ lệnh, cũng chính là ngày thứ ba sau khi án mạng thứ ba, lại truyền ra tin tức xấu. Thành chủ của thành Phù Dung chết trong phủ, người chết chính là trúng độc bỏ mình. Bên cạnh xác chết còn có một chén trà, nước trà trong chén chỉ còn phân nửa. Độc hẳn nhiên là được hạ trong trà. Nhưng đến nay vẫn không tra ra được là loại độc nào”.
“Ài..” Diệp Y chỉ đành thở dài.
Nguyệt Lê lại nói tiếp: “Trước khi có án mạng, trong phủ có một nha hoàn ra ngoài chứng kiến một người mặt một đấu bồng màu xám ở phụ cận. Tưởng rằng đang đợi ai đó, liền không có chú ý nhiều lắm. Quân đội hoài nghi hung thủ đã ngụy trang, chờ đợi thời cơ để xuống tay”.
“Chẳng lẽ không còn đầu mối nào khác ư?” Tuyết Thần hỏi.
Nguyệt Lê lắc đầu, tỏ vỏ không có.
“Trước không nói tới việc này nữa, các ngươi ngày mai chuẩn bị làm cái gì?” Nguyệt Lê hỏi.
“Chúng ta mục đích tới là vì tìm bạch đào ngọc” Diệp Y ăn vài miếng “Được rồi, Nguyệt Lê ngươi biết ở đâu có bạch đào ngọc không?”
“Bạch đào ngọc...” Nguyệt Lê suy nghĩ một hồi “ta chưa bao giờ nghe nói đến”.
“Không phải vậy, bạch đào ngọc chính là bảo bối của thành Bách Dạ, tất nhiên là phải nghe nói đến chứ?”
“Có lẽ hiểu biết của ta quá ít” Nguyệt Lê tự chê “Nhưng mà ta biết một người, hắn vừa biết thiên văn, vừa biết địa lý, mọi sự tích lớn nhỏ trong thành Phù Dung hắn đều nghe qua hết. Nhưng hắn không có thích giúp người khác, lúc thì tâm tình hắn tốt, lúc thì ngàn vạn hoàng kim tương tặng. Nhưng có một sự tuyệt đối, hắn sẽ có thể nói cho ngươi hết thảy những việc muốn biết, thậm chí tương lai của ngươi. Bất quá, có thể hỏi hay không phải xem chính các ngươi thôi. Sáng mai ta dẫn các ngươi đi gặp hắn. Ăn cơm xong mọi người hảo hảo nghỉ ngơi đi”.
Đêm đã khuya, trong phòng khách sạn có cửa sổ, ánh trăng qua đó mà chiếu vào, không cần ngọn nến, cũng có thể thấy rõ. Diệp Y nằm trên giường, nhìn qua cửa sổ, ngắm ngôi sao đầy trên trời, rất giống bầu trời ở kinh thành. Điều này khiến cho Diệp Y nhớ lại mẫu thân. Diệp Y tuy đã mười bảy, nhưng chưa bao giờ qua đêm ở bên ngoài. Trước mỗi đêm ngủ đều nói lời ‘vãn an’ với mẫu thân thì mới có thể ngủ ngon.
“Vãn an, nương”. Diệp Y nhìn ánh trăng kia tựa như ở kinh thành, liền nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Tuyết Thần cũng nhìn sao trên bầu trời qua cửa sổ, kinh nghiệm của hôm nay, khiến cho nàng không cách nào tiêu hóa hoàn toàn, cũng không cách nào ngủ vô. Vô luận là không gian hư ảo, hay Đào Nguyên hương, hoặc là thành Phù Dung, nàng dường như trải qua rất nhiều rất nhiều, lại thay đổi rất nhanh. Vừa ngẫm lại việc ngày mai, ngày sau còn có thể gặp được nhiều kỳ ngộ khác. Nàng không khỏi vừa lo lắng vừa hưng phấn. Nàng không thể làm gì khác hơn là việc ngày mai để ngày mai tính, dần dần, ngủ thiếp đi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT