Bước vào phòng cô bất ngờ cảm nhận được hàn khí làm cô khẽ rùng mình một cái. Ngước mắt nhìn người đàn ông yêu nghiệt gọi là tổng giám đốc đang nghiêm túc làm việc, dường như không quan tâm đến sự tồn tại của cô ở đây. Ai cũng nói rằng người đàn ông đẹp nhất là khi chăm chú làm việc và hôm nay cô đã được tận mắt nhìn thấy cảnh này. Anh ta không có vẻ đẹp lưu manh như Gia Hạo mà mang vẻ yêu nghiệt của người người đàn ông trưởng thành, sắc sảo trên thương trường. 

Không nghe thấy anh ta nói gì cô cũng chẳng dám bước tới hay ngồi xuống ghế, chỉ biết đứng trân trân nhìn anh ta từ nãy giờ chưa ngước mặt lên nhìn cô. Cho đến khi chân bắt đầu có cảm giác tê tê, anh ta mới từ từ đưa mắt lên nhìn cô. Thấy rõ khuôn mặt anh, cô giật mình đứng sững sờ. Khuôn mặt góc cạnh được điêu khắc rõ rệt đủ khiến cho đám phụ nữ phải hét ầm lên, đôi mắt chợt loé tia âm hiểm nhưng liền biến đi ngay nhanh đến nỗi cô không kịp nhìn thay vào đó là ánh mắt vui vẻ, dịu dàng đến quỷ dị, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: "Xin lỗi đã để cô chờ lâu. Ngồi xuống đi!"

Đôi mắt cô nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn mỹ, khẽ liếc nhìn xuống dưới có thể thấy thân hình cao to, mạnh mẽ cùng cơ bắp như ẩn như hiện dưới lớp áo sơ mi trắng mỏng manh của anh. Khuôn mặt cô nổi lên từng rặng mây đỏ, nuốt một ngụm nước bọt rồi gật đầu ngồi xuống ghế sopha. Anh thấy cô đỏ mặt nhìn mình bỗng trong lòng nổi lên cảm giác vui vẻ chưa từng có.

Xem ra cuộc chiến này anh có phần thắng lớn hơn rồi em trai à. Anh sẽ cho em biết cảm giác đau khổ khi mất người quan trọng mà anh từng cảm nhận.

Đặt tay kí xong phần văn kiện cuối cùng, Phàm Gia Khắc mới đứng dậy nhấc đôi chân thon dài đi tới chỗ cô. Khi anh ngồi xuống bên cô, một mùi hương nam tính đặc trưng bay vào mũi cô làm tim cô đập "thình thịch". Nhìn kĩ khuôn mặt người đàn ông này cô mới thấy giống giống với Gia Hạo. Thật trùng hợp tập đoàn này là của Phàm gia, có khi nào anh ta là anh hay em trai của Gia Hạo không. Điều này làm cô suy nghĩ đến ngẩn ngơ. Thấy cô không để ý tới anh, anh hắng giọng: "Cô Hạ à!" Cô giật mình nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: "À! Dạ!" Khuôn mặt tỏ vẻ ngây thơ làm lòng anh khẽ rung động nhưng anh vẫn cố gắng kìm ném sự say mê của mình lại. 

Không được, cô ta là bạn gái của con trai người đàn bà đó. Mình tiếp cận cô ta chỉ để thằng đó cũng đau khổ như mình thôi, mình không được có tình cảm với cô ta.

Nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, vô tình liếc xuống đôi môi đỏ tươi mê hoặc làm anh không kìm chế được kéo cô vào lòng, hôn lên môi cô. Cô sững sờ trước hành động của anh nhưng cũng không phản kháng. Cô không phải là loại người để ai hôn cũng được nhưng chỉ cần là trai đẹp thì cô không mấy quan tâm. Thấy cô không có phản ứng gì anh lại càng mạnh bạo hơn. Tuy nụ hôn của anh không dịu dàng nhưng làm cô không kìm lòng được hùa theo anh. Cô leo lên đùi, vòng tay qua cổ anh rồi đưa lưỡi vào khoang miệng anh. Hai cái lưỡi truy đuổi, quấn quýt trao đổi nước bọt cho nhau. Rõ ràng là anh đang cưỡng hôn cô mà sao lại có cảm giác như cô cưỡng hôn lại anh vậy. Anh cũng không chịu yếu thế, đẩy mạnh lưỡi mình vào trong miệng cô liếm láp hết mật ngọt. Đôi môi anh vừa dịu dàng vừa nóng bỏng ép chặt, mút mạnh lấy môi cô. Lưỡi anh trêu đùa, khám phá khắp khoang miệng làm cô phát ra một tiếng "Ưm!" Tay cô vòng qua lưng kéo anh lại gần cảm nhận nhiệt độ nóng hổi trên người anh làm mặt cô nóng lên. Nhiệt độ trong phòng đang dần tăng cao theo nụ hôn nóng bỏng của hai người, hai đôi môi vẫn không tách rời.

Hít thở hai người càng dồn dập cho đến khi cô gần như tắt thở anh mới buông cô ra. Cô vội vàng hít thở: "Xem ra tôi mới nhận chức mà tổng giám đốc đã muốn chơi quy tắc ngầm với tôi rồi." Anh nở nụ cười mê hoặc trả lời: "Nếu em muốn chơi tôi cũng không ngại chơi cùng em." Cô ghé vào tai anh thổi nhẹ: "Chắc ngày tháng sau này sẽ vui lắm đây. Tạm biệt tổng giám đốc!" Cô đứng dậy từ người anh bước ra khỏi căn phòng. Anh nhìn theo cô với vẻ lạnh lẽo rồi quay lại tiếp tục làm việc.

Khi bước ra, khuôn mặt cô không còn lưu manh như lúc nãy nữa mà thay vào đó là một khuôn mặt rất nghiêm túc.

Rốt cuộc anh ta có quan hệ gì với Phàm Gia Hạo. Mình phải tìm hiểu mới được. 

Đúng lúc thư kí Yến quay trở lại, mỉm cười chỉ vào một bàn trống gần đó: "Em gặp tổng giám đốc xong rồi à. Chỗ kia là bàn làm việc của em, bắt đầu đi làm vào ngày mai nha!" 

"Dạ! Em biết rồi, cảm ơn chị!"

Ra khỏi tập đoàn Phàm thị, cô bắt một chiếc taxi định đi đến siêu thị mua ít đồ ăn về khách sạn nấu ăn. Cô muốn tự mình nấu ăn chứ thức ăn khách sạn nấu cô ăn không quen, cũng may phòng của khách sạn này có một phòng bếp nhỏ. Ai ngờ chỉ tới siêu thị thôi mà lại gặp phải oan gia ngỏ hẹp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play