Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Học sinh năm 3 cao trung gần 200 người bắt đầu viễn chinh phía Đông, hầu như toàn cái máy bay đều bị chúng tôi chiếm trọn, thế nhưng lúc ở sân bay, lại bị chia thành 2 nhóm, một nhóm tới Kyoto trước, một nhóm khác tới Osaka trước. Lúc rút thăm để lựa chọn những học sinh sẽ đi đâu trước, tôi chỉ hy vọng lớp 4/3 chúng tôi ngàn vạn lần đừng đi chung với lớp 3/3, hết lần này tới lần khác không như mong muốn, có muốn chết hay không mà lại chia thành như thế … 1 với 2 một nhóm, 3 với 4 một nhóm.
Đi ~~~ chết ~~~ đi ~~~~
Mang cái mặt thối lên xe du lịch ngồi xuống, Thẩm Thiệp Vũ biết tình thế nghiêm trọng liên vội vàng đi theo ngồi xuống bên cạnh tôi, khuyên can để trấn an tính tình của tôi.
“Mộc Nghi …” Hắn cười, còn chưa kịp nói hết câu đã bị tôi trừng mắt nhìn.
“Đến 5 ngày 4 đêm lận đó!” Tôi gầm nhẹ.
“Ngồi sát bên trong chút đi!” Hắn thấy bốn phía có nhiều bạn học, liền kéo tôi ngồi sát cùng cái ghế trong xe, mang theo khuôn mặt tươi cười cùng ôn ngôn hảo ngữ. “Cho qua … cho qua …”
Tôi bị hắn kéo đi đến lảo đảo bước chân, nhiều người cho nên tránh không được bạn học đạp trúng mấy cái vào chân, đương nhiên món nợ này cũng cần phải tính hết lên đầu Thẩm Thiệp Vũ.
Hàng ghế cuối 5 người đã có hai người ngồi sẵn.
“Hi!” Trần Nghị Phong đang ngồi bên cạnh Lữ Nhân Chuẩn cười he he chào hỏi chúng tôi. “Ngồi đây đi, dễ nói chuyện dễ làm việc.”
Dễ nói chuyện thì có thể hiểu, nhưng dễ làm việc là cái ý gì?
“Lữ Nhân Chuẩn cậu sao thế?” Tôi không muốn cùng Trần Nghị Phong nói mấy câu tầm xàm, nên vừa chuyển vào vị trí sát bên trong cùng vừa quan tâm hỏi. “Sắc mặt tái nhợt lắm đấy.”
“Say máy bay.” Lữ Nhân Chuẩn suy yếu dựa vào người Trần Nghị Phong, cho tôi một nụ cười khổ.
Thật đáng thương, một chuyến bay cỡ 2 tiếng rưỡi đồng hồ có thể khiến một nam sinh thành cái bộ dạng này.
“Xức cái này đi, vị bạc hà sẽ giúp cậu thoải mái hơn đó.” Thẩm Thiệp Vũ bên cạnh tôi lấy ra mộ cái lọ thủy tinh màu xanh biếc, đưa cho tôi, muốn tôi giúp Lữ Nhân Chuẩn xoa lên trán.
Tôi cũng không có tâm tình cáu kỉnh với hắn, tiếp nhận cái lọ nhỏ mở nắp ra, đều đều vẽ loạn trên giữa trán Lữ Nhân Chuẩn.
“Khang Mộc Nghi …” Lữ Nhân Chuẩn đột nhiên mở miệng. “Cậu không cần tức giận với Thẩm Thiệp Vũ làm gì, việc phân tổ cho các lớp hắn cũng đâu có quản được.”
Tôi cũng biết chứ! Thế nhưng chỉ là tức giận thôi … Tại sao Lữ Nhân Chuẩn lại đột nhiên nói tới chuyện này?
Tôi theo ánh mắt Lữ Nhân Chuẩn mà trong phút chốc quay đầu ra phía sau, Thẩm Thiệp Vũ còn chưa kịp thu hồi biểu tình trên mặt đã lập tức bị tôi thấy.
Hay ha? Muốn nhờ sự hỗ trợ từ người khác à?
“Chờ xem biểu hiện của hắn đã.” Tôi ngoài cười nhưng trong không cười kéo kéo khóe môi, không khách khí chút nào ném cho hắn một sự việc khó giải.
Lời này vừa nói ra, Thẩm Thiệp Vũ cũng không phải người ngu, lập tức đưa ra khuôn mặt khổ sở vô tội.
“Xem biểu hiện của hắn”, những từ này rất là giảo hoạt, hắn phải khiến cho tôi thoả mãn, hết lần này tới lần khác vẫn không nắm được manh mối, vì làm sao biết mức độ thỏa mãn của tôi ở chừng nào chứ? Thẩm Thiệp Vũ, ai bảo cậu trêu hoa ghẹo nguyệt rước lấy một đống người ái mộ như thế làm gì? Dù có phải do cậu cố ý hay không, thì ngày hôm nay, cậu nói tớ Khang Mộc Nghi cái mũi nhỏ đôi mắt nhỏ cũng tốt, tùy hứng đanh đá cũng được, nói chung cái thố này tớ nhất định phải ăn! Hừ!
Giữa tháng 11, lá đỏ ở Kyoto (1) nổi tiếng vô cùng, tôi cùng Thẩm Thiệp Vũ hai người như đang ở chốn thế ngoại đào nguyên vậy, ở các nơi chùa chiền các nơi tựa như phát điên mà không ngừng chụp ảnh. Thật vui vẻ mà đi dạo bên trong các chùa chiền, nào là tháp, nào là viện, nào là đường, v.v…. tới thăm nào là chùa Kiyomizudera (2) ở vườn Nam, còn có công viên Miyajima (3) ở vườn Bắc, quang cảnh lá đỏ xinh đẹp khiến tôi luôn duy trì được trạng thái vui vẻ kích động, tâm tình nhất thời bùng nổ, dọc theo đường đi tôi cùng Thẩm Thiệp Vũ có một đống nữ sinh theo sau tôi cũn chẳng quăng ra sau não không để tâm đến.
“Cảnh đêm nghe nói rất đẹp đó!” Tôi liên tiếp nhấn máy chụp hình, vui vẻ nói.
“Đúng vậy! Thế nhưng chúng ta không có khả năng buổi tối được ra ngoài một mình.” Thẩm Thiệp Vũ cười cảnh cáo tôi, thật đúng là biết làm mất hứng mà.
Sau khi xong phần tham quan chúng, thì thầy cho phép chúng tôi có một tiếng để tự do tham quan cảnh quanh chùa chiền, tôi càng như cá gặp nước, nhanh chóng bỏ rơi đám nữ sinh lớp 3, cùng Thẩm Thiệp Vũ hai người vui vẻ mà tận hưởng cảnh đẹp, ở mỗi nơi dừng lại một chút, lúc đi ngang qua Sannenka (2*), có thấy vài cửa hàng bán đồ cổ khá nổi danh, chúng tôi hưng phấn mà mua một đống sản phẩm nổi tiếng về.
“Có người nói là nếu mắc sai lầm ở nước thứ hai, thì trong vòng 2 năm sẽ chết đó!” Lúc trên đường tới Ninenka (2*), Thẩm Thiệp Vũ đột nhiên mở miệng dọa người.
“Vậy nếu như tớ lỡ té thì cậu tính sao?” Tôi không thèm để ý mà cười hỏi hắn. “Cậu có chết cùng tớ không?”
“Tớ sẽ chết trước.” Thẩm Thiệp Vũ vừa đùa vừa nghiêm túc mà nói. “Bởi vì tớ sẽ trước khi cậu té ngã mà quyết định té trước để đỡ cho cậu.”
Thật là cảm động.
Nếu như việc mấy ngày nay có đám nữ sinh lớp 3 luôn lẽo đẽo theo sát chúng tôi, khiến mức độ bất mãn của tôi dành cho hắn đạt tới mức 100 điểm, thì thời khắc này chỉ cần những lời này của Thẩm Thiệp Vũ, đã không dấu vết biến thành -10.
Sau khi tham quan Kiyomizudera xong chúng tôi đi tham quan khu vực dành cho các nghệ kỹ cùng vũ kỹ, sau đó lục tục đi thăm các chùa miểu thần xã. Đền thờ Heian (4), Sanjusangendo (5), Higashihonganji (6), Nishihonganji (6*), v.v… cuối cùng thì tham quan Kyoto Tower (7), kết thúc hành trình một ngày.
Bốn người một phòng, chúng tôi đương nhiên phải chọn Trần Nghị Phong cùng Lữ Nhân Chuẩn hai người họ để cùng phòng rồi.
“Có muốn cùng tắm không?” Lữ Nhân Chuẩn cầm lấy bộ yukata mà khách sạn chuẩn bị sẵn, cười he he hỏi hai người chúng tôi đang nằm dài trên giường. “Là suối nước nóng cho nam và nữ đó!”
Ồ! À, cũng đúng! Đây là Nhật Bản mà!
Cho dù đã mấy lần cùng Thẩm Thiệp Vũ thân mật, nhưng vừa nghĩ tới nếu muốn cùng hắn ở trong phòng lắc lư, tôi vẫn vẫn là không nhịn được xấu hổ và bất an.
“Lữ Nhân Chuẩn! Tớ tắm chung cùng cậu!” Tôi vội vàng nhảy dựng lên, cầm lấy áo tắm phong cách Nhật, nhưng bị Thẩm Thiệp Vũ kéo tay lại.
“Không được!” Mắt hắn híp lại uy hiếp tôi. “Chính xác là ngoài trừ tớ ra cậu không được xích lõa thân thể cho người khác nhìn.”
Hả? Hắn bình thường thì không ghen, sao lại chọn tới lúc này mới ghen chứ. Lữ Nhân Chuẩn cùng Trần Nghị Phong cũng ở đây mà?
“Lữ Nhân Chuẩn thì không sao.” Tôi đỏ mặt nhỏ giọng kháng nghị, khóe mắt quang ngoài ý muốn phát hiện hai tên Trần Lữ cũng đang hứng thú mà nhìn chằm chằm tôi, sắc mặt mười phần xem trò vui.
“Nhưng ở đó cũng có đàn ông khác! Cậu cho là chỉ có 2 người các cậu?” Thẩm Thiệp Vũ bất đắc dĩ đứng dậy quay người tôi lại, hai tay nâng mặt tôi lên. “Ngoan, nghe lời.”
Mặt tôi mười phần khô nóng, hận không thể hiện tại có một hầm ngầm để tôi chui vào đó nấp.
Thẩm Thiệp Vũ … cư nhiên cũng có mặt này … Hắn chính là đang giọng ái 10 phần sủng ái mà dỗ dành tôi! Ông trời của tôi ơi! Theo tôi được biết thì tựa hồ không được đứa con gái nào được Thẩm Thiệp Vũ ngọt ngào đến vậy mà dỗ dành đâu.
“Thẩm Thiệp Vũ … cậu quả nhiên là người hung ác mà!” Trần Nghị Phong cười he he đứng dậy giựt lấy áo tắm trong tay hắn, kéo tay Lữ Nhân Chuẩn. “Chúng ta đi tắm trước đi! Tôi nghĩ cậu tuyệt đối để ý chuyện tôi sẽ nhìn thấy thân thể Khang Mộc Nghi, cũng như tôi cũng không muốn cậu nhìn thấy thân thể Lữ Nhân Chuẩn vậy.”
“Haha …” Thẩm Thiệp Vũ nhíu mày cười nhạt nói. “Coi như cậu thức thời.”
Bọn họ đang nói cái gì vậy?
Tôi vừa bực mình vừa buồn cười, ném cho Lữ Nhân Chuẩn bộ mặt khóc không ra nước mắt, chỉ thấy cậu bất đắc dĩ nhún vai, quay về cho tôi một nụ cười “tôi hiểu”.
Thì ra, mấy người thoạt nhìn tùy tính hào phóng, tuyệt đối đều có mặt không phóng khoáng.
Len lén dòm Thẩm Thiệp Vũ đang ngồi xếp bằng trước khay trà giúp tôi gọt táo nhưng rất vụng về, tôi khắc sâu cảm xúc.