Dư Dương gõ cửa phòng Dương Hạo không đợi anh lên tiếng liền đẩy cửa vào, đặt cốc cà phê hòa tan ở trước mặt anh.
Dương Hạo cười, cầm lên uống một ngụm, “Cảm ơn nhé. Tưởng em không cho anh uống mà?”
“Ai bảo là không cho? Là uống ít, uống, ít. Anh không hiểu tiếng trung à?” Dư Dương tựa vào bàn học trừng mắt nhìn anh.
“Chậc, nói năng thật là càng ngày càng gian xảo.” Dương Hạo xoay ghế dựa ngửa đầu xem cậu.
“Gần đèn thì rạng gần mực thì đen.”
“Ý em là,” Dương Hạo chỉ chỉ mình, “Anh là khối mực kia ấy hả?”
“Biết thế là tốt. Em ra ngoài đây, anh đừng ngủ muộn quá.” Dư Dương xoay người định đi, tay lại bị tóm lấy.
“Ở đây với anh một lát.”
“Mẹ…”
“Anh sẽ không làm gì đâu.” Dương Hạo ngắt lời cậu, “Em cứ ngồi lại đây với anh một lúc đi.”
Anh không có áp lực công việc gì gì đó, chỉ bực nỗi đừng nói vài động tác thân mật với Dư Dương, đến thời gian ở một mình với nhau cũng là vấn đề.
Dư Dương ngồi xuống giường, “Còn nhiều việc lắm không?”
“Bình thường, dì Phượng đã về rồi còn gì? Anh thu dọn một chút rồi mai giao lại cho dì ấy.” Dương Hạo quay lại bắt tay vào sắp xếp văn kiện, “Mẹ sao rồi? Vẫn còn sốt à?”
“Ừm.”
Dương Hạo nhăn mày, “Còn ba ngày nữa mình phải về trường rồi.”
“Em đã nói với mẹ là tìm một người giúp việc nhưng mẹ không chịu, em nghĩ mai anh nên nói lại với dì Phượng.”
“Cũng được.”
Di động của Dư Dương reo lên, “A lô? Ừ, anh ấy có ở đây, đợi một chút nhé.” Ngẩng đầu nhìn Dương Hạo, “Tối mai còn việc gì không?”
“Chắc không đâu. Ai đấy?”
“Phạm Kì, bảo tối mai họp mặt một chút.”
Dương Hạo gật đầu.
Vì thế Dư Dương tiếp tục nói với điện thoại, “Được, tối mai cùng đi ăn. Sau đó à? Sau đó tính sau, bọn tôi không đi muộn quá được, mẹ tôi mấy hôm nay không được khỏe. Ừ, bye nhé.”
“Mấy hôm trước nghỉ em cũng chưa đi chơi với bọn họ à?” Dương hạo thuận miệng hỏi.
“Làm gì có thời gian.” Dư Dương ngáp cái, ban ngày phải đi học, tối về còn chờ điện thoại của Dương Hạo, lấy đâu ra thời gian chứ.
“Em ngủ đi.”
“À, không sao đâu.”
Dương Hạo để kệ cậu, một lát sau cảm thấy yên ắng quay đầu thì thấy Dư Dương đã lăn ra ngủ trên giường.
Dương Hạo chỉnh điều hòa lên cao một chút, gỡ dép lê của cậu ra, nhấc hai chân cậu lên giường, làm xong những việc đó thì ngồi bên giường ngắm cậu một lúc, “Trẻ con không thức đêm thật hạnh phúc.”
Thở dài một lần nữa ngồi lại vào bàn, có hâm mộ cũng vô ích.
Gặp nhau cũng chỉ có Phạm Kì Vương Chí Dư Dương Dương Hạo, Tiên Quả đã về trường rồi, Vương Chí tuy vẫn có bộ dáng cẩu thả như cũ, nhưng bọn Dư Dương lại cảm thấy cậu ta không vui. Dương Hạo ngăn lại chai bia thứ ba của cậu ta, “Vương Chí, ông có vấn đề.”
“Không có gì, Dương Hạo ông đừng có cản tôi.”
“Thôi đi ông, có phải người giấu được việc gì đâu.” Phạm Kì giật lại chai bia.
Vương Chí thoáng cái mất tinh thần, xoa xoa mặt, “Tôi chia tay với bạn gái rồi.”
“Không phải vẫn đang tốt đẹp sao?” Dư Dương hỏi, nhớ tới cô nhỏ Tứ Xuyên thẳng thắn kia.
“Nhà cô ấy coi như là gia đình cán bộ cao cấp, cô ấy lại là con một, cha mẹ cô ấy hi vọng sau khi tôi với cô ấy tốt nghiệp thì ở lại Thành Đô.”
Thành Đô là một thành phố thuộc tỉnh Tứ Xuyên
“Cha mẹ cậu nói thế nào?”
“Nói để tôi tự suy nghĩ, nhưng mà, nếu tôi bỏ lại cha mẹ nuôi ta hai mấy năm thì tôi có còn là đàn ông không?!”
Phạm Kì vỗ vai cậu ta, trả lại chai bia cho cậu ta, mở một chai khác ra, “Cạn chén.”
“Không phải ông cũng thất tình đấy chứ? Vừa mới qua lại một học kỳ mà?” Dư Dương nghi ngờ nhìn cậu ta.
“Gần như thế, học kỳ này chuẩn bị chia tay.” Phạm Kì vẻ mặt không sao cả.
“Cũng là vì ông phải ở rể à?”
“Không phải.” Phạm Kì cười khổ, “Sắp hết năm bốn tốt nghiệp rồi, việc làm chưa tìm được, về sau sẽ ra sao cũng không rõ. Ra ngoài đời không giống lúc ở trường, chỉ cần nói chuyện yêu đương, so với về sau nhìn mặt nhau thấy ghét không bằng bây giờ buông tha cho nhau.”
“Quá thực tế.”
“Là thực tế xã hội. Không phải ai cũng giỏi giang hoàn hảo như hai ông.” Vương Chí thở dài, trong giọng nói không biết là hâm mộ hay đố kị.
Hoàn hảo à? Dư Dương có chút đăm chiêu.
Nếu bọn họ biết cậu và Dương Hạo là đồng tính lại còn loạn luân, liệu có sửa hai chữ hoàn hảo thành biến thái không? Sau đó nhìn hai cậu bằng con mắt khinh bỉ và kì thị.
“Cho nên, hai ông không có người yêu ở đại học quả thật là quyết định đúng đắn.” Phạm Kì kết luận.
Dư Dương cùng Dương Hạo liếc mắt nhìn nhau, bọn họ không biết phải dùng biểu tình gì thì tốt nữa.
“Không nói nữa, tối nay không say không về!” Vương Chí vẫy tay, “Phục vụ, lấy thêm mười chai.”
Đưa Vương Chí và Phạm Kì về nhà xong Dư Dương với Dương Hạo mới quay xe về, hai thằng kia uống say đến không biết trời trăng gì nữa, báo hại họ đưa về tận cửa còn phải nói xin lỗi với cô chú.
“Đáng ghét, không biết uống thì uống vừa thôi chứ.” Dư Dương bất mãn xoa tay, hai thằng cũng không bé nhỏ gì cho cam, uống say rồi nặng như là lợn ấy.
Dương Hạo trả tiền xe đuổi theo, “Vốn là cố ý muốn say, em còn mong bọn nó uống ít à?”
“Ngược lại tửu lượng của anh thật ra không tồi.” Dư Dương liếc mắt nhìn anh, Dương Hạo cũng uống không ít với hai ông kia. Có điều, cậu không biết thì ra anh lại uống tốt như vậy.
“Chú Phương nói đây cũng là một trong những kỹ năng trên thương trường, cho nên có đặc huấn.” Dương Hạo nhân ánh sáng mờ mờ trong khu nhà nắm lấy tay Dư Dương.
“Nói như đúng rồi ấy.” Dư Dương cười nhạo, sau đó cậu nhớ đến sinh nhật đầu tiên họ ở bên nhau, Dương Hạo nói chưa đủ mười tám tuổi phải đi cùng người lớn mới được uống rượu, so với bây giờ cậu bỗng cảm thấy buồn cười, cuối cùng cảm thán thì ra họ đã ở bên nhau nhiều năm như vậy.
Lúc này họ đã bắt đầu đi lên lầu, ở chỗ rẽ Dương Hạo dừng lại đối mặt với Dư Dương, “Dư Dương, chúng ta cũng sẽ phải xa nhau một thời gian.”
“Bây giờ là thời đại công nghệ thông tin.” Dư Dương còn đang cười, “Không phải anh bị lây bệnh của bọn họ rồi đấy chứ?”
“Sao thế được, anh tin vào chính mình mà, em đi đâu tìm được một người vĩ đại như anh chứ?” Dương Hạo cũng cười, nghĩ mình có thể là bị lây bệnh thật rồi, nếu không vì sao tự dưng lại thấy bất an.
“Đã gặp người tự dát vàng lên mặt rồi, chưa thấy ai dát một lớp vàng dầy như vậy.” Ném cho anh biểu tình khinh bỉ, Dư Dương nhấc chân chuẩn bị lên lầu, sau đó bị tóm trở lại, Dương Hạo ôm lấy cậu, “Dư Dương, chắc chắn anh sẽ nhớ em đến điên lên mất.”
Dư Dương ôm lại anh, gác cằm trên vai anh, “Đồ ngốc.”
Khai giảng không lâu sau là sinh nhật 22 tuổi của hai người, ngày 21 đúng lúc là cuối tuần, đã hẹn với mọi người trong ký túc buối tối đi ăn cùng nhau. Dư Dương phải đi học đàn, ra khỏi cửa thì nhận được tin nhắn của Dương Hạo, nói rằng có chút việc không thể đi cùng cậu. Cậu cũng không để ý nhiều, một mình ngồi xe đi.
Chiều về ký túc không thấy ai, Dư Dương đang buồn bực thì Dương Hạo đẩy cửa vào, “Về rồi à?”
“Ừ, bọn nó không có ở đây, sắp 6 giờ rồi.” Bọn họ hẹn nhau là 6 giờ 30.
“Chắc là đi mua đồ gì đó rồi, bảo là tập trung ở nhà hàng. Anh có một thứ cho em này.” Dương Hạo hiếm khi tỏ vẻ thần bí.
“Quà sinh nhật à?” Dư Dương kì quái nhìn anh, bởi vì cùng ngày sinh, họ chưa bao giờ tặng quà cho nhau.
“Ừ.” Dương Hạo lấy một cái hộp trong túi, mở ra đưa tới trước mặt Dư Dương, bên trong là một chiếc nhẫn nhỏ, kiểu dáng đơn giản, có ánh vàng sáng bóng, vẻ ngoài hơi thô ráp, có thể thấy là tự tay làm ra.
“Anh làm à?” Dư Dương cầm lên nhìn nhìn đep vào ngón áp út, vừa khít.
“Mất một ngày của anh đấy.” Dương Hạo cười, nắm tay Dư Dương nhìn, “Cũng may là trông không tệ.”
Ngón tay của Dư Dương thon dài, da lại trắng, đeo chiếc nhẫn vàng đẹp đến không nói nên lời. Chuyển mắt từ tay mình qua tay Dương Hạo, nhướng mày, “Anh không có à?”
Dương Hạo lắc lắc tay trái, “Chờ em tặng.”
“Vậy anh cứ từ từ mà chờ nhé.” Dư Dương rút tay lại, “Em không so được với anh, em là người nghèo.”
Dương Hạo cười, “Vậy thì tặng cái này cho anh làm quà cũng được.” Âm cuối biến mất khi hai môi chạm nhau.
Dư Dương nghĩ Dương Hạo càng ngày càng to gan, cửa hình như chưa khóa đúng không? Sau đó suy nghĩ dừng lại không thể nghĩ gì nữa.
Bốp!
Tiếng đồ rơi ở ngoài cửa làm Dư Dương và Dương Hạo hoàn hồn.
“Mẹ?!”
Dư Lan Lan mặt trắng bệch đứng ở cửa.
“Dương Dương, Dương Dương, thu dọn đồ đạc, về nhà với mẹ, về nhà với mẹ.” Cả người Dư Lan Lan phát run, ánh mắt rời rạc, đứt quãng nói.
“Mẹ…”
“Thu dọn đồ đạc ngay!!!” Cô bỗng nhiên cuồng loạn hét lên.