Mùa hè ở Thâm Quyến rất dài, nóng nực từ giữa tháng tư đến tận giữa tháng mười một.
Ngày đầu tiên nghỉ lễ Quốc khánh Dư Dương Dương Hạo với đám bạn cùng phòng kéo nhau đi biển, mang cả lều đi chuẩn bị buổi tối cắm trại ngoài trời. Ngoài mấy người có người yêu dẫn theo bạn gái đi, còn cả người của hội học sinh đi giúp vui, Dương Hạo đưa một người đi theo, tên là Chương Thạc, đã tốt nghiệp hai năm, trước đây cũng là sinh viên Thâm Quyến.
Chương Thạc đeo cái kính râm ánh nâu lớn, tóc dài đến cổ, mặc áo phông trắng quần cộc Adidas với giày thể thao, mặt mũi sáng sủa, hút thuốc. Anh ta không cười, cũng không lạnh lụng, nhưng trừ Dương Hạo ra có vẻ khó gần với mọi người.
Dư Dương theo bản năng không thích người này, đứng từ xa nhìn anh ta nói gì đó vào tai Dương Hạo, sau đó Dương Hạo cười gật đầu, vì thế Chương Thạc cũng cười theo. Dư Dương xuống biển bơi ra xa một chút.
Lúc cậu lên bờ trời đã sắp tối, không thấy Dương Hạo, Dư Dương về lều liền hỏi mấy người trông đồ, có nữ sinh trong hội học sinh nói Dương Hạo đi mua nước với Chương Thạc, chỉ đường cho cậu.
Dư Dương cắn môi dưới, lấy áo phông của mình đi tắm, cậu không định trời tối còn xuống biển. Nhà tắm ở đó không có nước nóng, Dư Dương hơi lạnh, tắm một chút rồi ra luôn, dưới ánh đèn đường mờ nhạt là hai bóng người ở cùng một chỗ, môi chạm môi. Cậu vốn không định nhìn ngó gì trực tiếp đi qua, nhưng dáng người của một trong hai người kia rất quen thuộc không thể không nhìn, sau khi dừng bước nhìn cho rõ liền hít một hơi thật sâu.
“Mấy người đang làm trò gì vậy?!” Giọng Dư Dương không cao, lại lạnh lẽo như băng.
Dương Hạo đẩy Chương Thạc ra, “A, Dư Dương em tắm xong rồi à?” [Đệch, giờ này bạn còn hỏi thế được à =”=]
Dư Dương nắm tay lại đấm vào mặt Chương Thạc, anh ta không đề phòng, ăn một đấm tí nữa ngã lăn ra, Dương Hạo liền kéo Dư Dương lại.
“Bỏ ra!” Dư Dương hét lên.
“Không liên quan đến anh ấy.” Dương Hạo bình tĩnh nhìn cậu.
Dư Dương trợn to mắt, đột nhiên thả tay chạy đến rìa đường cái.
“Dư Dương!” Dương Hạo đuổi theo sau, tới khi đến nơi Dư Dương đã gọi một chiếc xe chui vào trong, Dương Hạo chỉ kịp nhìn thấy bóng cậu trong ánh sáng mờ nhạt không rõ ràng, sau đó nháy mắt đã biến mất, chỉ còn lại một vệt khói xe.
Dương Hạo cười khổ.
Phía sau Chương Thạc đi tới cạnh cậu xin lỗi, “Sorry.”
Dương Hạo cào cào tóc, “Thôi, coi như hòa nhau, em không đẩy anh ra cũng là muốn lợi dụng anh.”
“Em thích cậu ta như vậy à? Không thể nhìn đến người khác nữa sao?” Chương Thạc từ phía sau tựa đầu vào vai cậu, hơi thở phả vào bên cổ.
“Ừ.” Dương Hạo nghiêng đầu nhìn anh ta, “Cho nên Chương Thạc, anh bỏ cuộc đi.”
Chương Thạc giống như không nghe thấy, nâng tay lên xoa mặt, “Cậu em kia của em ra tay dã man thật.”
Dương Hạo cười, “Anh xui xẻo rồi, nó đai đỏ taekwondo đấy.”
“Cái gì cơ?! Ui da! Còn đau hơn!” Chương Thạc kêu rên.
Ba lô của Dư Dương vẫn còn để lại, tiền di động chìa khóa đều ở trong. Dương Hạo lắc đầu, không biết đường mà xách đi, muốn ở lại đâu? Tiền xe ai trả?
Xách ba lô lên nói với mấy người kia em trai bỗng nhiên nổi hứng bỏ đi nên cậu muốn đuổi theo bắt người, Chương Thạc tự nhiên cũng đi . Hai người đi hai xe taxi riêng, Dương Hạo nói đi nhiều lãng phí, ngồi một cái là được rồi. Chương Thạc quay lưng về phía cậu, mở cửa xe nói em tha cho anh đi. Dương Hạo không nhìn được vẻ mặt của anh ta, giọng điệu trêu đùa lại có vẻ hơi bối rối, vì thế không nói gì nữa, giơ tay đón một cái xe khác.
Phòng của Dư Dương và Dương Hạo đều không có ai, phòng bên cạnh có tiếng đánh bài, Dương Hạo đẩy cửa vào, quả nhiên nhìn thấy Dư Dương đang lơ đãng ngồi tựa vào ghế. Cậu liền đi qua đó.
“Hở? Dương Hạo à? Dư Dương bảo cậu đi biển mà?” Có người thấy hắn vào liền hỏi.
“Ừ, về rồi.” Dương Hạo cười một cái, đứng ở trước mặt Dư Dương.
Dư Dương không thèm nhìn cậu, lấy lại ba lô bỏ ví ra đưa tiền cho một người, “Cảm ơn nhé.” Đứng dậy quay về phòng mình.
Dương Hạo đuổi theo, Dư Dương muốn đóng cửa liền dùng tay chặn lại, Dư Dương không cho, hai người đứng ngoài cửa giằng co.
“Tôi muốn đi nghỉ, mai tôi phải về S thị.”
“Em nghĩ anh có thể cứ thế để em đi nghỉ à?” Trên mặt Dương Hạo không có biểu tình gì, hơi nhăn mày lại, giọng điệu cũng là nghiêm túc mà Dư Dương chưa bao giờ nghe thấy, nhất thời run tay bị Dương Hạo đẩy ra đi vào phòng.
Rầm! Cửa bị đóng rồi khóa lại. [Thường thì như này ta sẽ có màn reap, nhưng rất tiếc =.,=]
Dư Dương ném ba lô lên giường xong khoanh tay trước ngực tựa vào bàn học, “Cậu muốn nói gì? Nói cậu thích anh ta à? Cái tên Chương Thạc kia?”
Dương Hạo cào tóc một cái, bóp bóp trán, “Không biết em có biết không, đồng tính là có di truyền.”
“Là sao? Lấy cơ? Hay là lý do? Hay cậu tiếp theo cậu muốn nói chính là tôi cũng sẽ đồng tính?”
“Em nói cho anh biết, Dư Dương.” Dương Hạo đút tay vào túi nhìn đứa em ở trước mặt mình, “Em tức giận vì cái gì? Bở vì anh là đồng tính? Vì anh hôn một thằng con trai? Hay là vì sao? Nói cho anh biết nguyên nhân em tức giận.”
Đúng thế, cậu đang giận cái gì chứ? Dư Dương quay đầu không thèm nhìn Dương Hạo. Nhưng mà người bình thường gặp tình huống này thì tức giận mời là biểu hiện bình thường chứ? Vì sao Dương Hạo nói như thể cậu tức giận mới là không bình thường?
Nhưng nếu đã có một người cha là đồng tính thì quả thật cậu nên có thể chấp nhận mới đúng. Vì sao cậu lại phản ứng dữ dội như vậy? Tâm tình của Dư Dương trầm xuống, có thứ gì đó trong ngực làm cậu thấy khó chịu.
Không khí yên lặng, Dư Dương và Dương Hạo đều không nói gì như là đang suy nghĩ trong lòng. Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, tầm mắt đối nhau, Dư Dương nhanh chóng nhìn xuống điện thoại của mình, là Dư Lan Lan gọi hỏi khi nào bọn họ về.
Dư Dương nói hôm sau về, sau đó nói vài câu đáp lại dặn dò của mẹ xong liền cúp máy. Cậu không ngẩng đầu nhìn Dương Hạo, cứ ngắm nhìn điện thoại không nói gì.
Dương Hạo nhìn cậu một lúc, xoay người đi ra ngoài, “Ngày nghỉ anh phải ở lại trường, em đi đường cẩn thận.”
Dư Dương hơi run rẩy nhìn Dương Hạo mở cửa, đi ra ngoài, đóng cửa, không quay đầu lại, cũng không nói sáng mai anh tiễn em ở nhà ga.
End chương 20
Thề lúc bạn Hạo nói không phải lỗi của anh ấy suýt nữa tưởng là bạn ý thích Chương Thạc =”=