Dư Dương cùng Dương Hạo đều giống Dương Tử Tân, ngũ quan tuấn tú, mi thanh mục lãng. Dư Lan Lan nghĩ ngồi cùng với ba nam nhân như vậy ánh mắt so với ngày thường tốt hơn, tay bắt đầu vô thức lần tìm thuốc lá trong túi, vừa mới lấy ra đã bị Dư Dương lấy đi, nhíu mi trừng nàng: “Mẹ, mẹ lại hút thuốc thừ lúc nào rồi.”
“Ách, không phải, đây là người khác cho.” Dư Lan Lan nhớ mình đã đáp ứng với Dư Dương cai thuốc.
Dư Dương vò hộp thuốc lá thành một đống ném qua một bên: “Dù sao cũng không được hút.”
“Được được được.” Dư Lan Lan giơ tay đầu hàng lấy trong túi ra một cái bật lửa bằng bạc: “Cái này cũng đưa con luôn.”
Dư Dương cầm lấy ngắm nghía. Từ lúc ngồi trong quán cà phê hắn đều không nhìn Dương Tử Tân, hắn không oán hận nam nhân này, nhưng hắn cũng không có ý định tiếp nhận người đó.
“Tử Tân, không cần em giới thiệu, đây là Dương Dương.” Dư Lan Lan uống một ngụm cà phê tận lực làm cho mình có vẻ tự nhiên. “Dương Dương, đây là ba của con.”
Dư Dương không để ý tới, vẫn nghịch nghịch bật lửa trong tay. Dương Hạo ngồi bên cạnh nhìn cha bộ dáng khổ sở có chút không đành lòng, liền kéo kéo ống tay áo của hắn: “Dư Dương.”
Điện thoại của Dư Dương đúng lúc đó vang lên, hắn liền ra khỏi quán cà phê nghe điện, không hề quan tâm tới Dương Tử Tân.
“Tạm thời mới gặp lại không thể tiếp nhận nhanh như vậy được.” Dư Lan Lan vẻ hơi bất đắc dĩ: “Dương Dương không giống Hạo Hạo, tính nó rất bướng bỉnh, đầu óc lại bảo thủ.”
“Không sao đâu.” Dương Tử Tân miễn cưỡng cười cười.
“Ba, ba cũng thật là, không phải đã nói đến tết mới đến sao?” Dương Hạo hơi nhíu mày.
“Chỉ là ngoài ý muốn, ba đến đây công tác hai ngày, không nghĩ lại gặp nhau.” Dương Tử Tân tap nhã cười: “Dương Hạo con ở chỗ mẹ đã quen rồi chứ.”
“Khá tốt ạ.”
Dương Tử Tân là loại mỹ nam tử có khí chất, khuôn mặt đẹp đẽ lại còn dáng vẻ trí thức nho nhã mặc dù đã đến bốn mươi nhưng vẫn có phong độ. Dư Lan Lan cho dù là tâm động, chỉ biết hai người vĩnh viễn sẽ không có khả năng.
Nhất thời xấu hổ cũng không có cách nào khác, Dương Hạo đang nghĩ Dư Dương nhận điện thoại tại sao lâu như vậy thì di động của mình rung lên, là tin nhắn đến, Dư Dương gửi, rất ngắn gọn, ‘Ta đi về, ngươi nói với mẹ một tiếng.’ Dương Hạo đau đầu, thật đúng là chuyện Dư Dương sẽ làm.
Dương Hạo vuốt tóc, cất di động lại: “Mẹ Dư Dương về rồi.”
“Đứa nhóc hồ đồ này.” Dư Lan Lan cúi đầu mắng một câu.
“Dương Dương xem ra không muốn nhận anh là ba.” Dương Tử Tân cười cười tự giễu.
“Xin lỗi Tử Tân, cũng tại em từ hồi nhỏ ít nhắc tới anh với nó.” Mà lúc nhắc tới đều là lúc say rượu, hiển nhiên là chẳng nói gì tốt đẹp cả.
“Không, việc này ngay từ đầu là anh không đúng.” Dương Tử Tân cho tới bây giờ chưa từng xin lỗi qua người nào, nếu có cũng chỉ là với Dư Lan Lan.
Dương Hạo xoa trán: “Ba mẹ cứ chậm rãi trò chuyện, con về nhà xem Dư Dương thế nào.” Vừa nói liền đứng lên rời đi.
“Hạo Hạo vừa hiểu chuyện lại vừa chu đáo, anh dạy con thật tốt.” Dư Lan Lan nhìn bóng lưng con mình nói.
“Nó từ nhỏ đã rất độc lập không cần anh phải quan tâm, hơn nữa,” Dương Tử Tân cười, vốn là người có nụ cười rất ấm áp: “Thời gian Phương Kình dạy dỗ nó cũng khá nhiều.”
Trái tim Dư Lan Lan có chút đau đớn: “Các anh, anh với anh ấy, có khỏe không.” *
“Lan Lan, xin lỗi.”
“Nói gì chứ, cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi.” Dư Lan Lan cười nhẹ, mặc dù có đau lòng, nhưng không ngờ chuyện năm đó cũng không phải không thể chịu được.”
Lúc Dương Hạo mở cửa phòng khách có thể thấy Dư Dương đang ở trong phòng mình xem One piece, tiêu cự không đặt trên màn hình, ngay cả y vào nhà cũng không phản ứng, Dương Hạo liền quơ quơ tay trước mặt Dương Hạo.
Dư Dương hơi nhíu mày: “Ngươi chắn của ta rồi.”
Nếu như bình thường, Dương Hạo sẽ cười cười rồi tránh ra, nhưng hôm nay thì không, y nhíu mày nói: “Ngươi có đang xem sao?”
Dư Dương không lên tiếng, trực tiếp giơ tay muốn đẩy Dương Hạo ra, lại bị Dương Hạo giữ lấy tay: “Tại sao không muốn nhìn ba.”
“Ta không có ba.” Dương Hạo giữ chặt, Dư Dương giằng không ra được.
“Dư Dương ngươi không phải là trẻ con!” Dương Hạo giọng nói nghiêm trọng: “Ngươi cho rằng hai người không còn tình cảm với nhau còn ở cùng nhau có ý nghĩa gì sao? Hơn nữa đó là cả ba và mẹ cùng quyết định, không phải chỉ đơn phương mình ba!”
“Ngươi biết cái gì!” Dư Dương đứng lên dùng sức gỡ tay Dương Hạo ra: “Không phải ông ấy tự quyết định?! Vậy tại sao mẹ chưa bao giờ nhắc tới ba? Tại sao mỗi lần nhắc tới thì lại đang say rượu? Tại sao năm đó ông ấy mang ngươi rời đi mẹ đã khóc suốt một ngày?! Không phải đơn phương?! Cái này gọi là không phải đơn phương?!” Dư Dương vành mắt hơi hồng, hất đầu: “Ngươi ra ngoài đi, ta muốn ở một mình.”
“Ngươi cho rằng ba sống dễ chịu lắm sao? Áy náy với mẹ, áy náy với ngươi, ngươi cho rằng mấy năm nay ông ấy thật sự sống tốt sao?” Dương Hạo nắm lấy bả vai Dư Dương: Dư Dương, trên người ngươi có một nửa dòng máu là của ông ấy, ngươi là em của ta, ngươi là con ông ấy ngươi có biết không!”
Dư Dương cắn răng trừng mắt nhìn Dương Hạo không mở miệng, Dương Hạo thở dài buông tay khỏi vai Dư Dương: “Tự ngươi nghĩ lại đi.” Ra khỏi phòng đóng cửa lại.
Dư Dương ngồi lại xuống ghế, tâm tư càng không đặt vào máy tính, có chút tức giận vò tóc mình, tay không chú ý đụng vào vành tai, chạm vào cái khuyên tai được tặng, Dư Dương gần như thô lỗ tháo xuống thuận tay nhét vào ngăn bàn máy tính. Buồn bực, như là không có lí do, nhưng cũng biết là bởi vì Dương Hạo. Kỳ thật hắn đối với chuyện này cũng không phải là không thể tiếp nhận, nhưng mọi người lại muốn phải hòa hoãn, mấy chục năm không gặp, đột nhiên chạy tới một người muốn mình gọi ba, như nào cũng thấy không thể thích ứng.
Vậy mà Dương Hạo lại mắng hắn.
Dựa vào cái gì a~!
Y tưởng y là anh nên có thể mắng hắn?
Càng nghĩ càng khó chịu, Dư Dương liền cầm chìa khóa đi khỏi nhà, máy tính cũng không đóng, đập mạnh cửa lớn, phát ra tiếng rất lớn.
Dương Hạo nghe được Dư Dương đóng cửa đi ra ngoài, y đi từ phòng mình ra, nhìn thấy cửa phòng Dư Dương không đóng, máy tính còn đang chiếu One piece, Tam kiếm Zoro di chuyển xẹt qua màn hình. Nhân vật Dư Dương thích nhất chính là Zoro, bởi vì hắn rất có trách nhiệm.
[Muốn biết cụ thể thì xem truyện nha bạn tra lòi cả con mắt ra rồi đây =______=]
Dương Hạo có chút kinh ngạc, y vừa rồi hơi kích động, tựa hồ chỉ cần là chuyện có liên quan đến Dư Dương thì y liền như không phải là mình nữa, chẳng hạn chỉ nhìn qua ảnh Dư Dương, y liền quyết định đến S thị. [tình yêu sét đánh?]
Y thở ra một hơi, cầm di động nhắn tin cho Dư Dương, ‘Xin lỗi, ta có chút kích động. Ngươi chừng nào thì về? Máy tính có cần tắt không?’ Dương Hạo đợi khoảng bảy tám phút, nghĩ có thể Dư Dương vẫn còn tức giận, đang định vào phòng tắ máy tính hộ hắn, cánh cửa liền mở ra.
“Ta còn dùng.” Thanh âm lạnh nhạt, là Dư Dương.
Dương Hạo quay đầu lại cười một chút, Dư Dương mặt căng ra ngồi xuống bật lại tập One piece lúc nãy đang xem. Dư Dương kỳ thật cũng chỉ là xuống dưới đi hai vòng quanh khu, bởi vì hắn phát hiện đã quên mang theo tiền, tin nhắn của Dương hạo đến lúc Dư Dương cũng đã bớt bực bội vì vậy liền đi về nhà.
Chắc chắn là anh hắn.
Hơn nữa là hắn không muốn người mình dựa vào lại một lần nữa rời đi.
Anh trai của hắn Dương Hạo.
[Không hiểu cho lắm =___=]
_________
*Cái chỗ này khá là thú vị =]]] Bình thường có lẽ đó là vợ mới của bác Tử Tân, nhưng chỗ này nó lại dịch là “hắn” =]]] Vậy nên rất có thể bác ý là đoạn tụ =]]] Thôi cứ để thế sau này xét sau nhá, cũng hay phết nhỉ =]]]