Xả hết những áp lực trong lòng thì bệnh tình của Chu Thụy Tinh tốt hơn một chút, ít nhất đã tỉnh táo hơn. Nhân lúc Chu lão gia không ở đây, tôi đuổi cô giúp việc đi, nói với đứa bé gầy yếu trên giường bệnh: “Tiểu Thụy Tinh, em không phải hung thủ giết người, Chu phu nhân không phải do em hại chết đâu.”
Chu Thụy Tinh lắc đầu: “Em là hung thủ giết người, nếu không có em thì mẹ sẽ không chết.”
Tôi không biết nên giải thích với nó thế nào, Chu phu nhân đúng là mất vì khó sinh. Nếu không có nó đúng là Chu phu nhân sẽ không chết. Nhưng lúc trước Chu phu nhận chọn bảo vệ đứa bé cũng không muốn cả đời nó sống trong bóng tối.
“Thụy Tinh, em có nghĩ tới việc, em là sinh mệnh mà Chu phu nhân bảo vệ, nếu em yêu bà ấy thì phải yêu chính mình.” Tôi nói với Chu Thụy Tinh.
Chu Thụy Tinh mở ngăn kéo đầu giường ra, lấy ra một bức ảnh cũ, đây là ảnh chụp gia đình, trên ảnh có Chu lão gia, Chu phu nhân, có cả Chu Thụy An, nhưng không có Chu Thụy Tinh, cũng phải thôi, Chu Thụy Tinh và Chu phu nhân không có khả năng cùng xuất hiện.
“Em ở trong này.” Tôi bỗng nghĩ ra chỉ vào bụng Chu phu nhân nói. Tôi sai rồi, Chu phu nhân và Chu Thụy Tinh có thể cùng xuất hiện trong mười tháng đó.
Ánh mắt tối đen của Tiểu Thụy tinh ngơ ngác nhìn bụng Chu phu nhân trên ảnh, sau đó ngẩng đầu, mở miệng cười.
Tôi đi đến Cao gia với Chu Thụy An, tổ hợp trông thật quái dị. Thân là con cháu Cao gia, tôi về nhà mình tất nhiên là bằng cửa chính. Trong nhà rất ít người, nên Chu Thụy An dẫn tôi đến thẳng thư phòng.
Tôi vẫn nghĩ là Chu Thụy An giống Chu lão gia chỉ biết xem phong thuỷ thôi, không biết gì về kỳ môn dị thuật, không nghĩ tới anh ta vẫn luôn lừa gạt mọi người. Anh ta không giống với Giang Phong Dật, Giang Phong Dật học huyền thuật của Cao gia chúng tôi, ít nhiều gì cũng có cảm giác quen thuộc. Còn thủ đoạn của Chu Thụy An tôi hoàn toàn không biết, Cao gia chú trọng đạo lí, nhưng tư thế ngoan độc này của Chu Thụy An lại có chút giống Miêu Ca.
Tôi càng có thêm kết luận là Miêu Ca có liên quan tới bọn họ, nếu anh ấy thật sự là người sau màn thì tôi đây…… tình hà dĩ kham* nha!
*Tình hà dĩ kham: Tình cảm làm sao chịu được đả kích.
Chu Thụy An đi trước, phá giải ba cơ quan, đến trước một cửa sắt mới dừng lại.
“Bên trong có quỷ máu, cô đi vào đi, đừng quên lấy bản vẽ tôi nói ra.” Chu Thụy An nói với tôi.
Trên cửa sắt loang lổ vết tích cũ, tay tôi vừa chạm vào, cửa tự mở ra. Tôi nhìn Chu Thụy An một cái, nửa tin nửa ngờ đi vào.
Giữa phòng là một cái bàn lớn, trên bàn bày đủ loại sách giấy. Xung quanh phòng là một vòng máu đỏ sẫm.
Tôi đi tới chỗ cái bàn, máu đỏ ở bốn phía bắt đầu di động, chúng nó tụ tập ở một chỗ, chậm rãi đọng lại thành hình, giống như có thể sinh nở vậy, vô số quỷ máu đi ra khỏi chỗ máu đọng. Bọn nó đi đến chỗ tôi, nhưng không đến gần, khi cách tôi nửa thước thì dừng lại, như đang tự hỏi có cần tấn công tôi không. Hô hấp của tôi hỗn loạn, trong thân thể quỷ máu có một mùi lệ khí gay mũi.
Đám quỷ máu vây quanh tôi chuyển động, sau đó từng con một rời đi, trở lại sào huyệt của chúng nó, một lần nữa biến thành máu đọng. Tôi thở ra một hơi, Chu Thụy An quả nhiên không lừa tôi, bọn quỷ máu này chỉ thừa nhận huyết thống Cao gia, sẽ không tấn công người Cao gia.
Tôi nắm bắt thời gian tìm kiếm trong đống sách cổ và giấy cũ trên bàn, đồ tàng trữ riêng quả nhiên không giống bình thường, đều là bản ghi chép. Những thứ kì quái đúng là không ít, phần lớn là bút kí do tổ tiên Cao gia để lại như du kí của Cao Bình Minh hay bản ghi chép của Cao Xa Đình… Tôi tiện tay mở ra nhìn, bên trên ghi chép những thứ nghe thấy hay gặp được trong đời.
Tôi không có hứng thú với lịch sử trưởng thành của họ, tôi chỉ muốn xem nghiên cứu của bọn họ về cấm thuật. Nhưng người Cao gia dường như rất quang minh lỗi lạc, không có gì ghi lại phương diện này, cũng không có thứ gì của Cao Ngạn Quân để lại.
Tôi phiền chán đẩy sách trên bàn ra, lại nhìn thấy gia phả Cao gia. Các trưởng bối thường bảo là lịch sử của Cao gia đã lâu, luôn được người đời tôn sùng, tuy rằng đến thời cận đại đã suy sụp đi nhưng trong giới huyền học vẫn là nhân vật thống lĩnh, tôi cũng muốn xem thử tổ tông Cao gia có bao nhiêu nhân tài.
Một quyển gia phả rất dày, càng thế hệ sau càng ít người, bao nhiêu tiền bối tổ tiên đều trở thành bụi bậm lịch sử. Không biết Cao Ngạn Quân là người niên đại nào. Thật là kì lạ. Xem đến thế hệ của bác cả tôi cũng không thấy tên ông ấy. Không chỉ một quyển sách cổ nhắc tới tên ông ấy, chắc hẳn ông ấy không phải là nhân vật hư cấu đâu. Có thể thứ ông ấy nghiên cứu bị Cao gia phản đối nên Cao Ngạn Quân bị xóa tên trong gia phả Cao gia.
Tôi lại giở về sau, ở mấy tờ phía sau chỗ các bác trai bác gái của tôi, tôi nhìn thấy một cái tên quen thuộc — “Cao Viện Mỹ”, đây là tên mẹ tôi, ở bên cạnh là “Cao Quân Nghĩa” – tên ba tôi, ba tôi vốn không phải họ Cao, sau khi ở rể Cao gia mới sửa lại tên này.
Xuống chút nữa là tên tôi nhỉ. Tầm mắt của tôi chuyển xuống dưới tên mẹ tôi và ba tôi, lại phát hiện ra chỗ đó trống không! Sao có thể thế được! Tôi giở thêm mấy trang nữa, bên đó là tên mấy cô của tôi và các em họ. Tên của tôi biến mất trong gia phả… Cũng có khả năng vốn dĩ tên tôi chưa từng xuất hiện trên gia phả Cao gia!
Ngày bé tôi từng nghĩ tới việc tôi không phải người Cao gia, có thể là được nhận nuôi thôi, nên bọn họ mới không quan tâm tôi, không đối xử với tôi như con cháu Cao gia. Nhưng nếu tôi bị nhận nuôi thì sao tôi lại vào được đây mà quỷ máu không tấn công chứ. Như vậy máu trên người tôi là huyết thống Cao gia.
Chu Thụy An gõ cửa sắt giục tôi khiến tôi tỉnh táo lại, tôi cuống quít gấp gia phả lại, tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng một cái ống trúc rơi ra khỏi một quyển sách. Trên ống trúc khắc hai con phượng, ở giữa là bốn chữ “Thiên cung mệnh luân”.
Tôi mở ống trúc ra, bên trong là một tờ giấy Tuyên Thành màu vàng, tôi mở tờ giấy Tuyên Thành ra, là một đồ án cổ quái. Giữa đồ án là một hình tròn, nhìn qua trông giống cái gương, hai bên trái phải gương là hình con phượng hoàng đứng trên một cái bàn. Từ xưa đến nay tôi chỉ mới nghe thấy song long hí châu, lần đầu tiên nhìn thấy hai con phượng hoàng như vậy.
Chu Thụy An có thể giả mạo Cao Ngạn Quân trên mạng, khẳng định là có hiểu biết về ông ấy, tôi có dự cảm bản ghi chép của Cao Ngạn Quân ở trong tay anh ta. Bản vẽ này vừa hay là lợi thế để tôi trao đổi với anh ta.
“Cao Hạnh, sao rồi?! Lấy được không?” Vừa thấy tôi đi ra, Chu Thụy An vội vàng hỏi.
Tôi lắc lắc ống trúc trong tay, Chu Thụy An định cướp lấy, tôi rút tay lại, khiến anh ta rơi vào khoảng không.
“Anh rể, tôi không thể làm việc không công như vậy, anh nói xem có đúng không?” Tôi nói với Chu Thụy An.
“Cô muốn cái gì?” Nghe thấy tôi có yêu cầu, Chu Thụy An cảnh giác hỏi.
“Bản ghi chép của Cao Ngạn Quân ở trong tay anh đúng không? Chúng ta lấy đồ đổi đồ đi.”
Chu Thụy An nghĩ nghĩ rồi nói: “Ở trong phòng tôi, dù sao tôi cũng xem xong rồi, đưa cô cũng không sao, cô đi theo tôi về nhà lấy.”
Chu Thụy An vẫn là người giữ lời, thật sự dùng bản ghi chép của Cao Ngạn Quân đổi lấy bản vẽ thiên cung mệnh luân trong tay tôi. Cầm bản ghi chép về nhà, tôi có chút hoang mang. Vậy mà tôi lại cùng bọn họ trao đổi.
Tôi ngồi xe đò về nhà. Khi đến nơi đã thấy Miêu Ca đứng ở cửa tiểu khu chờ tôi, buổi tối lạnh như vậy, mà anh ấy chỉ mặc một cái áo phông mỏng. Cơ thể anh ấy vốn lạnh hơn cả ban đêm, căn bản không cần để ý xem trên người mặc cái gì.
Tôi đứng ở ven đường đối diện anh ấy, không muốn đi sang chỗ anh ấy, nhớ tới từng chuyện lạ một. Tôi cảm thấy anh ấy giấu tôi rất nhiều thứ, tôi sợ anh ấy chỉ lợi dụng tôi mà thôi.
“Bà xã…” Miêu Ca nhìn ra chỗ khác thường của tôi. Biết là anh ấy hiểu rõ mọi hành động khác thường của tôi, tôi rất ghét điểm đó. Giống như cái gì anh ấy cũng biết, nhưng không nói cho tôi biết cái gì cả.
“Anh và người tên Lộ Lộ kia có quan hệ gì.” Tôi đứng ở đối diện Miêu Ca hỏi.
“Em biết rồi mà, cô ấy là em gái anh.” Miêu Ca bình thản trả lời.
Đúng vậy, tôi đã biết rồi, nhưng từ miệng anh ấy nghe thấy đáp án thì lại là tư vị khác.
“Nói như vậy, những chuyện xảy ra gần đây đều là bẫy của anh? Tùng hay Quy gì đó đều là thuộc hạ của anh đúng không? ” Tôi mở to hai mắt hỏi anh ấy.
“Bà xã, bây giờ anh đã chết, trên người anh không chảy máu của ai cả, em tin cũng được, không tin cũng đươc, anh chỉ có một mình thôi!” Miêu Ca nhìn của tôi với ánh mắt có chút bi tráng. Tôi tin tôi không phải người thích nghe nói ngọt, tôi có cố chấp của tôi. Nhưng người trước mắt này luôn có bản lĩnh dùng một câu nói, một ánh mắt khiến tôi chìm nghỉm, khiến tôi không biết nên làm gì.
“Anh yên tâm, rốt cuộc anh là dạng người gì, em sẽ dùng hai mắt của mình nhìn, dùng tay mình phát hiện, em sẽ không nghe theo sắp xếp của anh, cũng sẽ không oan uổng anh.” Tôi quật cường nói với Miêu Ca.
Miêu Ca bất đắc dĩ cười cười: “Em cho là em là người dễ tấn công nhất Cao gia sao? Thật ra em mới là người phiền toái nhất.”
Bởi vì trong long có khúc mắc nên trên đường về tôi cũng không đi cùng Miêu Ca. Anh ấy đi đằng trước, tôi đi đằng sau. Ánh trăng chiếu vào áo trắng của anh ấy, khiến anh ấy trông càng lạnh lẽo, càng thê lương như ánh mắt vừa rồi.
Quỷ vẫn luôn lặp lại động tác lúc chết để giết thời gian, nếu không chúng nó sẽ vượt qua thời gian vô tận cô độc kia như thế nào. Nếu có một linh hồn, cho dù nó nhớ lại thì sẽ càng đau đớn hơn là chết. Đây là đoạn đầu trong bản ghi chép của Cao Ngạn Quân. Mà tôi, bây giờ đang tận mắt chứng kiến bi kịch của anh ấy.
Cơ thể không chịu sự khống chế của tôi nữa, tôi chạy đến bên cạnh Miêu Ca, cầm bàn tay lạnh lẽo của anh ấy, hy vọng nhiệt độ cơ thể của tôi có thể nói cho anh ấy biết, tôi vẫn ở bên cạnh anh ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT