Dịch Thái Kim Thuộc thú và Tôn Ngộ Không sau một phen đấu võ mồm, rốt cục vẫn là lòng tham tác quái, bù không được mấy chục tấn tinh thiết và Cửu Thiên Hàn Thiết Sát Trư đao dụ hoặc, ngoan ngoãn và Tôn Ngộ Không ký kết sủng vật khế ước, ngồi vững thân phận sủng vật.

Dịch Thái Kim Thuộc thú cũng không trực tiếp thôn phệ Cửu Thiên Hàn Thiết Sát Trư đao, bởi vì thân là Dịch Thái Kim Thuộc thú, nó có thể cảm giác được Sát Trư đao bên trong cái kia vô cùng to lớn sắt năng lượng, lấy cấp bậc năng lực hiện tại của nó, muốn hoàn toàn hấp thu khẳng định sẽ tiêu rất nhiều thời gian, bởi vậy nó lựa chọn trước thôn phệ mấy chục tấn tinh thiết kia, trước tiên đem thực lực của mình tăng lên về sau tại đối Sát Trư đao hạ miệng.

Đối với điểm này, Tôn Ngộ Không đương nhiên không có ý kiến gì, cũng may Dịch Thái Kim Thuộc thú khác với ma thú bình thường, chỉ cần có kim loại liền có thể sống sót, cho nên Tôn Ngộ Không trực tiếp đưa nó ném vào trong không gian giới chỉ, sau đó cưỡi biên bức trở lại đất cắm trại.

Tôn Ngộ Không vừa xuất hiện, Trâu Điên mặt như đưa đám lập tức tràn ra tiếu dung: “Ngươi giỏi lắm, đi tiểu tiện đã vậy còn quá lâu, hại ta kém chút bị chửi chết!”

Tôn Ngộ Không nhún vai không có vấn đề nói: “Hì hì, đụng phải một chút đồ chơi thú vị, cho nên liền tốn nhiều chút thời gian!”

Độc Phong lúc này chính hiệp trợ Điềm Thang đem một nồi nước từ trên lửa bưng xuống dưới, lạnh lùng chen lời nói: “Nếu như ngươi muốn sống đến lâu một chút, về sau trên đường tốt nhất ít hành động đơn độc lại, Ma thú sâm lâm nguy hiểm không phải những quý tộc chân không bước ra khỏi nhà như các ngươi có thể tưởng tượng được đâu!”

Độc Phong nói dứt lời, không để ý Tôn Ngộ Không, trực tiếp lấy một khối thịt nướng, đặt mông trực tiếp ngồi dưới đất, từ trong không gian giới chỉ xuất ra hai túi tử tửu, một túi nhét vào bên cạnh thịt nướng, một túi khác thì tự uống, bắt đầu thong dong tự tại ăn uống.

Trâu Điên và Tôn Ngộ Không liếc nhau một cái, đều là trực tiếp im lặng, Trâu Điên là lo lắng muội muội của mình xem ra là rất khó gả đi, Tôn Ngộ Không thì kỳ quái trên đời lại có nữ nhân “không thú vị” như thế.

Trâu Điên đưa một khối thịt Trúc thố lớn cho Tôn Ngộ Không hỏi: “Đồ chơi thú vị trong miệng ngươi là gì thế?”

Tôn Ngộ Không cắn một miếng, cảm thấy hương thơm ngào ngạt ngon quá xá, hóa ra ngoại hiệu của Điềm Thang cũng không phải gọi bậy, hắn nhanh chóng nhai mấy ngụm lại cắn một miếng lớn, nhòm nhèm không rõ đáp: “Một con Cửu Đầu Xà, một con Thiết Cốt Ma Lang!”

Tôn Ngộ Không định sau này có cơ hội sẽ lôi Dịch Thái Kim Thuộc thú ra trêu mọi người nên không đề cập tới lai lịch của nó, về phần Vampire là một gia hỏa không thể hiện ra ở ngoài ánh sáng được nên tạm thời không nói đến.

“Cái gì!”

Trâu Điên bị dọa nhảy cẫng lên: “Kề bên này có Cửu Đầu Xà, chúng ta chạy mau đi!”

Nghe nói có Cửu Đầu Xà ở phụ cận, Độc Phong phun miếng thịt trong miệng ra, Điềm Thang một mực tập trung tinh thần trên những miếng thịt nước cũng lập tức nhảy... Mắt thấy tràn diện có xu thế hỗn loạn, Tôn Ngộ Không tranh thủ thời gian giải thích: “Không sao a, bây giờ nó đang ở trong sủng vật giới chỉ dưỡng thương.”

“Ở... bên trong sủng vật giới chỉ? Ngươi thu... thu phục nó? Trâu Điên cả kinh, lắp bắp hỏi.

Tôn Ngộ Không miệng đầy thịt, không dễ nói chuyện nên gật đầu, duỗi tay ra cầm túi rượu mà Độc Phong ném qua để uống. Hắn cũng có mang theo Bách Hoa tửu nhưng nó không thích hợp để ăn thịt.

“Phốc!”

Tôn Ngộ Không vừa uống một ngụm thì lập tức phun hết ra, tiếp đó lấy tay quạt cái lưỡi đang thè ra khỏi miệng, mắng: “Thứ quỷ gì thế, sao y như lửa đốt thế!”

Trâu Điên ở bên cạnh nhìn hả hê nói: “Đây là Hỏa Tê tửu, trừ phi là quỷ tửu chân chính, bằng không thì không thể uống nó, người thường dùng đầu lưỡi liếm một chút thôi cũng phải kêu rên tới nửa ngày.”

Trâu Điên nói xong, thị uy cầm túi rượu lên hớp một ngụm, chỉ khẽ nhíu mày, sau đó vui tươi hớn hở cười. Tôn Ngộ Không lườm hắn một cái, lần nữa than thở thân thể này thật quá yếu, hắn lại liếc nhìn Độc Phong đang uống Hỏa Tê tửu, còn có một Điềm Thang chỉ một mực nhìn chọng chọc thịt nướng trên than lửa giống như nhìn chằm chằm một nữ nhân không mặc quần áo, trong lòng thầm than: Ba tên này không một ai là người bình thường cả!

“A!”

“Cẩn thận, có bẫy rập!”

“Đây là Phong Hỏa Tam Hợp trận, bọn hắn đã không cứu nổi!”

“Đánh lén thất bại, toàn diện thúc đẩy, đừng để bọn hắn chạy!”

“Lưu lại mạng tên tiểu quỷ tóc trắng!”

“...”

Đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết & tiếng la thét ra lệnh, điều này chứng tỏ có một chuyện đang phát sinh - địch tập!

Địch nhân tập kích, bốn người phản ứng hoàn toàn khác nhau: Độc Phong một mặt bình tĩnh, lấy ra sáu ống tên từ trong không gian giới chỉ, tỉ mỉ trói tại sau lưng và hai bên hông; Trâu Điên thì cười lạnh, khẽ vuốt ve bảo bối mà mình vừa đạt được - Mãnh Lôi Cự Kiếm; Điềm Thang thì mặt mày giận dữ, tay chân luống cuống thu thập dụng cụ nhóm lửa nấu cơm, miệng hung hăng chửi cha chửi mẹ; Tôn Ngộ Không lại hưng phấn, kêu Dịch Thái Kim Thuộc thú đang nuốt tinh thiết trong sủng vật giới chỉ ra.

Có hơn ba mươi người đột kích, nhưng họ không động thủ ngay mà chỉ vây quanh đám người Tôn Ngộ Không.

“A, vậy mà thật sự là Thiết Cốt Ma Lang! Ngươi không phải còn có Cửu Đầu Xà sao, gọi nó ra luôn đi, ta cam đoan những người này nhất định sẽ chạy trối chết!” Trâu Điên ngạc nhiên thốt lên.

Tôn Ngộ Không cười đùa: “Cửu Đầu Xà bị trọng thương cần phải tu dưỡng một tháng.”

Cửu Đầu Xà bị Tôn Ngộ Không đập nát một đầu rắn nên cần một tháng để thúc đẩy sinh trưởng ra lại, chẳng qua dù nó không bị tổn thương thì Tôn Ngộ Không cũng không gọi nó ra chiến đấu, bởi như thế thì chơi không vui.

Trâu Điên hất mắt coi thường: “Thu phục Cửu Đầu Xà gì chứ, quả nhiên khoác lác!”

Tôn Ngộ Không định phản bác thì đám người vây quanh đột nhiên hé ra một con đường, một người cao lớn khí thế hơn Điềm Thang chậm rãi đi đến.

“Quả nhiên là cao thủ Hung bảng Gargamel!”

Động Phong thấp giọng nói: “Trâu Điên, Điềm Thang, lát nữa ngươi dẫn Đại thánh đi phía đông, nhớ phải chú ý mấy phương vị là ba, bốn, chín, mười ba!”

Tôn Ngộ Không ở cạnh nghe được mơ mờ hồ hồ, chẳng qua nhanh chóng phản ứng lại, Độc Phong nói khả năng là vị trí nàng thiết kế bẫy

Trâu Điên vội la lên: “Các ngươi đi trước đi, ta lưu lại đối phó đám biến thái này!”

“Đừng nhiều lời, trừ Bách Tiễn Vũ của ta ra thì các ngươi không một ai có thể giữ bọn chúng lại được cả.”

“Nhưng mà...”

Hai người đang tranh chấp, Tôn Ngộ Không ở một bên không nhịn được lớn tiếng nói: “Các ngươi không cần đi đâu cả, giết đám hỗn đản kia chẳng phải sẽ xong chuyện sao, chúng ta còn phải ăn cơm tiếp đó, lúc nãy ta chưa ăn thịt Trúc thố đã đâu.”

Vừa thốt nên câu, đám người vây quanh bọn hắn đồng thanh cười to, ba người Độc Phong trán đầy hắc tuyến.

“Người không biết không sợ, lời này thật quá có đạo lý!” Một thanh âm bén nhọn như cắt trúc khiến người ta phải nổi da gà vang lên, là của Gargamel.

“Nhị thiếu gia của gia tộc Ryan, đợi tới khi ta mần thịt ngươi thì mong rằng miệng ngươi có thể cứng như thế! Về phần Độc Phong đại danh đỉnh đỉnh, những cạm bẫy kia của ngươi có thể hạ được mười mấy huynh đệ của ta coi như rất khá, ngoan ngoãn đầu hàng là nữ nô của ta thì may ra còn giữ được mạng, nếu không ta cam đoan tất cả những gì trên người ngươi kể cả thân thể của ngươi cũng đều sẽ bị...”

Tôn Ngộ Không sải bước tới trước, lạnh lùng cắt ngang lời Gargamel: “Ta quyết định sẽ lưu ngươi một mạng! Vốn ta là một người rất thoải mái, nhất quán gõ địch nhân thành bùn nhão, nên ta quyết định phá lệ tha cho ngươi một mạng, sau này sẽ chiếu cố ngươi thật tốt!”

Địch Phong nghe Gargamel nói vừa thẹn vừa xấu hổ, đột nhiên thấy Tôn Ngộ Không không chút sợ hãi bước tới trước khiêu khích Gargamel, sợ hắn xảy ra chuyện, đang muốn bước tới trước thì bị Trâu Điên kéo lại.

“Hắn có thể ứng phó!” Trâu Điên lắc đầu.

Độc Phong xem tình hình trước mắt thì lập tức minh bạch ý tứ của Trâu Điên: Thiếu niên tóc trắng ưa thích gây sự trên đường hay cười tũm tĩm kia lúc này mặt lạnh như sương, tay cầm cự đao to như một cánh cửa, toàn thân tản mát ra sát khí ngập trời thấu tận tâm can...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play