Mấy tháng sau, Lưu Hiểu Vũ cũng như nguyện đậu được vào trường Đại Học danh tiếng với số điểm cao nhất, sau đó liền rời nhà đến thành phố khác để học, tuy rằng vẫn thường xuyên gọi điện thoại cho Đỗ Tu Nhiên, nhưng Đỗ Tu Nhiên lại một chữ cũng không đề cập tới Ngô Tiểu Bảo.

Thẳng đến khi Lưu Hiểu Vũ học xong Đại Học, tham gia thực tập, trong quá trình thực tập cậu biểu hiện rất tốt, đến cuối cùng cậu cũng như nguyện mà hoàn thành giấc mộng làm một vị giáo sư Đại Học.

Đi làm được vài năm, tình cảm của cậu vẫn là bế tắc như trước, chưa từng kết giao bạn gái, cho dù có nữ sinh theo đuổi cậu, cũng bị cậu từ chối, đời sống tình cảm cơ hồ là một trang giấy trắng.

Kỳ thật trong lòng Lưu Hiểu Vũ vẫn luôn nhớ về Ngô Tiểu Bảo, cũng có chút hối hận, năm đó nếu không nói cho Đỗ Tu Nhiên biết mọi chuyện, thì Ngô Tiểu Bảo hẳn là sẽ không giống như bây giờ cách xa cậu như vậy.

Đúng vậy, tuy Lưu Hiểu Vũ không nói, kỳ thật trong lòng luôn luôn bức rứt, cậu biết Ngô Tiểu Bảo từ nhỏ đã ước mơ làm một cảnh sát, nhưng bởi vì bị mình mật báo sự việc kia, nên sau khi hắn bị đánh cho mất nửa cái mạng, liền bị Đỗ Tu Nhiên quản chế rất nghiêm, sau lại vì phòng ngừa cái loại tính tình xấu xa này của hắn, sợ hắn thực làm cảnh sát, có súng trong tay sẽ càng thêm sai quấy, nên Đỗ Tu Nhiên liền nghiêm lệnh không cho hắn làm cảnh sát.

Không làm cảnh sát, giấc mộng của Ngô Tiểu Bảo liền tan biến, Lưu Hiểu Vũ đã rất nhiều lần ở trên TV thấy hắn ở thế vận hội Olympic nhận được huy chương vàng, mỗi khi quốc kỳ được kéo lên trong ánh mắt hắn đều hiện lên nét cười gượng ép, nếu như năm đó mình nhẫn nhịn một chút, không nói ra sự kiện kia, có lẽ nhân sinh của Ngô Tiểu Bảo sẽ không tiếc nuối như vậy, trong lòng hắn vẫn đối với việc được làm cảnh sát đặt nhiều hy vọng đi, nhưng chính là cả đời này đều không thể thực hiện.

Nếu lúc trước mình không phải nhất thời xúc động, hai người cũng sẽ không như bây giờ tựa như kẻ qua đường, Lưu Hiểu Vũ thậm chí còn nghĩ – một ngày nào đó cậu tình cờ gặp được Ngô Tiểu Bảo ở trên đường, chỉ sợ Ngô Tiểu Bảo sẽ quay đầu rời đi ngay, trong lòng hắn hận nhất hẳn là cậu đi.

Chính mình thực hiện được lý tưởng, nhưng cũng gián tiếp hủy diệt lý tưởng của hắn.



Tham gia xong thế vận hội Olympic, Ngô Tiểu Bảo một thân quần áo thể thao hàng hiệu ngồi phi cơ trở về nhà.

Đỗ Tu Nhiên đem chiếc cúp hắn vừa có được cất lên kệ, đếm đếm cũng không ít, gần được 10 chiếc rồi, vì thế anh nói với tiểu tể, cố lấy được 10 chiếc cúp rồi lui về đi.

Kỳ thật tiểu tể chẳng đem 10 cúp vàng ấy để vào mắt, mà là cọ cọ Đỗ Tu Nhiên, nói: “Ba, hiện tại con đã có thành tựu, hẳn là có thể rồi chứ.”

Đỗ Tu Nhiên lau chùi mấy chiếc cúp cũ, liếc mắt nhìn hắn nói: “Đang nói gì đấy? Cái gì có thể?”

Tiểu tể vội la lên: “Ba đã nói, chờ khi con có tiền đồ, lấy được hơn 3 chiếc cúp vàng thì có thể đi gặp Hiểu Vũ, hiện tại con sắp được 10 chiếc rồi, như vậy con đã có tư cách cưới Hiểu Vũ rồi đi? Con cũng có năng lực nuôi cậu ấy rồi đi?”

Đỗ Tu Nhiên cười ra tiếng, nói: “Chuyện đã nhiều năm như vậy rồi, mà con vẫn nhớ mãi không quên sao?”

Tiểu tể nói: “Không có khả năng quên, cả đời này của con nếu không phải là Hiểu Vũ thì con sẽ không cưới.”

Đỗ Tu Nhiên đặt cúp xuống, nghĩ nghĩ nói: “Có thể Hiểu Vũ cũng không muốn nhìn thấy con, hơn nữa cậu ấy cũng có cuộc sống của riêng mình, con vẫn là đừng đi quấy rầy cậu ấy.”

Tiểu tể vừa nghe xong, liền nóng nảy nói: “Ba, ba cũng không thể ‘qua sông chặt cầu’ a, lúc trước chúng ta đã giao ước rồi – chỉ cần con cố gắng học tập, tương lai có tiền đồ sáng lạn, thì con có thể cùng Hiểu Vũ chung sống với nhau, ba không thể bội ước như vậy a.”

Đỗ Tu Nhiên nghe hắn nói thế, đưa tay kéo hắn ngồi xuống sofa, nói: “Không sai, lúc trước ba quả thật nói như vậy, nhưng tiểu Bảo à, lời này kỳ thật là để khích lệ con, lúc đó muốn con cố gắng thi đậu trung học thì chỉ có mỗi chiêu này, vốn tưởng các con không gặp nhau trong thời gian dài thì cảm tình cũng sẽ dần dần phai nhạt, dù sao đó cũng là việc hồ đồ khi còn bé, hai người đều nên quên đi là tốt nhất, nhưng hiện giờ xem ra con vẫn thực nhớ thương Hiểu Vũ, cảm tình yêu mến đơn phương này cha rất hiểu, nhưng loại sự tình này cho dù hiểu thì cha cũng vô pháp giúp con, chỉ có thể khuyên con một câu – tiểu Bảo, con cố ý, nhưng chưa chắc Hiểu Vũ đã hữu tình, nhiều năm như vậy ở trong điện thoại cậu ấy chưa từng nhắc đến con một lần, có thể thấy được việc làm năm đó của con đã gây cho cậu ấy nhiều thất vọng đau khổ, con hiện tại đã khôn lớn, có một số việc nên suy nghẫm cẩn thận, đừng hấp tấp để rồi cuối cùng người khó chịu lại là chính con ….”

Tiểu tể bĩu môi, nói: “Ba, ba không hiểu Lưu Hiểu Vũ rồi, hắn không đề cập về con với ba, đó là hắn đang thẹn thùng, ngượng ngùng, hắn càng không nói, càng thuyết minh hắn rất để ý, ‘hắc hắc’, con hiểu rõ hắn hơn ba nhiều.”

Đỗ Tu Nhiên liền giơ tay vỗ một cái lên ót tiểu tể, nói: “Cả hai con đều đã lớn, chuyện của các con ba cũng chẳng quản nổi, tự mình thu xếp lo liện đi, nhưng con phải nhớ kỹ – không được khi dể Hiểu Vũ …”

Tiểu Tể sau khi nghe anh nói vậy liền vô cùng hào hứng, giống như vừa nhận được thánh chỉ, reo to lên một tiếng rồi vội vàng chạy nước rút xông ra ngoài.

Đỗ Tu Nhiên lo lắng, hỏi với theo: “Tiểu Bảo, đừng ồn ào như con gà con vậy, con đang định đi đâu đó?”

Tiểu tể vừa chạy vừa quay đầu lại, nói: “Cha, con không ăn cơm tối đâu, con đi tìm Hiểu Vũ đây.”



Buổi chiều, Lưu Hiểu Vũ không có lớp, khi trên đường đi về nhà, vừa lúc đi ngang qua siêu thị điện tử, bên trong vách tường thủy tinh bày rất nhiều màn hình TV, ánh mắt Lưu Hiểu Vũ vừa lướt qua liền dừng lại, trên TV là hai đứa bé trai hồn nhiên ngây thơ đang đánh nhau, một đứa trong đó có bộ dáng rất giống tiểu tể khi còn bé, ánh mắt cùng chiếc cằm kia giống đến bảy phần.

Lưu Hiểu Vũ nhìn có chút giật mình.

Lúc này bả vai bị người vỗ một cái, dọa cậu nhảy dựng lên, vừa quay đầu liền nhìn thấy có một gương mặt mơ hồ kề sát mặt mình.

Do nhiều năm học tập chăm chỉ, nên ánh mắt của Lưu Hiểu Vũ không được tốt lắm, quá gần sẽ làm cho mắt cậu bị nhòa, cậu lui về phía sau từng bước mới nhìn rõ được người đang đứng trước mặt mình, mà người này không phải là Ngô Tiểu Bảo sao?

Ngô Tiểu Bảo vươn tay vác ngang qua bả vai Lưu Hiểu Vũ, hướng phương hướng nhà của cậu đi tới, vừa đi vừa nói: “Aizz, ta nói cho ngươi chuyện này a – ta bây giờ đã là vận động viên, ngươi biết chưa? Khẳng định là ngươi chưa biết rồi, ngươi ngay từ nhỏ đã không thích mấy môn thể dục thể thao này, nói cho ngươi biết anh hai đây hiện tại là quán quân, cầm trong tay 9 chiếc cúp vàng, biết chưa? Sau này ta sẽ để cho ngươi ăn ngon mặc đẹp, không cần lo gì hết …”

Lưu Hiểu Vũ vào lúc này mới hồi phục lại tinh thần, hất bàn tay của Ngô Tiểu Bảo ra, nhìn quanh khắp nơi, nói: “Sao ngươi lại chạy tới đây? Chú Đỗ biết không?”

Ngô Tiểu Bảo nói: “Ừ, chính ba ta để cho ta tới đây.”

Lưu Hiểu Vũ nghiêm trang nói: “Tìm ta có chuyện gì?”

Ngô Tiểu Bảo túm lấy khửu tay của Lưu Hiểu Vũ, kéo cậu đi, nói: “Có chút việc, về nhà đi, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Lưu Hiểu Vũ nói: “Đừng lộn xộn, rốt cuộc là có chuyện gì mà chú Đỗ kêu ngươi tới tìm ta?”

Ngô Tiểu Bảo nói: “Kỳ thật cũng chẳng có đại sự gì, chủ yếu là ba của ta cảm thấy chúng ta đã trưởng thành, hẳn là nên thành gia lập nghiệp, mà ta và ngươi hiện tại lại chẳng có ai, vừa lúc có thể ghép thành một đôi, cho nên muốn chúng ta mau chóng đem hôn nhân đại sự lo liệu lo liệu, để cho ba ta được yên lòng.”

Lưu Hiểu Vũ nghe Ngô Tiểu Bảo thao thao bất tuyệt những lời nói không đầu không đuôi, có chút trắng mắt cứng lưỡi, nửa ngày mới kịp phản ứng, nói: “Bậy bạ, chú Đỗ tuyệt đối sẽ không nói những lời vô trách nhiệm như thế này!”

Ngô Tiểu Bảo vươn tay ôm lấy thắt lưng của Lưu Hiểu Vũ, hôn cậu một cái, nói: “Ha ha, ngươi vậy mà cũng dám nói hiểu ba ta, thế nào, có muốn gọi điện thoại hỏi ba ta một tiếng hay không?”

Lưu Hiểu Vũ sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, mặt có chút đỏ, nói: “Mệt ngươi đã là vận động viên quốc gia, vừa tham gia xong thế vận hội Olympic to lớn thế mà chẳng có một chút trưởng thành đứng đắng nào là sao?”

Ngô Tiểu Bảo vừa nghe, liền cười ‘ha ha’ nói: “Làm sao ngươi biết ta vừa tham gia xong thế vận hội Olympic? Ba ta cũng chẳng nói cho ngươi biết, hay là ngươi vẫn luôn theo dõi động tĩnh của ta?” Nói xong hắn liền hướng mắt về phía Lưu Hiểu Vũ đá lông nheo một cái.

Lưu Hiểu Vũ giựt khửu tay khỏi tay Ngô Tiểu Bảo, nghĩ nghĩ có chút khó chịu nói: “Không phải ngươi đều tránh né ta rất xa sao?”

Ngô Tiểu Bảo bĩu môi nói: “Đây không phải là do ba ta trông nom quả kỹ sao, nếu không rời xa ngươi mười thước ba ba ta nhất định sẽ giết ta, ai bảo lúc trước ngươi mật báo làm chi, hại ta thiếu chút nữa bị ba ba ta đánh chết!”

Nhắc đến chuyện này Lưu Hiểu Vũ cũng có chút áy náy, lẩm bẩm nói: “Ngươi hiện tại không sợ bị đánh?”

Ngô Tiểu Bảo nói: “Ta đã thông qua sự cho phép, chỉ cần ba ta gật đầu đồng ý, thì ba ba ta sẽ không thể đánh ta, hắc hắc, ngươi không biết đấy – ba ba ta không sợ trời không sợ đất chỉ sợ mỗi ba của ta!”

Lưu Hiểu Vũ nghe xong trầm mặc.

Ngô Tiểu Bảo kéo mặt Lưu Hiểu Vũ lại, nói: “Mau mau mang ta về nhà, ta đói bụng đến mức bụng cũng thầm thì kêu, nó rất muốn ăn cơm do ngươi nấu.”

Lưu Hiểu Vũ nghe vậy, liền vội vàng kéo Ngô Tiểu Bảo đi, thời điểm sắp đến nhà, đột nhiên nhịn không được, nói: “Này, Ngô Tiểu Bảo, lúc trước ngươi vì ta mà không làm được cảnh sát, ngươi có hận ta không?”

Ngô Tiểu Bảo cười ‘ha ha’, nói: “Đã sớm không còn muốn làm cảnh sát, mỗi ngày cầm súng trong tay cũng không thể tùy tiện chơi đùa, vẫn làm làm vận động viên tốt hơn, ta thích cái loại cảm giác tiến đến cực hạn, thực thích, ngươi chắc hiểu?” Nói xong hướng Lưu Hiểu Vũ đá lông nheo một phát.

Lưu Hiểu Vũ sửng sốt, nhất thời nghĩ đến gì đó gương mặt liền trở nên đỏ bừng, liền bỏ Ngô Tiểu Bảo lại đằng sau, nói: “Lưu manh, đừng để mọi người biết ta quen ngươi.”

Ngô Tiểu Bảo vừa nghe, gãi gãi đầu, ở phía sau lớn tiếng hỏi: “Lưu Hiểu Vũ, rốt cuộc ngươi có muốn lấy ta làm ‘chồng’ hay không? Ta đã vì ngươi thủ thân như ngọc rất nhiều năm.”

Lưu Hiểu Vũ nghe xong, thiếu chút nửa ập mặt xuống đất, đây chính là dưới lầu nhà cậu a, nếu bị người ta nghe được bảo đảm nguy chắc, cậu vội vàng quay lại giơ tay bịt chặt miệng Ngô Tiểu Bảo lại, kéo hắn hướng trên lầu đi lên.

Ngô Tiểu Bảo vừa đi vừa dùng đầu lưỡi liếm liếm trong lòng bàn tay của Lưu Hiểu Vũ, lẩm bẩm nói: “Lưu Hiểu Vũ, lần này ngươi đừng mong có thể thoát.”

Lưu Hiểu Vũ nghe không rõ, hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì?”

Ngô Tiểu Bảo cười ‘hắc hắc’, nói: “Vừa rồi ta nói – đã lâu không gặp, cái miệng nhỏ nhắn của ngươi vẫn đầy sức câu dẫn làm cho người ta muốn hôn.”

Lưu Hiểu Vũ cứng người, một giây sau nói: “Cút đi”, liền lấy chìa khóa nhà ra mở cửa, hai người một trước một sau đi vào nhà.

Một con cừu non và một con sói đói bị bắt giam cùng một chỗ, kết quả sẽ như thế nào đây?

Hắc hắc, rõ ràng, tiểu cừu chung quy vẫn là bị con sói đói đó ăn đến tận xương a a a a.

– Hoàn Phiên Ngoại –

Toàn văn hoàn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play