“Ninh Ninh, gió to rồi! Mau vào trong nhà đi, cẩn thận lại bị cảm lạnh là phải uống thuốc đấy!”

Mẹ Lý làm quản gia của nhà họ Bạch đã nhiều năm, bà đang vừa cẩn thận nom nồi canh sôi, vừa lớn tiếng nhắc nhở con gái duy nhất của chủ nhân nhà họ Bạch.

“Nhưng mà, tối qua papa gọi điện về, nói là hôm nay papa có thể trở về mà. . . .” Đáp lại mẹ Lý là một giọng nói non nớt của trẻ con, giọng điệu chần chừ, lại mang theo chút mong đợi.

Biệt thự nhà họ Bạc nằm cách thành phố khá xa, bởi vì ông chủ muốn để cho con gái mình có thể tận hưởng bầu không khí trong lành, chăm sóc thân thể thật tốt, cho nên không tiếc mà bỏ trống căn nhà đang nằm ở vị trí rất tốt, lại đến đây mua căn biệt thự này, trồng các loại hoa cỏ ở trong sân.

Mà cô bé đang ôm búp bê, lúc này lại đang đứng yên lặng ở trong sân, đôi mắt to tròn linh động nhìn chằm chằm vào cánh cổng sắt, chỉ sợ bỏ lỡ bóng dáng của papa.

Mẹ Lý thấy mình nhắc nhở cũng không có kết quả, lại hiểu rõ cô bé này có tính khí quật cường, không ai có thể khuyên được, bà chỉ đành tắt bếp, xoay người lên lầu tìm một chiếc áo khoác nhỏ để khoác thêm cho cô bé đang ngóng chờ papa mình.

Cô bé ôm chặt búp bê vào lòng, nhỏ giọng nói một tiếng cám ơn, nhưng ánh mắt lại chưa hề rời khỏi cổng chính.

Không biết đã qua bao lâu, trên khuôn mặt nhỏ của cô đã hiện lên một chút thất vọng và sốt ruột.

Ngay lúc cô bĩu môi, dường như là sắp sửa buông tha thì cánh cổng sắt tinh xảo lại từ từ mở ra.

“Papa!”

Cô gái nhỏ lao nhanh tựa như một cỗ xe lửa, trong ngực vẫn ôm theo búp bê, nhào tới ôm thật chặt người đàn ông phía trước.

“Papa! Rốt cuộc papa cũng đã trở về rồi!”

Cha Bạch cưng chiều vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của con gái, không nhịn được mà thơm hai cái vào má cô, lúc này mới vỗ vỗ đầu nhỏ có mái tóc mềm như nhung lụa, ý bảo chú gấu koala nhỏ bé hãy trèo xuống cây đi: “Ninh Ninh, mau tới đây chào anh Bạc đi!”

Cô gái nhỏ được nhẹ nhàng hạ xuống đất, lúc này mới phát hiện sau lưng cha mình là một cậu con trai, ước chừng mười lăm tuổi, dáng dấp rất dễ nhìn, tựa như có một loại ma thuật khiến cho ai nhìn thấy anh đều không muốn dời mắt.

Trông thấy anh đang đi về phía mình, khuôn mặt cô lặng lẽ đỏ lên, anh ấy thật là đẹp trai. . . .

Cô nắm chặt ống tay áo của cha mình để che giấu đi sự sợ hãi, chỉ để lộ ra cặp mắt trong veo mang theo một tia nghi hoặc, cộng thêm một chút xấu hổ nhìn vào cậu bé trai kia.

Cha Bạch không kịp đợi con gái chủ động bắt chuyện, ngượng ngùng nhìn cậu thiếu niên khuôn mặt mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, nói: “Ninh Ninh hơi sợ người lạ. . . .”

“Không sao!” Cậu thiếu niên khẽ gật đầu, ẩn giấu trong đôi mắt một thần thái tươi đẹp mà cô bé đáng yêu kia mang lại: “Con gái của chú Bạch rất đáng yêu!” Cậu thiếu niên đang trong giai đoạn đổi giọng, nhưng cũng không quá khó nghe, cậu cố tình thấp thanh âm, để phát ra giọng mũi nhẹ nhàng.

Cha Bạch nghe vậy lại càng cảm thấy ngại ngùng hơn.

Thật ra thì lần này ông đã hạ quyết tâm, để cô con gái thích quấn lấy người khác này ở nhà, một mình bay sang Anh quốc, mục đích chính là để tham gia tang lễ của vợ chồng nhà họ Bạc, cộng thêm phải xử lý một ít công chuyện, cho nên mới kéo dài nửa tháng.

Lúc cha Bạch còn trẻ đã từng du học sang Anh quốc, một thân một mình, gia cảnh bình thường, ở nơi đất khách quê người, khó tránh khỏi việc bị một số bạn học khác cố tình gây khó dễ, đúng lúc đó, ông Bạc lại đang ở trong học viện, đảm nhiệm chức vụ giáo viên trợ giảng, lại tỏ ra đặc biệt chiếu cố ông, thường xuyên đưa ông về nhà dùng cơm.

Cũng chính là vị giáo viên trợ giảng thân thiết này đã giúp đỡ ông trong những thời điểm khó khăn nhất của cuộc đời, để cho ông có thể cố gắng trải qua đoạn năm tháng ấy, ông mới có được thành tựu như ngày hôm nay.

Nhưng hôm nay, ông Bạc trước giờ vẫn sống bằng lý trí lại bởi vì người vợ thứ hai. . . . lựa chọn cùng nhau đồng quy vu tận, bỏ lại đứa con trai của vợ cả, vẫn còn chưa đủ tuổi thành niên đã phải đối mặt với những ánh mắt soi mói và những lời bàn tán xôn xao của người ngoài.

Quả thật là không thể tưởng tượng được, điều khiến cho cha Bạch cảm thấy khó tin, bề ngoài ông Bạc nho nhã như vậy, thế nhưng tính cách lại cực đoan như thế, cho dù có chết cũng phải đem người mình thương đi cùng.

Là người ngoài, ông không có quyền xen vào chuyện riêng của gia đình người khác, hơn nữa, bản thân ông cũng tương đối hiểu rõ, hai chữ ‘tình yêu’, đến tột cùng có thể khiến cho nhiều người trở nên điên cuồng, ấy vậy mà những chuyện đã xảy ra trong tang lễ, khi cha Bạch tận mắt chứng kiến thì mới hiểu được, nói một cách thẳng thừng, chính là họ hàng nhà họ Bạc đều đỏ mắt vì số tài sản của ông Bạc, thế nhưng lại không hề muốn nhận nuôi Bạc Cạnh đáng thương, vừa mới mất đi mái ấm gia đình, thậm chí còn có người muốn đưa cậu ấy vào cô nhi viện.

Đứa nhỏ Bạc Cạnh này cũng đã mười lăm mười sáu tuổi, nuôi thêm nhiều lắm là vài năm nữa thì cậu đã có thể tự mình đảm đương cuộc sống, nhưng nếu thật sự bị bọn họ đưa đến cô nhi viện, chẳng phải là khiến cho người ngoài cười đến rụng răng sao? Hơn nữa, tất cả bọn họ đều là họ hàng, cậu bé vừa mới trải qua nỗi đau mất cha, sao lại có thể phô ra tình người lạnh nhạt, thói đời bạc bẽo trước mặt cậu bé như vậy?

Cha Bạch không đành lòng nhìn con trai duy nhất của vị ân nhân năm nào rơi vào kết quả như vậy, nên ông đã tự mình đứng ra đề nghị nhận nuôi Bạc Cạnh, đáng tiếc là cái quyết định này đã bị mọi người phản đối.

Phản đối chỉ là cái cớ, cái chính là bọn họ sợ một người ngoài như ông có ý đồ muốn chiếm tài sản.

Cha Bạch chỉ cảm thấy buồn cười.

Vốn liếng của ông Bạc để dành cũng không nhiều, cuộc sống từ trước đến nay vẫn luôn giản dị, hơn nữa lại thích làm vui lòng người khác, chỉ cần là học sinh có hoàn cảnh khó khăn, cho dù là nam hay nữ, quốc tịch nào, chỉ cần để cho ông ấy phát hiện thì nhất định là sẽ hết lòng trợ giúp. Ngoại trừ căn nhà nhỏ ở gần trường đại học, thì cha Bạch thật sự không tìm ra được ông Bạc còn có tài sản gì có thể mang đi.

Vì vậy cha Bạch lập tức đi tìm Bạc Cạnh, nói cho anh biết suy nghĩ của mình, hỏi xem ý kiến anh thế nào, dù sao thì cũng phải có sự đồng ý của Bạc Cạnh mới được, nếu như anh có ý muốn ở lại để bảo vệ tài sản của cha mình thì cha Bạch sẽ cố gắng giúp anh hoàn thành tâm nguyện.

Thật ra thì từ lúc dự tang lễ, cha Bạch đã hết sức tán thưởng cậu bé Bạc Cạnh vô cùng có khí chất nam nhi này, trải qua vài lần quan sát, ông phát hiện tính tình của Bạc Cạnh trầm ổn đúng như những gì ông nghĩ, khi chứng kiến mấy người họ hàng giả vờ khóc lóc diễn kịch, thì anh chỉ thờ ơ lạnh nhạt đứng ngoài cửa, như thể người mà bọn họ đang nói đến không phải là mình, vừa không thỏa hiệp lại càng không mù quáng nghe theo, xem ra là một đứa trẻ rất có chủ kiến.

Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, cha Bạch cảm thấy không thể tiếp tục để Bạc Cạnh ở lại Anh quốc, thứ nhất, hành động ông Bạc ép vợ chết vì tình đã tạo nên chấn động rất lớn, sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với Bạc Cạnh, thứ hai, họ hàng thân thích đều biết được địa chỉ nhà họ Bạc, chắc chắn sẽ nhao nhao chạy tới, dùng đủ mọi lý do để dây dưa với Bạc Cạnh.

Bởi vì không chắc chắn Bạc Cạnh có đồng ý trở về nước tiếp tục đi học hay không, vì vậy mà cha Bạch đã đến hỏi ý kiến của Bạc Cạnh, không ngờ Bạc Cạnh chỉ nghĩ một chút rồi đồng ý.

Anh nói: “Nơi này không có gì để cháu lưu luyến cả, có lẽ về nước thì sẽ tốt hơn, còn về phần nhà cửa, cháu nghĩ sau này cháu chả còn tâm tình gì mà ở đây nữa, cứ bán đi là được rồi!”

Cuối cùng, cha Bạch dùng hết tâm tư, vận dụng những mối quan hệ mà nhiều năm qua đã gầy dựng được, sau khi chạy vạy khắp nơi, cuối cùng cũng thành công giành được quyền nuôi Bạc Cạnh từ trong tay đám họ hàng thân thích đang kêu gào ầm ỹ kia.

Cha Bạch tạm thời quyết định nhận nuôi Bạc Cạnh, vì thế đã tốn không ít thời gian, bởi vì trong lòng nhớ đến cô con gái nhỏ, cho nên mặc dù vẫn còn nhiều thủ tục chưa kịp làm xong, nhưng ông đã vội vã mang theo Bạc Cạnh lên máy bay để bay về nước.

Thế nhưng, cha Bạch cũng không làm theo ý của Bạc Cạnh mà bán đi ngôi nhà của vợ chồng ông Bạc, ông chỉ thuê người đúng giờ đến quét dọn căn nhà, cho dù trong lòng có ôm bao nhiêu oán hận thì nơi này vẫn là nơi mà Bạc Cạnh sinh ra. ๖ۣۜ

Kết thúc chuyến đi tới Anh quốc, khi một lần nữa lại đứng trước cánh cổng nhà mình thì cha Bạch vẫn còn đang suy nghĩ, chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, thế nhưng lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật đúng là tạo hóa trêu ngươi.

Khẽ thở dài không chút tiếng động, cha Bạch kéo cô con gái đang trốn sau lưng mình, cố gắng giới thiệu cho cô: “Cha mẹ của anh Bạc đã đi rất xa, Ninh Ninh không thể không biết lễ phép như vậy nha! Những lời nói lúc trước papa đã từng dạy, Ninh Ninh đều quên hết rồi sao?”

Cô gái nhỏ nghe tiếng hiểu tiếng không, chỉ hiểu được nửa câu đầu: “Cha mẹ anh ấy cũng giống như mẹ, đã bay lên trời để đợi chúng ta sao?”

Nghe vậy, sắc mặt của cha Bạch trở nên ảm đạm: “Đúng vậy, cũng giống như mẹ của con. . . .”

Đôi mắt của Bạc Cạnh lộ vẻ kinh ngạc.

Anh lớn lên ở Anh quốc, nhưng cũng không vì thế mà làm trễ nải việc học tiếng mẹ đẻ của mình, lúc trước còn ở nhà thì cha mẹ toàn yêu cầu anh giao tiếp bằng tiếng mẹ đẻ, vì thế khi nghe cha con ông Bạch nói chuyện thì anh cũng hiểu được bọn họ đang nói gì.

Điều khiến anh kinh ngạc chính là, suốt cả thời gian ngồi trên máy bay, chú Bạch chỉ toàn kể lể về những chuyện thú vị của vợ con mình, những lời nói đó cũng không có gì đặc biệt, từ những lần nói chuyện trước đó, cộng thêm những lần chú Bạch kể về vợ con mình thì cũng có thể nhận ra được, Bạch phu nhân đã qua đời từ lâu.

Bạc Cạnh cũng không nghe chú Bạch nhắc tới nữ chủ nhân nào khác trong nhà họ Bạch, mà cái người phụ nữ trung niên đang đứng cạnh cửa ở xa xa, nhìn mình gật đầu chào, cho dù là dựa vào cách ăn mặc hay tuổi tác thì cũng không thể là vợ của chú Bạch được.

Chẳng lẽ chú Bạch một mình gà trống nuôi con?

Bạc Cạnh có chút khó tin, không khỏi nghĩ đến cha mình, cũng bởi vì ông ấy quá sợ cô đơn, cho nên sau khi mẹ anh qua đời chưa được một năm thì đã cưới vợ khác.

Lúc Bạc Cạnh đang cau mày suy nghĩ thì cha Bạch đã hiện rõ bản chất của một thương nhân, nắm chặt cơ hội, thành công thuyết phục con gái mình.

Thật ra thì cô gái nhỏ rất muốn gần gũi với Bạc Cạnh, nhưng bởi vì trước giờ cô ít tiếp xúc với người ngoài, hơn nữa lại chưa bao giờ nhìn thấy thiếu niên nào tuấn tú như Bạc Cạnh, sự yêu thích từ trong nội tâm lại biến thành tật xấu rất hay dễ dàng mắc cỡ, khiến cho cô không dám đến gần Bạc Cạnh.

Sau khi nghe papa giải thích, rốt cuộc cô gái nhỏ cũng đã hiểu rõ, anh Bạc đẹp trai này, từ nay về sau sẽ trở thành một thành viên mới trong gia đình, sẽ giống như cha, ở cùng một nhà, có thể ngày ngày gặp mặt, ngày ngày nói chuyện, mà không phải giống như người ngoài, lâu thật lâu mới được gặp một lần, mỗi lần gặp mặt còn phải giả vờ ra dáng thục nữ.

Sau khi hiểu rõ, cô gái nhỏ có vẻ hưng phấn kéo kéo tay papa của mình, đi tới gần Bạc Cạnh, tự giới thiệu bản thân: “Em tên là Bạch Nhạc Ninh, Bạch trong màu trắng, Nhạc trong vui vẻ, Ninh trong bình an, theo như papa nói, có cái tên này, em nhất định sẽ luôn luôn vui vẻ, bình bình an an mà lớn lên!” Nói xong, cô từ từ buông lỏng sự đề phòng lúc ban đầu, nhìn Bạc Cạnh rồi lộ ra một nụ cười đáng yêu, ngọt ngào đến nỗi dường như là sắp làm mắt anh bị thương. “Anh Bạc, anh có thể gọi em là Ninh Ninh! Anh Bạc, anh tên gì?”

Nụ cười ngọt ngào của cô khiến cho Bạc Cạnh cảm thấy mình có chút thảm hại, môi mỏng khó khăn phun ra hai chữ: “Bạc Cạnh.”

Bạch Nhạc Ninh nhíu mày, dáng vẻ như không hiểu rõ.

Ngay sau đó, Bạc Cạnh lại nghĩ tới những lời cha Bạch đã từng nói, con gái của ông mới sáu tuổi, bởi vì thể trạng không tốt cho nên từ nhỏ đến lớn chỉ ở trong nhà, sợ cô ra ngoài sẽ bị trúng gió cảm lạnh, hoặc có thể sẽ bị người khác lây bệnh cảm mạo linh tinh.

Đột nhiên anh cảm thấy vừa rồi mình không nên dùng cách trả lời ngắn gọn như vậy để trả lời với một đứa trẻ còn chưa được đi học mẫu giáo, chỉ là tại sao chú Bạch không nói cho anh biết, Ninh Ninh lớn lên, tính cách lại đáng yêu như vậy, khiến cho người khác không nhịn được mà muốn yêu thương cô, cưng chiều cô.

“Bạc trong dày mỏng [1] , Cạnh trong cạnh tranh, ừm. . . .em đã ăn kẹo Bạc Hà bao giờ chưa? Thật ra phải là Bạc trong Bạc Hà, chỉ là lúc đọc lên thì âm điệu không giống nhau mà thôi.” Bạc Cạnh lúng túng khẽ liếc nhìn cha Bạch, chẳng biết tại sao, ở trước mặt cha Bạch, anh luôn có cảm giác chột dạ.

[1] Bạc (薄) có nghĩa là bạc bẽo, mỏng manh.

Bạch Nhạc Ninh hiển nhiên chưa từng nghiên cứu xem rốt cuộc tên anh viết như thế nào, nhưng kẹo bạc hà lại làm dấy lên sự hứng thú của cô: “Thật sao? Kẹo bạc hà à? Em rất thích, rất thích!” Nói xong, cô lại buông tay cha mình ra, hưng phấn hỏi: “Anh Bạc, anh Bạc, sau này có thật là sẽ giống như lời papa đã nói, anh sẽ luôn luôn ở nơi này chơi với Ninh Ninh đúng không?”

Bạc Cạnh nhất thời cứng họng.

Cái gì gọi là ‘luôn luôn’ ? Anh đã từng cho là cha mẹ cũng sẽ làm bạn bên cạnh mình lâu dài, nghĩ đến khoảng thời gian trước khi cha mẹ qua đời, Bạc Cạnh khó tránh khỏi có chút buồn bã.

Nhưng tâm trạng đang tồi tệ của anh, lại bị Bạch Nhạc Ninh hiểu lầm, bởi vì tuổi còn quá nhỏ, không biết cái gì gọi là ‘sinh ly tử biệt’.

Cô gái nhỏ lập tức cụp mắt xuống, nước mắt lã chã chực khóc: “Không thể được sao? Ninh Ninh chưa từng có anh trai, Ninh Ninh thật sự hâm mộ những cô bé được anh trai thương yêu ở trên TV, anh Bạc không thể làm anh trai của Ninh Ninh sao? Ninh Ninh chỉ có một tâm nguyện rất nhỏ, rất rất nhỏ như vậy mà cũng không thể thực hiện sao?”

Bạc Cạnh bị tập kích một tràng ‘sao’ liên tiếp, không thể không tạm thời quên đi nỗi bi thương vì cha mẹ qua đời, dưới những câu trách móc cùng với những giọt nước mắt của Bạch Nhạc Ninh, Bạc Cạnh im lặng nhìn trời, trong lòng lại thở dài không dứt, nói thật ra, thân là con trai duy nhất trong gia đình, anh chưa bao giờ có kinh nghiệm dỗ trẻ con, ngay cả một đứa trẻ bình thường anh cũng không thể nào ứng phó được, chứ đừng nói tới Bạch Nhạc Ninh đã được cha Bạch vô tình huấn luyện cho tuyệt chiêu làm nũng ăn vạ và bám người như vậy.

Vừa nghĩ tới hai người chênh lệch tới chín tuổi, mà trước mắt anh là cô nhóc Bạch Nhạc Ninh cái gì cũng không hiểu, anh có chút nhức đầu, biết phải nói thế nào cho cô hiểu, mình căn bản là không thể nào giống như anh trai ruột của cô, cưng chiều cô mà không chút kiêng dè? Dù sao anh và cô cũng không có quan hệ máu mủ, nếu tập cho cô có thói quen lệ thuộc, sau này bọn họ thân thiết quá mức thì sẽ khiến cho người ngoài chỉ trích.

Nhưng nhìn dáng vẻ này của cô gái nhỏ, chỉ sợ nếu như anh không nói câu nào thì thật sự sẽ Thủy Mạn Kim Sơn [2] mất.

[2] Thủy Mạn Kim Sơn: Hình dung nước lũ ngập tràn. Xuất xứ liên quan đến chuyện Bạch Xà năm xưa gặp được Hứa Tiên, nhất kiến chung tình. Pháp Hải hòa thượng khi thấy Hứa Tiên mặt đầy yêu khí, liền đem đến Kim Sơn tự giấu đi, Bạch Xà dẫn theo Thanh Xà tới tìm trượng phu bị Pháp Hải ngăn cản. Bạch Xà bất đắc dĩ phải đấu pháp, vì vậy “thủy mạn Kim Sơn”. Pháp Hải đưa thiên binh thiên tướng tới đối phó, giam Bạch Xà ở tháp Lôi Phong.

“Anh cũng chưa nói là không thể mà. . . .”

Bạc Cạnh từ trước đến giờ vẫn luôn chững chạc, lần đầu tiên lại cảm thấy chân tay luống cuống, theo bản năng liếc nhìn cha Bạch, xem cha Bạch có biện pháp nào để trấn an Bạch Nhạc Ninh một chút hay không.

Ai ngờ, cha Bạch chẳng qua là chỉ đang hứng thú quan sát hai đứa trẻ nói chuyện với nhau, trong đầu lại từ từ ló ra một ý nghĩ, cho nên lúc Bạc Cạnh đem ánh mắt cầu cứu hướng về phía mình thì ông lại giả bộ không bắt được tín hiệu, đưa mắt nhìn về phía xa xa như đang ngắm phong cảnh xung quanh ngôi mà không biết mình đã ngắm bao nhiêu lần rồi.

Ừm, khiến cho một thiếu niên vẫn luôn giữ mình tỉnh táo, bức đến bất đắc dĩ phải cầu cứu mình cũng là một công đức rất tốt nha! Con gái, cố gắng lên! Tránh cho anh Bạc đau buồn vì cha mẹ qua đời mà quên mất cảm xúc trên khuôn mặt mình rồi.

Nghĩ tới đây, cha Bạch lại quay đầu tặng cho Bạc Cạnh một nụ cười khích lệ, lại giống như là đang chọc tức anh, cậu nhóc, bài học thứ nhất khi đặt chân đến nhà ta, chính là phải biết dỗ bé con nhà chúng ta.

Bạc Cạnh không biết nên khóc hay nên cười.

Lúc đầu, chú Bạch đã từng nói ông ấy là thương nhân, thương nhân luôn trọng lợi ích, xuất phát từ việc báo đáp ân nhân của mình, nên ông sẽ chăm sóc anh thật tốt, để cho anh hoàn tất công việc học hành, mặt khác, những công sức mà ông ấy đã bỏ ra, cũng không phải là hoàn toàn cho không.

Anh nhớ lúc ấy chú Bạch đã nói với anh như thế này, ‘thứ lỗi cho ta đã ích kỷ, nhưng ta chỉ có một đứa con gái bảo bối, rốt cuộc thì ta cũng nên nghĩ cho nó trước tiên, lỡ như sau này nó không muốn kế thừa gia nghiệp mà lại muốn gả cho một người nào đó không như ý, thì một ông già như ta đây, cho dù có yêu thương nó thì cũng không thể nào bảo vệ nó cả đời, nếu như cậu có lòng, vậy ta nguyện ý đem Bạch thị do một tay ta sáng lập giao cho cậu, dù sao thì để cho nó trải qua những ngày tháng không phải lo cơm áo, ta cũng yên lòng’.

Bạc Cạnh đồng ý, anh cũng không phải ngu ngốc, chuyện có lợi như vậy, ai mà từ chối chứ?

Mà bây giờ, thấy cha Bạch đang nhìn mình mỉm cười hiền hòa thế kia, lại nhìn lại cô nhóc đứng cạnh mình đang giả khóc, không chịu nghe bất kỳ lời giải thích nào, Bạc Cạnh có một loại ảo giác, đừng là mình đã không cẩn thận lọt vào trong tay cô bé giả heo ăn thịt cọp rồi đấy chứ?

Thật vất vả mới dụ dỗ được cô nở nụ cười, Bạc Cạnh quay đầu, nhìn cha Bạch bằng cặp mắt u oán, lại chìa tay ra với cô gái nhỏ, sau đó nắm tay cô cùng nhau bước vào phòng.

Thứ lỗi cho anh bây giờ không thể nào từ chối thẳng thừng hay cự tuyệt thỉnh cầu của Bạch Nhạc Ninh, nhất là khi trông thấy đôi mắt đẫm nước của cô đang dè dặt từng li từng tí ngước lên nhìn anh.

Cha Bạch không cam lòng bị con gái bỏ quên đằng sau, lại đứng bên cạnh thêm dầu thêm mỡ: “Ninh Ninh thiên vị quá, có anh trai rồi không cần papa nữa.”

Chỉ nghe thấy giọng kháng nghị mềm nhũn của cô con gái bất hiếu: “Người ta đâu có, là do papa nghĩ nhiều quá thôi! Sau này anh Bạc cũng sẽ giống như anh trai ruột của Ninh Ninh, lúc nào cũng ở bên cạnh Ninh Ninh, như vậy càng khiến papa yên tâm để lo công việc hơn mà.”

Cha Bạch ăn dấm chua của con gái, nhịn không được hung hăng nói: “Còn nói không thiên vị nữa, đây chẳng phải là muốn papa mau chóng đi công tác à? Con không sợ papa mệt mỏi sao?”

Bạch Nhạc Ninh nói không lại ông, nhất thời bĩu môi, không thèm nói chuyện với người cha già thích ăn dấm chua nữa.

Bởi vì lầu hai chưa kịp sửa chữa nên Bạc Cạnh được trực tiếp sắp xếp vào trong căn phòng sát cầu thang lầu hai ở lầu một, bên cạnh chính là phòng của Bạch Nhạc Ninh, còn lại là phòng của cha Bạch, bởi vì cha Bạch đã báo trước cho mẹ Lý biết, nên trước khi Bạc Cạnh đến thì phòng cho anh ở đã được dọn dẹp sạch sẽ, để lại một số đồ đạc cá nhân, chỉ đợi anh tới sử dụng mà thôi.

Buổi chiều, đồ đạc đã được nhanh chóng chuyển tới, dưới sự giúp đỡ của mẹ Lý và tài xế Lý, Bạc Cạnh đem số ít đồ đạc này chuyển vào nhà, sau đó anh ngồi trong căn phòng màu sắc đơn giản nhưng không gây nhàm chán, lặng lẽ quan sát nơi mà có thể mình sẽ ở trong nhiều năm tới.

Chỉ chốc lát sau, anh nghe thấy một tiếng động huyên náo truyền đến từ bên ngoài cửa, sau đó lại trông thấy một cái đầu nhỏ quen thuộc đang lấp ló nhìn vào, tựa như muốn nói ‘nhìn tôi đi, nhìn tôi đi, mau mau để ý đến tôi đi’.

Vì vậy, Bạc Cạnh quyết định nghe theo: “Ninh Ninh sao vậy? Vào đây đi!”

Anh vô cùng có thiện cảm đối với cô em gái nhỏ này, từ trong tư tưởng đã muốn yêu thương cô, nghe nói cô tương đối sợ người lạ, nhưng nhìn tình huống thực tế thì hình như không phải như vậy, trong nhà đột nhiên xuất hiện một người xa lạ, cô đơn thuần đáng yêu, lại hay làm nũng, chỉ cảm thấy chơi thật vui, một chút sợ sệt không được bao lâu cũng sẽ từ từ thả lỏng, trở về bình thường như hiện tại.

Bạch Nhạc Ninh thấy Bạc Cạnh cho phép mình vào phòng, đôi mắt lại một lần nữa cong cong thành hình bán nguyệt: “Anh Bạc, anh đang thu dọn đồ đạc sao? Có cần em giúp một tay không?”

Cô mới bây lớn, có thể giúp được cái gì chứ?

Vừa nghĩ vậy, anh không nhịn được mà trêu chọc cô: “Vậy Ninh Ninh có thể giúp anh dọn dẹp cái gì nào? Sách, hay là quần áo?” Nói xong, anh mở ra ba thùng giấy tương đối lớn, bên trong đều là những cuốn sách to và dày cộm.

Bạch Nhạc Ninh chỉ liếc mắt nhìn đã bắt đầu nhăn nhó mặt mũi: “Ơ? Nhiều như vậy . . .” Nhưng rất nhanh cô đã chuyển từ trạng thái buồn rầu sang sùng bái: “Nhiều sách như vậy. . . Anh Bạc đã đọc hết rồi sao? Thật là lợi hại! Papa nói người đọc nhiều sách là người thông minh nhất!”

Bạc Cạnh nghe thế thì bật cười, rốt cuộc là chú Bạch đã dạy cô nhóc này thế nào nhỉ?

Lại nghe thấy Bạch Nhạc Ninh hưng phấn ríu rít: “Chờ sau này em đi học, em cũng sẽ đọc nhiều sách như vậy, em nhất định phải trở thành một người thông minh giống như anh Bạc.”

Không thể không nói, được cô gái nhỏ này sùng bái quả thật là khiến cho Bạc Cạnh có một loại cảm giác lâng lâng, anh vỗ nhẹ lên đầu Bạch Nhạc Ninh: “Ninh Ninh muốn đi học à?”

“Papa nói, chờ thêm một năm nữa, thân thể của em tốt hơn một chút thì có để đến trường đi học rồi! Đến lúc đó anh Bạc cũng sẽ đi học đúng không?” Đôi mắt to tròn lóe sáng, trong mắt ngập tràn mong đợi.

Bạc Cạnh cười khẽ: “Đó là dĩ nhiên! Chẳng qua là, Ninh Ninh, anh sẽ phải học ở trường trung học, còn em mới chỉ học ở trường tiểu học mà thôi!”

Bạch Nhạc Ninh bĩu môi đầy mất hứng: “Trung học cấp hai và tiểu học kém nhau rất nhiều sao? Sao lại không thể học chung một lớp?”

Bạc Cạnh nhướng mày, học chung một lớp? Được rồi, anh có thể hiểu được, cô bé này chưa từng đi nhà trẻ, cũng không có bạn bè để chơi cùng, so với những đứa trẻ cùng trang lứa khác, quả thật là có chút cô đơn. Cái ý nghĩ muốn bảo vệ con gái của chú Bạch tuy rất đáng khen ngợi, thế nhưng ông ấy đã gián tiếp khiến cho con gái mình mất đi cơ hội để kết giao với bạn bè, chuyện này. . . thật không biết nên nói thế nào mới phải.

Bạc Cạnh cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ một chút: “Nếu Ninh Ninh đồng ý thì trước hết hãy để chú Bạch chọn cho em một trường tiểu học, sau đó anh sẽ chọn một trường trung học gần đó, như vậy thì có thể ở gần Ninh Ninh rồi!”

Ánh mắt của Bạch Nhạc Ninh sáng lên: “Yeah! Anh Bạc là tốt nhất! Em thích anh Bạc nhất!” Cô hưng phấn tới nỗi đã quên mất mình mới chỉ quen người ta chưa được một ngày, lại nhào lên phía trước thơm một cái vào má anh, sau đó lại lon ta lon ton chạy ra khỏi phòng, vừa đi vừa gọi papa, chạy thẳng một mạch xuống lầu để tìm người cha thân thiết.

Bạc Cạnh đưa tay xoa nhẹ vào chỗ Ninh Ninh vừa hôn, trong mắt tràn ngập ý cười, tính tình của cô bé này nói nắng là mưa, quả nhiên là giống y chang chú Bạch, nhưng mà, không phải là cô chủ động tới đây vì muốn giúp anh dọn dẹp sao? Sao bây giờ lại bỏ chạy không còn thấy bóng dáng nữa rồi?

Cười cười lắc đầu một cái, Bạc Cạnh đứng dậy, nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, tranh thủ dọn dẹp đồ đạc cho xong rồi xuống nhà ăn cơm tối.

Không thể phủ nhận, lúc đầu Bạc Cạnh không có ấn tượng sâu sắc đối với cha Bạch, anh chỉ nhớ trong không khí tang lễ nhuốm màu bi thương của cha mẹ mình, anh vờ như không có phản ứng gì trước những cử chỉ của đám họ hàng thân thích, sau lại vô tình bị cha Bạch phát hiện hoàn cánh khổn khổ của mình, ông ngỏ ý muốn giúp đỡ anh, khi đó trong lòng Bạc Cạnh cũng tồn tại không ít băn khoăn, trải qua vô số lần chứng kiến họ hàng thi nhau làm ầm ỹ, cho dù anh có ngây thơ thế nào thì cũng đã hiểu tình người ấm lạnh, lòng dạ con người cũng dễ đổi thay.

Anh cũng không phải là người có bản tính trời sinh lạnh bạc, chẳng qua là bởi vì gia đình, khiến anh không có cách nào buông bỏ, sau khi nói chuyện cùng với cha Bạch, những lời ông nói đều xuất phát từ nội tâm ân cần, lại rất thẳng thắn khiến Bạc Cạnh cảm thấy cực kỳ khâm phục, càng đừng nói đến bây giờ, có thể gặp được Ninh Ninh, cô bé hay sợ tiếp xúc với người lạ, nhưng rồi lại có thể nói cười vui vẻ, còn có mẹ Lý và tài xế Lý hiền lành chất phác. . . .

Những điều này khiến cho Bạc Cạnh cảm thấy, hoàn cảnh ở nhà họ Bạch vô cùng an nhàn dễ chịu, thật khác với khi anh còn ở Anh quốc.

Mặc dù khuôn mặt của hai người thân nhất vừa mới qua đời vẫn luôn quanh quẩn ở trong đầu anh, không cách nào quên đi, nhưng cũng nhiều lần, anh suýt nữa đã quên mất vẻ mặt ác liệt của đám họ hàng thân thích khi tranh giành tài sản trước mặt mình.

Quyết định buông tay thật sự vô cùng chính xác, ít nhất thì anh đã thành công rồi, không đúng sao?

Bạc Cạnh nhếch môi, thu hồi suy nghĩ có chút xa xăm, bắt tay vào thu dọn đồ đạc, sắp xếp vào những vị trí thích hợp, trong lòng lại thấy cảm động vì sự tận tình chu đáo của cha Bạch.

Trước khi đến đây, anh chưa từng nói rằng mình cần một căn phòng như thế nào, nhưng nhìn căn phòng này cũng biết là vừa mới được lau dọn sạch sẽ, tủ treo quần áo còn phảng phất mùi sơn mới, bên trong còn bỏ hai túi khử mùi, cho dù là màu sắc như thế nào, trang trí trong căn phòng cũng không quá nổi bật, mấy tủ sách được kê sát tường, không những đã đem hết số sách của anh từ Anh quốc về đây, mà toàn bộ không gian ở căn phòng này, tất cả đều phù hợp với sở thích của anh.

Một lần nữa Bạc Cạnh lại cảm thấy mình may mắn vì mình đã không quyết định sai lầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play