(Thượng)

Một đoạn hồi ức không mấy tốt đẹp

* Phong tử: Kẻ điên

Đào Nhạc bộ dạng vờ như hiện tại mới phát hiện trong phòng có thêm một người nữa, “Ngươi là ai?”

Vương Tiểu Minh sợ Baal lại nhất thời xúc động, thật sự uýnh gã bầm dập hơn bây giờ, vội vàng nói: “Hắn là bạn tôi.”

“Hừ.” Baal khó chịu nhướn mày.

Vương Tiểu Minh bối rối mím môi, “Là bạn trai.”

Đào Nhạc không tức giận nói: “Vớ vẩn, bộ ngươi tưởng ta đui mù đến nỗi không nhìn thấy hầu kết sờ sờ ngay cổ hắn sao?”

Vương Tiểu Minh: “…”

Đào Nhạc đột nhiên nhẩm lại câu cậu vừa nói, kinh ngạc thốt lên: “Ý ngươi là…?”

Vương Tiểu Minh ngượng ngùng gật đầu.

Baal vì thân phận và địa vị của hắn đã được thừa nhận, chỉ số tâm trạng như tên lửa vèo một cái thăng thiên, sự chán ghét dành cho Đào Nhạc nhờ thế mà giảm đi không ít.

Đào Nhạc cũng là đồng tính luyến, cho nên chuyện cậu tiết lộ khuynh hướng giới tính của chính mình gã cũng chẳng thèm quan tâm, gã ngơ ngác hỏi: “Cho dù các ngươi có quan hệ như thế cũng không tất yếu cố ý đến đây khoe ta chứ? Ta có phải cha mẹ tụi bây đâu!” Người khác hạnh phúc càng làm gã cảm thấy nỗi đau của mình tăng lên gấp bội, oán khí trong lòng tích tụ càng lúc càng nhiều hơn.

Cơn tức của Baal vừa mới bị dập tắt lại bắt đầu rục rịch bùng phát.

Vương Tiểu Minh vội vàng kéo tay hắn nói: “Ta có chút chuyện muốn nói riêng với anh ta.”

Baal liếc cậu, “Chuyện riêng?”

Vương Tiểu Minh chống đỡ áp lực, kiên định gật đầu.

Baal lùi về hai bước, ngồi lên sofa bên cạnh, hếch cằm: “Nói đi.”

Cái này gọi là nói chuyện riêng sao?

Vương Tiểu Minh ngậm ngùi quay lại nhìn Đào Nhạc.

Đào Nhạc nhíu mày nói: “Ta và ngươi trước giờ có gì đâu mà nói?” Ngoại trừ lần đầu tiên mạc danh kì diệu gặp ở ngoài ra, giao thiệp giữa gã và y có thể nói là cháy sạch đến đáng thương.

“Là về Kiệt thiếu.” Vương Tiểu Minh nhẹ giọng nói.

Tinh thần Đào Nhạc phấn chấn hẳn lên, “Y bảo ngươi đến nói với ta sao? Ngươi có cách liên lạc với y? Hay căn bản y vẫn đang ở thành phố này chưa từng rời đi? Ta biết mà…”

“Không phải.” Vương Tiểu Minh lập tức dội cho gã một chậu nước lạnh, “Tôi chỉ muốn hỏi, anh có yêu Kiệt thiếu không?”

Biểu hiện của Đào Nhạc giờ phút này có thể dùng đến trợn mắt há hốc mồm để hình dung, “Gì?” Cảm thụ của gã bây giờ giống như đang đi trên đường tự dưng có một người chạy đến hỏi, “Ngươi có nghĩ rằng buổi sáng thì nên ăn kem đánh răng không?” Rõ ràng là mối quan hệ bắn đại bác chẳng tới, sao y có thể trực tiếp tuôn ra dễ như vậy?

Vương Tiểu Minh tưởng đầu gã bị thương nên không nghe rõ, lại hỏi thêm lần nữa, “Anh có yêu Kiệt thiếu không?”

“Liên quan chó gì đến ngươi!” Đào Nhạc khó chịu nói.

“Yêu một người, không phải chỉ chấp nhất giữ lấy.” Vương Tiểu Minh nói, “Nếu anh yêu Kiệt thiếu, anh lẽ ra phải buông tha anh ấy, thông cảm cho anh ấy, hiểu được suy nghĩ và nhu cầu của anh ấy. Lời nói đầu môi chỉ là vô ích.”

Đào Nhạc trầm mặc: “Đây là Kiệt thiếu bảo ngươi nói sao?”

“Không phải. Đây là tự tôi nói thôi.” Vương Tiểu Minh nói, “Tôi tuy ít tiếp xúc với Kiệt thiếu, nhưng tôi biết anh ấy là người tốt.”

Đào Nhạc nói: “Hiện tại ngươi đang tập kịch hả? Câu nào câu nấy đều chia ra tốt xấu mới được phải không?”

“Tôi cảm thấy anh không xứng với anh ấy.” Vương Tiểu Minh rút ra kết luận, “Tôi nói xong rồi.”

Đào Nhạc tức giận muốn vơ đại cái gì đó ném cậu, “Ngươi tới đây chỉ muốn bỏ đá xuống giếng, càng muốn giày vò nỗi đau của ta sao?”

Vương Tiểu Minh nói: “Tôi chỉ muốn nói ra suy nghĩ thật của mình. Tôi không biết sau này anh sẽ ở bên ai, bất quá nếu anh nghĩ cho người kia, anh nên thay đổi tính cách và suy nghĩ của bản thân đi.”

Đào Nhạc thuận tay chụp lấy đồng hồ báo thức để trên bàn, tức giận ném qua, “Cút!”

Bất quá đồng hồ báo thức tự dưng dừng giữa không trung trông vô cùng quỉ dị.

Đào Nhạc trừng lớn hai mắt, định hét toáng lên, liền nhìn thấy cái đồng hồ lao ngược về phía gã, hơn nữa chính xác không sai một li nện trúng vết thương của gã! Gã đau quá rít lên một tiếng, không kịp hô hoán, cổ vẹo sang một bên, hôn mê bất tỉnh.

Vương Tiểu Minh giật mình sợ hãi, vội vàng chạy lại bên giường, khẩn trương nói: “Anh ta, anh ta không sao chứ?”

Baal chậm rãi đi tới, “Không chết được.”

“Hay là gọi bác sĩ đi?” Vương Tiểu Minh muốn đến nhấn chuông.

Baal thản nhiên trả đồng hồ lại vị trí cũ, sau đó nói: “Chờ gã tỉnh lại, ngươi định giải thích chuyện đồng hồ thế nào đây?”

“Hơ…” Vương Tiểu Minh ngây người.

“Coi như gã nằm mơ đi.” Baal vươn tay ngoắc ngoắc cậu.

Vương Tiểu Minh chần chừ giơ ngón tay đặt trước mũi của Đào Nhạc, cảm giác được gã đang hô hấp mới dám thở ra, “Anh ta thật sự không sao phải không?”

“Tuyệt đối không chết được.” Baal thấy cậu coi thường cái tay đang xòe ra của hắn, có chút bất mãn, “Lại đây.”

Vương Tiểu Minh đi qua. Baal nhấc tay kéo cậu vào trong ngực, “Đi thôi.”



Vương Tiểu Minh nhịn không được quay lại liếc nhìn cái gã đang nằm chổng chơ bất tỉnh Đào Nhạc, cảm thấy cứ vậy phủi đít mà đi thì thật không có nghĩa khí.

Ra cửa, vừa vặn nhìn thấy Từ Nhất Minh trở về.

Baal mặt không đổi sắc nói: “Hắn đang ngủ, ngươi đi đứng nhẹ nhàng một chút.”

Từ Nhất Minh kinh ngạc ngước nhìn hắn một cái, gật gật đầu, “Hắn đã lâu rồi không được ngủ một giấc hoàn hảo.”

“…” Cảm giác tội lỗi trong lòng Vương Tiểu Minh vơi đi.

Từ Nhất Minh đột nhiên hỏi: “Cậu tới đây vì Kiệt thiếu sao?”

Vương Tiểu Minh lắp bắp kinh hãi, “Sao anh biết?”

“Không có gì. Ta chỉ nghe nói quan hệ giữa cậu và Kiệt thiếu không tồi, cho nên đoán mò thôi.” Dựa vào thực lực từ một nơi phức tạp như Ngân quan leo được lên vị trí này, Từ Nhất Minh đương nhiên không chỉ nhờ mỗi cái mặt. “Bất quá cậu nên khuyên Kiệt thiếu buông tay đi. Nếu không thể tha thứ, cũng đừng dây dưa vào nữa, nếu không sẽ chỉ hại mình hại người.”

Vương Tiểu Minh thăm dò hỏi: “Anh yêu Đào Nhạc sao?”

“Ừ” Từ Nhất Minh trả lời không chút do dự.

“Nhưng mà…” Vương Tiểu Minh há miệng kinh ngạc, chẳng biết nên nói gì nữa. Kiệt thiếu đã rời đi, mặc dù bây giờ Đào Nhạc không từ bỏ được anh ta, nhưng cũng chẳng ai có thể cam đoan mọi chuyện của ngày mai.

“Muốn là phải tự mình giành lấy.” Trên mặt Từ Nhất Minh ánh lên tự tin, “Ông trời chỉ ban cho ngươi nỗi đau và xui xẻo, muốn hạnh phúc, nhất định phải tự mình nắm lấy. Cậu có biết việc ngu ngốc nhất mà Kiệt thiếu đã làm là gì không?”

Vương Tiểu Minh lắc đầu.

“Y luôn kiên trì một đường, thế mà đến cuối cùng lại tự dưng rẽ hướng.” Từ Nhất Minh nói xong, tựa hồ giật mình vì đã lỡ miệng quá nhiều, vội vã chào một câu khách sáo rồi xoay người vào trong phòng bệnh.

Trên đường trở về, Baal và Vương Tiểu Minh đều rơi vào trầm mặc.

Vương Tiểu Minh nghĩ lại câu mà Từ Nhất Minh nói ban nãy. Kiệt thiếu ra đi rốt cục là giải thoát hay là thất bại?

Mà Baal lại nghĩ đến câu nói của Vương Tiểu Minh ——

“Yêu một người, không phải chỉ chấp nhất giữ lấy. Nếu anh yêu Kiệt thiếu, anh lẽ ra phải buông tha anh ấy, thông cảm cho anh ấy, hiểu được suy nghĩ và nhu cầu của anh ấy. Lời nói đầu môi chỉ là vô ích.”

Đi vào ký túc xá, Baal đột nhiên hỏi: “Suy nghĩ và nhu cầu của ngươi là cái gì?”

Vương Tiểu Minh ngạc nhiên, “Sao cơ?”

“Ta muốn hỏi…” Baal đóng cửa lại, nhìn cậu, dùng giọng điệu thập phần nghiêm túc nói, “Ngươi có nguyện vọng gì muốn thực hiện nhưng vẫn không thực hiện được sao?”



Mãi mãi!

Vương Tiểu Minh suýt nữa đã thốt lên. Nhưng vừa lúc cậu lại nhớ đến lời hứa của Baal, chỉ ở bên cậu cả đời mà thôi.

Lần này đi xuống địa ngục đem cậu trở về hẳn là vì áy náy trong lòng chăng. Bởi cậu vì hắn mà chết. Nhưng nếu sống thọ và chết tại nhà chắc chắn hắn sẽ không làm thế.

Baal nhìn vẻ mặt Vương Tiểu Minh từ vui sướng chuyển sang do dự rồi biến thành lạc lõng, lại không hé miệng lấy một lời, không kiên nhẫn truy vấn: “Đến tột cùng là cái gì?”

Vương Tiểu Minh cười gượng nói: “Được ở bên ngươi.”

“… Hiện tại không phải chúng ta đã ở bên nhau rồi sao?” Mặc dù đáp án làm Baal vui chết được, nhưng hắn nhạy bén cảm giác như chuyện này không đơn giản như lời cậu nói.

Vương Tiểu Minh nói: “Cho nên ta không có nhu cầu nào khác.”

Baal ‘giật mình’, lại gần cậu, cười xấu xa hỏi: “Thật sự không có nhu cầu nào khác ư?”

Trong lòng Vương Tiểu Minh mâu thuẫn mãnh liệt. Đồng thời, ý niệm muốn được mãi mãi ở bên Baal giống như sét đánh ngang tai, mạnh mẽ đánh vào đáy lòng cậu. Mặt khác, cậu chỉ sợ khi mình nói ra sẽ làm Baal cảm thấy cậu lòng tham không đáy, điều này sẽ làm thay đổi mối quan hệ hiện giờ của hai người.

Cứ nghĩ đến thất thần, thế nên ngay cả khi Baal ôm cậu về phòng ngủ cũng chưa phát hiện ra, chờ đến lúc cậu bừng tỉnh, những thứ có thể cởi được đều đã cởi ra. Baal đang cố gắng kéo tuột quần lót của cậu xuống.

“A, ngươi…” Vương Tiểu Minh theo bản năng nắm chặt lấy quần lót, cố gắng kéo nó lên.

Baal ngừng tay, nghiêm túc quan sát cậu, “Nhu cầu là rất quan trọng nha.”



Tuy rằng nhu cầu rất quan trọng, nhưng mà nhu cầu cậu muốn nói không phải là ‘nhu cầu’ này mà!

Vương Tiểu Minh dở khóc dở cười.

Baal thấy cậu không chịu thả, trực tiếp búng tay một cái, thế là quần lót bay ra vắt lên trên cánh cửa.

Mặt Vương Tiểu Minh trong nháy mắt đỏ bừng bừng.

Quần lót vắt trên cửa là minh chứng sống động cho cái sự hoang *** vô độ của bọn họ .

“Lấy quần xuống được không?” Vương Tiểu Minh chụp lấy tay Baal, nhẹ nhàng lay lay.

Baal vươn tay ra sau đầu cậu, kéo cậu lại gần, hung hăng hôn trụ, mãi đến khi Vương Tiểu Minh hô hấp dồn dập tưởng chừng như không thể tiếp tục được, hắn mới liếm liếm môi nói: “Vừa rồi ngươi muốn nói gì?”

Vương Tiểu Minh mờ mịt thốt lên: “A?”

Baal vừa lòng gật đầu, “Nằm xuống đi.” Kỳ thật đối với hắn mà nói, có ngủ hay không cũng không thành vấn đề, nguyên bản nói đi ngủ chẳng qua là muốn Vương Tiểu Minh có thể nghỉ ngơi một chút, bất quá nếu y không cần, như vậy hắn sẽ không khách khí đâu.

Mặc dù Hạng Văn Huân ở thành phố này quan hệ rộng rãi, nhưng gộp tất cả những việc vụn vặt lại cũng phải mất ba ngày mới giải quyết xong.

Vì cậu có thể làm hộ chiếu để xuất cảnh cho nên Vương Tiểu Minh tuy lơ ngơ nhưng vẫn đi được. Winston có hộ chiếu, lơ ngơ cũng không sao. Rắc rối duy nhất chính là Baal. Vì thế, Hạng Văn Huân đặc biệt bao trọn gói một khoang hạng nhất trên chuyến bay của cậu. Đợi sau khi máy bay cất cánh, Baal mới bước vào khoang bay. Winston từ sáng sớm đã đuổi hết mấy tiếp viên hàng không đi, cấm bọn họ không được ra ra vào vào. Như vậy, toàn bộ khoang hạng nhất là khoảng trời riêng của họ. Phiền phức duy nhất là lúc ăn cơm.

Thế là Baal không thể không lần lượt bò lên nóc máy bay mà ngắm biển ngắm mây.

Cứ như vậy trải qua mười một tiếng, máy bay đã đáp xuống phi trường ở Pari.

Nhìn bốn phía toàn người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, trên loa lại còn phát ra những ngôn ngữ xa lạ, Vương Tiểu Minh rốt cục đã cảm nhận được không khí tha hương nơi đất khách quê người.

Mặc dù Winston bất mãn vì mình trở về quá nhanh, nhưng hắn vẫn làm người dẫn đường rất có trách nhiệm, giải thích mọi ngóc ngách và phương tiện đi lại trong phi trường.

Baal thấy hắn giới thiệu đến cổng, không thể nhịn được hỏi: “Những tên huyết tộc khác đang ở đâu?”

Winston đi ra tới cổng, sắc mặt bỗng dưng biến đổi, “Miệng ngươi thối lắm.”

Baal nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy một chiếc Cadillac màu trắng đứng trước mặt bọn họ cách khoảng hơn năm mét.

Cửa xe chậm rãi mở ra, nhưng không có người bước xuống.



(trung)



Một đoạn hồi ức không mấy tốt đẹp

Vương Tiểu Minh thấy Baal và Winston đều dừng bước rồi nhìn chằm chằm chiếc xe kia, thắc mắc hỏi: “Quen biết sao?”

Winston hết sức chăm chú theo dõi chiếc xe đó, chỉ dùng khóe mắt liếc qua Baal, nhỏ giọng nói: “Người ngươi muốn tìm đó.”

Một con dơi đột nhiên từ trong cửa xe rộng mở bay ra. Không biết do ban đêm tối om hay là người ra vào phi trường rất đông, thế nên cũng chẳng ai để ý đến những biến chuyển kì lạ ở đây.

Winston nhìn thấy con dơi, đồng tử hơi hơi co lại, thân thể nhất thời căng cứng đến cực hạn.

Con dơi bay đến trước mặt Baal, đột nhiên biến thành hình dạng một nam tử trung niên.

Mặc dù Vương Tiểu Minh từ sau khi gặp Baal cũng đã quen dần, nhưng nam tử trước mắt này thân thể dài như sợi mì, sắc mặt tái nhợt âm trầm, môi đỏ như máu vẫn làm cậu sợ hãi.

“Đọa thiên sứ đại nhân cao quý, ta là quản gia của Edwin đại nhân thuộc gia tộc McCorvey – Mario.” Không biết có phải do nói một hơi dài quá hay không, thân thể cao gầy của hắn run run, chẳng biết khi nào sẽ bị gió bẻ thành hai khúc, “Chủ nhân của ta chân thành mời ngài và Winston tiên sinh lên xe.”

Winston vỗ tay nói: “Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện vô cùng là quan trọng, thật sự không làm không…”

“Chủ nhân nói nếu Winston tiên sinh cự tuyệt, ngài ấy có thể đích thân xuống xe để mời.” Mario hơi thở mong manh cắt ngang lời hắn.

Sắc mặt của Winston từ trắng biến sang xanh, ánh mắt thấp thỏm liếc nhìn cái xe, trong đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.

Baal nhướn mày nói: “Chỉ có ta và hắn?”

Mario thong thả liếc nhìn Vương Tiểu Minh một cái, “Tòa thành của chủ nhân chỉ có một loại nhân loại đi vào.”

Vương Tiểu Minh kinh ngạc hỏi: “Loại nào?”

“Thức ăn.”



Vương Tiểu Minh nuốt nước miếng ực một cái, đáng thương nhìn về phía Baal, đang định nói, cậu sẽ tự tìm một khách sạn để nghỉ ngơi cũng được, chợt nghe Baal lạnh lùng nói: “Sẽ có loại thứ hai nhanh thôi.”

Nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng cao ngạo của hắn, Vương Tiểu Minh nhất thời cảm thấy tắc nghẽn trong lòng được khơi thông.

Mario quay đầu nhìn về phía xe, sau đó quay lại, cung kính cúi người nói: “Xin mời.”

Baal kéo Vương Tiểu Minh đi về chỗ đậu xe.

Winston còn đang đứng yên do dự.

Mario vẫn không nhúc nhích chờ hắn.

Winston ngập ngừng hỏi: “Chủ nhân của ngươi dạo này tâm tình thế nào?”

“Rất tệ.” Trong mắt Mario lóe lên một tia quỷ dị, “Từ khi Winston tiên sinh rời khỏi tòa thành xong, tâm tình của chủ nhân xấu đi từ lúc đó.”

“Nếu không phải lần đó hắn ta…” Winston mải suy nghĩ nên kiếm cớ gì cho hợp lý hợp tình, nhưng từ trong xe lại truyền ra một tiếng động khá nhỏ đủ để hắn nghe thấy và thức thời nuốt hết ý nghĩ vào trong bụng, sau đó khẽ cắn môi bước vô. Trong lòng hắn không ngừng an ủi chính mình: vô luận thế nào thì vẫn có Baal ở đây. Là một trong những đọa thiên sứ siêu cấp của địa ngục, hắn không tin Baal không đánh nổi cái gã điên kia! (Anh nhờ bạn boss bảo kê là 1 sai lầm, một kẻ vô sỉ như bản chỉ cần đc já là bán anh ko thèm suy nghĩ liền a ÒwÓ!)

Nhưng đến khi hắn ngồi lên xe, nhìn thấy kẻ điên từng mang ánh mắt đỏ sậm cuồng dại và vẻ mặt đáng sợ trong trí nhớ đang tao nhã cụng ly với Baal, hắn mới đột nhiên nghĩ ra, cho dù Baal đánh thắng được hắn ta, cũng không nhất thiết sẽ ra tay đánh hắn. Trừ phi…

Tầm mắt của hắn chuyển lên người Vương Tiểu Minh.

Vương Tiểu Minh ngửi thấy mùi rượu nhíu mày, thấy hắn nhìn qua, tưởng là hắn muốn uống rượu, vội vàng đưa ly rượu cho hắn, “Nhạ, cho anh này.”

Cuộn đời Winston có hai thú vui duy nhất, một là rượu, hai là nữ nhân, thấy vậy việc nhân đức không nhường ai bèn tiếp nhận rồi khẽ lắc ly rượu trong tay, được lợi khoe của nói: “Tiểu bằng hữu uống nước trái cây là được rồi.”

Vương Tiểu Minh há hốc miệng, định nói là cậu đã trưởng thành, nhưng lại nghĩ đến tuổi thật của họ, đành phải câm lặng chấp nhận.

Baal nhìn Edwin nói: “Ngươi biết mục đích tới đây lần này của ta chứ?”

Con ngươi dài nhỏ của Edwin đảo qua khuôn mặt đang cố gắng trấn tĩnh của Winston, chậm rãi mỉm cười đáp lời Baal: “Đương nhiên.”

“Đáp án thế nào?” Baal trực tiếp hỏi.

“Được.” Edwin trả lời cũng rất mau lẹ, “Cử thủ chi lao.”

Baal vừa lòng gật gật đầu, tiếp tục uống rượu.

Winston nói chen vào: “Nếu vấn đề đã giải quyết xong, vậy các đại gia tan cuộc được rồi ha?”

Phắt phắt phắt.

Trong xe, ba cặp mắt đồng thời nhìn qua.

Nụ cười của Winston xém nữa không chống đỡ nổi.

Rượu vang đỏ vương trên môi Edwin, giống như màu máu, “Ngươi thực sự rất vội sao?”

Winston nói: “Rời nhà lâu rồi, ta nhớ nhà lắm.”

“Chúng ta đã ba mươi năm không gặp nhau, sao ngươi lại không nhớ ta?” Edwin để ly rượu lên đầu gối, ngón tay nhẹ nhàng vút đáy ly.

Winston cười gượng nói: “Vốn cũng nhớ, bất quá hiện sau khi gặp rồi, sẽ không cần nhớ nữa.”

“Ta đây nên làm thế nào mới có thể khiến ngươi nhớ thật lâu nhỉ?” Edwin nhếch khóe miệng, trong nụ cười ẩn ẩn tà khí.

Nụ cười này ba mươi năm trước hắn đã nhìn thấy một lần, cũng chính lần đó đã khắc sâu đến nỗi cả đời hắn không dám quên. Sau lưng Winston tuôn ra một trận mồ hôi lạnh, nhớp nháp bết cả áo sơmi, vội vàng nói: “Thì cứ ngồi yên ở đó, cái gì cũng đừng làm.”

Baal không kiên nhẫn cắt ngang lời thoại quỷ dị giữa bọn họ, “Xe của ngươi không thể chạy nhanh thêm nữa sao?”

Vương Tiểu Minh ngồi bên cạnh hắn đã bắt đầu nhắm mắt ngủ gà ngủ gật.

Edwin nói: “Đợi khi nào trên đỉnh có gắn thêm cánh quạt là được.”

Baal nghĩ một chút nói: “Không phải ngươi còn có một quản gia cánh dài sao?” (Ặc! ép người wá đáng o_0)



Edwin và Winston đều dùng cùng một ánh mắt khó hiểu nhìn hắn.

Cả kẻ bị liên quan là Mario đang ngồi bên ghế phụ cũng quay lại.

Baal liếc mắt nhìn Winston một cái, nói thêm: “Nếu không đủ, còn một tên nữa nè.”

Winston đột nhiên nói: “Ta nguyện ý.” Chỉ cần không ở cùng gã điên này trong một không gian tù túng, cho dù đi làm ‘cánh quạt’ hắn cũng chấp nhận. Huống chi, không biết chừng còn có thể chuồn đi được.

Edwin nhếch mép nói, “Được. Ta cũng nguyện ý.”

Winston: “…”

Vì thế, trên đường hướng về nhà Edwin, ba con dơi quắp lấy một chiếc Cadillac màu trắng, chao đảo một hồi cách mặt đất vài centimet, sau đó dùng tốc độ không thể tin được lao về phía trước.

Trong xe, Baal ung dung ôm Vương Tiểu Minh chìm vào mộng đẹp.

Tòa thành của Edwin được đặt trên đỉnh núi, ánh trăng chiếu lên tòa nhà trắng xóa, làm cho khung cảnh mờ mờ ảo ảo càng thêm lạnh lẽo.

Cổng lớn của tòa thành ước chừng cao đến tận lầu hai, lúc mở rộng sang hai bên còn vang lên tiếng kẽo kẹt thật to.

Vương Tiểu Minh nguyên bản còn nửa mơ nửa tỉnh, nhưng sau khi nghe thấy tiếng ồn, cơn buồn ngủ đều bay sạch bách, cả người vô cùng lên tinh thần, hai mắt mở to thiệt to.

“Chào mừng đến với tòa thành của ta.” Edwin bước lên phía trước.

Vương Tiểu Minh lúc này mới để ý hắn ta đang mặc một chiếc măngtô màu xám tro, đằng sau đuôi áo còn có viền ánh kim. Khi chưa bước vào bóng đen của tòa thành, viền áo hắn được ánh trăng rọi lên tản ra chút ánh vàng lấp lánh nhàn nhạt.

Trong phòng lập tức sáng lên.

Vương Tiểu Minh nhìn những ngọn nến treo trên tường đại sảnh, “Anh châm nến nhanh thật.”

Edwin giơ ra bộ điều khiển điện từ nhỏ trên người, “Đây là bóng đèn.”

Vương Tiểu Minh à một tiếng, đến gần nhìn kỹ mới phát hiện những ngọn nến này đứng im không hề lập lòe.

Winston nguyên bản còn định đấu tranh trước cổng, nhưng Mario đã nhanh chóng đóng cổng lại, cắt đứt đường lui của hắn.

Baal lôi Hạng Văn Kiệt từ trong không gian ra, đặt trước mặt Edwin.

Edwin nhăn mày, “Y không phải đời sau của ta.”

“Sao lại như vậy? Ta rõ ràng cảm giác được máu…” Winston biến sắc nói, “Chẳng lẽ y là?”

Edwin nói: “Đời sau của Vincent.”

Baal nhíu mày hỏi: “Rốt cục là thế nào?”

Winston thấy Edwin không có ý định mở miệng, liền giải thích: “Vincent từng là đời sau của Edwin, nhưng y thông qua đêm hội máu tươi, cho nên hiện tại ngang hàng với Edwin, là quỷ hút máu đời thứ năm. Bất quá trong cơ thể y vẫn tồn tại máu của Edwin.”

Baal nhìn Edwin nói: “Ngươi có thể cứu y không?”

“Có thể.” Bởi vì máu trong người Vincent là máu của Edwin, cho nên Hạng Văn Kiệt sẽ không bài xích máu của hắn. “Nhưng ta sẽ không cứu y.” Edwin nói.

Đã thấy hi vọng trước mắt, Vương Tiểu Minh không đành lòng trơ mắt nhìn nó vụt mất, vội hỏi: “Vì sao?”

Winston liếc sang Edwin một cái, “Vincent là kẻ điên trong gia tộc McCorvey.”

McCorvey vốn là một gia tộc điên, nhưng Vincent lại là kẻ điên trong gia tộc McCorvey, cái này chứng minh y là kẻ điên của kẻ điên.

Winston lại nhớ tới bộ dáng khi lên cơn của Edwin, cảm thấy máu toàn thân đều đông cứng.

Baal liếc Edwin nói: “Ngươi sợ hắn?”

Khóe miệng Edwin hơi hơi nhếch lên, “Chỉ cần thấy ta nói tiếng Trung lưu loát như vầy là đủ biết ta rất thích tìm hiểu về văn hóa Trung Quốc. Phép khích tướng của Trung Quốc với ta cũng vô dụng mà thôi.”

Baal bĩu môi nói: “Nói điều kiện đi.” Dù sao hắn đã đáp ứng điều kiện của Abadon và Mammon, hiện tại có chồng thêm một cái của Edwin cũng không tính là nhiều.

Ánh mắt của Edwin nhìn về phía Winston.

Winston cố gắng ép tim đập chậm lại, “Đây là giao dịch giữa Baal đại nhân và ngươi, không liên quan đến ta nha?”

Edwin nói với Baal: “Để hắn ở lại.”

Winston cảm thấy lần này tim hắn như thể ngừng đập, hắn nín thở chờ câu trả lời của Baal.

“Không được.” Trả lời không phải Baal mà là Vương Tiểu Minh.

Vừa rồi câu kia chỉ là theo bản năng cậu thốt lên, sau khi nói xong tất cả ánh mắt đều tập trung lên người cậu, cậu không khỏi lo lắng nuốt một ngụm nước miếng.

Baal nhẹ nhàng vòng tay qua thắt lưng cậu, cánh tay mạnh mẽ khiến cậu thêm kiên định, như đang cổ vũ cậu nói tiếp.

Vương Tiểu Minh được ủng hộ, dũng khí lại tràn đầy, bình tĩnh tự tin nói: “Chúng tôi cùng tới, đương nhiên phải cùng đi. Trừ phi… trừ phi anh ấy tự nguyện lưu lại.”

Nếu không phải tính chiếm hữu của Baal biểu hiện quá mãnh liệt và trắng trợn, Winston cơ hồ chỉ muốn nhào vào ôm cậu hôn lấy hôn để. Đây là lần đầu tiên hắn gặp được một nhân loại đồng tính luyến đáng yêu như thế. Hắn cũng lần đầu phát hiện, nguyên lai Vương Tiểu Minh so với mấy mỹ nữ có đầy đủ điện nước ở nhân giới còn đáng yêu hơn nha.

Edwin nói: “Ngươi không muốn cứu y sao?” Hắn chỉ vào Hạng Văn Kiệt.

“Muốn a.” Vương Tiểu Minh thành thành thật thật trả lời.

Edwin nói: “Như vậy để hắn ở lại.”

Vương Tiểu Minh lắc đầu.

“Ngươi không muốn cứu người?”

Vương Tiểu Minh gật đầu, “Muốn.”

Edwin ngữ khí lành lạnh, “… Vậy thì để Winston ở lại.”

“Không được.” Vương Tiểu Minh cố chấp lắc đầu

Edwin đột nhiên cười phá lên. Bởi vì hắn phát hiện cuộc đối thoại của bọn họ rơi vào vòng lẩn quẩn, “Trên thế giới này làm gì có chuyện ăn bánh không trả tiền.”

“Cho nên, ta cũng không định sẽ êm xuôi giải quyết chuyện này.” Sau lưng Baal mở rộng một đôi cánh màu đen, ngạo mạn đứng đối diện với hắn. (Từ nay về sau, em Minh cũng chính thức trở thành lưu manh tiểu bạch thụ =)), một nhà ăn cướp :-j)



(hạ)



Một đoạn hồi ức không mấy tốt đẹp

Edwin mặt không đổi sắc nói: “Với sức mạnh của ngươi có thể đánh bại ta, cũng không thể ép ta làm chuyện ta không muốn được đâu.”

Baal đột nhiên vươn tay, chụp lấy cổ Winston, “Nếu thế này thì sao?”



Sắc mặt Winston trắng xanh, hai con mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía Vương Tiểu Minh. Thực tế hắn chẳng thế trông mong Baal có chút nhân tính hoặc Edwin biết thương người, kẻ duy nhất hắn có thể nhờ cậy được cũng chỉ có người ban nãy đã dịu dàng với hắn là Vương Tiểu Minh.

Ánh mắt của Vương Tiểu Minh rõ ràng hiện lên vẻ kinh ngạc và lo lắng.

Bất quá phản ứng gay gắt hơn lại là Edwin, đôi mắt xanh biếc chậm rãi thay thế bằng màu đỏ thẫm, giống như máu tươi nhỏ giọt dưới ánh trăng. “Thả hắn ra.”

Baal cười lạnh nói: “Cứu người trước đi.”

Bàn tay đặt hai bên sườn của Edwin chậm rãi nắm lại thành quyền.

Tim của Winston nhất thời lọt đến cổ họng, lúc này hắn không biết đang sợ bàn tay Baal đặt lên cổ mình hay là sợ cái tay nãy giờ vẫn đang cố khống chế của Edwin.

“Được.” Ánh đỏ trong mắt Edwin đột nhiên biến mất, thân thủ lôi Hạng Văn Kiệt đến trước mặt.

Hạng Văn Kiệt giống như một đứa trẻ vô hồn, mặc hắn xách lên, mắt không hề chớp lấy một cái.

Hai mắt Edwin vẫn chăm chăm nhìn về phía Winston, đầu chậm rãi cúi xuống. Hai răng nanh bén nhọn tự động bật ra trong miệng hắn, màu trắng lạnh lẽo để sát lên cổ Hạng Văn Kiệt.

Vương Tiểu Minh nuốt nuốt nước miếng, không hiểu sao không dám thở mạnh.

Răng nanh sắc nhọn cắm vào làn da của Hạng Văn Kiệt, chậm rãi ấn sâu vào.

Baal buông tha cho cái cổ của Winston.

Winston nhanh chóng vọt đến sau lưng Vương Tiểu Minh.

Baal cười nhạo: “Huyết tộc cư nhiên trốn sau lưng nhân loại à.”

Winston phản bác: “Lúc trước Cain đại nhân nếu không lật mặt với Abel thì làm sao bị biến thành Huyết tộc được.”

Baal nghĩ một hồi, gật đầu nói: “Điểm ấy ta thừa nhận, bất quá…”

Winston nói: “Bất quá cái gì?”

Baal khóe miệng cười lạnh, “Nếu dưới dám nhích lại gần y thêm một li nào nữa, ta thật sự sẽ vặt cổ ngươi xuống.”

Winston nhìn hắn, lại nhìn sang Vương Tiểu Minh, ủy khuất di chuyển sang bên cạnh.

Vương Tiểu Minh ngượng ngùng bước lại gần nói: “Kỳ thật Baal chỉ là…”

“Y lại gần ngươi cũng giống nhau.” Baal hạ giọng nhắc nhở.

Winston nhất thời giống như dây thun bắn đi rất xa.

Vương Tiểu Minh bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn Baal.

Baal ngạo mạn hếch mặt lên trời.

Thân thể Hạng Văn Kiệt đột nhiên run bần bật.

Răng nanh của Edwin rời khỏi cổ cậu ta, hai cái lỗ nhỏ tí tách tuôn ra từng giọt máu.

Hạng Văn Kiệt đột nhiên trừng lớn con mắt, há hốc miệng gào lên như hồ gầm sói hú.

Edwin không nghĩ nhiều lập tức đá cậu ngã xuống đất, “Đây không phải địa bàn của ngươi, không đến lượt ngươi lên mặt thị uy.”

Hạng Văn Kiệt như thể chớp mắt một cái tỉnh dậy từ cơn mê, chậm rãi đứng lên, nhìn nhìn bốn phía, sau đó hai con mắt trừng lớn như hai cái cửa sổ, “Ngươi, các ngươi, ta, ta…” Cậu ta đột nhiên ôm đầu. Bản năng của Huyết tộc và trí nhớ của nhân loại còn sót lại trong người cậu kịch liệt xung kích.

Edwin nhìn Baal, “Ta nghĩ là hiện tại ta đã không còn giá trị lợi dụng với các người rồi đúng không?”

Trong tim Vương Tiểu Minh sinh ra một chút áy náy.

Cậu đương nhiên rất muốn cứu Hạng Văn Kiệt. Edwin cứu Hạng Văn Kiệt với hắn mà nói cũng chỉ là cử thủ chi lao. Nhưng mà, ép buộc người khác thật không hay.

Winston vội vàng nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta chi bằng về Pa-ri đi. Cảnh đêm ở Pa-ri vô cùng lộng lẫy, bỏ qua rất tiếc nha.”

Edwin cười tủm tỉm nhìn hắn, “Ngươi vội lắm sao?”

Winston nói: “Ta chỉ không muốn gấp gáp lưu lại thôi.”

Edwin tự giễu cười nói: “Ta hi vọng ngươi sẽ ngẫu nhiên quên đi những ký ức không vui ngày xưa.”

“Ta chính xác đã ngẫu nhiên quên mất.” Winston dừng một chút, lại nói, “Lúc còn chưa gặp lại ngươi.”

Nụ cười của Edwin chua chát, “Thật sao?”

Winston cường điệu nói: “Trước ta đã nói rõ ràng rồi, vô luận thế nào ta cũng không ở lại đâu.”

Edwin nói: “Kỳ thật ta cũng không định mời ngươi lưu lại.”



Vừa mới đưa ra điều kiện còn chẳng phải vô cùng dứt khoát ư, hiện tại liền lật lọng, có phải đã quá vô sỉ rồi không?

Winston dùng ánh mắt khinh bỉ hắn.

“Kỳ thật ta chỉ muốn biết, thái độ của bạn đồng hành mới dành cho ngươi mà thôi.” Edwin nhìn Vương Tiểu Minh mỉm cười, “Ít nhất ta hài lòng với một người.”

Sắc mặt Baal tối sầm.

Winston nhớ lại cảm nhận của mình khi bị tóm gọn trong tay kẻ khác vô cùng là bất mãn, tuy nhiênn ánh mắt nhìn Baal lại không dám trừng quá lớn, “Nếu nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, chúng ta tiếp theo đường ai nấy đi.”

Baal vừa lòng gật đầu: “Tốt thôi.”



Rõ ràng là hắn đưa ra đề nghị rã đám, vì sao trong lòng lại cảm giác như bị vứt bỏ thế này?

Winston hoang mang suy nghĩ.

Vương Tiểu Minh đột nhiên nói với Edwin: “Cám ơn anh.”

Trong số bọn họ, Baal ngạo mạn, Winston giảo hoạt, Hạng Văn Kiệt còn đang chìm đắm trong kinh hoảng chưa thoát ra nổi, người duy nhất nhớ đến cảm ơn và người duy nhất nói lời cảm ơn chỉ có cậu.

Edwin lại cười nói: “Đừng khách sáo. Kỳ thật, ta có chuyện muốn nhờ ngươi giúp một phen.”

Vương Tiểu Minh kinh ngạc hỏi: “Là chuyện gì?” Cậu thật không nghĩ ra, có cái gì Huyết tộc không làm được mà cậu có thể làm được chứ.

“Ta hy vọng sau này ngươi hãy thường xuyên liên lạc với Winston.” Edwin lặng lẽ thở dài, “Đừng nhìn hắn lúc thường tùy tiện như thế, kỳ thật hắn rất mẫn cảm, đối với một vài chuyện nhỏ nhặt cũng sẽ để tâm thật lâu, hơn nữa lại không có bạn bè gì nhiều. Tình cảm của Huyết tộc cũng lạnh lẽo và áp lực như máu của chúng ta, nhưng không có nghĩa là chúng ta không khát khao. Ta hy vọng ngươi mãi luôn là bạn tốt của hắn.”

Thanh âm của hắn trầm thấp êm tai, rơi vào lỗ tai người nghe cảm giác thật thoải mái.

Ánh mắt Winston nhìn hắn không khỏi toát ra vài phần cảm động.

Vương Tiểu Minh trịnh trọng gật đầu nói: “Tôi sẽ cố.”

Edwin hoan hỉ nói: “Trời còn chưa sáng, hiện tại trở về còn kịp xem cảnh đêm ở Pa-ri.”

Mario nãy giờ vẫn đứng bên cạnh im lặng không hé răng lấy một lời đột nhiên lên tiếng: “Chủ nhân, hôm nay là sinh nhật của ngài, không phải ngài đã định mời những vị khách này ở lại chúc mừng sao?”

Edwin chậm rãi khép mắt lại, cố tình che giấu sự cô đơn nơi đáy mắt, “Ta cũng đã lâu rồi chưa đón sinh nhật.”

Vương Tiểu Minh nhãn tình sáng lên, đang muốn gì đó, miệng lại bị Baal bịt kín.

Winston có chút đăm chiêu hỏi: “Chẳng lẽ trong ba mươi năm qua ngươi không có lấy một tiệc sinh nhật nào sao?”

Edwin nói: “Thứ mà sinh nhật cần có không phải thời gian mà là người cơ.”

Winston cảm thấy trong lòng có một góc nhỏ suy sụp.

Baal kéo Vương Tiểu Minh đi ra ngoài. Vương Tiểu Minh vẫy vẫy tay chào Edwin nói: “Cám ơn anh, chúc sinh nhật vui vẻ!” Lúc cậu đi ra, thuận tiện còn kéo theo Hạng Văn Kiệt đang lâm vào suy nghĩ rối như tơ vò.

Edwin cười đáp lại Vương Tiểu Minh.

Winston đứng nguyên tại chỗ do dự, nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

“Cám ơn.” Nụ cười Edwin dần ấm áp trở lên.

“Ta phải đi trước.” Winston đấu tranh tư tưởng hồi lâu, vẫn là quyết định bảo vệ tính mệnh quan trọng hơn. Dù sao ký ức về cảnh tượng ngày đó hãy còn rất mới mẻ.

Nhưng hắn vừa mới nhấc chân, liền phát hiện hai phiến cổng lớn kia tự động đóng lại. Tiếng đóng cổng nặng về vang lên, thật giống như một hồi gông xiềng, nháy mắt bắt giữ lấy tù binh là hắn!

Mà Baal, Vương Tiểu Minh, Hạng Văn Kiệt, bọn họ đã đi nhanh đến nỗi bóng dáng cũng chả thấy đâu. Cũng biến mất như bọn họ còn có Mario.

“…” Winston không dám quay đầu lại.

Áp lực vô hình từ bốn phương tám hướng tập hợp lại đây, bắt đầu đè ép khiến hắn không thở nổi.

“Ha hả, Winston bé nhỏ…” Thanh âm của Edwin đột nhiên trở nên cực kỳ bén nhọn quỷ dị.

Hơi thở của Winston dần dần dồn dập, răng nanh bật ra ngoài cửa miệng. Hắn sẵn sàng vào tư thế chiến đấu, chậm rãi quay đầu lại.

Edwin vẫn đứng yên tại vị trí ban nãy, mỉm cười nhìn hắn. Hai tròng mắt đỏ thẫm như rượu ——

Là loại rượu còn đỏ hơn cả máu.

Bọn họ vừa mới hành quân ra khỏi tòa thành, cánh tay Hạng Văn Kiệt bấu víu vào Vương Tiểu Minh nãy giờ bị đẩy ra thật xa.

“Chậc…” Vương Tiểu Minh đang định nói gì đó.

Baal hung hăng trừng mắt nhìn cậu.

Vương Tiểu Minh há há miệng, nuốt hết vô bụng, nhịn không được quay lại nhìn thoáng qua, “Chúng ta cứ bỏ lại Winston như thế sao? Hay là chúng ta trở về cùng chúc mừng với bọn họ đi?”

Baal nhướn mày nói: “Ngươi không định mừng sinh nhật của ta sao?”

“A?” Vương Tiểu Minh sửng sốt. Kỳ thật cậu càng muốn hỏi là, đọa thiên sứ cũng có sinh nhật nữa hả?

Baal khó chịu khụt khịt mũi, “Để bọn chúng tự chúc mừng với nhau được rồi.”

“Cảm tạ ý tốt của ngài. Bất quá chủ nhân vô cùng nguyện ý mừng sinh nhật cùng Winston tiên sinh.” Mario chậm rãi đi theo sau.

Baal hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”

“Tiễn khách.” Mario thay bọn họ mở cửa xe Cadillac ra, bất quá trước khi bọn họ leo lên xe, còn bổ sung một câu, “Bất quá sẽ nhanh chóng rời đi.”

Baal: “…”

Vương Tiểu Minh nói: “Kỳ thật, ta thấy tự lái sẽ cũng được a.” Tuy rằng Huyết tộc rất mạnh mẽ, nhưng sức mạnh của họ tuyệt đối không đặt trên xe.

Bọn họ ngồi lên xe, lại phát hiện Hạng Văn Kiệt còn đứng im tại chỗ.

“Hạng tiên sinh.” Vương Tiểu Minh nhẹ giọng gọi.

Hạng Văn Kiệt nhanh chóng quay đầu, khẩn trương nhìn cậu, “Ngươi có biết ta là ai không?”

“Biết.” Vương Tiểu Minh nghĩ nghĩ nói, “Thực ra anh trai anh nhờ chúng tôi giúp anh đó.”

“Anh trai?” Trí nhớ về khoảng thời gian làm nhân loại của Hạng Văn Kiệt chỉ đến đoạn bị một nam tử tóc vàng tuấn mỹ bắt đi là hết, sau đó ký ức của quỷ hút máu chỉ mới bắt đầu. Nói cách khác, sau khi bị bắt và trước khi tỉnh lại, đầu cậu ta hoàn toàn trống rỗng.

Vương Tiểu Minh vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, “Anh lên xe đi, tôi sẽ từ từ kể cho anh nghe.”

Hạng Văn Kiệt bán tín bán nghi nhìn cậu, “Ngươi biết anh trai ta là ai sao?”

Vương Tiểu Minh gật đầu, “Là lão bản của Ngân Quán, Hạng tổng.”

Hạng Văn Kiệt tin vài phần, lại vẫn có hơi chần chừ.

Baal không kiên nhẫn, hướng ngón tay về phía cậu ta ngoắc ngoắc.

Hạng Văn Kiệt liền cảm thấy có một sức mạnh thật lớn hút cậu vào trong xe.

“Ây da!” Đầu của cậu đập vào cửa kính.

Baal quay sang nói với Mario đang ngồi bên tay lái: “Lái xe đi.”

Mario nhanh chóng khởi động xe.

Vương Tiểu Minh thấy Hạng Văn Kiệt hoảng sợ ngồi yên lại, đang định kể cho cậu ta nghe về khoảng thời gian trước đây, nhưng đột nhiên nghe thấy một tiếng hét vô cùng thê thảm vang ra từ trong tòa thành, kinh động khiến một đàn quạ tung cánh bay loạn xạ lên trời.

“Winston không sao chứ?” Cậu quay đầu nhìn về phía tòa thành càng lúc càng xa.

“Không việc gì.” Mario và Baal đồng thời trả lời.

Mario nhìn qua kính chiếu hậu, chậm rãi nói: “Không sao đâu. Chủ nhân và Winston tiên sinh đã biết nhau từ lâu, bọn họ bây giờ… đang chơi rất vui vẻ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play