(Thượng)

Hi vọng biến thành sự thật, mỗi tội trở tay không kịp

Hắn ta thong thả ấn lần lượt các số 12345 trên điều khiển từ xa, “Bay vào. Ngươi không đóng cửa sổ.”

Bay?

Vương Tiểu Minh theo bản năng quay đầu nhìn lại phía sau, chỉ thấy Baal lạnh lùng trừng mắt nhìn kẻ đang ngồi trên sofa, “Abaddon, ngươi tới nhân giới làm gì?”

Abaddon nói: “Tốt xấu gì ở Nguyên Thù giới, ta cũng thả ngươi một con ngựa nha. Ngươi cứ vậy đối đãi với bạn từ xa đến hả?”

Baal hừ lạnh nói: “Khi đó chẳng phải ngươi nhát gan sợ phiền sao?”

Abaddon lập tức nhảy dựng lên, “Ta mà nhát gan sợ phiền á?! Địa ngục vì ta mà lập ra sàn đấu, ta nhát gan sợ phiền chỗ nào?!”

“Sàn đấu của địa ngục chẳng qua là bảo kê cho ngươi có bị người đánh thua cũng không đến nỗi te tua bầm dập thôi.” Baal rảnh rang ngồi nói mát.

Abaddon giật giật nắm tay, “Ngươi bây giờ có muốn thử xem, ta nhát gan sợ phiền thế nào không?”



Hừ. Đã biết hắn không có thân thể, nhất định sẽ thua nên mới đến khiêu chiến đi?

Baal khịt mũi thể hiện sự khinh thường với hắn ta.

Vương Tiểu Minh đột nhiên hỏi: “Xin hỏi, ngài là loại nào?”

Abaddon đánh giá cậu một lượt từ trên xuống dưới, thiếu điều thấy Baal cơ hồ muốn đem Vương Tiểu Minh giấu ra sau mới ngừng.

“Là đọa thiên sứ.”

Vương Tiểu Minh thả lỏng nói, “Vậy thì tốt rồi.”

Abaddon hiếu kỳ hỏi: “Tốt gì?” Hắn ta là đọa thiên sứ, có phải thiên sứ đâu mà tốt chỗ nào?

Vương Tiểu Minh nói: “Không cần chuẩn bị cơm tối cho ngài.” Nếu Baal không thể ăn uống, hắn ta hẳn là cũng không ăn ha.

“…” Abaddon nói, “Kỳ thật, ta có thể ăn đấy.”

Vương Tiểu Minh kinh ngạc hỏi: “Ngài muốn ăn cái gì? Cần tôi ra ngoài tìm kiếm sao?”



Tìm kiếm?

Abaddon càng thêm tò mò, “Ngươi muốn đi kiếm cái gì?”

Vương Tiểu Minh căng thẳng, “Thiên linh địa khí, nhật nguyệt tinh hoa và mấy thứ khác…”

Abaddon: “…”

Vương Tiểu Minh lựa lời mà nói, cảm thấy ngôn từ của mình không đến nỗi bế tắc, “Vậy ngài có muốn uống chút gì không? Chất lỏng chắc là uống được chứ?”

Abaddon hơn nửa ngày mới phun ra một câu “Có thể”.

Vương Tiểu Minh xoay người đi vào phòng bếp.

Baal bước đến trước mặt Abaddon, “Nói ý đồ đi?”

Abaddon nhấc chân bắt chéo, kê tay ra sau đầu làm gối, quả đầu đỏ thẫm lỉa chỉa như con nhím càng làm bức tường phía sau trắng sáng hơn, “Đến thăm ngươi đó. Lần trước ghé con thuyền Noah, nghe nói ngươi đang lăn lộn ở nhân giới… Ha, đặc sắc quá.”

Con thuyền Noah?

Baal trong mắt lóe lên lệ quang.

Abaddon nói: “Muốn báo thù trước tiên nên kéo thân thể về đã chứ?”

“Ngươi có đề nghị gì hay ho sao?” Baal trào phúng.

Abaddon nói: “Đề nghị không có, nhưng mà phổ cập kiến thức thì có, muốn nghe không?”

Baal chuẩn bị bắn tia lửa.

“Về hắc tinh châu đó.” Abaddon bỏ thêm một câu.

Lửa bị dập thành công.

Baal quan sát hắn ta, “Ngươi biết về hắc tinh châu sao?”

Abaddon đắc ý nhướng mày, “Địa ngục tổng cộng có bốn bộ sách cần phải đọc. 《Địa ngục danh nhân kí》, 《Địa ngục toàn mạo》, 《Địa ngục pháp quy》 và 《Thiên đường liệt hành lục》, mỗi bộ ta đều đọc rất cẩn thận. Ngươi đọc bộ nào rồi?”

Baal không cam tâm tình nguyện nói: “《Thiên đường liệt hành lục》.”

Abaddon thấy phấn khởi liền gật đầu, “Ta cũng đọc bộ này nhiều nhất a.”

Nhờ vào mối hận với thiên đường sâu sắc không kém nhau là bao, khoảng cách của hai vị đọa thiên sứ ngồi đây đã sát lại không ít.

“Ngươi biết về hắc tinh châu đến đâu?” Cuối cùng, Baal đương nhiên rất quan tâm vấn đề này.

Abaddon nói: “Tất cả mọi ghi chép về hắc tinh châu đều nằm trong cuốn 《Địa ngục toàn mạo》.” Hắn ta vươn tay, một quyển sách bỗng dưng xuất hiện trên lòng bàn tay của hắn khoảng năm sáu phân, không ngừng xoay tròn.

Baal ôm ngực nói: “Điều kiện?” Trong lòng hắn đương nhiên khó chịu, chẳng trông mong gì từ cái vị ‘đại nhân’ nơi xa tìm đến.

Sách dừng trên tay Abaddon, hắn ta quơ quơ chân, cười vang nói: “Thẳng thắn lắm, điều kiện của ta kỳ thật rất đơn giản. Giúp ta đánh một người.”

Baal rất hưng phấn, “Là ai?”

“Raphael.”

“Lý do?”

Abaddon căm giận nói: “Hắn lừa Bogi đi đệ thập giới.”

Trong mắt Baal chợt lóe dị sắc, “Cho nên, ngươi hy vọng ta giúp ngươi báo thù kẻ giết con mình?”

Abaddon kiềm chế nói: “Đương nhiên không thành công. Nếu thành công rồi, ngươi cảm thấy ta còn ngồi đây tán gẫu với ngươi chắc?” Hắn ta chỉ sợ đã sớm tự mình xông lên thiên đường báo thù.

Vừa lúc ấy Vương Tiểu Minh bưng một cái thau lật đật đi ra, nghe vậy hiếu kỳ hỏi: “Cửu giới ta đã nghe qua, vậy đệ thập giới là chỗ nào?”

Baal thản nhiên nói: “Một nơi không thuộc về thần cai quản.”

Abaddon nói: “Là vùng cấm của tất cả sinh vật trong cửu giới.”



Là nghĩa địa chung của tất cả sao?

Vương Tiểu Minh đặt thau xuống, lấy từng cái ly nhỏ trong đó ra lần lượt đặt lên bàn.

Abaddon thả chân xuống, cúi người nhìn một đống ly, “Sao mà nhiều vậy?”

Vương Tiểu Minh mỉm cười nói: “Tôi không biết ngài thích uống gì, cho nên lấy ra nhiều loại. Ly này là Sprite, ly này là cola, ly này là nước khoáng, ly này là nước ấm, ly này là nước máy… Ly này là nước từ hệ thống bình mặt trời.”



Abaddon im lặng bưng ly cola lên. Màu sắc của nó khác với các loại còn lại, có vẻ không giống người thường uống.

Trong vài phút ngắn ngủi này, Baal cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng quyết định, “Thành giao.”

Abaddon một hơi uống cạn cola, đứng lên vứt quyển sách cho hắn, “Ta chờ ngươi sớm ngày khôi phục lại thành đại ma vương hủy diệt uy danh như xưa.”

Khóe miệng Baal giật lên một tia cười lạnh, “Đương nhiên.” Đến lúc đó đừng nói chỉ riêng Raphael, ngay cả Lucifer, Michael, Isfel… Hắn đều không tha cho kẻ nào hết.

Dùng một quyển sách rẻ tiền để mua chuộc một tên côn đồ siêu cấp, Abaddon đối với chuyện hợp tác lần này rất vừa lòng, hắn ta lại một hơi uống sạch ly Sprite, cao hứng hỏi: “Tối nay ăn gì thế?”

Ánh mắt Baal nheo lại, cười vô cùng bất hảo, “Còn định ăn cơm tối?”

Abaddon đứng dậy, cơ ngực rắn chắc trước người hắn như muốn xé toạc cái áo thun đen. Hắn ta cất cao giọng cười: “Ngươi không thấy tình hình bây giờ ta mạnh hơn sao?”

Baal lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.

Vương Tiểu Minh lại rất nhiệt tình hỏi han, “Ngài muốn ăn cái gì?”

Abaddon phát hiện, bây giờ mỗi lần Vương Tiểu Minh mở miệng nói chuyện hắn đều có chút sợ hãi, “Ngươi ăn gì ta ăn nấy.”



Vì thế, một trong bảy vị ma vương của địa ngục – ngài Abaddon rời xa nhân giới khoảng mấy ngàn năm, nhân dịp một buổi tối trở lại thăm nhân giới liền được thưởng thức một phát minh vô cùng mới mẻ của nhân loại, đó là mì ăn liền. Hắn ta cảm khái: Thật tiện quá đi.

Khó lắm mới có lần đến nhân giới, đương nhiên hắn cũng không lưu lại một chỗ quá lâu.

Mặc dù Vương Tiểu Minh vô cùng nhiệt tình hy vọng hắn ngủ lại một đêm (), nhưng nhìn thấy biểu tình như núi băng của Baal, hắn ta biết nếu không bỏ của chạy lấy người e là giao dịch cũng sẽ bị ném vào dung nham. Cho nên, hắn lịch sự từ chối lời mời của Vương Tiểu Minh, ‘vội vàng’ đập cánh thật nhanh, bay thật xa.

Nhìn đôi cánh đen to lớn biến mất khỏi bầu trời, Vương Tiểu Minh cảm khái: “Ngươi có bạn đến thăm thật tốt ha.”

“Xì.” Baal lười giải thích về cái nghĩa xấu của từ ‘Bạn’ này.

Vương Tiểu Minh tưởng hắn còn đang để bụng lời bộc bạch của cậu chiều nay, không khỏi lo sợ: “Kỳ thật, những lời ta nói, ưm, ta vẫn chưa suy nghĩ thấu đáo. Cho nên, nếu nói ra khiến ngươi cảm thấy không vừa ý, ta sẽ giải thích.”

“Ta nghĩ rồi.” Baal ôm ngực liếc cậu, “Ngươi vừa mới hỏi ta thứ mà ta suốt đời theo đuổi…”

Vương Tiểu Minh ngẩng đầu nhìn hắn.

“Không có.” Baal nói, “Bởi vì là suốt đời, cho nên không có gì đáng giá khiến chúng ta theo đuổi cả đời. Đối chúng ta mà nói, chỉ có hai thứ ‘muốn làm’ và ‘không muốn làm’ thôi.”

Vương Tiểu Minh chớp mắt.

“Cho nên chúng ta không cần theo đuổi, chúng ta chỉ cần biết trước mắt muốn làm cái gì là được.” Sinh mệnh vĩnh hằng mà bọn họ được ban cho là vô hạn. Cho dù gặp chuyện khó đến đâu, chỉ cần bọn họ cố gắng đương nhiên vẫn có thể hoàn thành. Mà một khi đã làm được, ham muốn theo đuổi thứ đó sẽ chẳng còn tồn tại. Vậy nên đối với họ mà nói, chẳng có gì đáng giá để cố gắng cả đời, khiến cả đời đều đuổi theo nó.

Vương Tiểu Minh tiếp tục chớp mắt.

Baal đột nhiên cười xấu xa nói: “Ngươi có biết hiện tại ta đang muốn làm gì không?”

Vương Tiểu Minh thành thật lắc đầu.

Baal đột nhiên vươn tay túm lấy vạt áo cậu kéo về phía trước, cúi xuống, khẽ chạm lên môi cậu, thấp giọng nói: “Hôn ngươi.” Vừa mới hẹn hò xong, kiếm chuyện làm cho bớt nhàm chán. (Nụ hôn của anh bạo lực wá =w=)

Số lần hôn ngày càng nhiều, Vương Tiểu Minh đã biết cách đáp lại thế nào. Cậu nhẹ nhàng vươn tay, ôm lấy bả vai của Baal, chậm rãi nhón người lên cao hơn.

Baal giơ tay ra sau giữ chặt lấy cậu, hôn thật sâu.

Không biết đã qua bao lâu, đến khi Vương Tiểu Minh cảm thấy chính mình không thở nổi, Baal rốt cục mới chịu buông tay.

Vương Tiểu Minh hé mở con mắt, tròng mắt bị hơi nước mơ màng bao phủ. Cậu nhìn ngũ quan sắc sảo của Baal, đột nhiên nhếch miệng cười nói: “Baal, cho dù có một ngày, ta chết đi và rời khỏi thế giới này. Thế nhưng, dù rằng trước khi chết chỉ còn một tích tắc, ta nhất định vẫn luôn yêu ngươi.”

Bàn tay đặt sau đầu cậu cứng đơ.

Baal nhìn cậu, trên mặt hắn tràn ngập những biểu tình mà chính hắn cũng không giải thích được. Đây là lần đầu tiên chính miệng Vương Tiểu Minh nói những lời yêu ngọt ngào. Tuy rằng hắn ngày ngày thông qua hắc tinh châu có thể biết được tình cảm của y dành cho mình đã tiến triển tới đâu, nhưng cái đó và tự mình nghe thấy hoàn toàn bất đồng.

Hắn thậm chí có thể cảm giác từ sâu tận đáy lòng có một dòng nước ấm áp cuộn chảy mãnh liệt nơi nơi trong người hắn.

“Ta nói rồi, hạnh phúc lớn nhất của tình yêu chính là nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc.” Vương Tiểu Minh thừa dịp mình còn đang chìm đắm trong trong nụ hôn khi nãy, liên miên kể lể, “Cho nên, Baal à. Vô luận ta sẽ sống bao lâu, có thể làm bạn cùng ngươi bao lâu… Ta đều mong muốn, ngươi có thể mãi mãi được hạnh phúc. Cho dù, trong sinh mệnh của ngươi không hề có ta…”

Cậu nói xong, nụ cười lập tức biến mất, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt, trên trán mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, cả người yếu ớt tựa như sắp ngất đi.

Baal vươn tay ôm lấy cơ thể mềm nhũn của cậu, khẩn trương hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

“Ta…” Vương Tiểu Minh thân thể co giật, ngã vào lòng Baal, “Tim ta… Rất, đau… A…”

Tay Baal vội vàng đặt lên trên ngực cậu nơi trái tim.

Chỉ thấy trên bề mặt hắc tinh châu, cái trên ‘Baal’ màu trắng xám kích cỡ đã lớn bằng hắc tinh châu, nhưng lại có xu thế tiếp tục mở rộng ra ngoài.

Mà quan trọng hơn là, hắn phát hiện thân thể của mình chỉ còn mỗi một bên tai là chưa khỏi, những thứ khác đều đã hoàn hảo như lúc đầu. Tốc độ như vậy vượt xa những gì hắn mong đợi.

Chẳng lẽ, sau khi thân thể hắn khôi phục rồi, sẽ trực tiếp cùng hắc tinh châu phóng ra khỏi cơ thể Vương Tiểu Minh?

“Đáng chết!” Baal cúi đầu nhìn Vương Tiểu Minh.

Cậu đau đớn gần như đã hôn mê.

Để cậu không phải chịu nhiều dày vò, Baal ra quyết định vĩ đại, trực tiếp đánh cậu ngất đi. Nhưng khả năng ra tay của hắn so với pháp thuật khác nhau một trời một vực. Cho nên Vương Tiểu Minh bị đánh tới lần thứ bảy mới thật sự hôn mê. Baal ôm cậu đặt vào giường trong phòng ngủ.

Giải quyết xong Vương Tiểu Minh, Baal lập tức cầm lấy cuốn sách 《Địa ngục toàn mạo》mà khi nãy Abaddon đem tới, lật ra từng trang. Xem ra đáp án của vấn đề này, chỉ có thể tìm trong sách thôi.



(trung)



Hi vọng biến thành sự thật, mỗi tội trở tay không kịp

Quyển sách《Địa ngục toàn mạo》này tuy chỉ giới thiệu về địa lý, phong tục, cách sống của cư dân ở dưới đó, nhưng do tác giả là tinh linh và người lùn, cho nên thói quen biên soạn hoàn toàn khác xa so với thiên đường và địa ngục. Ít ra cũng phải chen vô mục lục là thứ để căn cứ xem quyển sách dài bao nhiêu trang chứ.

Baal cả đêm từng giây từng phút tất bật lật sách để tìm ra chỗ viết về hắc tinh châu.

… Nếu có cơ hội, hắn nhất định ra sức yêu cầu bọn chúng dựa vào nội dung mà biên soạn mục lục!

Hắn ngoắc ngoắc ngón tay, đèn trong phòng khách bỗng dưng sáng rực lên.

Chữ thiên đường chằng chịt được ngọn đèn soi rọi, nhìn không sót một chữ.



Cách chữa trị cuối cùng của hắc tinh châu —— chữa trị bằng tình yêu.

Ngón tay bỗng nhiên dừng ngay tại hàng chữ này, đường cong loằng ngoằng làm tinh thần hắn thêm phấn chấn. Nhưng khi ánh mắt di chuyển theo từng chữ trên trang giấy, khóe miệng tươi cười của hắn cứng đơ, hơn nữa sắc mặt lại có dấu hiệu càng lúc càng đen hơn.

Người nắm giữ hắc tinh châu trong cơ thể được gọi là người cho, mà người cần chữa trị thì gọi là người nhận. (công thụ đảo lộn XD)

Hắc tinh châu sẽ biến tình yêu của người cho chuyển hóa thành năng lượng để tu bổ thân thể trong hắc tinh châu, nếu mà người cho yêu người nhận, năng lượng do sự tương quan của hai linh hồn sẽ tăng tốc gấp mười lần. Tình yêu của người cho sẽ được hắc tinh châu thể hiện bằng độ sâu cạn tên người mà hắn yêu khắc trên đó.



Sâu cạn?

Baal nhíu mày. Bởi tình trạng hiện tại của Vương Tiểu Minh không giống như trong sách miêu tả, tên của hắn chả liên quan gì đến sâu cạn, chỉ biến đổi về màu sắc và kích thước. Hơn nữa tốc độ không chỉ gấp mười lần… Quả thực là gấp vạn.

Hắn bực bội lật sách, phát hiện còn có thêm một đoạn về cách chữa trị bằng hắc tinh châu ——

Cách chữa trị bằng tình yêu: Khi người cho và người nhận yêu nhau, năng lượng tình yêu của cả hai sinh ra sẽ trao đổi với nhau, năng lượng chuyển hóa của hắc tinh châu đương nhiên sẽ tăng lên gấp vạn. Nhưng làm thế cũng khiến người cho có xác suất nguy hiểm cao hơn. Một khi tình yêu giữa người cho và người nhận không cân bằng, lúc thân thể được chữa trị sắp hoàn thành, hắc tinh châu sẽ bị năng lượng tình yêu dư thừa không thể chuyền hóa của bên người cho hoặc người nhận làm bùng nổ.

Hảo tâm ghi chú: Mong người cho và nhận luôn duy trì một trái tim hết sức bình tĩnh (), nếu không thể yêu nhau thì ngàn vạn lần đừng yêu nhau làm gì.



Chết tiệt cái thứ hảo tâm ghi chú!

Quyển sách trên tay bị một ngọn lửa màu đen bùng lên nuốt sạch không còn một mảnh, ngay cả tro tàn cũng không lưu lại.

Baal nổi giận đùng đùng bước vào phòng ngủ.

Vương Tiểu Minh im lặng nằm đó.

Trong lòng Baal dần bình tĩnh lại, đi đến bên giường, cúi người đưa tay đặt lên vị trí trái tim cậu ——

Chữ trên mặt hắc tinh châu không co giãn nữa, nhưng đồng thời, lỗ tai cuối cùng của hắn cũng ngừng chữa trị.

Nếu cho rằng tình yêu của Vương Tiểu Minh biểu thị kích cỡ của cái tên, nếu vậy màu sắc trên chữ có phải là tình cảm của hắn không?

… Tình cảm của hắn.

Baal hết hồn khi phát hiện mình hoàn toàn không có lấy một chút ghét bỏ đối với bốn chữ này, hơn nữa còn giống như hắn có tật giật mình.

Nhìn kỹ khuôn mặt của Vương Tiểu Minh, cảm thấy không hề khó coi. Tuy rằng với tiêu chuẩn của thiên sứ mà nói, không tính là đẹp, nhưng so với trong nhân giới cũng chẳng kém là bao. Hắn lấy tay đẩy mặt cậu qua trái qua phải, lại dùng ngón tay chọc chọc. Làn da rất mịn, sờ vô cùng thoải mái. Khuôn mặt dễ nhìn, ít ra hắn ngồi ngắm lâu như vậy vẫn cảm thấy nhìn chưa đủ. Người không cao, tiện cho hắn dễ dàng ôm lấy. Cho dù là nhân loại lại luôn làm hắn ngạc nhiên.

Nghĩ một lúc thật lâu, cảm thấy hình như Vương Tiểu Minh chẳng có khuyết điểm gì. (Oya… tình nhân trong mắt hóa Tây Thi là đêy =w=)

Có lẽ… Để người như vậy ở bên mình có gì không ổn đâu?

Hắn vô cùng nghiêm túc suy nghĩ chuyện này.

Thân ảnh nằm trên giường khẽ nhúc nhích, sau đó chậm rãi mở to mắt.

Vẻ mặt Baal khẩn trương, đứng thẳng dậy.

Vương Tiểu Minh chớp mắt nhìn, định nói gì đó, sắc mặt đột nhiên biến đổi, thân thể co rúm lại như tôm luộc, “Đau…”

Baal nhíu mày, tay đặt lên ngực cậu.

Quả nhiên, cái tên ‘Baal’ gần như đã trắng xóa lại bắt đầu điên cuồng mở to thêm.

Hiển nhiên đây là do tình yêu của bọn họ lúc này không cân bằng. Có một bên yêu nhiều hơn.

Là bên nào?

Baal nhìn vẻ mặt thống khổ của Vương Tiểu Minh, cảm thấy câu hỏi này căn bản không cần đáp án, “Từ giờ trở đi, tạm thời ngừng yêu ta.”



Vương Tiểu Minh chậm rãi ngẩng đầu. Mồ hôi lạnh trên trán tí tách nhỏ xuống, chảy vào khóe mắt cậu, đôi mắt vì đau đớn kinh khủng không thể mở ra. “Làm sao… ngừng…”

Baal nhìn thân thể trong hắc tinh châu càng lúc càng hoàn thiện, không biết sao tự nhiên lại thấy oán hận thân thể mình.

Chết tiệt, không giảm tốc độ lại được sao?!

Chữ trên hắc tinh châu trắng xóa.

Vương Tiểu Minh bỗng nhiên thở ra.

“Thế nào?” Baal nhìn thấy lỗ tai vẫn dùng tốc độ như bình thường dần khôi phục.

Vương Tiểu Minh yếu ớt thở gấp nói: “Vẫn còn đau… Nhưng tốt hơn rồi…” Cậu đột nhiên ngả đầu ra sau, nặng nề chạm vào gối.

Baal kinh ngạc phát hiện vành tai nguyên bản chưa lành trong chớp mắt đã khôi phục hoàn toàn.

Cái tên trên hắc tinh châu mờ dần rồi lan ra rất nhanh như dòng nước chảy.

Hắn hoảng hốt vươn tay, không cần biết sẽ nhận hậu quả gì, giờ hắn chỉ muốn đem hắc tinh châu kéo ra khỏi thân thể Vương Tiểu Minh, nhưng ngay khi tay hắn chạm đến, hắc tinh châu như bom bùng nổ dữ dội!

“Hự!”

Vào giây cuối cùng trước khi linh hồn và thân thể hắn hợp nhất, hắn nhìn thấy từ miệng Vương Tiểu Minh phun ra một ngụm máu tươi.



Vô số sức mạnh đang tràn khắp cơ thể.

Thiên địa vạn vật đều thu vào đáy mắt, cả nhân giới hắn đều cảm nhận được.

Đã rất lâu không có cảm giác như vậy.

Hắn chậm rãi mở cánh thật lớn.

Đây mới là đôi cánh thực sự, từng phiến quạt ra những trận gió mạnh.

Baal mở to mắt, nhìn Vương Tiểu Minh không còn sinh khí nằm trên giường, khóe miệng chậm rãi hiện lên một tia cười lạnh.

Sứ giả câu hồn Ất và sứ giả câu hồn Giáp đang thong thả đứng trên đường lớn ở nhân giới.

Giáp nhìn linh hồn phía sau hai mắt mờ mịt, thở dài nói: “Giời, kiếm cả nửa ngày mới được cái thứ này. Nếu để cấp trên biết, nhất định bị chửi chết thôi.”

Ất làm một động tác suỵt, “Chúng ta vậy là không tồi rồi. Nhìn màu sắc linh hồn của y, hẳn là muốn lên thiên đường đó, nếu không phải chúng ta vừa lúc đi ngang qua chụp được, nhất định sẽ tay không mà về.”

Giáp nói: “Nếu không phải Beelzebub đại nhân nói phải sửa sang lại khu công nghiệp lâu đời ở tầng thứ nhất, chúng ta cũng không cần phải chạy đi vơ vét lung tung. Đáng tiếc địa bàn chúng ta không có bệnh viện, bằng không ngày nào cũng vét được cả xe ấy chứ?”

Ất an ủi hắn: “Bình thường những kẻ muốn lên thiên đường tính tình rất dịu ngoan, đem về chắc lão đại sẽ rất cao hứng.”

Giáp buồn bực nói: “Hai chúng ta chẳng phải là ví dụ tốt đó thôi?”



Hai vị này đáng lẽ được lên thiên đường, chẳng may không cẩn thận lại sa chân trở thành nhân viên công vụ không kỳ hạn của địa ngục.

Ất nói: “Bất quá phúc lợi của địa ngục không tệ lắm ha, nghe nói trên thiên đường đã ba ngàn năm không tăng lương.”

Giáp gật đầu: “Thì thế. Ngoài việc mức chi tiêu có hơi đắt đỏ ra, mấy chuyện khác cũng đâu đến nỗi tệ, quan trọng là an toàn.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Ất cười tủm tỉm, “Sứ giả câu hồn là một nghề thảnh thơi a, hơn nữa tiền lương hàng tháng cũng không thua kém bọn ác ma bảo vệ.”

Nói đến nói đi, hai gã sứ giả câu hồn đều cho rằng lời đôi bên nói ra thật hợp tình hợp lý.

“Đúng rồi. Vừa nãy lúc câu hồn y, ngươi có cảm thấy hình như trong phòng đó, có một năng lượng linh hồn rất lớn không?” Sứ giả câu hồn Giáp đột nhiên rùng mình một cái. Tuy rằng cảm giác này chợt lóe rồi biến mất, nhưng vì bệnh nghề nghiệp quá nặng cho nên một giây cảm nhận thôi cũng đủ khắc sâu vào linh hồn hắn.

Lúc ấy sứ giả câu hồn Ất thong thả đi theo sau: “Không có. Ta chỉ cảm giác được một linh hồn.”

“Hừ.”

Con đường dài u ám đột nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh.

Sứ giả câu hồn không hề chút ý. Ở nhân giới, bọn họ căn bản còn vô hình hơn cả Thấu Minh nhân, ngoài những thứ liên quan tới linh hồn ra, mọi việc phát sinh thêm hết thảy đều không liên quan đến họ.

Đèn đường hai bên tỏa xuống các trụ điện khiến xung quanh nó được bọc trong ánh sáng .

Sứ giả câu hồn thấy sắc trời ngày càng tối, vội vã đi nhanh hơn.

“Chờ đã.” Sứ giả câu hồn Giáp bỗng dưng vươn tay bắt lấy Ất.

“Sao vậy…” Ất ngẩng đầu nhìn theo hướng mà hắn chỉ.

Chỉ thấy giữa không trung, một nam tử mặc tây trang màu đen, thậm chí còn có một đôi cánh lớn sải rộng sau lưng cũng màu đen nốt, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống. Phân tích theo ánh nhìn của hắn, tuyệt đối không thể coi là thân mật.

Giáp uốn lưỡi mấy lần mới phun ra được một câu, “… Đọa thiên sứ?!”

Ất lùi về sau ngẩng đầu lên, “Ta cảm thấy hắn trông rất quen nha.”

Giáp vội vàng cầm lấy tay Ất: “Có quen không? Hắn tới tìm ngươi hả? Ngươi làm sao đắc tội hắn thế?”

“A!” Ất đột nhiên hô to một tiếng.

Giáp sợ tới mức thân thể cứng đơ ra rồi, “Nhớ ra chưa? Còn không mau đi giải thích a.”

“Ta nhớ rõ ngài ấy là ai.” Ất gian nan nuốt nước miếng một cái,” Trong《Địa ngục danh nhân kí》có ảnh chụp…”

Giáp ánh mắt nhất thời trừng lớn, “Baal…”

“Đại nhân.” Ất a dua bổ sung.

Hai người lập tức nịnh nọt: “Thưa Baal đại nhân tôn quý, chúng tôi có thể dốc hết sức lực để làm gì cho ngài được a?”

Giọng Baal lạnh lẽo vang lên: “Ai cho phép các ngươi đụng đến người của ta?”

Giáp thiếu chút òa khóc, “Ai cho bọn tiểu nhân cũng chẳng dám đụng.”

Vẫn nhờ Ất phản ứng nhanh nhạy hơn, hắn chỉ vào linh hồn phía sau hỏi: “Chẳng lẽ, linh hồn vô cùng cao thượng này là người của Baal đại nhân?”

Baal nhướn mày.

Giáp và Ất lập tức bắn ra xa ba mét.

“Bọn tiểu nhân không cố ý mà!”

“Bởi vì Beelzebub đại nhân có lệnh, bắt các sứ giả câu hồn mỗi ngày phải đưa mười vạn linh hồn xuống địa ngục…” Ất ủy khuất nói, “Khu của chúng tiểu nhân rất ít người chết, cho nên…”

Baal từ trên không đáp xuống, “Ta đếm tới ba, nếu các ngươi không cút…”



Hắn còn chưa đếm, hai gã sứ giả câu hồn đã chuồn mất dép.

Linh hồn Vương Tiểu Minh ngơ ngác nhìn xung quanh.

Baal nhíu mày.

Hắn cũng từng ở trạng thái linh hồn, nhưng hắn có bao giờ trông ngu ngu như Vương Tiểu Minh lúc này đâu?

“Baal đại nhân…” Sứ giả câu hồn Giáp đứng cách rất xa hô lớn: “Y đã bị bọn tiểu nhân hắt lên một ít nước ám hắc chuyên dùng để câu hồn dưới địa ngục, cho nên đừng bao giờ để linh hồn của y tiếp xúc với ánh mặt trời!”

Baal quay lại.

Giáp thoắt cái không còn thân ảnh.

Baal búng tay.

Giáp và Ất đang cố chạy trốn bỗng dưng phát hiện chính họ đang chạy về phía Baal.

“Ba… Baal đại nhân? Kĩ thuật tốt a.” Giáp lắc lư cái đầu, dừng bước.

Ất nhanh chóng hiểu ra đây là ma pháp của Baal, cười gượng nói: “Baal đại nhân còn có chuyện gì yêu cầu sao?”

“Tại sao y lại trông ngơ ngác thế kia?” Baal bất mãn chỉ vào Vương Tiểu Minh.

Giáp và Ất liếc nhau.

Giáp nói: “Lúc con người mới chết, não bộ tạm dừng mọi hoạt động, phải chờ một lúc sau mới có thể tỉnh lại.”

Ất bổ sung: “Giống như máy tính quá tải không chạy được.”

Baal vươn tay muốn tóm lấy áo của Vương Tiểu Minh, bỗng nhiên thấy tay mình xuyên qua người cậu.

Giáp trong lòng run sợ nhìn sắc mặt Baal càng lúc càng khó coi, nén đau thương lôi ra cái cần câu cơm của mình, “Baal đại nhân, dùng cái này nè, rất tiện đó.”

Vì thế, kẻ lấy lại được thân thể – Baal cứ thế ôm Vương Tiểu Minh hồn lìa khỏi xác về nhà.



(hạ)



Hi vọng biến thành sự thật, mỗi tội trở tay không kịp

Baal trở về ký túc xá, việc đầu tiên hắn làm là kéo kín tất cả rèm cửa lại.

Những bức rèm rũ xuống, bóng tối đen như mực lập tức phủ kín căn phòng, đừng nói ánh mặt trời, ngay cả không khí còn chui không lọt. Nhưng hắn nghĩ một hồi vẫn cảm thấy lo lắng, lại dựng lên một không gian tối âm u, vô cùng cẩn thận kéo linh hồn Vương Tiểu Minh vào trong đó. Sau khi thu xếp hết thảy xong xuôi rồi, vấn đề kế tiếp chính là làm sao để giải quyết ổn thỏa thi thể Vương Tiểu Minh đây.

Baal ngồi trên sofa, im lặng nhìn thân thể đang lơ lửng giữa không trung, những lời Vương Tiểu Minh nói khi còn sống không ngừng lởn vởn trong đầu hắn ——

“Bởi vì sinh mệnh của chúng ta không có dài lâu như các ngươi, cho nên chúng ta đều cố gắng sống tốt mỗi ngày, quý trọng mỗi ngày. Dù ngươi từng nói với ta, chết rồi cũng chưa phải là biến mất, thậm chí có thể được lên thiên đường, nhưng đó không còn là ta nữa, không phải là một con người nữa.”

“Trang Tử không phải cá làm sao biết thú vui của cá? Ngươi không phải ta, cho nên ngươi không hiểu. Cũng giống như ta không thể nào tưởng tượng ra khi có được sinh mệnh vĩnh hằng sẽ theo đuổi cái gì.”



“Baal, cho dù có một ngày, ta chết đi và rời khỏi thế giới này. Thế nhưng, dù rằng trước khi chết chỉ còn một tích tắc, ta nhất định vẫn luôn yêu ngươi.”

“Ta nói rồi, hạnh phúc lớn nhất của tình yêu chính là nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc. Cho nên, Baal à. Vô luận ta sẽ sống bao lâu, có thể làm bạn cùng ngươi bao lâu… Ta đều mong muốn, ngươi có thể mãi mãi được hạnh phúc. Cho dù, trong sinh mệnh của ngươi không hề có ta…”



Nếu bây giờ Vương Tiểu Minh tỉnh lại, chắc hẳn y sẽ hoảng sợ lắm nhỉ?

Baal nhớ rằng mình đã từng được nghe kể những lời đồn về nhân loại, vì giấc mộng trường sinh bất lão mà không từ mọi thủ đoạn. Ăn thịt đồng loại, sùng bái Huyết tộc, truy tìm tiên đảo, luyện tiên đan… Chỉ có không nghĩ ra mới không làm được. Cho nên, nếu có thể lựa chọn, Vương Tiểu Minh hẳn là sẽ chọn sống lại phải không?

Baal chậm rãi mím chặt môi.

Trong không gian phát ra một tiếng động rất nhỏ, hắn nhíu mày, cả người và sofa liền chui vào không gian.

“Baal?”

Tiếng gọi nhỏ hơn muỗi kêu vang lên trong bóng tối vô hạn.

Từ lúc Baal lấy lại được thân thể đến giờ, khuôn mặt lạnh băng của hắn rốt cục đã nở nụ cười, “Ngươi nghĩ kêu lí nhí như thế sẽ có người nghe thấy sao?”

“Chẳng phải ngươi nghe thấy rồi sao?” Vương Tiểu Minh nhanh chóng phản bác.

“Ngươi thấy ta là người bao giờ chưa?” Nhìn cậu tinh thần tỉnh táo đứng trước mặt, hắn đột nhiên không vội thương lượng chuyện hồi sinh.

Vương Tiểu Minh nhìn bốn phía xung quanh, nhẹ giọng hỏi: “Đây là đâu vậy? Vì sao ta chẳng nhìn thấy gì hết? Tối quá a…”

Baal nói: “Bởi vì ngươi đã chết.”

“…” Vương Tiểu Minh không biết là do giật mình hay đau buồn, nửa ngày vẫn không lên tiếng.

Baal đợi một hồi, rốt cục không kiên nhẫn bật lên tám ngọn đèn từ bốn phía.

Ánh sáng đột ngột làm Vương Tiểu Minh theo bản năng giơ tay che mắt lại.

Baal nhấc chân lên, khuỷu tay phải đặt lên tay vịn của ghế, chống cằm nhìn cậu, “Có cảm tưởng gì không?”

Vương Tiểu Minh khép mắt đợi cho thích ứng, từ từ thả tay xuống nói: “Nhanh quá nhỉ.”

“Sao?”

“Ta nói mình chết nhanh quá.” Trong đầu Vương Tiểu Minh đang mò mẫm lục lại trí nhớ, cười cứng ngắc nói, “Hình như do đau quá nên ngất đi. Đến khi tỉnh lại thì nghe ngươi nói ta đã chết. Qủa thật, rất nhanh.” Giọng cậu càng lúc càng nhỏ.

“Kỳ thật, chết không phải là chuyện xấu.” Baal không nghĩ câu này có thể an ủi cậu, nhưng những lời này là thật lòng, “Địa ngục tuyệt đối thú vị hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ngươi.”

Sắc mặt Vương Tiểu Minh trắng bệch, “Ta phải xuống địa ngục sao?” Quả nhiên hồi trước cậu làm liên lụy nhiều người, chắc việc xấu quá nhiều cho nên phải xuống địa ngục chăng? Trong đầu cậu ngập tràn hình ảnh lửa đen hừng hực bốc lên, cảnh tượng vô số linh hồn đang kêu gào khóc lóc rất thảm.

Baal nhíu mày: “Ngươi muốn lên thiên đường hả?”

Vương Tiểu Minh lúng ta lúng túng nói: “Không được chọn ư, ta rất muốn lên thiên đường.” Không còn thấy liệt hỏa và oán than nữa, hình ảnh mây trắng và các thiên sứ nhỏ nhắn trắng mũm mỉm đang bay tới bay lui trong đầu cậu.

Đôi mày Baal nhíu lại càng chặt.

Vương Tiểu Minh nhỏ giọng hỏi: “Khó quá sao?” Cậu còn nhớ rõ Baal trước kia từng nói, chờ sau khi cậu chết, vô luận là thiên đường hay là địa ngục, chỉ cần cậu muốn đi, hắn sẽ tự mình đưa cậu đi. Chẳng lẽ hồi đó hắn chỉ nói chơi chơi, hiện tại đổi ý rồi?

Baal liếc nhìn cậu, “Ta không thể đứng trên thiên đường lâu dài được.” Cho dù hắn có nguyện ý ở lại cái nơi khỉ ho cò gáy đó, cái nơi chỉ toàn một màu trắng xóa muốn tìm hạt cơm cũng không ra, bọn Michael đời nào đồng ý.

Vương Tiểu Minh nhãn tình sáng lên: “Có thể đưa đến cổng thôi cũng được.”

“Ngươi rất muốn rời khỏi ta sao?” Thanh âm của Baal lạnh lùng vang lên.

Vương Tiểu Minh ánh mắt u buồn, lập tức cười gượng: “Ngươi đã hứa sẽ làm bạn với ta cả đời. Chỉ tại ta vận khí quá ư là không tốt, một đời liền kết thúc nhanh như vậy…” Thật sự trở tay không kịp.

Cậu cắn môi, cố gắng hít hà nước mũi, “Ngươi bảo ngươi có chuyện quan trọng phải làm, chờ sau khi ngươi tiễn ta xong liền có thể làm rồi ha. Ta…” Ngẩng đầu, cậu muốn cố nở một nụ cười thật hoàn hảo, lại phát hiện mặt mình gần sát vạt áo của Baal, sau đó xuyên qua.

Baal lùi ra sau nửa bước, để đầu cậu chui ra khỏi thân thể mình, “Nếu có cách nào đó giúp ngươi sống lại thì sao?”

Vương Tiểu Minh ngây người sau một lúc lâu, trong đôi mắt đó, mọi ảm đạm đều bị ánh sáng hy vọng xua tan, khuôn mặt rạng ngời, “Có thể không?”

“Thiên đường, địa ngục và nhân giới ngươi chọn nơi nào?”

“Nhân giới!” Vương Tiểu Minh trả lời không chút do dự.

Baal nhướng mày, “Được, vậy thì sống lại.” Tuy rằng muốn sống cùng nhân loại suốt đời có hơi phức tạp, nhưng ở nhân giới vẫn còn tốt hơn chạy tới thiên đường ngày ngày chiêm ngưỡng mấy cái mặt mo của bọn Michael, Raphael.

Vương Tiểu Minh nâng tay, chậm rãi nghiêng về trước, sau đó từ từ ấn tay mình xuống cho đến khi thấy cánh tay xuyên vào trong thân thể hắn, buồn bực hỏi: “Sao mà sống lại được?”

Baal rất sảng khoái tặng cho cậu đáp án, “Không biết.”



Vương Tiểu Minh cười gượng: “Ta biết ngươi muốn an ủi ta, nhưng cách này hoàn toàn thất bại.” Có hi vọng rồi lại thất vọng, thà rằng ngay từ đầu để cậu tuyệt vọng luôn đi.

Baal bĩu môi, “Ai nói ta an ủi ngươi? Hơn nữa… Ai nói cách này hoàn toàn thất bại?”

Vương Tiểu Minh nói: “Nhưng chính ngươi vừa mới nói không biết cách sống lại mà?”

“Ta không biết cũng không có nghĩa là người khác không biết.” Trong mắt Baal lóe lên tia sáng, “Địa ngục cái gì cũng thiếu, chỉ có những kẻ nhàm chán nhàn rỗi là nhiều.”

Vương Tiểu Minh lắp bắp sợ hãi nói: “Chẳng lẽ phải xuống địa ngục thiệt hả?”

“Thì ngươi cứ coi như đi du lịch vậy.”



“Có thể mang theo máy ảnh không?” Nếu đi du lịch ít nhất cũng phải chụp ảnh mang về a.

“Ngươi cầm được thì cứ đem đi.”

Vương Tiểu Minh ủy khuất nhìn đôi tay mình, đột nhiên thần tình nghi hoặc ngẩng đầu hỏi: “Ta chết như thế nào?” Cậu chỉ nhớ lúc ấy trái tim đau như muốn nổ tung, không thể gắng gượng được, sau đó…

Baal nhìn trời.

“A?” Vương Tiểu Minh khẩn trương nói, “Ta chết rồi, thân thể của ngươi làm sao bây giờ? Liệu của khôi phục được nữa không?”

“…” Kỳ thật lý do vô cùng đơn giản như này, chẳng biết vì sao hắn lại thấy khó nói nên lời nhỉ? Baal lo lắng.

Vương Tiểu Minh nghĩ đến rất nhiều khả năng có thể xảy ra, “Chẳng lẽ ta bị nhồi máu cơ tim?”

“Kỳ thật là…” Baal ném sự kiêu ngạo của mình ra khỏi đầu , kể loại toàn bộ câu chuyện từ đầu đến đuôi cho cậu nghe.

Vương Tiểu Minh lẳng lặng lắng nghe.

Baal cũng không bỏ qua chi tiết của hai gã sứ giả câu hồn Ất Giáp, cuối cùng còn đặc biệt lôi cái cần câu ra cho cậu coi.

“Đây là cần câu mà sứ giả câu hồn dùng để câu linh hồn sao?” Đối với những chuyện bất công mà cậu liên tục gặp phải, Vương Tiểu Minh luôn thản nhiên tiếp nhận, còn chăm chú quan sát cái cần câu, “Ngươi dùng nó câu ta thử xem.”

Baal im lặng một lát, nhẹ nhàng móc vào người cậu, “Đau không?”

“Không đau.” Vương Tiểu Minh toàn thân cứng đơ nói, “Nhưng không thể cử động.” (Cái khúc này nghe như là… *đỏ mặt*)

Baal kéo về phía trước, Vương Tiểu Minh không tự chủ được cũng bị giật về trước hai bước, “Sao lại vậy nhỉ? Ta không điều khiển được.”

“Không tồi, dùng được.” Baal hài lòng đem cất cần đi.

Vương Tiểu Minh nghi hoặc hỏi: “Ta bây giờ có thể tự đi rồi, còn cần nó làm chi?”

“Trước sau gì cũng có ích cả.” Trong đầu Baal hiện lên vô số cách sử dụng. (Dụng cụ SM đời mới: cần câu… khụ:”>)

“…” Vương Tiểu Minh cố gắng dời ánh mắt khỏi khuôn mặt tươi cười xấu xa của hắn, “Nói cách khác, thân thể của ngươi đã khôi phục? Pháp lực cũng khôi phục luôn chứ?”

“Ờ.” Baal ngạo nghễ hếch cằm. Sức mạnh đang cuộn trào khắp cơ thể làm hắn cảm thấy toàn thân trên dưới đều rất tự tin.

Vương Tiểu Minh cao hứng nói: “Vậy có thể cứu được em trai Hạng tổng rồi?”

Baal nhíu mày : “Gì?”

Vương Tiểu Minh gãi đầu nói: “Dù sao bây giờ ta cũng không có gì khó chịu lắm, có thể từ từ sống lại cũng được, nhưng mà em trai Hạng tổng bất cứ lúc nào cũng sẽ biến thành quái vật hút máu vô nhân tính đó. Chúng ta hay là cứu anh ta trước đi?”

“Ngươi có biết thân thể của ngươi cũng chỉ ‘đảm bảo tươi sống’ trong một thời gian nhất định thôi không?”



Vương Tiểu Minh ngơ ngác lắc đầu nói: “Không biết. Những chuyện này với ta đều rất mới mẻ.”

“Từ thời điểm ngươi hồn lìa khỏi xác, thời gian đảm bảo ‘hàng tươi sống chất lượng cao’ cũng bắt đầu tính từ đó.” Baal uy hiếp, “Nếu cơ thể không được bảo vệ tốt, ngươi vĩnh viễn không thể sống lại.” Kỳ thật cái này là hắn phóng đại đó, chỉ vì hắn vô cùng vô cùng khó chịu khi thấy Vương Tiểu Minh lúc nào cũng lo lắng quan tâm tới Hạng Văn Huân. (Giỏi mỗi cái ghen bóng gió =w=)

Vương Tiểu Minh do dự: “Vậy ngươi có cách gì để trì hoãn việc cậu ta biến thành quái vật không?”

Những lời này nói thế còn dễ nghe một chút. Baal suy nghĩ: “Ta có thể bỏ y vào không gian của ta. Ngoài ta ra, không ai có thể thả y.”

“Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi.” Vương Tiểu Minh nói xong định đi ra ngoài, nhưng cậu mới bước được hai bước bèn quay lại cười gượng hỏi, “Cửa chỗ nào thế?”

Baal nhướn mày.

Bốn xung quanh biến đổi, Vương Tiểu Minh nhận ra căn phòng ký túc xá không thể quen thuộc hơn, tất cả đèn phòng khách và phòng ngủ đều đồng loạt bật lên.

Cậu quay lại, nhìn thấy thân thể mình đang lơ lửng giữa không trung, đầu tiên có hơi hoảng sợ, sau đó lập tức hiện lên cảm giác kỳ lạ, “Nếu bây giờ ta ngồi vào cơ thể này, ta sẽ không biến thành cương thi chứ?”

“Ngươi có thể thử xem.” Ngón tay Baal chỉ xuống dưới, thi thể của cậu nhẹ nhàng đặt xuống đất.

Vương Tiểu Minh đi qua, sau đó xác định vị trí, chậm rãi nằm xuống trùng khít.

Sau một lát, cậu ngồi dậy, “Ta chẳng có cảm giác gì hết.”

“Bình thường.” Baal vỗ hai tay vào nhau thành hình chữ thập, từ từ giãn sang hai bên.

Vương Tiểu Minh ngạc nhiên nhìn thấy một khối cầu trong suốt như bong bóng xuất hiện giữa hai tay hắn, bên trong dần hiện lên hình ảnh…

“A, phòng khách trong ký túc xá của Hạng tổng.”

Baal nâng quả cầu lên, nhẹ nhàng ném ra, cố định giữa không trung, “Đợi Hạng Văn Huân trở về thì bảo ta.”

“Ngươi đi đâu á?” Vương Tiểu Minh hoang mang nhìn hắn đi vào thư phòng.

“Chơi game, lần này ta không tin là không qua cửa được!” Baal siết chặt tay, hùng hổ bước vào thư phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play