(Thượng)

Tiếng nói chung giữa ma vương và nhân loại

* Câu thông: liên lạc

“Hắn dám bỏ đi sao?” Baal gằn giọng hỏi.

Vương Tiểu Minh bị sắc mặt giận dữ của hắn dọa tới mức tim muốn ngừng đập, một bụng đầy đau thương tích tụ lúc trước vì quá hoảng sợ mà biến mất vô tung. “Là… vậy đó.”

“Vậy mà ngươi vẫn đứng đây bình chân như vại?” Baal cố nén lửa giận để tránh hắn kiềm chế không được mà đem đầu y hái xuống.

Giọng Vương Tiểu Minh do dự: “Không lẽ, muốn ta ngồi sao?”

Rầm!

Cậu bị một quyền đánh dính lên vách tường.

“Mặc kệ là dùng thủ đoạn gì, còn không mau đi giữ tên kia lại.” Thanh âm của hắn tuy không lớn nhưng từng chữ từng chữ đều được nhấn mạnh.

Vương Tiểu Minh tin rằng chỉ cần cậu còn chần chừ một giây một tích tắc nữa, nắm đấm thứ hai sẽ nhanh chóng xuất hiện, cho nên cậu lập tức chạy như điên lao xuống lầu.

Vừa đúng lúc chủ nhà mở cửa chuẩn bị đi đổ rác, nghe được tiếng bước chân, đang muốn mở miệng chào hỏi, liền cảm thấy như một trận gió thổi qua, rác rưởi loạn thành một đống.

“…”

Vương Tiểu Minh chạy một mạch đến trạm xe, còn chưa kịp thở đã thấy xe bus nghiêng nghiêng ngả ngả chạy tới.

Cửa xe mở ra, tài xế mặt mày trắng bệch run run cầm tay lái.

“…” Cái xe này nhìn qua sao lại giống xe đưa tang đến vậy?

Vương Tiểu Minh do dự có nên lên xe không.

Còn có không ít người cùng suy nghĩ như cậu.

“Ta chỉ dùng kết giới để đem nó từ hai trạm phía trước chạy xuyên qua thôi, không chết người được đâu.” Baal nói thật nhẹ nhàng bâng quơ.



Xuyên qua hai cái trạm phía trước?

Vương Tiểu Minh nơm nớp lo sợ bước lên xe, không đợi cậu đứng vững, cửa xe liền nhanh chóng đóng lại, như tên lửa phóng về phía trước.

Tài xế cùng hành khách đều trăm miệng một lời hét lên đầy sợ hãi.

Vương Tiểu Minh gắt gao ôm lấy lấy cột, run run nhìn xe bus chỉ mất có nửa phút đã chạy đến cổng đại học A.



Đây có được coi là xe riêng không?

Cậu cũng thường xuyên xuống trạm này, nó cách trường A chỉ vài bước chân.

“Còn chưa chịu xuống xe?” Baal bắt đầu sốt sắng hỏi.

Vương Tiểu Minh nghiêng ngả lảo đảo bước xuống xe, để lại một đống người trên xe trong tình trạng mất hồn mất vía.

Không biết có phải do tưởng tượng hay không, lúc Vương Tiểu Minh đi ngang qua sân trường cảm thấy người ta dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu.

“Ta… Có lẽ ta nên gọi điện trước ha.” Đi đến gần ký túc xá còn khoảng ba mươi mét, Vương Tiểu Minh mới đột nhiên nhớ tới, cậu trước tiên phải lôi Thường Hải Đào ra hảo hảo nói chuyện một phen đã, dù sao chuyện này từ đầu tới đuôi đều diễn biến rất ly kỳ.

Baal từ chối lên tiếng.

Vương Tiểu Minh núp sau lưng cây đại thụ, vụng trộm ấn số của Thường Hải Đào.

Đầu bên kia tắt máy rất rõ ràng.

Kỳ thật chuyện đến mức này cũng không nằm ngoài dự đoán của cậu. Theo lý mà nói, khi nãy Thường Hải Đạo gọi cho cậu, tâm tình lúc này nhất định là phức tạp tới cực điểm, cũng không biết cậu ta sẽ giải quyết cái chuyện bị buộc làm diễn viên bất đắc dĩ này thế nào đây.

Nghĩ một hồi, cậu lại gọi vào điện thoại của phòng.

Điện thoại vang hai tiếng lập tức có người bắt máy, một giọng nóng nảy từ đầu dây bên kia rống lên: “Con mẹ nó, tao đã nói cả trăm lần rồi! Thường Hải Đào đã đi rồi, đừng gọi nữa! Bằng không tao tố cáo mày quấy rối *** đó!”

“A Xương hả?” Vương Tiểu Minh nhẹ phun ra một câu. Hồi trước, khi cậu vẫn còn ở trong ký túc xá, quan hệ của họ cũng không tồi.

Đầu bên kia trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi nói: “Tiểu Minh?”

“Ừ.”

Đầu bên kia lại trầm mặc lâu hơn, mãi lúc sau mới nghẹn ra một câu, “Cậu với Hải Đào đã làm cái chuyện chết tiệt gì vậy hả?”

“Việc này nói ra hơi phức tạp.” Vương Tiểu Minh chỉ có thể dùng đến lời thoại trên phim truyền hình để trả lời, “Hải Đào đi đâu rồi?”

“Vừa mới dọn dẹp hành lý rồi phóng ra nhà ga, bảo là muốn về nhà. Hai cậu náo loạn đến vậy, cậu ta làm sao dám ở lại nữa? Hiệu trưởng cũng ra mặt rồi. Cậu chưa biết đâu… cái bọn người kia… Chết tiệt!” Dù sao cũng là bạn cùng phòng gần bốn năm nên A Xương vẫn đứng về phía bọn họ.

“Hiệu trưởng sao?” Vương Tiểu Minh trong lòng căng thẳng. Nếu sự việc đã đến tai hiệu trưởng không chừng sẽ thông báo cho phụ huynh nữa… Cậu không dám nghĩ tiếp nữa đâu.

Mà thực tế thì Baal cũng không cho cậu có cơ hội mà tiếp tục ngẩn người, “Biết chỗ rồi còn không lo đi tìm đi?” Hắn búng ngón tay một phát, di động tự động tắt máy.

Vương Tiểu Minh vẫn đứng im tại chỗ, “Chính là, dù có tìm thấy cậu ấy, ta cũng chẳng biết nói gì nữa.” Đây không đơn giản chỉ là chuyện của cả hai, nó còn liên lụy đến trường học, hai bên gia đình, còn cả tương lai hai đứa nữa. Tưởng tượng đến cảnh phong ba bão táp sắp tới, Vương Tiểu Minh liền tứ chi vô lực.

Baal nói: “Cái gì cũng không cần nói.”

Vương Tiểu Minh sửng sốt.

“Trực tiếp thượng hắn luôn đi.” Baal bình tĩnh nói càng làm người khác sốt ruột muốn chết.

Mặt của Vương Tiểu Minh nhất thời đỏ bừng bừng.

“Khỏi giả bộ, làm như ngươi chưa từng nghĩ tới.” Baal mời gọi chẳng khác nào bọn quỷ dụ dỗ người ta trao đổi linh hồn.

“Ta không có.” Cậu lớn mật đến mấy cũng chỉ dám nghĩ đến cùng Thường Hải Đào vai sánh vai, ôm nhẹ thắt lưng… Còn hôn môi, cậu từng mộng xuân thấy rồi. Chính là nằm mộng xong, sáng hôm sau liền lập tức chạy ra ngoài tìm phòng trọ.

“Vô tích sự.” Baal hừ lạnh, “Mặc kệ ngươi có nghĩ hay không, trước mắt cứ giữ hắn ta lại đã.”

“Nhưng cậu ấy ra tới nhà ga rồi.”

“Ngươi là muốn ta đánh gãy chân của ngươi rồi mới lết đi tìm hay là nhân lúc chân cẳng còn lành lặn, lập tức đi?” Baal ngoài cười trong không cười hỏi.

Vương Tiểu Minh quay đầu bỏ chạy.

Nhà ga cùng trường đại học A nằm ở hai đầu thành phố.

Baal không thân thuộc thành phố nên không thể dùng kết giới trực tiếp đem xe lôi đến, Vương Tiểu Minh phải đổi qua khoảng ba trạm mới tới.

Cổng nhà ga chen chúc, lúc nhúc toàn người với người, hàng quán nằm la liệt trước cổng chèo kéo, mời gọi khách qua đường.

Vương Tiểu Minh né qua không biết bao nhiêu móng vuốt mới có thể tiến vào trong sân ga , cậu ngước nhìn bảng hướng dẫn. Thường Hải Đào là người của thành phố Y, đúng lúc đang có một chuyến tàu đến đó còn đang soát vé. Cậu không suy nghĩ mà trực tiếp đi tới hướng đó.

“Này, vé của cậu…” Người soát vé vừa lên tiếng, trong chớp mắt đã bị Baal ném ra ngoài mười mét.

“…” Người soát vé mặt dại ra nhìn chị bán hàng ăn gần trong gang tấc, khuôn mặt tươi cười lập tức cứng ngắc.

“Anh, vào đây bằng cách nào?” Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Người soát vé ngơ ngác run run tay, lạc giọng nói: “Cứ như vậy… vèo đến!”

“…”

Vương Tiểu Minh chạy thẳng tới ga số 3, trên tàu gần như đã kiểm vé xong, bắt đầu khởi hành.

Cậu chạy từ từ dọc theo con tàu. Nhưng trên tàu nhiều khoang như vậy, cậu biết khoang nào mà tìm?

Sau khi nhìn đến tận khoang cuối cùng, cậu mới thả chậm cước bộ.

Baal nhướng mày, nhấc chân định đá cậu lên nóc tàu.

Vì thế, bất ngờ không kịp phòng thủ, Vương Tiểu Minh cảm thấy trên mông một lực mạnh mẽ truyền tới, rồi sau đó…

Ba người nhân viên nhà ga xông ra phía đường ray, cúi xuống rồi ba chân bốn cẳng khiêng Vương Tiểu Minh đang nằm trên ray lên.

“Anh bạn trẻ! Cậu muốn làm gì vậy? Muốn chết cũng đừng nằm trên đường ray chớ! Có biết tụi này thu dọn thi thể mệt lắm không?!”

“…” Có ai điên tới mức ở nơi đông người như thế lăn ra đường ray mà tự sát chứ? Các người chẳng lẽ còn không nhận ra, đây là mưu sát, là mưu sát a! Vương Tiểu Minh vừa trải qua một trận kinh hách chưa kịp hoàn hồn đã bị quở mắng, thật là khóc không ra nước mắt mà.

“Cháu còn trẻ, chờ đến khi lớn lên sẽ hiểu, thế giới này không chuyện gì là không thể vượt qua.” Nhân viên trông có vẻ lớn tuổi nhất lời nói đầy chân thành.

“…” Nói cách khác, nếu thật sự không thể vượt qua được, là có thể lăn ra đường ray nằm sao? Vương Tiểu Minh tuyệt vọng quay lại nhìn về phía Baal. Ông ta đang khuyên người ta không nên tự sát hay là thúc đẩy cho người ta tự sát nhanh hơn vậy?

Baal giống như hoàn toàn không nhìn thấy tâm tình phức tạp hiện tại của cậu, thực tế thì hắn đang khủng hoảng khi phát hiện ra một sự thật —— pháp lực của hắn cư nhiên đối với Vương Tiểu Minh không có tác dụng.

Tuy rằng hắn vừa rồi là vươn chân đá y, nhưng mà hắn chính xác là có dùng đến pháp lực thiệt mà, không lý nào lại là…

Ánh mắt hắn đột nhiên liếc đến Vương Tiểu Minh.

Vương Tiểu Minh giật mình.



Ngay trước mặt ba nhân viên nhà ga, Vương Tiểu Minh lại một lần nữa bay ra ngoài, ngã sõng soài trên mặt đất.



Nhân viên công tác nổi giận. Bọn họ là dùng cả trái tim để khuyên nhủ y như thế, y lại cư nhiên tiếp tục hành xác, đây quả thực là coi rẻ sự nhiệt tình của họ, là chà đạp tấm lòng của họ!

“Tôi nói cho cậu biết, tôi đã gặp qua nhiều loại người nhưng gặp một người đầu heo như cậu là lần đầu tiên! Rõ đồ ăn bám…” Nhân viên công tác ngươi một câu ta một câu, nói đến nỗi nước miếng tung bay.



Vương Tiểu Minh đáng thương nằm trên mặt đất, một bên xoa xoa mông, một bên sợ hãi nhìn sang Baal hiện đang trong trạng thái ngây người. Chỉ sợ hắn lại động tay động chân.

Baal lại hoàn toàn không để ý tâm trạng của người bị hại, hắn hiện tại suy nghĩ rối bời, rõ ràng Vương Tiểu Minh cũng được hưởng nhiều quyền lợi lắm chứ. Pháp lực vô dụng, kết giới cũng vô dụng, hắn lại chỉ có thể cậy mạnh đánh y.

Chẳng lẽ là…

Bởi vì có liên quan đến việc hắc tinh châu hoặc thân thể của hắn nằm trong cơ thể của Vương Tiểu Minh, cho nên y đối với pháp lực của hắn hoàn toàn miễn dịch?

Vương Tiểu Minh lặng lẽ nhìn Baal thật lâu, phát hiện hắn giờ phút này thực sự là đang ngây người, liền bỏ chạy.

Cậu không biết Baal vì cái gì mà để ý tới chuyện của Thường Hải Đào đến vậy, cậu chỉ biết là sau khi Thường Hải Đào đi rồi, hắn rất bất thường. Mà hắn đã bất thường có nghĩa là cuộc sống sau này của cậu sẽ phi thường phi thường mà bất hảo.

Cái khác thì không dám chắc chứ bị quăng ra đường ray hoặc mặt mũi bầm dập là dễ dính lắm.

Vương Tiểu Minh chui vào dòng người đông đúc mà chạy. Ước chừng chạy được hơn mười phút, cậu mới tựa vào cột đèn, nhẹ nhàng hô hấp.

Một mạch chạy trốn xa như vậy, Baal chắc là không phát hiện đâu ha?

Nhà thì tạm thời không thể về, may mắn là trong túi còn có ít tiền, lang thang khoảng hai, ba ngày cũng không thành vấn đề. Mặc kệ thế nào, trước mắt bảo trụ tính mạng mới là quan trọng. Vương Tiểu Minh cúi đầu suy tính.

“Chạy à? Sao không chạy tiếp a?” Thanh âm của Baal vang lên trên đỉnh đầu cậu.

Vương Tiểu Minh cả người cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu.

Baal đang ôm ngực đứng ở trước mặt cậu, nét anh tuấn thâm thúy trên mặt ẩn chứa đầy vẻ sâu xa khó hiểu.

“Ta, ta… Ta không phải muốn chạy đâu.” Vương Tiểu Minh trong tim thoáng chốc đã xìu xuống.

“Ân, ta nghĩ ngươi chắc là cũng không muốn chạy.” Baal thế nhưng lại không rống lên, mà là mỉm cười nói, “Bởi vì cho dù ngươi có muốn chạy cũng sẽ chạy không thoát được đâu.”

Vì sao chứ? Vương Tiểu Minh dùng ánh mắt im lặng hỏi.

“Bởi vì ta vừa mới phát hiện ra một chuyện hay.” Chuyện này đương nhiên cũng không phải ý nguyện của Baal, cho nên nụ cười của hắn cũng dần âm trầm, “Đó chính là, cho dù ngươi có làm cái gì đi nữa, ta cũng không thể rời khỏi ngươi năm mét được.”



Vô luận đến thế nào cũng không thể rời xa năm mét?

Vương Tiểu Minh mờ mịt mà nhìn hắn.

“Nói cách khác, chỉ cần ngươi bước ra phạm vi năm mét, ta cũng sẽ không tự chủ mà bị ngươi lôi đi.” Chết tiệt! Này nhất định là âm mưu của Lucifer! Cái gì mà chữa trị thân thể chứ, đều là kiếm cớ, là kiếm cớ! Tên đó căn bản là muốn nhân cơ hội này chỉnh hắn.

Baal trong tim cuồng nộ, khuôn mặt nhăn nhó làm Vương Tiểu Minh sợ tới mức câm như hến.

“Ngươi…” Hắn mới mở miệng một chữ, liền thấy Vương Tiểu Minh cả người ôm cột đèn phát run, khiến cho người qua đường đều quay lại nhìn.

“Ngươi thật không chút tiền đồ!” Baal một tay bứng cậu từ cột đèn ra.

Vương Tiểu Minh lập tức ngồi thụp xuống, hai tay ôm lấy đầu.

“Ngươi làm gì vậy?”

“Đừng đánh đầu nha.”

“…” Baal chán nản, “Ta có nói muốn đánh ngươi sao?”

Vương Tiểu Minh nghẹn ngào nói: “Không nói, ngươi toàn trực tiếp đánh thôi.”

“Ta không đánh ngươi đâu.” Baal chậm rãi nói.

“Thật a?” Vương Tiểu Minh buông tay, nửa tin nửa ngờ mà đứng dậy.

Baal giơ cước đá cậu dính vào cột đèn thành một cục. Hắn cười đến thành khẩn nói: “Ta đá mà.”



Ta muốn ngươi trong vòng ba ngày phải yêu một người.

Ai?



Ai cũng được. Chỉ cần ngươi một lòng yêu hắn, yêu đến chết đi sống lại cho ta.



(Trung)



Tiếng nói chung giữa ma vương và nhân loại

Vương Tiểu Minh buồn thiu lết về nhà trong tình trạng thương tật đầy mình, ngả đầu lên sofa. Từ nhỏ đến giờ gặp qua vô số chuyện xúi quẩy, cứ tưởng là đã kinh nghiệm đầy mình rồi, vậy mà cho tới hôm nay cậu mới biết được… mấy chuyện kia chỉ là đom đóm, chuyện hôm nay mới là đèn pin, còn Baal thì bất cứ cứ lúc nào cũng có thể đem đèn pha ra chọi cậu.

Cậu nghiêng đầu sang một bên, nhìn qua máy tính đặt đối diện, màn hình tối đen như mực, không chút sinh khí. Trong đầu cậu bỗng nhiên nảy lên một ý nghĩ —- chẳng lẽ là bởi cậu thường xuyên vô game ‘Ám hắc’ đánh Baal phát tiết, cho nên Baal mới chạy đến hiện thực trả thù cậu?

… Nhưng mà ‘Ám hắc’ nhiều người chơi đến thế, không lẽ nào chỉ có mình cậu là đánh Baal còn mấy người kia là bị Baal đánh chắc? Cậu nhanh chóng bác bỏ. Vậy mới nói, vẫn là do vận số ẩm mốc tạo thành a.

Vương Tiểu Minh vuốt cục u trên trán do khi nãy đâm đầu vô cột đèn, trong tim một mảnh sầu bi vô hạn.

“Ngồi dậy mau.” Baal bước đến trước mặt cậu.

Vụt, lưng Vương Tiểu Minh lập tức thành một góc chín mươi độ so với sofa, đùi với ngực cũng một góc chín mươi độ. Nói cách khác, nửa người trên của cậu so với mặt ghế sofa vuông góc. Mà ghế sofa lại song song với mặt sàn, cho nên nửa người trên của Vương Tiểu Minh so với sàn nhà cũng vuông góc… Tóm lại là phi thường phi thường thẳng.

“Ngươi tiếp theo có suy tính gì không?” Baal ngồi vào ghế dựa chỗ bàn máy tính, khuỷu tay gác lên trên tay vịn, xoa cằm nhìn cậu.

Tuy rằng hắn hiện tại nhìn qua có vẻ ôn hòa, nhưng mà nguyên ngày hôm nay được giáo huấn đến máu chảy đầm đìa đã làm Vương Tiểu Minh lĩnh ngộ hoàn toàn, không nên đánh giá con người qua vẻ ngoài, càng không nên đánh giá thiên sứ chỉ dựa vào định nghĩa hai chữ này. “Ta muốn hảo hảo ngẫm lại.”

“Còn nghĩ?” Baal lông mi run lên.

Vương Tiểu Minh giật mình, cái mông khẽ nhích qua bên cạnh, nhanh chóng đáp: “Ta nghĩ xong rồi.”

“Nga? Nói nghe thử.”

Ánh mắt của Baal sâu thẳm, cho nên lúc hắn đứng quay lưng về phía mặt trời, đôi mắt bị bóng râm che khuất càng khiến nó trở nên sâu và tối hơn, giống như một hắc động.

“Ta nghĩ là… ” Vương Tiểu Minh âm thầm nuốt nước miếng một cái, cắn răng nói, “Ta muốn quên đi!” Đau dài không bằng đau ngắn. Cậu với Thường Hải Đào mới xảy ra chuyện này một lần đã làm cho trường học một phen gà bay chó sủa, nếu tiếp tục bám riết theo đuổi chắc là kinh động chính quyền luôn quá, kiểu này chạy lên trời cũng không thoát.

Cho nên, vì yên bình của tổ quốc, cậu nhất định phải chịu đựng… Chịu đựng… Chịu đựng…

Vương Tiểu Minh trong tim thầm niệm, đừng sợ… đừng sợ mà, ánh mắt gắt gao nhìn đến từng biểu tình trên mặt Baal.

Baal lông mày hơi hơi nhăn lại, nói: “Ngươi nằm xuống coi.”

“…” Vương Tiểu Minh đứng phắt dậy, xoay người muốn bỏ chạy. Thế nhưng hình như đọc được suy nghĩ của cậu, hắn liền đẩy ghế sofa chặn ngang hướng cậu chạy.

Vương Tiểu Minh bị vấp, quỳ gối trên sofa, tay ôm lấy đầu.



Tuy rằng pháp thuật của hắn trực tiếp dùng với Vương Tiểu Minh là vô dụng, nhưng mà gián tiếp vẫn còn xài tốt nha. Baal vừa lòng gật gật đầu.”Nằm xuống.”

Vương Tiểu Minh chậm rãi quay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Việc gì cũng có thể từ từ thương lượng mà…”

“Ta sẽ đếm tới ba vậy. Một…”

Xoát.

Sàn nhà lại thêm một đường thẳng song song.

Tay Baal chậm rãi sờ lên thân thể cứng đơ như thớt gỗ của cậu.

“Ấy.” Vương Tiểu Minh nhìn thấy tia nguy hiểm trong mắt Baal thì lập tức nghiêm mặt lại, duy trì tư thế chết tạm thời.

Tay Baal lại tiếp tục sờ sờ.

“Phốc…” Thân thể Vương Tiểu Minh như thể bị chấn động một chút, tay hơi run run.

“…” Baal mím môi lại.

Một cái chậu rửa mặt từ trong toilet bay ra, nện cái bụp lên đầu Vương Tiểu Minh.



Thế giới lại yên bình.

Tay Baal đặt trên ngực cậu, chậm rãi cảm nhận hắc tinh châu và tình trạng thân thể của hắn.

Một lát sau, mặt mày hắn nhăn nhó như thể sắp chết. Tốc độ chữa trị thân thể của hắn so với trước kia còn chậm hơn, tình cảm của Vương Tiểu Minh dành cho Thường Hải Đào hình như đã giảm đi một nửa.

“Chết tiệt.” Hắn thầm rủa, một chưởng đập lên mặt Vương Tiểu Minh.

Vương Tiểu Minh mơ mơ hồ hồ dần tỉnh lại.

“Nhân loại chẳng những thân thể yếu ớt, ngay cả tình cảm cũng thật thấp kém.” Baal trên mặt ngoại trừ phẫn nộ còn có phần khinh thường, “Bộ tình cảm của ngươi là thủy triều hả? Lên thì chậm mà rút thì nhanh.”

“… A?” Vương Tiểu Minh trong đầu ong ong, hoàn toàn không hiểu hắn đang nói cái gì.

Baal túm lấy vạt áo của cậu, hung hăng nói: “Ta đang hỏi ngươi, tình cảm của ngươi đối với Thường Hải Đào vì sao lại phai nhạt hả?”

“Thường Hải Đào?” Vương Tiểu Minh mãi đến lúc mũi hắn sắp chạm tới mũi mình, mới đột nhiên ngộ ra cái chuyện hắn đang nói, “A? Cái đó, ta… Ta không biết nữa, sao nó lại nhạt dần nhỉ… Ách.”

“Thôi dẹp đi.” Baal đột nhiên buông tay ra.

Vương Tiểu Minh đang muốn thở ra, chợt nghe hắn nói: “Dù sao tên đó không những thân thể yếu ớt mà tình cảm cũng nông cạn nữa, hoàn toàn là thứ phế phẩm, không cần cũng chả sao.”

“…” Từ lúc cậu bị chậu rửa đập vào mặt cho đến trước lúc cậu tỉnh lại, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì vậy? Baal vì cái gì… mà lại nói chuyện đàng hoàng vậy nha?

“Bất quá…”

Baal ngữ khí lại thay đổi, Vương Tiểu Minh nhất thời có dự cảm bất hảo.

“Ta muốn ngươi trong vòng ba ngày phải yêu một người.”

Vương Tiểu Minh trong lòng căng thẳng, “Là ai a?”

“Ai chả được.” Baal nói, “Miễn là ngươi một lòng yêu hắn, yêu đến chết đi sống lại cho ta.”



Thật sự là chỉ cần phải chết đi sống lại thôi sao.

Vương Tiểu Minh rụt rè hỏi: “Ta có thể hỏi vì cái gì không?”

“Có thể.”

Vương Tiểu Minh tiếp tục: “Vì cái gì thế?”

“Bí mật.”

“…”

Mặc kệ là nguyên nhân gì đi nữa, dù sao vẫn còn đến ba ngày, điều này nghĩa là cậu có thể sống ít nhất bảy mươi hai giờ nữa, tương đương với bốn ngàn ba trăm hai mươi phút, tức là những hai mươi lăm vạn chín ngàn hai trăm giây.



Cậu bắt đầu lo lắng đến độ phải dùng giây làm đơn vị đo lường sinh mệnh rồi a.

Baal sau khi thông báo xong việc này cũng không quản cậu đang làm gì nữa, mở máy tính lên chơi.

Vương Tiểu Minh nhìn thao tác thành thạo của hắn, xác nhận hắn mặc dù đúng là đọa thiên sứ nhưng mà là một đọa thiên sứ rất mô-đen nha, so với thiên sứ chỉ biết bay biết hót trong phim ảnh là hoàn toàn khác nhau.

Baal đột nhiên thấp giọng oán giận nói: “Internet của nhân loại không kết nối được với địa ngục hả?”

“…” Vương Tiểu Minh một bên bôi thuốc, một bên tò mò dòm qua. Chẳng lẽ địa ngục mà cũng có internet sao? Giống y như nhân loại luôn hả? Hay là… dùng mạng nhện nhỉ?

Baal đột nhiên quay đầu lại, “Khi ta lần đầu tiên gặp ngươi, ngươi đang chơi cái gì vậy?”

Vương Tiểu Minh tay run lên, miễn cưỡng trấn định lại: “Chơi game đó.”

“Mở lên coi.”

Vương Tiểu Minh tay nắm con chuột do dự giữa ‘hắc ám sử thi’ cùng ‘ám hắc phá hoại thần’. Theo như tính cách của Baal thì, nếu biết hóa thân của mình thường xuyên bị cậu hành hạ, chỉ sợ là lập tức quay ra hiện thực đem cậu ra uýnh cho bầm dập mất… Nhưng mà không mở cũng không thoát được…

Như thể nhìn ra sự chần chừ của cậu, Baal âm trầm nói thêm: “Ta nhớ rất rõ hình ảnh hôm bữa đó nha.”

Lạch cạch.

Cậu nghe rõ tiếng bấm chuột của chính mình.

Nhìn Diablo 2 lửa đỏ thiêu đốt hừng hực, Vương Tiểu Minh nhỏ giọng hỏi: “Ngươi có anh em không?”

Baal hơi sửng sốt, nhíu mày nói: “Có ý tứ gì?”

“Không có gì.” Cậu buông con chuột ra.

Baal cầm lấy con chuột, tò mò ấn thử nút Tấn công. Địa ngục cũng có trò chơi, nhưng mà hắn thuở sơ khai còn bận đi gây chuyện với thiên đường lẫn địa ngục, không có thời gian để mà chơi. Sau đó lại sợ bị thiên đường và địa ngục tìm hắn tính sổ, càng không có thời gian để thưởng thức. Cho nên hôm nay là một trải nghiệm hiếm có.

Vương Tiểu Minh đứng ở bên cạnh, im lặng mà đấu tranh tư tưởng. Cuối cùng, tình yêu chân thành dành cho Game ‘Ám hắc’ đã chiến thắng nỗi sợ hãi, cậu nhịn không được hỏi: “Ngươi biết Diablo sao?”

“Biết.” Baal đang hết sức chăm chú vào màn hình, trả lời bâng quơ.

Vương Tiểu Minh hưng phấn nói: “Hắn thật sự là em trai ngươi hả?”

“…” Baal chậm rãi quay đầu.

Vương Tiểu Minh nhất thời từ trên mây rớt xuống hố băng, sợ hãi mà nhìn hắn.

Baal im lặng nhìn cậu, trầm ngâm hỏi: “Ta nên lựa chọn nghề nghiệp gì đây?”

“… Hở?”

“Không phải là có thể lựa chọn nghề nghiệp sao?”

“Nga. Thì, Babarian, Amazon, thích khách cũng được.”

“Nói một cái thôi.”

Vương Tiểu Minh theo bản năng trả lời: “Pháp sư.”

Áp lực cả một ngày, buổi tối Vương Tiểu Minh thật sự ngủ rất ngon, cơ hồ là đang trong trạng thái ngủ đông.

Một bóng đen âm thầm tiến lại gần, chân cậu bị đạp một phát, sau đó là đến đùi, rồi lại tới thắt lưng, rồi sau đó là …

Vương Tiểu Minh mở to mắt.

Tay của Baal đang nhằm mặt cậu mà nện xuống.

Theo bản năng, cậu giơ tay lên chặn lại.

Baal nhướng mày.

Vương Tiểu Minh trái tim rụt lại. Vào lúc cậu tưởng Baal sẽ nổi giận hết cỡ, hắn lại thu tay về.

“Có chuyện gì vậy?” Cậu khẽ dụi mắt, thật cẩn thận hỏi han.

“Có một cửa ta không qua được.”

“… Hở?”

“Có một cửa không qua được.”

Vương Tiểu Minh bất đắc dĩ phải ngồi dậy, “Cửa nào? Để ta coi thử.”

“Không cần đâu.” Baal cật lực lắc đầu.

“A?”

“Ta đã đập nát máy tính rồi.” (Ko hổ là thần phá hoại =__=)

“… A?!”

Nhìn thấy gương mặt sợ hãi của cậu, nỗi uất hận vì không qua nổi cửa kia của Baal tích tụ khi nãy đã tiêu thất không còn tăm hơi nữa, tâm tình hắn có vẻ khá hơn.

“Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết vậy thôi. Ngủ ngon ha.” Hắn khoan thai bước ra ngoài, còn tốt bụng thuận tay giúp cậu đóng cửa lại, để mặc Vương Tiểu Minh miệng còn đang mở to, ngơ ngác mà tiêu hóa cái sự thật đau thương này.

Ngày hôm sau, Vương Tiểu Minh mới sáng sớm đã mò dậy, tắm rửa, thay quần áo, sau đó bi thương đi nhặt xác lão bằng hữu.

Bởi vì Baal rất biết bảo vệ môi trường, cho nên cậu đi tìm thi thể của máy tính cơ hồ ngay cả linh kiện tìm khắp nơi cũng không đầy đủ. Cậu gom góp cả nửa ngày, cuối cùng cũng không thể không thừa nhận, dùng cái chổi cho mau thấy.

Baal híp mắt nhìn cậu dọn rác, đột nhiên nói: “Bao giờ ngươi mới mua cái mới vậy?”



Vương Tiểu Minh tay đang cầm cái chổi run run. Kỳ thật, một đại nhân vật như Baal nên tìm những người giàu nhất thế giới như Bill Gates mà bám theo mới đúng. Như vậy thì khi nào hắn muốn đập phá liền đập phá. Mà nếu có thích đập phá quá độ thì cũng có nguyên một xưởng máy để đập. Nhưng hắn vì cái gì lại cố tình gặp một tên dân đen như cậu để bắt nạt chứ?

“Có thể sẽ khá lâu đó.” Cậu trả lời thật hàm súc.

“Vì sao a?” Baal không vui hỏi. Sau khi hết giận, hắn lại cảm thấy có phần tiếc nuối.

“Bởi vì,” Vương Tiểu Minh chậm rãi nâng đồ hốt rác lên, nhìn lại những mảnh vụn của cái máy, giọng run run nói, “Trước khi bị đập bẹp, nó là thứ rất có giá trị.”

Baal đột nhiên ý thức được…”Ngươi rất nghèo hả?”

Vương Tiểu Minh miệng co quắp nói: “Chỉ là không giàu thôi.”

Baal đánh giá cậu, giống như thể lần đầu tiên đi coi mắt.

“Kỳ thật, ta đang tìm chỗ thực tập.” Vương Tiểu Minh bị soi từ trên xuống dưới, cả người không được tự nhiên, nhịn không được cao giọng nói, “Bất quá mỗi tháng ta làm gia sư cũng kiếm được thu nhập đó.”

Baal thản nhiên nói: “Nga?”

Hắn tuy rằng cái gì cũng chưa nói, nhưng mà từ trong ánh mắt của hắn, Vương Tiểu Minh có thể thấy được cậu giờ như thể bị đóng cái mác có chữ ‘Nghèo’ rõ to ở trước ngực.



– Đánh bại Baal mới có cơm ăn –

Thiết kế: Thạch Phi Hiệp.

Chế tác: Reyton.

Model: Isfel, Thạch Phi Hiệp, Antonio, Reyton, Hughes, Gin.



(Hạ)



Tiếng nói chung giữa ma vương và nhân loại

Tiếng chuông di động vang lên.

Vương Tiểu Minh nhanh chóng thoát khỏi ánh nhìn đầy ý vị thâm trường từ ai kia.

Điện thoại gọi đến lại là người anh họ trăm năm khó gặp mặt dù ở cùng thành phố gọi tới.

Gác máy, cậu quay lại nhìn Baal, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

“Nói mau.” Baal ghét nhất là cái kiểu ấp a ấp úng.

Vương Tiểu Minh suy nghĩ tìm cách mở lời: “Chiều nay anh họ ta sẽ đến đây.”

Baal nâng mi, từ trong mắt lóe lên vài tia nguy hiểm làm cậu muốn kinh hồn táng đảm1.

“Ừm, nếu mà ngươi cảm thấy phiền phức…” Thật ra cậu cũng không muốn hẹn gặp đâu, nhưng mà có liên quan tới công việc của cậu cho nên mới nóng vội nhận lời. Khi tỉnh táo lại mới nhớ tới kết thúc bi thảm xảy đến với Thường Hải Đào, cậu muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi.

“Được thôi.”

Vương Tiểu Minh nghi hoặc nhìn hắn. Cậu cảm thấy sao mà cái chữ ‘Được’ này hình như còn bao hàm cả ý khác nữa thì phải.

Baal khóe miệng nhếch lên, “Ta thực chờ mong nha.”



Này chắc chắn là dự cảm bất hảo.

Vương Tiểu Minh tay nắm chặt di động, đang lo lắng xem có nên tìm thời cơ thích hợp mà gọi lại cho anh họ bảo đừng đến không.

“Ngươi hẳn là sẽ không phá hỏng sự mong đợi của ta đâu ha?” Khóe miệng của Baal giương thật cao, lúc nó nhếch lên như thế trông chả khác nào lưỡi hái của tử thần.



Vương Tiểu Minh trực tiếp gỡ pin di động ra luôn.

Sau khi ăn trưa qua loa, Vương Tiểu Minh đang dọn dẹp trong phòng bếp, chợt nghe có tiếng chuông cửa, cửa lập tức tự động mở ra.

“Tiểu Minh.” Tony bước vào, nhìn thấy sau cửa không có ai, sửng sốt hỏi, “Sao em không khóa cửa?”

“À. Tại vì biết anh sắp đến cho nên mới để cửa như vậy.” Vương Tiểu Minh lau khô tay đi từ trong bếp ra, quay đầu nhìn Baal đang khoan thai ngồi trên sofa, cậu tức nổ mắt mà chẳng dám nói.

Tony thụ sủng nhược kinh: “Ngộ nhỡ có trộm cướp thì sao?”

Nhà cậu bây giờ trộm cướp nào mà dám đến a? Tuyệt đối đến một người là chết một đôi —— bởi vì cơ thể sẽ bị xé làm hai nửa cho coi. “Khu này cũng tương đối an ninh mà anh.”

Vừa dứt lời, trên lầu có bóng người đột ngột lao xuống, chạy bán mạng. Phía sau có người tay lăm lăm dao nhỏ sáng choang, vừa đuổi theo vừa la hét: “Con mẹ mày, đừng để tao bắt được! Ông đây chém mày làm trăm mảnh… Có trộm!”



Tony run rẩy vội đóng cửa lại.

Vương Tiểu Minh cười gượng nói: “Khụ, ý em là… tài sản trong nhà rất an toàn.”

Tony gật đầu thông cảm. Nhìn vào hoàn cảnh này xem chừng cũng chẳng nhiều bọn trộm cướp đui mù ghé thăm đâu. “Mợ bảo em chuẩn bị đi thực tập, đã kiếm được chỗ nào chưa?”

“Chưa kiếm được anh à.” Vương Tiểu Minh thở dài, “Chuyên ngành của em không phổ biến lắm…”

“À. Em học về quản lý môi trường mà nhỉ.” Tony cũng hiểu mà gật đầu.

Baal cười nhạo.”Quét rác mà cũng cần chuyên ngành sao?”



Vương Tiểu Minh thấp giọng phản bác nói: “Ta chính là học về quản lý tài nguyên thông tin.”

“À à. Cùng với quản lý môi trường thông tin nghe cũng giống giống nhau.” Tony ngây thơ tự nhiên nói, “Chuyên ngành này đúng là khó tìm công việc, em có biết tiếng Anh căn bản không?”

“Dạ? Loại căn bản nào vậy anh?”

Tony sợ tổn thương đến lòng tự trọng của cậu, vội vàng nói: “ABCD biết không?”



Tốt xấu gì thì cậu cũng là sinh viên rồi nha. Cho dù học tiếng Anh có tệ cỡ nào đi chăng nữa cũng biết mấy thứ hay để trước mục lục là bốn chữ ABCD kia chứ bộ.

Vương Tiểu Minh cười gượng nói. “Em đã học qua lớp 4 rồi.”

Tony lắc đầu nói: “Lên lớp có ích lợi gì sao? Đi ra ngoài làm cũng phải biết nói Hello, Good bye mới được a. Anh cũng gặp được vài người, bình thường thì tỏ ra giỏi giang lắm, vừa gặp người nước ngoài thì cũng chỉ biết nói mỗi chứ Hi là cùng.”

Vương Tiểu Minh thăm dò nói: “Anh à, anh đang nói về tửu *** sao?” Cậu nhớ là anh ta đang làm ở một tửu *** thì phải.

Tony không phủ nhận, “Một tháng tám trăm tệ, bao một bữa cơm, em thấy sao hả?”



Vương Tiểu Minh do dự. Tuy rằng cậu cũng rất cần gấp một chỗ làm, nhưng mà một tháng có tám trăm tệ còn không bằng công việc gia sư cậu đang làm nữa.

“Hiện tại sư nhiều cháo ít2, tìm được việc đâu phải là dễ.” Tony lấy tư cách của người từng trải khuyên cậu, “Thực tập là tám trăm nhưng mà sau này làm chính thức là một ngàn hai. Làm được vài năm rồi thì lên chức sẽ lên lương thôi mà.”

Baal đột nhiên ở đâu xen miệng vô hỏi: “Máy tính bao nhiêu một bộ hả?”

Vương Tiểu Minh nói: “Khoảng hai, ba ngàn tệ.”



Nói cách khác,dù không ăn không uống không chi tiêu, để mua được cái máy rẻ nhất cậu cũng phải chờ đến ba tháng

“Hừ.” Baal dùng ánh mắt lạnh tanh biểu thị thái độ với công việc này.

Tony không nghe được thanh âm của Baal, chỉ nghe được cậu nói ‘Hai ba ngàn tệ ‘, lập tức nói: “Công việc được hai, ba ngàn một tháng không phải là không có, nhưng mà về môi trường hay chuyên ngành của em chả có liên quan gì cả.”



Chuyên ngành của cậu với môi trường cũng có liên quan gì với nhau đâu.

Vương Tiểu Minh trong tim đã phản bác đến vô lực.

Tony nghĩ nghĩ nói: “Bất quá nếu em thực sự cần tiền đến vậy, anh có biết một chỗ có thể… Ai da, thôi bỏ đi, coi như anh chưa nói gì. Nếu mợ biết anh giới thiệu em đến chỗ đó, bà ấy nhất định sẽ quậy anh một trận cho coi.”

Mặc dù nghe anh ta nói vậy nhưng Vương Tiểu Minh lại nổi cơn tò mò, “Chỗ nào vậy anh?”

Tony định che giấu không chịu nói.

Vương Tiểu Minh vẫn cứ bám riết mà hỏi.

Cuối cùng Baal nổi giận, vung tay, Tony lập tức bị dán lên tường làm tranh treo.



Nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Tony, Vương Tiểu Minh thấp giọng áy náy khuyên: “Anh cứ nói đi mà.”



Tony xoa xoa cái lưng bị đập vô tường, không nhúc nhích nổi mở miệng nói: “Em có nghe qua Ngân quán chưa?”

“Hình như đã nghe qua rồi?” Vương Tiểu Minh ở trong đầu cố gắng lục lại trí nhớ.

“Là câu lạc bộ lớn nhất ở đây đó.” Anh ta nói thật hàm xúc.

“A!” Vương Tiểu Minh đột nhiên nhớ ra, hôm bữa cái tên bị cậu dội Sprite lên đầu không phải từng dọa đem cậu bán cho Ngân quán sao? Làm cậu còn mất công tìm kiếm trên mạng mất cả nửa ngày trời.

Tony khẩn trương nói: “Em biết nó là nơi nào sao?”

Vương Tiểu Minh nói: “Nghe người ta nói qua thôi.”

“Ở chỗ đó dù chỉ mới là nhân viên phục vụ cũng được trả đến một ngàn năm trăm tệ, cái đó là chưa tính tiền boa nha. Tiền boa ở đó so với tửu *** chỗ tụi anh còn nhiều hơn gấp mấy lần, chẳng trách sao mà những người biết đối nhân xử thế ngày càng khan hiếm.” Trên mặt anh ta hiện lên biểu tình lo cho nước cho dân.

Vương Tiểu Minh thật cẩn thận hỏi thăm: “Nơi mà anh nói là…”

“Tiểu thư công tử nào cũng có… Thậm chí nam với nam, nữ với nữ cũng không hiếm.” Tony vừa nói vừa lắc đầu, “Nơi đi vô mà không phòng bị khôi giáp, súng ống thì đừng có mơ mà bình yên đi ra.”

Vương Tiểu Minh bị dọa đến hoảng. “Nam với nam sao?”

Tony nhìn bộ dạng cậu thể gặp quỷ, bật cười nói: “Vậy cũng có sao đâu, chẳng phải từ xưa cũng còn có luyến đồng3 sao?”

“Em… em chỉ hơi ngạc nhiên.” Vương Tiểu Minh cố gắng điều chỉnh biểu hiện trên khuôn mặt của cậu.

Tony tưởng cậu thật trong sáng, chưa từng nghe qua loại sự tình này, căn bản không nghĩ tới cậu cũng thuộc về lực lượng khổng lồ đó. “Anh thấy công việc tám trăm tệ cũng được đấy chứ, hiện tại đang dư thừa lao động mà, cứ tìm được việc là lo chen chân vô trước rồi tính sau. Nếu mai này kiếm được chỗ tốt thì đổi cũng không muộn mà.”

Vương Tiểu Minh nghĩ đến bản thân đang là bom hẹn giờ trong trường, còn chưa biết lúc nào nó sẽ nổ, không bằng trước mắt cứ kiếm được việc làm ổn định đã, sau này dù có xảy ra chuyện gì thì cũng coi như còn đường để mà lui. Nghĩ đến đây, cậu bèn gật đầu, “Vậy nhờ cả vào anh nha.”

Tony vừa lòng vỗ vai cậu, “Anh có việc, phải về đây.”

“Nhưng em còn chưa mời nước nữa…” Vừa rồi là vội vội vàng vàng nói chuyện công việc, hai người còn chưa kịp ngồi.

“Anh cũng chỉ tranh thủ đi ra thôi, bây giờ phải về đi làm.” Tony bước ra hai bước, đột nhiên hình như nhớ đến cái gì đó, lấy từ trong balo ra một cái đĩa CD đưa cho cậu. “Anh nhớ là em thích chơi game, đây, cái này là của bạn tặng cho anh. Chắc là em sẽ thích.”

“Game gì vậy?” Vương Tiểu Minh hai mắt sáng long lanh nhận lấy.

“Cái gì mà… hình như là ‘Đánh bại Baal mới có cơm ăn’ thì phải?” Bởi vì cái tên này thật sự quá kỳ lạ, cho nên anh ta rất ấn tượng.

Vương Tiểu Minh tay cầm đĩa CD run rẩy.

Đây là một cái đĩa CD được chế tác rất đơn giản, ngay cả hình minh họa trên bìa cũng được vẽ tay ——

Đánh bại Baal mới có cơm ăn.

Trên cùng của bìa đĩa là một hàng chữ màu đen viết bằng bút lông, ghi bảy chữ thật to ‘Đánh bại Baal mới có cơm ăn’.

Ở giữa bìa là một đám người chiều cao không đồng đều, màu tóc cũng không giống nhau đang vây quanh một người đàn ông trung niên bị buộc chặt vô ghế.

Góc dưới bên trái của bìa còn đề tên tác giả nữa ——

Thiết kế trò chơi: Thạch Phi Hiệp.

Chế tác trò chơi: Reyton.

Hình mẫu nhân vật: Isfel, Thạch Phi Hiệp, Antonio, Reyton, Hughes, Gin.

Cạch.

Đĩa CD trong tay không hiểu sao tự nhiên lại vỡ thành hai nửa.

Có thể làm được việc này, Vương Tiểu Minh dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết là ai.

Cậu chậm rãi quay lại liền nhìn thấy Baal đang đứng sát bên cậu, khuôn mặt vốn đã rất âm trầm lại như thể bị sương tuyết tháng hai bao phủ, càng thêm lạnh lẽo đến khôn tả!

“… Anh họ à.” Vương Tiểu Minh nước mắt hai hàng lã chã.

Nhưng mà Tony đã sớm ở lúc cậu ngẩn người mà rời đi, lại vì an toàn của người thân cho nên trước lúc đi ra còn cẩn thận bấm chốt cửa giùm cậu nữa.

Cho nên, trong phòng hiện tại chỉ có một người… và một đọa thiên sứ đang ở trong trạng thái âm hồn.

“THẠCH PHI HIỆP!”



Hắn khổ đại cừu thâm phun4 ra từng chữ, tim Vương Tiểu Minh như muốn rớt xuống. Này rõ ràng y như trên phim, đây là tình huống mà nhân vật phản diện vì chống lại nhân vật chính nhưng dù có nghiến răng nghiến lợi cũng chả làm được gì. Dựa theo kịch bản truyền hình thường thấy, tiếp theo sẽ xuất hiện một vật hy sinh, sau đó là trút giận, rồi thì… nói lời cảm ơn.

Mà nơi này thứ duy nhất có tư cách làm vật hy sinh chính là…

Cậu tuyệt vọng.

“I S F E L!”

Đĩa CD vỡ nát thành bột mịn.

Vương Tiểu Minh vội vàng ôm đầu ngồi thụp xuống.



Bột mịn rơi xuống mặt đất thật lâu.

Bên cạnh lại chậm chạp không manh động.

Vương Tiểu Minh nhịn không được quay đầu lại lén lút nhìn qua, phát hiện Baal đang vuốt cằm suy tư.

Tuy là biết ổ bom này một khi đã nổ, cậu có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi phạm vi sát thương… bởi vì cậu chỉ có thể lấy Baal làm tâm, hai người luôn dính với nhau trong vòng tròn bán kính năm mét, nhưng mà chạy trốn là bản năng căn bản của con người. Cho nên trước khi Baal kịp phục hồi tinh thần, Vương Tiểu Minh vừa ngồi chồm hổm vừa hướng phòng bếp mà nhích từng bước.

“Anh họ ngươi có quen biết Thạch Phi Hiệp sao?” Hắn nhoáng một cái đã xuất hiện ngay trước mặt cậu.

Vương Tiểu Minh ngẩng đầu, cười trừ nói: “Có lẽ anh ấy mua ở đâu đó?”

“Hừ. Cái thứ game này nhân giới làm sao mà bán chứ.” Hắn nói xong lại có điểm không chắc chắn. Tuy rằng Isfel là đọa thiên sứ, không thể ly khai con thuyền Noah, nhưng mà Thạch Phi Hiệp là nhân loại cho nên y hẳn là ở nhân giới tiêu thụ được.



Bất quá cũng không phải không thể, trừ bỏ một tuần gặp nhau một lần, Thạch Phi Hiệp vẫn sống ở nhân giới sáu ngày. Khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười giả tạo. “Giúp ta tìm được cái gã tên Thạch Phi Hiệp này!”

Vương Tiểu Minh nhìn đống bột mịn như phấn trên mặt đất hỏi, “Ngươi có thể làm nó phục hồi như cũ không?”

“Để làm gì?”

“Bởi vì phương thức liên lạc hẳn là ở trên đĩa CD.”

“… Ngươi không thấy hả?”

Vương Tiểu Minh khóe miệng khẽ nhúc nhích, nghẹn ra một câu, “Chưa kịp nhìn a.”

Baal yên lặng nhìn đống bột dưới đất, “Có thể khôi phục lại không?”

“Trước khi nó bị phá hủy lần thứ hai, chắc là có thể.”

“…” Baal cúi đầu suy tư, trừ bỏ quậy phá và tạo kết giới, hắn còn phép thuật nào nữa nhỉ?

————————

1, Kinh hồn táng đảm: Sợ đến mất hồn mất vía.

2, Sư nhiều cháo ít: ở đây ý bảo việc làm đang thiếu mà lao động thì thừa.

3, Luyến đồng: Shotacon XD… Cái này là bị cuồng mấy em nhi đồng đó mà XD.

4, Khổ đại cừu thâm: Oán thù sâu sắc.



Vương Tiểu Minh rốt cục đã hiểu. Baal đem sinh vật chia làm ba loại:

Nhân loại.

Đọa thiên sứ

… Và… chính hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play