Chắc chắn là hôm nay đại thần điên rồi! Cố Nhược An thầm nghĩ, nếu không phải anh ta điên rồi thì nhất định là mình gặp ảo giác, vì sao mình lại thấy đại thần nói trao đổi sinh lễ với mình?
Trao đổi sính lễ, khi Lan Na quay đầu lại, đúng lúc thấy bốn chữ này.
“An An, cậu và đại thần đang làm gì thế? Đã kết hôn lâu tới vậy rồi còn trao đổi sính lễ làm gì, chẳng lẽ ngày trước kết hôn không đổi sao?” Lan Na nghĩ mãi mà không ra.
“Không phải là sính lễ, chỉ là đại thần tặng một thanh vũ khí, tớ tặng anh ấy một chiếc nhẫn!” Cố Nhược An vội vàng giải thích.
“An An, đây là lần đầu tiên đại thần tặng quà cho cậu sao?” Lão đại hỏi. Xem xem, lão đại đúng là lão đại, suy nghĩ không giống người bình thường chút nào, Cố Nhược An tội nghiệp nhìn lão đại, hi vọng cậu ấy sẽ làm sáng tỏ giúp mình.
“Tặng chiếc nhẫn này rất được! Giờ đại thần đang buông thả, tặng nhẫn để nhốt anh ta lại!” Cốc Tuyết vỗ một cái vào lưng Cố Nhược An, sau đó nhích lại gần, mập mờ cười một tiếng, “Đại thần thật là, nên sớm tặng An An trang bị này rồi mới phải, sao lại đến tận bây giờ mới tặng! Uổng công tớ coi trọng anh ta như vậy!”
Orz, Cố Nhược An hộc máu. Được rồi, tớ thu hồi lời tớ vừa nói…., lão đại và Lan Na đứng chung một chiến tuyến, quay đầu nhìn hà Tử Mạt, Cố Nhược An gửi gắm toàn bộ hi vọng của mình vào cô, hi vọng cô nói giúp mình hai câu.
Hà Tử Mạt đẩy mắt kính, nhìn khuôn mặt tràn đầy hi vọng của Cố Nhược An, mỉm cười, chậm rãi nói: “An An, cậu chìm đắm rồi!”
Đám này là người gì thế này! Cố Nhược An gào to: Tớ còn oan hơn cả Đậu Nga*, khổ hơn cả Mạnh Khương nữ**, Mạnh Khương nữ có thể khóc sập Trường Thành, tớ có khóc cũng không làm sập được tháp truyền hình phía Đông!
*Oan Đậu Nga: bắt nguồn từ vở kịch “Nỗi oan Đậu Nga” của nhà soạn kịch Quan Hán Khanh. Đậu Nga là con một nhà Nho nghèo, từ nhỏ đã bị bán vào nhà Thái lão bà làm con dâu. Sau khi chồng chết, nàng ở vậy chăm lo cho mẹ chồng, lại bị một tên lưu manh trong vùng nhìn trúng. Tên lưu manh đó giăng bẫy để uy hiếp, bắt Đậu Nga theo hắn, có điều kết quả lại giết nhầm cha hắn. Đậu Nga bị đem ra pháp trường xử tử. Lúc đó là giữa trưa hè tháng Sáu, nàng đã thề rằng, nếu nàng oan uổng, ngay sau khi nàng chết trời sẽ đổ tuyết, trong vùng hạn hán ba năm liên tục. Quả nhiên sau khi nàng chết, tuyết rơi phủ kín người nàng, vùng ấy cũng hạn hán ba năm liền.
**Mạnh Khương nữ: Mạnh Khương Nữ hay Nàng Mạnh Khương (孟姜女) là một nhân vật trong truyện cổ tích dân gian Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành của Trung Quốc. Câu chuyện kể rằng, vào thời Tần Thủy Hoàng, ngay trong đêm tân hôn của Mạnh Khương Nữ với tân lang là một thư sinh Giang Nam tên Phạm Hỷ Lương, chồng Mạnh Khương Nữ bị triều đình bắt đi xây dựng Vạn Lý Trường Thành. Đến mùa Đông, Mạnh Khương Nữ đan áo cho chồng và đã lặn lội tìm chồng để trao áo. Mạnh Khương Nữ đã đi khắp theo chiều dài của Trường Thành, hỏi thăm nhiều người và cuối cùng nhận được hung tin chồng mình bị chết vùi thây dưới Trường Thành. Nàng Mạnh Khương đau buồn khóc lóc thảm thiết 3 ngày 3 đêm, nước hòa lẫn máu. Tiếng khóc của Mạnh Khương vang xa 800 dặm Trường Thành, làm sụp đổ một khúc thành, để lộ xác chết của chồng mình. Nàng an táng cho chồng xong liền nhảy xuống biển tự vẫn. Ngày nay, tại quận Sơn Hải Quan thuộc địa cấp thị Tần Hoàng Đảo của tỉnh Hà Bắc có miếu thờ Mạnh Khương Nữ.
Thấy đã lâu mà Cố Nhược An không có phản ứng gì, đại thần lại hỏi một câu. Lan Na đẩy Cố Nhược An ra, ngồi xuống trước máy tính, cười dê gõ chữ.
[Hảo hữu] Đạm Nhược An Niên: Không đâu, thích chứ! Chỉ là em nghĩ rằng đây là lần đầu tiên anh tặng quà cho em, em rất vui!
[Hảo hữu] Túy Khán Hồng Trần: Em thích là được rồi!
Cố Nhược An đẩy Lan Na ra, liếc cô một cái, sao tớ có thể nói ra những lời như thế chứ, tớ cũng không phải là loại con gái hoa si. Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, Cố Nhược An hỏi đại thần.
[Hảo hữu] Đạm Nhược An Niên: Gần đây anh rất bận rộn sao? Nghe nói đêm anh không về ngủ.
[Hảo hữu] Túy Khán Hồng Trần: Là tên Ngậm Điếu Thuốc kia nói với em à!
Đại thần, anh thật lợi hại, vừa hỏi đã biết, Ngậm Điếu Thuốc, thật sự không phải em bán đứng anh đâu! Cao Mân ngồi trong kí túc xá theo dõi hành tung của lão đại đột nhiên hắt hơi một cái, chẳng lẽ tối qua lúc ngủ thấy nóng không đắp chăn nên bị cảm? Có lẽ nên tìm thuốc uống, chắc phải uống thuốc cảm mạo nhỉ?
[Hảo hữu] Đạm Nhược An Niên: Anh ấy…. Anh ấy bảo em quản quản anh….
Ngất, sao mình lại nói ra những lời này, cứ như hai người có gì với nhau vậy. Gõ xong, Cố Nhược An lập tức hối hận.
[Hảo hữu] Túy Khán Hồng Trần: Ha ha, tên kia nói nhảm thôi, đừng để ý tới cậu ta! Gần đây bắt đầu thực tập nên đôi khi không ở trường.
[Hảo hữu] Đạm Nhược An Niên: À, thật xin lỗi, đây là chuyện riêng của anh, không phải em cố ý hỏi đâu!
[Hảo hữu] Túy Khán Hồng Trần: Không sao đâu, em muốn biết thì anh sẽ nói cho em biết!
Em muốn biết thì anh sẽ nói cho em biết! Thấy những lời này, Cố Nhược An lặng lẽ đỏ mặt! Bọn họ chỉ là vợ chồng trong trò chơi, rời khỏi trò chơi, có lẽ bọn họ chẳng là gì của nhau cả, chỉ là hai người xa lạ. Cố Nhược An đã bị tình yêu qua mạng làm tổn thương một lần, cho nên bây giờ căm thù tới tận xương tủy việc phát triển tình yêu qua mạng thành tình yêu trong thực tế.
Đây vốn là việc riêng của dại thần, Cố Nhược An chỉ muốn nói sang chuyện khác nên thuận miệng hỏi, không ngờ đại thần lại nói vậy.
Khiến cho Cố Nhược An lúng túng không biết nói gì.
“À~” Ba người đứng sau Cố Nhược An lúc này phát ra một tiếng ý vị sâu xa.
“Không thành thật là không thành thật, An An, cậu không thành thật gì cả~” Cốc Tuyết cười mờ ám.
“Nhanh khai báo ra, cậu và đại thần phát triển tới mức độ nào rồi? Đến chuyện riêng cũng bắt đầu quản lý rồi!” Lan Na cười gian, “Thẳng thắng sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị xử lý nghiêm khắc, nếu không thì thử Ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng của tớ một chút, bảo đảm cậu sẽ mất hồn.”
“An An, thành thật khai báo đi, bọn tớ không đánh cậu đâu!” Hà Tử Mạt đẩy kính, nhưng đôi mắt dưới kính lại lóe lên tinh quang.
“Tớ phải khai báo cái gì?” Cố Nhược An giả vờ không hiểu.
“Khai báo jq của cậu và đại thần! Các cậu phát triển nhanh như vậy từ lúc nào? Lúc bọn tớ không biết sao!” Lan Na xoa tay.
“Không có jq gì, bọn tớ trong sạch!” Cố Nhược An ngẩng đầu 45 độ nhìn trời.
“Đến cuộc sống riêng mà cậu cũng quản rồi lại còn bảo trong sạch? Cậu nói ra không ai tin đâu!” Tay phải của lão đại Cốc Tuyết vỗ vào vai Cố Nhược An, thân thể Cố Nhược An run lên.
“Tớ cũng không biết có chuyện gì xảy ra, hôm nay đại thần rất kì quái, các cậu cũng biết mà, sao anh ấy có thể dịu dàng hòa nhã như vậy? Không đúng, đại thần chưa bao giờ dịu dàng, các cậu nhớ chuyện ngày trước anh ấy giết Spec!al_Bảo Bối trong chớp mắt không!” Cố Nhược An nhắc lại chuyện cũ này, ý đồ phủi sạch quan hệ, “Chắc chắn là đại thần bị trộm nick!”
“An An, cớ này thật vớ vẩn!” hà Tử Mạt khinh thường.
“An An, đối với đại thần mà nói, quả nhiên cậu rất đặc biệt!” Cốc Tuyết nháy mắt!
Nước mắt của Cố Nhược An rơi đầy mặt.
Lan Na đang định mở miệng nói tiếp thì thấy đại thần gửi tin nhắn.
[Hảo hữu] Túy Khán Hồng Trần: Chúng ta đi!
[Hảo hữu] Đạm Nhược An Niên: Đi đâu?
[Hảo hữu] Túy Khán Hồng Trần: Lên đây!
Hệ thống thông báo: Túy Khán Hồng Trần mời bạn gắn bó thân mật, có đồng ý không?
Lan Na nhìn Cố Nhược An một cái, sau đó cướp lấy con chuột cười híp mắt nhấn vào đồng ý.
Kiếm sĩ cao lớn dùng cách bế công chúa bế tiểu y sư nhỏ bé vào lòng, tiểu y sư vùi đầu vào ngực của kiếm sĩ, giữa hai người còn tỏa ra mấy trái tim hồng, bức tranh này nhìn thế nào cũng thấy jq vô hạn. Cố Nhược An lần đầu thấy kĩ năng gắn bó thân mật này, trước kia đại thần chưa bao giờ sử dụng, giờ vừa nhìn thấy, lập tức cảm thấy huyết áp tăng vọt, toàn bộ máu sôi trào chảy lên mặt.
“An An, cậu đỏ mặt!” Hà Tử Mạt bình tĩnh nói.
“Tớ nóng!”
“Các cậu mau nhìn xem, thật đẹp!” Lan Na hô to, kéo sự chú ý của Cố Nhược An và Hà Tử Mạt về màn hình.
Chỉ thấy đại thần đứng bên vách núi, tung người nhảy xuống vách đá. Nhảy từ chỗ cao như vậy xuống là sẽ chết người đấy! Cố Nhược An còn chưa kịp kêu thành tiếng thì cánh chim trắng muốt đột ngột giương lên, đại thần vững vàng lướt trên không trung.
Bên cạnh là mây trắng chảy xuôi, dãy núi vắt ngang, sông lớn quanh co, bình nguyên bát ngát, biển rộng mênh mông sóng trào, đình đài lầu các tinh xảo tuyệt đẹp, tất cả đều hiện ra dưới chân. Đại thần không ngừng dùng kĩ năng Vũ Dực, cùng với kĩ năng Xuyên Vân, ôm Cố Nhược An trong lòng đi qua từng bản đồ một, có khi dừng lại một chút trên đỉnh núi, dưới bình nguyên, trên nóc nhà hoặc đạp lên mặt nước, rồi lại lập tức nhảy lên, để lại cho người chơi phía sau một bóng lưng xinh đẹp.
“Thật đẹp!” Nhìn hình ảnh duy mĩ như vậy, dù là Hà Tử Mạt lạnh nhạt cũng không nhịn được mà cảm thán thành tiếng.
Cuối cùng đại thần trở lại vách đá ở bản đồ Hoa Đình, đặt Cố Nhược An xuống dưới gốc cây hoa anh đào khổng lồ. Hoa anh đào nở rộ đầy cây, cánh hoa bay bay trong không khí, hồng y tiểu y sư dựa vào thân cây, thâm tình nhìn kiếm sĩ cao lớn trước mặt. Cố Nhược An ngơ ngác nhẹ nhàng gõ bàn phím, như đang hỏi đại thần, cũng như đang hỏi chính bản thân mình.
[Hảo hữu] Đạm Nhược An Niên: Đại thần, anh làm gì thế?
Đúng vậy, anh làm gì thế? Dẫn em đi xem cảnh đẹp trên thế gian này, để em có một ảo giác, có lẽ em và anh kết hôn không phải để lợi dụng lẫn nhau, mà là……
[Hảo hữu] Túy Khán Hồng Trần: Bù cho em một tuần trăng mật.
Bù cho em một tuần trăng mật! Được rồi, Cố Nhược An thừa nhận, giây phút này, trái tim của mình… rung động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT