Cuộc sống cứ ngày qua ngày trôi qua kẽ ngón tay, Đạm Nhược An Niên trong trò chơi và Cố Nhược An ngoài thực tế sống bình bình thường thường. Đảo mắt một cái đã tới kì nghỉ hè.

“Này, An An, sắp nghỉ hè rồi, bao giờ con về, có cần cha mẹ đi đón con không?” Một buổi tối nào đó, lúc Cố Nhược An đang chơi trò chơi thì nhận được điện thoại của mẹ già nhà mình.

“Không cần đâu, không cần đâu, sao dám làm phiền ngài chứ, con tự bắt xe về là được rồi!” Cố Nhược An 囧, mình cũng học năm hai rồi, hơn nữa nhà cách đại học N chưa tới hai giờ đi xe, sao dám để cha mẹ tới đón chứ, không phải muốn mất mặt sao.

“À, đúng rồi, anh Hạo Bân của con đã về, nếu không thì mẹ bảo nó tới đón con nhé?”

“Thật sao, sao anh Hạo Bân lại về rồi?” Cố Nhược An vừa nghe đã lập tức hưng phấn, tên đầy đủ của anh Hạo Bân là Cố Hạo Bân, là con trai bác cả của Cố Nhược An, từ nhỏ Cố Nhược An đã thích dính lấy anh, Cố Hạo Bân lớn hơn Cố Nhược An năm tuổi, lúc học khoa kinh tế ở đại ọc, nghe nói sau khi tốt nghiệp thì làm cho một công ty lớn ở thành phố A thuộc tỉnh B, là thành phần trí thức tinh anh điển hình, hơn nữa còn tao nhã lịch sự, cư xử hòa nhã với mọi người, trên mặt luôn mỉm cười, khi còn bé cũng rất cưng chiều Cố Nhược An, cho nên nói đến anh, Cố Nhược An vô cùng vui vẻ.

“Chao ôi, là do bác cả của con!” Mẹ Cố thở dài, “Con cũng biết, bác gái của con qua đời sớm, sức khỏe bác cả thì không tốt, năm nay tới bệnh viện phát hiện thêm bệnh mới, mới làm phẫu thuật cách đây không lâu, anh Hạo Bân của con liền xin nghỉ việc ở thành phố A, về đây chăm sóc cha, chưa biết chừng sau này sẽ tìm việc ở thành phố C tỉnh S mà con đang học đấy, sau này các con có thể gặp mặt thường xuyên rồi!”

“Vậy sao, sao bác cả phẫu thuật lại không nói gì với con?” Nghe Mẹ Cố nói, Cố Nhược An cũng hơi thương cảm, nhớ lại ngày bé, bác gái dịu dàng luôn làm đủ loại đồ ăn ngon cho mình ăn, mỗi khi Cố Nhược An gây họa, cha mẹ muốn phạt cô, cô luôn chạy tới nhà bác gái, lúc đó bác cả sẽ cười vuốt tóc cô, nói với cha mẹ cô rằng có đứa trẻ nào không gây họa chứ, chẳng phải Hạo Bân còn nghịch ngợm hơn nhiều sao, không nên hung dữ dọa dẫm cô bé như vậy. Mỗi lần về nhà, Cố Nhược An đều đi thăm bác cả, trò chuyện với bác, còn đi viếng mộ bác gái.

“Bác cả của con nói sợ làm con chậm trễ việc học, dù sao cũng sắp nghỉ hè, quay lại thăm cũng như nhau.”

“À!” Mũi Cố Nhược An cay cay, mắt chớp chớp.

“Được rồi, không nói những chuyện này nữa, bao giừo con về, để mẹ bảo Hạo Bân tới đón con! Dù sao sau này nó cũng về tỉnh S làm việc, coi như đi làm quen với môi trường ở đó.” Mẹ Cố an ủi hai câu, quay lại chuyện ngày nghỉ của Cố Nhược An.

“Thứ bảy này con về!”

“Được! Để mẹ nói với nó, để nó tới sớm một chút.”

Cúp điện thoại, Cố Nhược An khịt mũi, hồi phục tâm tình.

“Sao thế? Anh Hạo Bân là ai? Là bạn trai của cậu sao?” Lan Na lại gần.

“Nói nhảm!” Cố Nhược An trợn mắt, “Anh ấy là đường ca* của tớ, là con trai của bác cả!”

*đường ca: anh họ bên nội

“Vậy sao lúc cậu nghe tới tên anh ta lại cười vui vẻ như vậy, kích động đến thế!” Lan Na bất mãn, “Nếu ở cổ đại thì đường ca biểu ca* gì đó cực kì thân thiết đó!”

*biểu ca: anh họ bên ngoại

“Sặc! Cậu xuyên không tới sao? Có muốn tớ gọi thiên lôi tới đưa cậu về không? Cố Nhược An cười híp mắt nhìn Lan Na.

“Thật nhàm chán, sao thế, anh ta tới đón cậu về sao? Bề ngoài thế nào?” Đề tài nói chuyện của nữ sinh vĩnh viễn xoay quanh soái ca.

“Đẹp trai, tất nhiên là đẹp trai rồi, anh Hạo Bân của tớ là người đẹp trai nhất, ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch sự! Cậu nhìn tớ xem, Cố gia của tớ có thể có mấy thứ xấu xí rách nát sao?”

“Stop!” Lan Na khinh thường.

“An An, về nhà có chơi trò chơi không?” Lão đại Cốc Tuyết hỏi.

“Sao không chơi chứ, nghỉ hè nóng như vậy, về nhà chán muốn chết, không chơi trò chơi thì làm cái gì?” Cố Nhược An chính là trạch nữ, có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng, có thể nằm thì chắc chắn sẽ không ngồi, ở nhà không chơi trò chơi thì sẽ đọc tiểu thuyết, xem manga.

“Vậy nghỉ hè chúng ta chơi với nhau nhé, nếu cố gắng một chút chắc có thể lên tới cấp 150 đấy!” Cốc Tuyết cười nói.

“Ừm! Tớ cũng nghĩ vậy! Nhưng còn thiếu tận 30 cấp, không biết có lên nổi không!” Cố Nhược An im lặng, thăng cấp trong Thần Chi Triệu Hoán online càng về sau càng khó, đánh rất lâu mới tăng được một ít điểm.

“Còn tớ nữa, còn tớ nữa!” Lan Na cũng dính vào, “Nghỉ hè tận hai tháng đấy, cứ hai ba ngày tăng một cấp, chắc cũng không quá khó!”

Cố Nhược An ngẩng đầu 45 độ cảm thán nhìn trời: đại tỷ, thăng cấp không thể tính như vậy……

______

Rất nhanh đã đến thứ bảy, mới sáng sớm Cố Nhược An đã rời giường thu dọn hành lý, sắp xếp đồ đạc. Đối với nữ sinh mà nói, cuộc sống ở đại học không chỉ là tích lũy kiến thức mà còn tích lũy vô tận những thứ đồ lặt vặt, hơn nữa còn phải mang quần áo không mặc tới, mang cả những đồ quý giá cần thiết về nhà.

“An An, cậu cố ý sao! Có ai dậy sớm thu dọn như thế không?” Nhìn đồng hồ báo thức nhỏ mới hơn 8 giờ, Lan Na đầu tóc rối bời, còn đang buồn ngủ, không nhịn được chế nhạo: “Còn nữa, nhìn đống đồ rách rưới trên giường của cậu đi, có phải cậu rảnh rỗi quá, thu dọn hết đồ đạc về nhà à? Tớ chưa thấy ai nhà cách trường chưa tới hai giờ đi xe, chủ nhật nào cũng có thể về nhà mà còn mang theo nhiều hành lí đến vậy!”

“Đã 8 giờ rồi, may vẫn kịp!”

“An An, mấy cái áo T-shirt kia, hè này cậu chả bao giờ mặc, giờ lấy ra làm gì?” Lão đại Cốc Tuyết cũng nhịn không được mà mở miệng.

“Tớ…. Chẳng phải tớ đang phòng ngừa vạn nhất sao! Nhỡ không có quần áo mặc thì phải làm gì?” Cố Nhược An bĩu môi.

“Hè nào cậu chả mua quần áo mới!” Hà Tử Mạt cũng đứng dậy.

“Tớ……” Tử Mạt à, cậu có thể đừng trực tiếp như thế không.

“Chẳng lẽ các cậu không mua sao?” Cố Nhược An phản bác, “Lão đại, Na Na, mấy tuần trước chúng ta còn đi dạo bách hóa!”

“Đúng vậy, cho nên tớ chưa bao giờ mang theo nhiều quần áo đến vậy!” Lan Na trợn mắt nhìn Cố Nhược An, “Hai chúng ta dùng chung tủ quần áo, cậu chiếm hai phần ba, hơn nữa trong đó có một nửa là không mặc đến!”

“Tớ……” Cố Nhược An buồn bực, chỉ đành yên lặng thu dọn…….

9 rưỡi, An An nhận được điện thoại từ một số lạ.

“Alo?”

“An An à?”

“Anh là ai? Anh… Anh là anh Hạo Bân?” Cố Nhược An lập tức hưng phấn reo lên.

“Đúng vậy, mẹ em bảo anh tới đón em, em thu dọn xong chưa?”

“Xong rồi xong rồi! Em đi xuống ngay đây!”

“Giờ anh đang ở cửa đông của trường, kí túc xá của em ở đâu, anh lái xe tới! Có nhiều đồ không? Có cần anh lên xách xuống giúp không?”

“Không cần không cần, không nhiều lắm!” Trong kí túc của mình còn có ba con heo, lại nhìn cái giường tán loạn của mình, Cố Nhược An sao dám để người khác nhìn thấy.

Miêu tả cặn kẽ vị trí của kí túc xá, Cố Nhược An vui vẻ ngâm nga một điệu dân ca.

“An An, anh họ của cậu tới rồi?” Lan Na cười dâm.

“Nhìn dáng vẻ hoa si của cậu kìa!” Cố Nhược An khinh thường.

“Xí! Tớ hoa si thì làm sao, tớ là hoa si có phẩm đức!” Lan Na tức giận nói.

“Phẩm đức? Chưa từng nghe nói hoa si còn có phẩm đức!” Cố Nhược An bĩu môi.

“Đúng rồi, anh họ cậu đi đến đâu rồi?”

“Anh ấy sắp tới dưới lầu kí túc rồi!”

“Chao ôi!” Lan Na lập tức nhảy từ trên giường xuống, “An An, cậu nhiều hành lí như vậy, chắc chắn không xách được hết, cậu chờ tớ một chút, tớ giúp cậu xách xuống!” Nói xong lao vào rửa mặt như một cơn gió.

“Stop!” Ba người khác cùng khinh bỉ. “Hoa si!”

Tới lúc Cố Nhược An và Lan Na kéo hành lí xuống lầu, liền thấy ven đường trước kí túc xá có một chiếc xe nhỏ, cạnh xe là một chàng trai, áo sơmi quần âu, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống người, thấy Cố Nhược An, mặt mỉm cười, chậm rãi đi tới.

“Anh Hạo Bân!” Cố Nhược An ngây người, không kiềm chế được cất tiếng gọi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play