Hôm nay, hội nghị kéo dài hơn thường lệ. Người ngồi vòng quanh bàn tròn hội nghị vẫn như cũ tranh luận không ngớt, chẳng ai chịu nhường ai. Sở Tâm Kiệt lạnh lùng tựa lưng vào ghế dựa, hai bàn tay đan chéo lại. Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng. Trong quá trình giằng co gay cấn như thế … nhưng suy nghĩ của người đàn ông đã không biết bay đến phương nào.
[Trên bản đồ có phương hướng, trong tình yêu không có tuyệt đối. . .] Tiếng chuông di động cực kỳ dễ nghe bất ngờ truyền ra từ trong hội trường.
Vốn mấy người đang nước miếng tung bay, cơ hồ đều theo bản năng mà sờ lấy di động ở trong túi tiền của mình, khi phát hiện đó không là của mình, liền phun ra một hơi thở phào đầy hoảng sợ.
Là người nào không sợ chết mà dám trong lúc họp để chế độ chuông? Sau đó, mọi người thật cẩn thận mà nhìn khắp phòng họp một phen, chuẩn bị vui sướng khi người gặp họa. Tiếng chuông không hề bị ngắt, vẫn tiếp tục ngâm vang. Sau đó, mọi người vô cùng hoảng sợ cùng không thể tin mà nhìn về một phía.
Đây là ca khúc《 nếu yêu 》mà Lâm Dực thích nhất.
“Tới rồi a!” Dường như người đàn ông vừa mới lấy lại tinh thần, vươn tay lấy điện thoại trong túi ra, ấn nhận cuộc gọi.
“Nhớ phải cẩn thận một chút!”
“Đến khách sạn thì lại gọi điện thoại cho anh . . .”
“Được, được . . . anh không dong dài .”
“Em cúp trước đi. . .”
Đích xác ngày thường tổng giám đốc rất nho nhã lịch thiệp, nhưng chưa có ai từng nghe thấy hắn dùng âm thanh ôn nhu như vậy nói chuyện với bất kỳ ai. Nhất là biểu tình trên mặt hắn tràn đầy thỏa mãn, cưng chiều và hạnh phúc.
Vẻ mặt mọi người như bị sét đánh trúng.
Mà quan trọng là – hiện tại đang họp, vào phòng họp là phải tắt máy, đây là quy tắc không cần phải nói rõ. Tổng giám đốc vẫn luôn nghiêm túc cẩn trọng, thế nhưng hôm nay lại mở máy, mà còn tiếp cả điện thoại, hơn nữa, nghe theo đối thoại thì hình như người bên kia điện thoại đang trách cứ tổng giám đốc. Trời ạ, trời đổ mưa kẹo sao.
Cất điện thoại vào túi, người đàn ông lại khôi phục bộ dáng giải quyết việc chung, “Thật có lỗi, quấy rầy mọi người, tiếp tục.”
Thế nhưng vô luận như thế nào cũng không thể khôi phục lại không khí như vừa rồi, giống như mọi người đều chưa thể tỉnh táo lại, hoặc là nói mọi người vẫn còn đang cố gắng tiêu hóa hết một màn vừa rồi.
. . . . . .
“Quản lý Trần, quản lý Lý, viết báo cáo cho tôi, trình bày cụ thể các kế hoạch của các người đang dự tính.” Sở Tâm Kiệt đứng dậy, rời khỏi phòng họp đầu tiên.
Ngày hôm nay, thư ký của tổng giám đốc nhận được rất nhiều cuộc điện thoại, so với trước đây thì nhiều hơn gấp vài lần. Mà chỉ cần dùng ngón chân cũng có thể đoán được nội dung, đó là hỏi – có phải ông chủ đang hẹn hò không?
.
Sở Tâm Kiệt đang vùi đầu vào trong văn kiện, “Mời vào!”
Ánh trời chiều xuyên qua cửa sổ thủy tinh sát đất chiếu vào khắp phòng, dừng ở trên sàn nhà, dừng ở trên bàn làm việc. Ánh sáng nhu hòa chiếu lên bờ vai của hắn, ánh lên trên sườn mặt của hắn, tựa như gương mặt của hắn đang tỏa sáng.
Thư ký Duẫn là người phụ nữ biết tiến biết lùi, là người hợp tác ăn ý nhất của Sở Tâm Kiệt. Cô vẫn biết ông chủ của mình rất đẹp trai, thế nhưng giờ đây lại bị cảnh đẹp vô cùng gợi cảm này làm cho rung động
Sở Tâm Kiệt đợi một lúc lâu, vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, không khỏi mở miệng, “Có chuyện gì?”
Thư ký Duẫn lập tức che dấu sự luống cuống của mình, “A! Ngài Sở, bản ghi chép của cuộc họp hôm nay đã hoàn tất.” Nói xong, liền đặt nó lên trên bàn làm việc của Sở Tâm Kiệt.
[Trên bản đồ có phương hướng, trong tình yêu không có tuyệt đối. . .] tiếng chuông quen thuộc lại vang lên.
“Cục sạt pin à, chính tay em cất vào mà. . .”
“Anh thấy em cất vào, em cứ tìm lại xem . . .” lời nói như đang hống trẻ con.
“Tìm được là tốt rồi. Uh, uh . Đều là do anh không tốt.” Trên mặt không có chút áy náy nào.
Sở Tâm Kiệt bịt chỗ nghe trên di động, nhìn về phía thư ký Duẫn.
“Ngài Sở, đã đến giờ tôi tan tầm.” Thư ký Duẫn thức thời trả lời.
Sở Tâm Kiệt hướng cô phất phất tay.
“Là do anh sai, cho nên em mới không thời gian xắp xếp. . .” Tiếp tục nhận lỗi.
Thư ký Duẫn vươn tay đóng cửa phòng lại, tiếng nói trong phòng cũng bị đóng lại ở bên trong cánh cửa. Người ông chủ đang yêu là người như thế nào nhỉ? Thư ký Duẫn nâng tay lên, xem giờ trên đồng hồ, đã đến giờ đón bé cưng rồi.
Cuộc sống chính là quy trình quay chung quanh người quan trọng nhất của bạn . . .
.
Sở Tâm Kiệt lái xe vào trong dòng xe cộ đông đúc.
Nếu là trước đây, người ngồi ở bên cạnh nhất định sẽ hỏi hắn – đêm nay muốn ăn gì?
Đường về nhà không phải quá dài, thế nhưng hôm nay tựa như lại dài thêm rất nhiều. Huống chi hôm nay cũng không có kẹt xe. Thế nhưng lúc trước, cho dù có kẹt xe, nhưng có Lâm Dực ở bên cạnh, thì thời gian trôi qua cũng rất nhanh. Cho dù hai người không nói gì cả, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ hạnh phúc.
Hắn đã từng muốn mua thêm một chiếc xe cho Lâm Dực, nhưng Lâm Dực từ chối. Hiện tại, hai người đã không còn phân biệt của anh hay của tôi, cho nên Lâm Dực sẽ không vì món quà quá đắc đỏ mà từ chối, chỉ là Lâm Dực cảm thấy mình mới đi làm có hơn 1 năm mà lái xe hơi cao cấp như thế, tựa hồ quá kiêu căng ngạo mạn. Người đàn ông ngẫm nghĩ lại, cũng không kiên trì đòi mua xe nữa.
Sở Tâm Kiệt rất thích khoảng khắc khi Lâm Dực nhào vào bên trong xe, sau đó lộ ra nụ cười tươi chỉ dành riêng cho hắn.
Sở Tâm Kiệt không biết tối nay nên ăn gì, sau một lúc suy nghĩ liền bẻ vô lăng.
.
“Sao anh lại ở đây?” Sở Tâm Kiệt nhấc chân đá đá người đang nằm tùy tiện trên ghế sofa trong nhà Diêu Diệc Đồng.
Liêu Tân liếc nhìn một cái, “Vậy cậu đến làm gì?”
Sở Tâm Kiệt không nghĩ tới người đàn ông này sẽ hỏi lại, nhất thời á khẩu.
“Tôi đến thăm anh tôi.”
“Xí, tôi chẳng giả dối như cậu thế đâu. Tôi đến đây ăn cơm tối.” Liêu Tân cười một cách khinh thường.
“Ăn cơm thôi!” Trong nhà ăn truyền đến tiếng gọi đầy ôn nhu của một người đàn ông.
Diêu Diệc Chân đi từ trong phòng sách ra, nhìn thấy lại có thêm một người nữa, mặt không khỏi lạnh xuống.
Diêu Diệc Đồng kéo tay Diêu Dược Chân, “Đến bàn ngồi đi!”
“Tên đáng ghét. . .” Mẹ nó, ngoài kia không có nhà hàng sao! Đừng cứ đến đây ăn chực hoài vậy chứ.
“Không sao, đông người thì càng thêm náo nhiệt.” Diêu Diệc Đồng nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Còn không phải là do em. . .” đau lòng anh sao.
“Anh biết rồi.” Mặt Diêu Diệc Đồng có chút phát nóng.
“Jay, khi nào thì Lâm Dực đi công tác về?” Diêu Diệc Chân hỏi Sở Tâm Kiệt.
“Thực quan tâm Tiểu Dực a!” Nhìn xem, ngay cả cái tên mặt thối thối này cũng quan tâm Tiểu Dực nhà mình a. Sở Tâm Kiệt nhếch mày vui vẻ.
Diêu Diệc Chân bày ra biểu tình ‘cậu có bệnh à’, “Như vậy, anh của tôi mới không cần phải vất vả nấu cơm cho anh ăn nữa.”
Liêu Tân ngồi ở một bên đang uống canh gà, một ngụm canh kẹt luôn ngay trong cổ họng, xem tí nữa đã phun ra ngoài, may mắn đè nép lại được.
“Cậu. . . . .” Sở Tâm Kiệt hết chỗ nói rồi.
Đột nhiên Sở Tâm Kiệt cảm thấy đồ ăn mất hết mỹ vị, dạ dày giống như bị trướng đầy. Mà cũng không giống như trước đây, sau khi ăn cơm xong sẽ ngồi chơi thật lâu, giờ đây chỉ miễn cưỡng ngồi một chút, sau đó bảo có việc, rồi rời đi
“Dạo này cậu ấy rất ít khi tới đây, em lại còn như vậy. . .” Nhớ lại biểu tình cô đơn của Sở Tâm Kiệt trước khi rời đi, Diêu Diệc Đồng nhịn không được mà oán trách Diêu Diệc Chân.
“Rõ ràng là em chỉ muốn cậu ta quý trọng Tiểu Dực thôi mà.”
“Thế nhưng em cũng không nên nói như vậy . . .”
Sở Tâm Kiệt nằm ở trên giường, ôm gối đầu của Lâm Dực vào trong ngực, cúi đầu ngửi ngửi, trên gối đều là hương vị của Lâm Dực – nhẹ nhàng, ấm áp
Lâm Dực mới rời đi có một ngày, mà Sở Tâm Kiệt đã cực kỳ mong nhớ. Chỉ có Lâm Dực mới xem hắn như vật quý mà ôm trong tay, cũng chỉ có Lâm Dực của hắn mới quan tâm để ý tới hắn.
Tiểu Dực, em mau trở về đi!