Đêm đã khuya.

Ban ngày phố xa náo nhiệt nhưng nửa đêm có vẻ yên tĩnh. Ngẫu nhiên trong ngõ có tiếng gõ ngõ điểm canh đập cái mõ đang chuyển động. Trừ tiếng đó ra chỉ nghe thấy âm thanh có xe ngựa chạy lộc cộc.

Thư Kỳ vẻ mặt đau khổ rầu rĩ.

” Vì sao còn ngồi ở đây làm bộ rầu rĩ , không vui sao?”. Cố Viễn chăm chú nhìn hồng y nữ tử đang nhíu hai hàng lông mày , cười hỏi. Đoạn Thanh Ngọc đã đồng ý ngày mai rời đi , nhiệm vụ công tác của nàng cũng sắp hoàn thành , còn buồn cái gì nữa.

Thư Kỳ ủ rũ , nhìn nam tử ôn nhuận bên cạnh , ngập ngừng nói :” Ngươi nói năm năm sau bọn họ có thể gặp lại nhau sao?”

” Vì sao không thể?”. Cố Viễn nhíu mày , không rõ giờ phút này nàng còn lo lắng cái gì , chính cô ta không phải cũng nói , chỉ cần Đoạn Thanh Ngọc đủ mười tám tuổi có thể tự do xuyên qua.

” Nhưng…..” Thư Kỳ hết sức cắn chặt môi , kinh hồn bạt vía , ngơ ngác nói :” Cố Viễn , ta có cảm giác ta phạm phải sai lầm…”

Cố Viễn cũng không truy vấn , lẳng lặng nhìn chăm chú thần sắc ảm đạm trước mặt , nữ tử thanh tú đang bất an , chờ nàng nói ra.

” Ta …” Thư Kỳ giương mẳt nhìn vào con ngươi hắn , đó là một đôi mẳt tối đ , sâu không lường được . Giờ phút này có vẻ trong trẻo thuần tuý đến lạ thường , lạnh như nước mẳt mùa thu , đem vẻ nôn nóng của nàng chậm rãi loại bỏ.

“ Vừa rồi ta mới nhớ ra , sách sử có ghi lại Vệ Quốc 24 tuổi bệnh qua đời.” …”

Nam tử ngẩn người ra , sắc mặt ảm đạm . Hắn không nghi ngờ trong lời nói Thư Kỳ , nàng đến từ tương lại , tự nhiện sẽ biết được vận mệnh của Vệ Quốc. Bảo Thúc tuy cơ thể ốm yếu , nhưng không có bệnh tật , tại sao lại đoản mệnh?

Thư Kỳ nhớ lại sách sử có ghi :” Vệ Quốc vượt qua sông Trường Giang , gặp Vương đại tướng quân. Do vào buổi đêm , Đại tướng quân ra lệnh Tạ Ấu Dư , Vệ Quốc gặp lại họ Tạ , vui mừng khốn xiết , nói chuyện thâu đem. Do thể chất yếu kém , mắc phải bệnh nặng , không dậy nổi.”

” Ta thật sự ngu xuẩn. Tự tạo hy vọng cho bọn họ , hoá ra là đưa bọn họ vào vực sau của tuyệt vọng.” Thư Kỳ sắc mặt khó coi , trong mắt đã hội tụ đầy vẻ hối hận.

Thật hận chính mình , thầm nghĩ nhanh chóng đưa Đoạn Thanh Ngọc trở về , cũng không cẩn thận đào nấm mồ bi kịch đợi họ nhảy xuống. Năm năm sau , Đoạn Thanh Ngọc trở lại thời đại này tìm kiếm Vệ Quốc , nếu như cô ấy nhìn thấy bia mộ , cô ấy còn có thể tiếp tục có động lực sống không? Cô ấy có giống Dương Quá ( Thần Điêu Đại Hiệp ) đợi người tình 16 năm , biết mình bị lừa đã nhảy vào đáy cóc cùng Tiểu Long Nữ . Thư Kỳ chưa bao giờ cảm thấy hối hận như lúc này. Nàng chính là kẻ lừa đảo hại người. Nội tâm của nàng tràn ngập sự áy náy , sợ hãi không được bình yên.

“Đồ ngốc.”

Một bàn tay dịu dàng tiếng đến , nhẹ nhàng cẩm đôi tay lạnh lẽo của Thư Kỳ , truyền sự ấm áp của mình cho nàng.

Thư Kỳ không tự giác muốn tránh , lại bị cầm thật chắt.

” Ngươi không sao.”

Cố Viễn dịu dàng khuyên giải , an ủi nói :” Là do ngươi có lòng tốt , không thể oán ngươi.”

” Nhưng , ta ….” Thư Kỳ muốn nói lại thôi , trong lòng nàng vẫn mang một ohần áy náy trầm trọng.

Cách duy nhất là phải thay đổi vận mệnh của Vệ Quốc. Nhưng hắn đang cân nhắc , cái gì không có lợi , hắn sẽ không dễ dàng ra tay tương trợ.

Đột nhiên nàng đảo mắt , ngẩng đầu , nói với hắn :” Tuổi bọn họ còn nhỏ . Có lẽ khi bọn họ lớn lên một chút , bọn họ sẽ có suy nghĩ khác. Đúng không?”

Trong mắt nàng loé ra lệ quang trong suốt ( nước mẳ ) , lại tràn ngập sự bất an nhìn hắn.

” Tất nhiên.” Cố Viễn không chút do dự trả lời.

” Ta thật vô dụng .” Thư kỳ miễn cưỡng cốc đầu mình , mang theo nước mắt cười :” Vận mệnh của Vệ Quốc có lẽ ta không thể thay đổi được nhưng tương lại của Đoạn Thanh Ngọc có thể sửa được. Sau khi trở về ta nhất định quan tâm đến cô ấy nhiều hơn , giúp đỡ cô ấy để đối diện với tương lai , có thể giảm bớt cảm giác áy náy của ta.”

Thư Kỳ vừa khóc vừa cười , thậm chí có điểm khó coi , lại làm cho tâm Cố Viễn đột nhiên rung động.

Ban đêm hai người không nói chuyện.

Sáng ngày thứ hai , Thư Kỳ bị tiếng đao kiếm trong viện ang lên chói tai đánh thức. Đẩy cửa vào vừa thấy đình viện vốn được bố trí rất đẹp biến thành một đống hỗn độn . Hơn mười thanh niên trai tráng cầm binh khí bảo vệ phủ đang đánh nhau.

Tuy rằng đối phương nhiều người , nhưng thực lực không mkạnh , một đám người bị thoái lui đến cửa . Gia nhân trong nhà thừa thắng xong lên.

Lại ẩu đả này làm cho Thư Kỳ nhớ tới Lý Trần Hạo (trong Cổ Hoặc Tử ) mang theo tiểu đệ đi chém giết.

Nhìn thấy Thư Kỳ trông dáng vẻ mới ngủ dậy đi tới , Cố Viễn khoé miệng cong lên , tiếp đón nàng.

Thư Kỳ không hứng thú chuyện chém giết nhau , còn thấp giọng hỏi :” Chuyện gì thế?”

Cố Viễn xoay người nhìn nàng , hồi tưởng một chút , sau đó mới chậm rãi trả lời :” Có thể đó là kẻ thù cảu nhà ta.”

Cái gì ? Thư Kỳ trừng mắt , căn bản không giống phong cách thường ngày của Cố Viễn. Chẳng lẽ , hắn có nhiều kẻ thù lắm , nhiều đến nỗi bản thân mình cũng không nhớ rõ đối phương là ai?

” Công tử , có muốn bắt hết một lượt bọn họ không?”. Quản gia Thường Tất Giản tiến đến xin lệnh.

” Công tử!”. Thư Kỳ cấp bách gọi to , theo tính cách của hắn , khẳng định muốn đại khai sát giới :” Công tử , hãy khoan dung.”

Cố Viễn cũng không để ý tới nàng , thu hồi nét cười , ánh mắt như mắt chim ưng sắc bén , gằn giọng từng chữ , nói với Thường Tất Giản :” Không để lại ai sống sót.”

Thường Tất Giản thần sắc nghiêm nghị lĩnh mệnh mà đi.

” Công tử!”. Thư Kỳ gần như là cầu xin.

Cố Viễn bình tĩnh , không lên tiếng.

Bất quá trong chớp mắt , có tiếng kêu thảm khốc rung trời , máu đỏ vung vãi khắp nơi trên mặt đất.

Thư Kỳ hai tay che mặt không dám nhìn. Khả dĩ những người đó kêu thảm thiết , xin tha mạng , cầu cứu nhưng lưỡi đao sắc bén vẫn đâm thẳng vào tim , nàng cơ hồ đau đến nỗi ngạt thở.

Trong đình viện lại trở về khoảng yên tĩnh như ban đâu.

Thư Kỳ chậm rãi trợn mắt , trong viện những hơn mười thi thể nằm sõng soài trên matự đất.

Những người này một phút trước còn sống , giờ đây đã thành một khối tử thi.

Mặc kệ hắn là ai , hắn cũng không có quyền cướp đi sinh mệnh của người khác.

Hắn thật là hèn hạ ! Căn bản là tên đao phủ lãnh huyết vô tình ! Thư Kỳ oán hận nghĩ.

Đêm qua thấy tên Cố Viễn dịu dàng thắm thiết căn bản chỉ là ảo tưởng. Bản thân mình không thể hiểu được tâm tư tàn nhẫn của nam tử trước mặt.

Mùi máu tươi nồng đậm lan toả khắp trong khí cùng phủ , trong lòng nàng bốc lên một trận ghê tởm , giờ phút này chỉ có ý niệm mãnh liệt trong đầu : Rời khỏi hắn ! Thật nhanh rời khỏi hắn ! Hắn là ma vương giết người không chớp mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play