Lúc nhìn nữ nhân bị hắn kháp (bóp) lấy cổ trong tay trước khi té xỉu còn thoải mái nở nụ cười, không biết vì sao, trong lòng hắn đột nhiên có chút không hiểu giật mình. Hồng y nam tử thấp giọng mắng một tiếng: “Đáng chết.”
Ngoài dự kiến của hồng y nam tử là Hạ Hinh Viêm thế nhưng chỉ hôn mê trong nháy mắt, gần như ngay lập tức liền tỉnh táo lại. Vết thương nặng như vậy lại mất máu quá nhiều, còn có thể nhanh chóng tỉnh táo lại thật khiến hồng y nam tử ngạc nhiên.
“Ngươi còn chưa đi à?” Hạ Hinh Viêm trợn mắt nhìn hồng y nam tử, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Ngươi không phải muốn tự do sao?”
“Dập Hoàng.” Hồng y nam tử đột nhiên nói.
“Ân?” Hạ Hinh Viêm khó hiểu nháy nháy mắt, nhìn hồng y nam tử, “Dập Hoàng là vật gì vậy?”
“Không phải là vật gì, đó là tên của ta…” Còn chưa nói xong, Dập Hoàng đột nhiên phản ứng lại, bởi vì trong mắt nữ nhân kia hàm chứa trêu tức không chút nào che giấu.
“Ngươi đùa giỡn ta!” Dập Hoàng rống giận, mạnh mẽ đứng lên, không thèm để ý nữ nhân điên điên khùng khùng kia nữa.
“Hạ Hinh Viêm, tên của ta.” Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng nở nụ cười, còn kèm theo tiếng ho khan khó chịu, nhè nhẹ đỏ tươi theo khóe miệng chảy xuống.
“Thương thế của ngươi phải nhanh chóng chữa trị.” Dập Hoàng nhướng mày, nhìn trái nhìn phải, hắn muốn tìm một chỗ có thể ẩn nấp an toàn để chữa thương.
“Ngươi không đi sao?” Hạ Hinh Viêm vẫn không hề để ý đến thương thế nghiêm trọng hiện tại của bản thân.
“Ngươi rất muốn ta đi sao?”
Hạ Hinh Viêm chóp chớp con ngươi, đột nhiên vỗ cái trán, bừng tỉnh đại ngộ (chợt hiểu ra): “Nga, ta đã biết, khó trách khó trách.”
“Nữ tử tâm địa thiện lương, ôn nhu như nước ta đây khiến cho ngươi nhất kiến chung tình (yêu từ cái nhìn đầu tiên), đối với ta ngưỡng mộ giống như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt…”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Dập Hoàng nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, hắn gặp qua da mặt dày (người không biết xấu hổ), nhưng chưa bao giờ gặp phải một người có da mặt dày đến như vậy.
“Không đúng sao?” Hạ Hinh Viêm nghi hoặc quay đầu nhìn Dập Hoàng sắc mặt đang xanh mét.
“Không đúng!” Căn bản là không cần suy nghĩ, Dập Hoàng liền một ngụm từ chối.
“Vậy ngươi còn làm gì mà không đi?” Hạ Hinh Viêm dẩu dẩu môi, hành động và ngôn ngữ của hắn không quá đồng nhất a.
“Cây trâm ở trong tay ngươi, ta đi không được!” Dập Hoàng tức giận gào lớn.
Nghĩ rằng hắn không muốn rời khỏi nàng nhanh một chút sao?
“Thì ra là thế a.” Hạ Hinh Viêm cười ha hả gật đầu, “Vậy nói cách khác là chúng ta cùng trên một chiếc thuyền phúc họa cùng chia* phải không?”
* Phúc họa cùng chia: nguyên văn câu này là “nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn” (一荣俱荣一损俱损).
Tuy rằng thực sự rất không muốn thừa nhận, nhưng Dập Hoàng vẫn gật gật đầu, dù sao sự thật quả đúng như thế.
“Ta đây an tâm.” Hạ Hinh Viêm vừa nói xong, cảnh giác trong lòng buông lỏng, lập tức té xỉu.
“Này, này…” Dập Hoàng hoảng sợ, nào có người giống như vậy, nói choáng váng liền choáng váng?
Đợi đến lúc Hạ Hinh Viêm chậm rãi tỉnh lại, cảm giác được trên người không còn đau đớn như trước, mở to mắt đưa tay giơ cao liền nhìn thấy miệng vết thương sâu đến tận xương của mình thế nhưng đã sắp khép lại. Kinh ngạc nhìn Dập Hoàng ở một bên, hỏi: “Ngươi có sao không?”
Sắc mặt hắn thoạt nhìn giống như là tro tàn, hai mắt vô thần, cả người suy yếu bất cứ lúc đều có thể ngã xuống.
“Không chết được.” Dập Hoàng chậm rãi mở miệng, ngay cả thanh âm cũng yếu ớt đến nỗi không thể nghe thấy.
“Ta dìu ngươi trở về, nghỉ ngơi một chút.” Hạ Hinh Viêm chần chờ nói, mặc dù ở Hạ gia nàng không có địa vị gì, nhưng ít nhất điều kiện dưỡng thương so với vùng hoang dã này tốt hơn nhiều lắm.
Dập Hoàng liếc nhìn Hạ Hinh Viêm một cái, hồng quang chợt lóe, cả người biến mất không thấy. Hạ Hinh Viêm kinh ngạc trừng mắt nhìn, lập tức dường như nghĩ tới cái gì, đưa tay sờ sờ ngân trâm cài trên tóc: “Dập Hoàng?”
“Ân.” Thanh âm suy yếu ở trong đầu nàng vang lên, hiển nhiên là ứng nghiệm suy đoán của nàng, Dập Hoàng đang ở bên trong ngân trâm. Hạ Hinh Viêm cười cười, đứng dậy nhân lúc đêm tối trở lại Hạ phủ
Không hổ là đại tiểu thư không ai coi trọng a, dĩ nhiên không một ai đợi nàng về. Hạ Hinh Viêm tự giễu cười, cũng may nàng luôn luôn bị người ta lạnh nhạt quen rồi nên đã sớm có chuẩn bị. Tùy ý ăn chút gì đó, rửa mặt một chút, thay quần áo nằm xuống ngủ, có chuyện gì vẫn là chờ ngày mai rồi nói sau.
Ngày kế, Hạ Hinh Viêm còn chưa rời giường, đã bị một người lớn giọng đánh thức.
“Đại tiểu thư mau đậy đi mau dậy đi.” Cửa phòng oành một cái bị người mở ra, Hạ Hinh Viêm cả kinh không còn gì để nói gì, nàng rõ ràng nhớ thời điểm đi ngủ đã đóng cửa phòng mà.
Nha hoàn đi nhanh vọt lên hai bước đến trước giường Hạ Hinh Viêm, mỉm cười đối với nàng, “ôn nhu”nói: “Đại tiểu thư, nhanh chút dậy đi, lão gia cho thỉnh người tới tiền thính (phòng khách) (phòng khách).”
Hạ Hinh Viêm trố mắt nhìn chằm chằm nha hoàn thái độ bất thường, khi nào thì Hạ Hinh Viêm tại cái Hạ phủ này có địa vị cao như vậy, dĩ nhiên dùng đến chữ “thỉnh”.
Không đợi Hạ Hinh Viêm đang kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, ba bốn nha hoàn lại tiến vào, trong tay đang cầm vật dụng rửa mặt.
“Tiểu thư, thỉnh thay quần áo.” Nha hoàn cầm một kiện y phục đẹp đẽ quý giá đi tới, đưa tay giúp Hạ Hinh Viêm cẩn thận mặc vào.
Theo trí nhớ thì từ nhỏ đến lớn nàng vốn chưa bao giờ được người hầu hạ như vậy, hôm nay những nha hoàn này làm sao vậy? Não động kinh tập thể?
“Đại tiểu thư, còn chưa đến giờ ăn điểm tâm, uống trước chén trà sâm đi.” Nha hoàn mỉm cười bưng một ly trà sâm đưa đến trước mặt Hạ Hinh Viêm.
Trà sâm? Hạ Hinh Viêm hoài nghi nhìn chén trà trước mặt, có độc?
“Không cần, ta còn không đói bụng, rốt cuộc có chuyện gì?” Hạ Hinh Viêm không nói lời vô nghĩa, có chuyện gì nói rõ vẫn tốt hơn.
“Tiểu thư nếu không đói bụng, hãy mau đi đến tiền thính (phòng khách) đi, lão gia đợi đã lâu.”
“Được.” Hạ Hinh Viêm đi theo nha hoàn đến tiền thính (phòng khách).
Còn chưa tiến vào, từ đằng xa đã chợt nghe thấy tiếng cười to đầy hưng phấn của Hạ Nghĩa Bình, giống như là có cục vàng to từ trên trời rớt xuống vừa vặn rơi trúng vào người hắn.
Vừa vào tiền thính (phòng khách), Hạ Hinh Viêm liền nhíu mày lại, trên bàn đặt vài cái lễ hạp (hộp lễ).
“Viêm Nhi, ngươi đã đến rồi, mau tới đây ngồi.” Hạ Nghĩa Bình vừa thấy Hạ Hinh Viêm tiến vào, tươi cười trên mặt chẳng khác một đóa hoa đang nở là mấy.
Hạ Hinh Viêm hơi hơi nhíu lại mày, đêm qua phát sinh chuyện gì sao? Nàng tại sao có cảm giác người trong Hạ phủ tất cả đều trở nên không bình thường? Trước kia Hạ Hinh Viêm chỉ đi lại ở trong phủ cũng đã bị chán ghét, luôn bị coi là làm vướng víu người khác, hiện tại như thế nào người người nhìn nàng giống như là thấy bảo bối.
Vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo*.
* Vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo: không có chuyện gì mà ân cần, nịnh bợ thì không phải là kẻ gian cũng là đạo tặc.
Hạ Hinh Viêm nhìn một người có vẻ là tổng quản ở bên cạnh, e rằng mấu chốt vấn đề là ở ngay tại trên người này đi.
“Đại tiểu thư.” Người kia nhìn thấy Hạ Hinh Viêm tiến vào, lập tức cung kính đứng dậy.
“Đại tỷ, ngươi đã đến rồi. Tiểu muội thực sự phải chúc mừng ngươi a.” Hạ An Tiệp không biết là từ đâu toát ra, âm dương quái khí (kì quái) nói một câu.
Hạ Hinh Viêm ngơ ngác không hiểu gì cả nhìn những người này, ai có thể nói cho nàng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây?
“Có việc gì vui sao?” Hạ Hinh Viêm buột miệng hỏi một câu.
“Viêm Nhi, thiếu thành chủ phái người đưa tới tín vật, cho phép ngươi tiến phủ.” Hạ Nghĩa Bình kích động đến râu tóc đều rung rung, hai mắt nhấp nháy tỏa sáng.
“Tiến phủ?” Hạ Hinh Viêm không hiểu lắm về ý tứ của những lời này.
“Đại tỷ, ngươi thật may mắn, thiếu thành chủ đưa ngươi tiến phủ làm thiếp. Ngươi hiện tại là vinh quang của Hạ phủ ta!” Hạ An Tiệp ghen tị hai mắt đỏ lên, nàng như thế nào cũng đều thật không ngờ rằng đại tỷ luôn khiến người chán ghét thế nhưng lại được thiếu thành chủ nhìn trúng. Thật sự là trúng vận cứt chó.
Tiến phủ? Làm thiếp? Vẫn là vinh quang?
Hạ Hinh Viêm nở nụ cười, cười đến dương quang sáng lạn (rực rỡ như ánh mặt trời).
Được, được lắm, một cái Nghiêm Cảnh Thủ lại dám nhục nhã nàng như thế!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT