Chương 24.1: Tâm tư mỗi người

Edit: Rosemarymn

“Dập Hoàng…” Hạ Hinh Viêm suy yếu than nhẹ một tiếng, ai oán nhìn chằm chằm vừa “ra tay tàn nhẫn” Dập Hoàng.

Hắn chẳng lẽ định mưu sát sao?

“Đừng nhìn ta, ngưng thần, đem máu tụ trong cơ thể người bức ra đi.” Dập Hoàng nói xong, ngồi xuống ghế bên cạnh, lẳng lặng nhìn Hạ Hinh Viêm.

Hạ Hinh Viêm cười khổ một tiếng, vốn máu tụ áp chế trong cơ thể bị một chưởng của Dập Hoàng đánh cho buông lỏng, lại không thể tiếp tục khống chế, phun ra miệng.

Trong cơ thể thương thế rất nặng làm cho nàng không có sức nói cái gì, khoanh chân ngồi xuống, từng chút khai thông máu tụ.

Theo Hạ Hinh Viêm tiến vào nhập định, trong phòng cũng chìm vào yên tĩnh.

Dập Hoàng yên lặng ngồi ở chỗ kia lẳng lặng nhìn Hạ Hinh Viêm, không ai biết lúc này dưới vẻ bình tĩnh bên ngoài của hắn, nội tâm nổi sóng mãnh liệt như thế nào.

Ba tháng thời gian, hắn ở một bên trơ mắt nhìn Hạ Hinh Viêm vượt qua cực hạn chịu đựng của thân thể để hấp thu lực lượng bên trong Hồng Vân tinh.

Linh lực cấp bậc càng cao, cường độ thân thể càng mạnh, kinh mạch được mở rộng. Với thân thể Hạ Hinh Viêm lúc đó là tuyệt đối không thể có tốc độ hấp thu lực lượng Hồng Vân tinh nhanh như vậy.

Nhưng là, Hạ Hinh Viêm làm cho hắn nhìn thấy thứ được gọi là kỳ tích.

Mỗi lần nàng đều hấp thu đến cực hạn chịu đựng của kinh mạch mới chịu dừng lai, dùng thời gian còn lại luyện hóa linh lực. Chỉ cần một chút không cẩn thận, liền làm cho kinh mạch nổ tung. Kinh mạch bị hao tổn, nhẹ thì không thể tiếp tục tu luyện linh lực, nặng thì chết!

Có thể nói, trong ba tháng này Hạ Hinh Viêm mỗi giờ, mỗi phút đều như đang đi trên dây mỏng vượt qua vách núi đen, chỉ cần một sai lầm rất nhỏ, liền có thể làm cho nàng ngã vào vực sâu, tan xương nát thịt.

Tâm, bị cuốn theo.

Khi Hạ Hình Viêm tu luyện linh lực, hắn ở một bên nhìn thôi cũng đã đổ mồ hôi lạnh.

Chưa bao giờ hắn biết chỉ nhìn một người tu luyện đã mệt mỏi như vậy, còn mệt hơn so với chính hắn tu luyện.

Hai canh giờ trôi qua, khóe môi Hạ Hinh Viêm chảy ra một tia máu đỏ tươi, chậm rãi mở mắt, trong mắt có một chút vui mừng: “ Dập Hoàng, máu tụ đã được loại bỏ rất nhiều.”

“Rất nhiều?” Dập Hoàng nhíu mày, lạnh lùng cười.

Ánh mắt hưng phấn của Hạ Hinh Viêm chậm rãi rút đi, hơi hơi rũ mắt xuống, lầu bầu một câu: “Hai thành.”

“Hừ.” Dập Hoàng hừ lạnh một tiếng, không biết là có ý gì.

“Này, người làm gì?” Hạ Hinh Viêm tức giận trừng mắt với Dập Hoàng, “Ta còn không phải sợ người lo lắng nên mới an ủi ngươi sao.”

“Với chút linh lực của người còn ở trước mặt ta che giấu cái gì, thật sự là không biết tự lượng sức mình.” Dập Hoàng liếc mắt nhìn Hạ Hinh Viêm một cái, đột nhiên nở nụ cười, “Còn nữa, ta có lo lắng cho ngươi sao?”

“Đúng nha, không ai lo lắng cho ta nha. Cũng không biết ai đó trong cái thời điểm kia liền hốt hoảng khẩn trương, cơ bắp căng cứng, toàn thân phát run, trời lạnh như thế sao?” Hạ Hinh Viêm nghiêng mắt, tựa tiếu phi tiếu nhìn Dập Hoàng.

“Ta lo lắng nha, lo lắng ngày sau không có cách gì tìm được những thứ ta muốn tìm.” Dập Hoàng nhíu mày, lạnh như băng nói.

“Vậy sao, vậy sao.” Hạ Hinh Viêm cười vui vẻ nhảy dựng lên, gục lên trên người Dập Hoàng, hai tay đặt trên vai của hắn, mặt mày hớn hở.

“Buông ra, nữ hài tử ôm lấy nam nhân như thế còn ra bộ dáng gì nữa.” Dập Hoàng chau mày, một tay gỡ Hạ Hinh Viêm từ trên người hắn ra.

“Không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao? Về sau không được tùy tiện cùng nam nhân tiếp xúc như vậy, phải chú ý khoảng cách…”

Hạ Hinh Viêm nhìn chằm chằm Dập Hoàng đang nói không ngừng, đột nhiên đầu cảm giác có chút choáng váng, không hề nghĩ ngợi mà thốt ra: “Dập Hoàng người có phải hay không rất nhiều tuổi?”

“Sao?” Dập Hoàng nhất thời không hiều được Hạ Hinh Viêm có ý gì,

“Người cao tuổi thường hay dong dài nha.” Hạ Hinh Viêm căn bản cũng không có đợi Dập Hoàng trả lời đã cười vui vẻ hướng phòng bếp đi lấy đồ ăn.

Hiện tại dù là nhân vật phong vân của Y Lạc thành nhưng là ở Hạ phủ, không có Hạ Nghĩa Bình phân phó, của nàng đãi ngộ cũng không có gì thay đổi. Mà lúc này Hạ Nghĩa Bình đang ở trong mật thất “tĩnh dưỡng”, đãi ngộ của nàng muốn thay đổi cũng khó.

Tự lực cánh sinh đi lấy cơm chiều, Hạ Hinh Viêm hoàn toàn không có chú ý tới ở trong phòng Dập Hoàng lâm vào trầm tư: “ Ta rốt cuộc đã sống bao nhiêu năm rồi nhỉ?”. Trí nhớ trong nháy mắt hoảng hốt, nhưng chỉ trong chớp mắt mà thôi.

Đêm nay Y Lạc thành nhất định là một đêm không bình tĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play