Mấy chữ ngắn gọn, ý tứ rõ ràng, nhưng lại khiến mọi người trong hội trường linh sư nhất thời ngây người.
Hạ Hinh Viêm vừa nói gì?
Nhìn người bên này rồi lại nhìn người bên kia, ai ai cũng đều ngờ vực giống nhau, nói cách khác... họ không hề nghe nhầm?
Hạ Hinh Viêm thực sự nói rằng nàng không đi học viện Hoàng gia?
Buông tha cho học viện tốt nhất quốc gia.
Nàng không bị bệnh gì chứ?
"Hạ Hinh Viêm, ngươi vừa mới nói cái gì?" lão sư Hoàng học viện Hoàng gia khó tin truy hỏi.
Có phải lúc nãy hắn nghe thấy mấy lời không được bình thường hay không?
"Ta sẽ không đi học viện Hoàng gia.” Hạ Hinh Viêm lặp lại từng chữ từng chữ một thật rõ ràng, lần này chỉ sợ ngay cả có người muốn nghe nhầm cũng
không thể.
Nghe Hạ Hinh Viêm nói như thế, kẻ vui vẻ nhất đương nhiên là Nghiêm Kiện Đông.
Vừa rồi hắn cố ý nhắc tới lớp nhất đẳng gì gì đó, đơn giản là vì để nhục
nhã Hạ Hinh Viêm, nào ngờ chỉ mới khích sơ sơ một cái, Hạ Hinh Viêm đã
lập tức chịu không nổi mà đành rút lui.
"Hạ Hinh Viêm, ngươi đang lo lắng về vấn đề học phí sao?” Lão sư học viện Hoàng gia nghĩ tới nghĩ lui thì thấy cũng chỉ có một khả năng như thế mà thôi.
"Tiền, ta không hề thiếu.” Hạ Hinh Viêm tùy ý nhún vai, không thèm quan tâm nói.
Không thiếu tiền?
Những người bên cạnh cười thầm trong lòng không thôi, Hạ gia đúng là một đại
gia tộc, chẳng qua lại là đứng vị trí cuối cùng trong tất cả các đại gia tộc mà thôi, ai mà chẳng biết Hạ gia là từ vùng khác chuyển đến, miễn
cưỡng lắm mới leo lên được vị trí đại gia tộc cuối cùng đó.
Nếu không phải như thế, Hạ Nghĩa Bình cần gì phải mặt dày mày dạn tìm đủ mọi cách có được hôn sự với thành chủ?
"Không quan trọng, Hạ Hinh Viêm, tuy rằng hiện tại ngươi đã cùng con ta giải
trừ hôn ước, nhưng dù sao cũng từng coi như là người một nhà. Ta có thể
trả giúp ngươi một phần học phí." Nghiêm Kiện Đông ngồi tại chỗ có "lòng tốt" thay Hạ Hinh Viêm gánh một phần khó khăn.
Chẳng qua, kiểu
"lòng tốt" như thế này rốt cuộc có thể khiến người ta xấu hổ hay không, chỉ cần nhìn sắc mặt biến thành màu xanh của Hạ Nghĩa Bình là biết.
Cho dù trong lòng Hạ Nghĩa Bình không thoải mái, hắn cũng không thể làm gì, luận về tài lực, luận về thực lực, hắn không bằng Nghiêm Kiện Đông.
"Hạ Hinh Viêm, nếu ngươi cảm thấy lớp tam đẳng không được tốt lắm, thì có
thể cho ngươi vào học lớp nhị đẳng, với tài lực gia đình ngươi cộng thêm sự giúp đỡ của thành chủ hẳn không có vấn đề quá lớn."
Lão sư học viện Hoàng gia sau khi suy nghĩ liền nói, tự nhận là mình đã thực chiếu cố Hạ Hinh Viêm.
Chẳng qua, luôn cao cao tại thượng như hắn, làm sao có thể chú ý đến tâm tình của người khác?
Nghe được lời nói đầy "tốt bụng" của lão sư học viện Hoàng gia, Hạ Nghĩa
Bình nhịn xuống sự nhục nhã, lạnh giọng trách mắng Hạ Hinh Viêm: “Còn
không nhanh tạ ơn lão sư."
Hạ Hinh Viêm không thèm để ý đến vài kẻ ồn ào kia, quay đầu về phía những người ở khán đài, nở nụ cười.
Trong lòng Nghiêm Kiện Đông rất vui vẻ, quả nhiên, cho dù thực lực của Hạ
Hinh Viêm đột nhiên tăng lên thì thế nào, Hạ gia của nàng cũng chỉ là ở
vị trí tầng chót nhất, cuối cùng vẫn phải cầu xin hắn đấy thôi.
"Hạ Hinh Viêm..." Nghiêm Kiện Đông đắc ý mở miệng, nhưng còn chưa kịp nói
xong, chợt nghe thấy bên cạnh vang lên một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
"Đại sư, ngài đây là...?” Nghiêm Kiện Đông kinh ngạc nhìn Địch hải đang từ từ đứng dậy.
Mỗi lần học viện tuyển sinh, đại sư Địch Hải đều sẽ đến tận nơi, chẳng qua, cũng chỉ là để lộ mặt ra mà thôi.
Với thân phận nhị phẩm Dược tề sư, Địch Hải chưa bao giờ có bất cứ hành động gì.
Ai bảo dược tề sư sư tôn quý như vậy, loại chuyện quan trọng nhất ở thành Y Lạc như thế này, cũng sẽ không được Địch Hải để vào mắt.
Ngày hôm nay là thế nào?
Vậy mà lại đứng lên?
Lẽ nào đại sư Địch Hải có lời muốn nói sao?
Hành động của Địch Hải cũng chẳng to tát gì, hắn chỉ là từ chỗ ngồi đứng dậy mà thôi, nếu những người khác cũng có hành động giống vậy, tất nhiên sẽ không có người chú ý đến.
Nhưng Địch Hải là ai?
Là vị
dược tề sư duy nhất trong toàn thành Y Lạc, là vị dược tề sư mà ngay cả
thành chủ Nghiêm Kiện Đông khi gặp cũng phải khách khách khí khí, hơn
nữa hắn còn ngồi ở vị trí trung tâm khán đài, hắn đứng dậy, nếu như có
người không chú ý, thì chỉ có một khả năng - người đó là người mù.
Địch Hải không để ý tới những ánh mắt khó hiểu của mọi người đang dính chặt
trên người hắn, chuyển mình, bước xuống bậc thang khán đài, chậm rãi đi
lên phía đài cao.
Hành động quái lạ đó khiến cho mọi người quay mặt nhìn nhau, đều không rõ đại sư Địch Hải lên trên đài cao để làm gì?
Học viện tuyển sinh hẳn là không có phần này đi.
Hạ Hinh Viêm cười thản nhiên nhìn Địch Hải đang đi đến gần mình, một chút khó hiểu cũng không có.
Địch Hải bình tĩnh đứng trước mặt Hạ Hinh Viêm, im lặng một lúc rồi mới khàn khàn nói: “Là ngươi."
Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
Hắn thập phần chắc chắn người đưa Hồng Vân tinh cho hắn chính là Hạ Hinh Viêm.
Hạ Hinh Viêm gật đầu, hiện tại lúc này cũng không có gì phải giấu diếm.
Địch Hải đưa tay lấy từ bên trong không gian tinh thạch của mình ra một tấm
thẻ tinh thạch* , giao vào tay Hạ Hinh Viêm: “Toàn bộ tiền đều nằm ở
trong này, có thể đến ngân hàng kiểm tra lại số lượng."
* Thẻ tinh thạch: giống thẻ ATM đó mà.
"Đại sư làm việc, ta rất yên tâm." Hạ Hinh Viêm hoàn toàn không để ý đến tấm thẻ tinh thạch có thể trao đổi kim tệ ở bất cứ ngân hàng nào trong toàn quốc gia kia, tùy ý ném nó vào trong vòng tay tinh thạch.
Thấy bộ dạng thoải mái của Hạ Hinh Viêm, trên mặt Địch Hải hiện lên một nụ cười gượng.
Đó là một số tiền lớn a, vậy mà lại không thèm để ý như thế.
Với bản lĩnh của Hạ Hinh Viêm, chỉ sợ tiền tài tương lai sau này lại càng thêm nhiều.
Dù sao, dược tề sư cấp bậc càng cao thì lại càng cần nhiều nguyên vật liệu luyện chế dược tề. Nếu Hạ Hinh Viêm có thể lấy được Hồng Vân tinh tốt
như vậy, hẳn những thứ khác cũng không có vấn đề gì.
"Đại sư,
chuyện này là sao vậy?" Trong lòng Nghiêm Kiện Đông bỗng tràn ngập dự
cảm không tốt, hình như có một chuyện nào đó không nằm trong tầm kiểm
soát của hắn sắp xảy ra.
"Hạ tiểu thư đã từng đưa một vài thứ tốt đến giao dịch ở phòng đấu giá." Địch Hải rút lại vẻ mặt ôn hòa khi đối
diện với Hạ Hinh Viêm, khôi phục lại thái độ lạnh nhạt kiêu căng khi ở
trước mặt những người khác.
"Thứ tốt?" Nghiêm Kiện Đông chau mày nhắc lại, nhìn Hạ Hinh Viêm từ trên xuống dưới, nàng có thể có thứ tốt gì chứ?
Không phải hắn coi thường Hạ Hinh Viêm, mà căn bản là Hạ gia không có bất cứ
nội tình* gì, ngoại trừ viên tụ linh đan cuối cùng kia.
* Nội tình: trong trường hợp này mọi người có thể coi như tương đương với "vũ khí bí mật" hay "con bài chưa lật" đi.
Mà viên tụ linh đan kia lại là bảo bối của Hạ Nghĩa Bình, nó tuyệt đối sẽ không ở trong tay Hạ Hinh Viêm.
Người trên khán đài cũng đều nghi ngờ nhìn Hạ Hinh Viêm, mặc dù trong ánh mắt bọn họ có sự nghi ngờ, nhưng không có quá nhiều khinh thường.
Nhất là sau khi Hạ Hinh Viêm tạo ra một loạt kỳ tích, ai mà còn không biết
sống chết dám đi cười nhạo Hạ Hinh Viêm, thì kẻ đó đích thị là đầu óc có vấn đề.
Chỉ có điều, loại bệnh đầu óc xảy ra vấn đề này đôi khi thật đúng là không thể nào trị được.
Chẳng hạn như người nào đó...
"Hạ Hinh Viêm, ngươi mà cũng có thứ tốt sao? Chắc là thứ rác rưởi gì đi?"
Bạch Đan Quyên bị sự ghen tị làm cho mụ mị đầu óc nên chưa kịp nghĩ ngợi liền lập tức buột miệng thốt ra.
Nàng không muốn Hạ Hinh Viêm
tốt hơn so với nàng, rõ ràng vừa mới chèn ép Hạ Hinh Viêm ở vụ hôn ước,
một lát sau, Hạ Hinh Viêm liền dùng việc nàng ta trở thành linh sư cùng
với hưu phu khiến cho nàng mặt xám mày tro.
Bây giờ ở phần tài
lực, nàng sẽ không thua đâu, nếu luận về tài lực, toàn thành Y Lạc ngoại trừ thành chủ ra thì cửa hàng của nhà nàng là nơi có nhiều tiền nhất.
Đối với lời nói cay nghiệt của Bạch Đan Quyên, Hạ Hinh Viêm không mở miệng
phản bác, bởi nàng không cần lãng phí sức lực để mở miệng, có một người
đã bất mãn hơn, đã nhịn không được hơn cả nàng.
"Ý của tam tiểu
thư là phòng đấu giá của ta chỉ thu nhận những thứ rác rưởi phải không?” Sắc mặt Địch Hải trầm xuống, không mặn không nhạt mở miệng.
Địch Hải vừa lên tiếng, dọa Bạch Đan Quyên sợ tới mức giật mình, lúc này mới nhớ tới, vừa rồi mình mở miệng châm chọc Hạ Hinh Viêm, cũng chẳng khác
nào đang nói phòng đấu giá của Địch Hải.
"Không, không phải...đại sư Địch Hải, ta không có ý đó...” Bạch Đan Quyên hoảng loạn xua tay nói năng lộn xộn, rất sợ chỉ vì một câu này của nàng, khiến đại sư Địch Hải bắt đầu mang hận với Bạch gia bọn họ.
Sự trả thù của một vị dược tề sư không phải là điều mà gia tộc bọn họ có thể chịu nổi.
"Cho dù ngươi có ý này cũng không có vấn đề gì, bởi vì người mua thứ "rác
rưởi" này chính là thành chủ đại nhân." Địch Hải lại không nhanh không
chậm nói một câu.
"Thành chủ?” Vừa nghe Địch Hải nói xong, Bạch
Đan Quyên đột nhiên cảm thấy nhịp tim của mình lỡ mất vài nhịp, trời ạ,
ban nãy nàng vừa nói cái gì?
Như thế nào mà hết đắc tội đại sư Địch Hải xong, ngay sau đó lại đắc tội thành chủ?
"Đại sư Địch Hải, tại hạ mua vật gì của Hạ Hinh Viêm vậy?” Nghiêm Kiện Đông
đã mơ hồ đoán được thứ gì, nhưng chuyện đó hắn tuyệt đối không tin.
"Đương nhiên chính là Hồng Vân tinh mà thành chủ đại nhân mua!” Địch Hải nói
một câu, nháy mắt liền khiến một chút hi vọng cuối cùng trong Nghiêm
Kiện Đông ầm ầm sụp đổ, hắn chỉ cảm thấy từng đợt hoa mắt chóng mặt liên tiếp đến, nếu không phải đang ngồi trên ghế trên e rằng lúc này đã bị
mất mặt với người khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT