Khi Tân Độ ôm lấy Vu Hạo Nhiên đi ra từ trong thư phòng, bên ngoài cũng vừa đốt pháo hoa.

Không bao lâu sau, trong thư phòng Tây Ban Nha đầy phong tình bất chợt có một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên…

Lại nhìn thư phòng có mái ngói trắng đã bị nổ một lỗ thủng to… Sau đó, chỉ thấy rất nhiều pháo hoa có màu sắc khác nhau không ngừng từ trong “lỗ” đó bay ra, đủ mọi màu sắc sáng lấp lánh khắp trời, sáng đến mức một số ngôi sao cũng phải giật mình, rực rỡ cực kỳ, khiến cho một đám nhóc đang lén xem pháo hoa đến mê mẩn phải kêu to.

Đáng ra, cảnh tượng như vậy chắc chỉ có trong cái kết của một bộ phim nước ngoài. Ví dụ như diễn viên từ trong “núi đao biển lửa” đi ra, hay cũng có thể là nhiều người anh hùng cùng nhau đi từ trong biển lửa bùm bùm ra,…

Nhưng sự bất đồng duy nhất chính là, những diễn viên như trung nhị đế (1) trong phim đều diễn kiểu không bao giờ quay mặt lại phía sau, kể cả khi phía sau có cho nổ bom nguyên tử thì mặt họ vẫn lạnh như tiền, còn hai nhân vật chính của chúng ta khi cùng quay đầu, có một người có biểu hiện hết sức kinh ngạc.

Nhưng mà sự kinh ngạc này cũng chỉ lóe lên một chút. Ngược lại, người kia vừa nhe răng cười ngây ngô vừa muốn chạy về phía con mèo nhỏ của hắn, lại còn muốn được ôm lấy thân hình so với hắn còn nhỏ hơn một cỡ vào trong ngực. Sau đó lại giống như trước đây giở trò “bán manh” giả vờ vô tội, định bụng sẽ cho chuyện này đi vào dĩ vãng.

Kết quả còn chưa kịp dụi dụi đầu vào quần áo của người ta, đã bị một ngón tay mềm mại như lá cây dí vào trán. Sau đó, hắn bị đẩy nhẹ về phía sau hai bước.

“Chuyện gì vừa xảy ra?” Vu Hạo Nhiên sắc mặt càng ngày càng đen. Nhìn từng người một từ trong phòng điên cuồng chạy ra ngoài, cả người anh tỏa ra một luồng khí lạnh băng. Anh đúng là không tin người này lại có gan lớn đến như vậy… Xảy ra chuyện lớn như vậy chẳng lẽ hắn còn muốn che dấu?

Tân Độ cũng bắt đầu rất xoắn xuýt, giống như là chuyện này hắn cũng vừa mới biết. Thế nhưng suy nghĩ một lúc, hắn hình như mới hiểu ra, vội vã đắc ý nói: “Thực ra tôi muốn dùng đạn khói, thế nhưng phốt pho vàng trong thuốc sát trùng lại lấy ra khá khó, tôi vất vả mãi mới lấy được một ít thì tôi lại cho vào bồn tắm của Hồ đại ngu (Hồ Qua) rồi. Sau đó, tôi thấy còn vài vỏ bom của mình vẫn còn rỗng, tôi cũng không phải là một người lãng phí, cho nên liền tiện thể đem chút kali nitrat lần trước lấy được trong TV đổ vào. Sau lại…”

Tân Độ càng nói thì mặt Vu Hạo Nhiên càng đen, hắn cảm thấy Vu Hạo Nhiên hình như không quá thích kali nitrat, bởi vì lần trước khi hắn nhắc tới cái này anh cũng rất tức giận, còn vì thế “giam” hắn ba ngày — chẳng lẽ đây là trọng điểm?

Nghĩ như vậy, hắn bỗng nhiên hiểu rõ, vì vậy lập tức thay đổi đề tài: “Phốt pho vàng khó lấy, nhưng mà anh yên tâm, chờ đến lúc trở về tôi sẽ chuẩn bị hết những cái còn dư lại. Sau đó, vỏ đạn bên trong tôi…”

“Tôi hỏi anh vấn đề này hả? Con mẹ nó, tôi đang hỏi anh vấn đề này hả? Đây là trọng điểm hả?” Vu Hạo Nhiên không nhịn được nữa, tức giận đến mức gân xanh trên trán đều lộ ra, cả người cũng bắt đầu run run.

Anh cuối cùng cũng biết, người này hoàn toàn không biết trọng điểm ở đâu, rốt cuộc thì gan lớn đến mức nào chứ!

Tân Độ thì bị bộ dạng của anh dọa đến, trước đây khi hắn còn trong bệnh viện, Vu Hạo Nhiên cũng chưa bao giờ tức giận đến mức như vậy. Hơn nữa trong câu còn chửi tục, chắc chắn là tức giận không nhẹ, nhưng… Rốt cuộc thì anh tức cái gì chứ?

Tân Độ vì thế lại xoắn xuýt thêm một lúc, cuối cùng mới nhớ đến vấn đề đạn khói, chẳng lẽ anh đang trách hắn dám làm nổ một lỗ to trong thư phòng của anh? Sai nha! Thư phòng bị nổ một lỗ to cũng không phải chuyện hắn có thể khống chế được, đây hoàn toàn là do đạn pháo đấy chứ, nó muốn tạc một hay hai cái lỗ to,… cũng là do “nó” làm. Hắn có nên nói cho anh biết, về chuyện này, hắn đúng là không thể khống chế được không nhỉ?

Nghĩ tới đây, Tân Độ trong lòng liền mất hứng! Chết tiệt! Anh vì một chuyện bé như thế lại phát hỏa với hắn, hắn oan uổng quá, đây đúng là cố tình gây sự. Mặc dù là nếu anh có nổi nóng căng hơn thì một người đàn ông tốt vẫn có thể chịu được sự ồn ào của “con mèo nhỏ” của mình…

Nhưng mà nghĩ lại một chút, “con mèo nhỏ” không nổi cáu với mình thì còn nổi cáu với ai chứ?! Hắn đương nhiên rất thích hợp làm một người đàn ông tốt, đương nhiên phải nhường “con mèo nhỏ”, nhưng mà vẫn phải trừng phạt thích đáng. Vì vậy, hắn liền tiến lên ôm anh thật chặt vào trong ngực, sau đó đặt đầu lên vai anh…

Mà nhìn vẻ mặt Tân Độ cực kỳ mất tự nhiên, rối rắm nhưng lại làm ra động tác như vậy, chắc chắn là hắn “biết sai” rồi, Vu Hạo Nhiên trong lòng liền mềm nhũn. Sau lại nghĩ lại hắn thực ra cũng là một bệnh nhân, nhưng lại hết sức ỷ lại chính mình. Vì vậy càng cảm thấy mình không phải. Sau đó, anh lại vỗ vỗ sau lưng hắn, thấp giọng dụ dỗ: “Biết sai rồi là được, sau này sai lầm như vậy tuyệt đối không được lặp lại, nhớ chưa?”

Mà Tân Độ vừa nghe giọng nói mềm nhũn kia, cả người đều run run, hận không thể tiến vào trong thân thể anh dày vò một chút, mà hành vi này rõ ràng chính là anh đang làm nũng với hắn. Nhìn đi! Con mèo nhỏ của hắn chỉ muốn ầm ĩ với hắn một chút thôi. Nghĩ tới đây, hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, không quên nhắc nhở: “Sau này không cho anh tùy tiện oan uổng tôi, tuy rằng tôi đối với anh rất tốt, thế nhưng anh cũng không thể lúc nào cũng ức hiếp tôi. Nhưng mà anh yên tâm, bất kể anh đối với tôi như thế nào, tôi cũng sẽ cưng chiều một mình anh. Là người đàn ông tốt của thế kỉ mới, tôi làm sao có thể để anh khổ sở…”

“Anh nói cái gì?” Vu Hạo Nhiên nghe xong lời này một tay đẩy hắn ra, một lát sau mới hồi phục tinh thần lại. Hóa ra tình cảm của người này đã phong phú đến mức tự ảo tưởng, hắn căn bản cũng không biết chính mình đã làm sai chỗ nào, chắc chắn vẫn còn đang mải nghĩ đến chuyện gì đó.

“Anh cho là anh ném một quả bom thì sẽ không có việc gì xảy ra sao? Anh đóng phim à? Ném ra nổ xong thì đến trailer tập sau à? Hay là anh cho là giống như khi hết phim tắt TV một cái là kết thúc?”

Tân Độ lần thứ hai vi lời của anh mà rối rắm, đạn khói cũng không phải là bom, hắn chỉ bỏ thêm một số kali nitrat mà thôi… Thì ra là thế! Anh vẫn không thích kali nitrat! Anh thích phốt pho vàng! Hắn lại tự trách mình đem phốt pho vàng ngâm trong bồn tắm của Hồ đại ngu.

Trách không được anh quanh co lòng vòng vừa nhắc về TV, vừa nhắc về phim ảnh.

Đã như vậy, vậy hắn sau đó cũng không cần kali nitrat chỉ dùng phốt pho vàng là được rồi, nhưng mà để anh thấy hắn là một người đàn ông kiên nhẫn, hắn vẫn giải thích: “Phốt pho vàng tuy rằng dùng tương đối dễ, thế nhưng dù sao cũng không thể để lâu mới dùng. Mặc dù nói phải đến bốn mươi độ nó mới có thể tự cháy, thế nhưng đôi khi không đến ba mươi mấy độ đã cháy, cho nên tôi mới ngâm trong bồn tắm của Hồ đại ngu, chính là vì việc này…”.

Vu Hạo Nhiên kinh ngạc nhìn nhìn hắn hai giây, cảm thấy người này trong nháy mắt giống như một vị thần đang tồn tại, dường như bất luận cùng hắn nói chuyện gì cũng đều tương đối mệt mỏi, hơn nữa lúc nói xong liền nghĩ đến việc hung hăng tự “xiên” cho mình hai phát. Vì vậy anh xoay người đi đến chỗ thư phòng, nhìn xem mấy ông chú có còn sống hay không.

Mà lúc này Tân Độ nhưng lại không đi theo Vu Hạo Nhiên, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng lưng hắn rời đi, trong mắt tất cả đều là ôn nhu, cùng với một bầu trời đầy pháo hoa làm nền, dường như hắn đang đứng trên một vì sao vậy.

Cho đến khi Vu Hạo Nhiên biến mất trước mắt hắn, vẻ ôn nhu trong đáy mắt hắn cũng hầu như biến mất, ngược lại còn có biểu tình tàn khốc, xoay người liền hướng về phía cây xa kê bên cạnh huýt sáo.

Khi tiếng huýt sáo vang lên, một tiểu thân ảnh nhanh thoăn thoắt lập tức chạy ra từ cây xa kê, tiếp theo cũng có một nhóm tiểu thân ảnh theo đến. Khi bọn nó từ trong bóng tối hoàn toàn lộ mặt, lúc này mới phát hiện, dẫn đầu chính là Vu Minh Vũ, mà phía sau nó là một binh đoàn lâu la đã quỳ lạy dưới *** uy của nó, mà binh đoàn lâu la này đều đang ngước đầu tìm tòi nghiên cứu hắn, trong mắt sùng bái và ước ao chút không thua chút gì Vu Minh Vũ.

Tân Độ thấy vậy hài lòng gật đầu, xem ra thằng nhóc này đã tuyên truyền rất nhiều về sự hiện hữu của hắn. Vì vậy hắn nói với một giọng điệu khá nghiêm túc: “Nhiệm vụ lần này kết quả thế nào?”

Không đợi hắn nói xong, Vu Minh Vũ đến gần kính cẩn lễ phép nói lời ngọt như sữa: “Báo cáo Optimus, nhiệm vụ lần này thành công mĩ mãn, bên ta không thiệt hại người nào, quân địch toàn quân bị diệt.”

“Được, làm tốt, các cháu đều rất dũng cảm, lần thứ hai cứu vớt trái đất! Ngày hôm nay các cháu giúp ta, ta sẽ chứng minh sự tồn tại của các cháu với toàn thế giới. Các cháu sau này có thể đi ngang trên đường cái, chỉ cần thấy khó chịu là có thể đánh người, chỉ cần hắn có dũng khí đánh trả, cháu liền nói ra đại danh Optimus của ta. Có ta làm chỗ dựa vững chắc, các cháu cái gì cũng không cần sợ!”

“Thấy khó chịu với cha cũng có thể đánh cha sao?” Một đứa bé đứng ở cuối cùng đưa ra vấn đề này, dù sao nó cũng cảm thấy lý luận của Optimus và điều mà nó được cha mẹ dạy từ nhỏ: “Đứa bé ngoan phải nghe lời cha mẹ” có chút trái ngược, điều đó đã ăn sâu vào từng tế bào của nó từ trước, bây giờ nó còn chưa tiếp nhận được điều mới mẻ này.

Tân Độ nhìn đứa bé cả người đều là bùn này, hơn nữa lớn lên cũng không như Vu Hạo Nhiên. Ở trong lòng của hắn, chỉ có đứa bé lớn lên giống Vu Hạo Nhiên mới là có đứa bé đáng yêu, vì vậy, nhìn nó khinh bỉ nói: “Cha cháu có thể sinh ra một đứa trẻ xấu như cháu nên dùng cả đời xám hối lại tội lỗi của hắn, cho nên đó là lý do vì sao bị đánh cũng không sao cả.”

Đứa bé kia sau khi nghe xong hình như cũng đã được tháo gỡ phần nào khúc mắc, còn về “phần nào” đó đến tột cùng là cái gì, còn phải gọt dũa từ từ.

Lúc này một bé trai đang liếm kẹo mút liền giơ tay hỏi một vấn đề: “Vậy nếu có người đàn ông khác đoạt bạn gái của cháu, mà cháu lại đánh không lại hắn thì phải làm sao bây giờ?”

Tân Độ nhìn cả người nó, cảm thấy nó cùng lắm mới hơn bốn tuổi rưỡi, liền phun một bãi nước bọt về phía nó: “Thì đáng đời cháu! Điều này có thể trách người khác sao? Cháu là người ngu sao? Chẳng lẽ không biết không cùng chủng loại không thể lai giống sao? Cháu nhỏ như vậy đã có vấn đề về tính hướng, sau này sớm muộn cũng sẽ bị người ta cho ăn đòn!”

Bé trai kẹo que nghe xong lời này nhất thời hơi có chút suy nghĩ, nhìn thoáng qua Vu Minh Vũ bên cạnh, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh Vu Minh Vũ ôn nhu dạy nó điều khiển máy bay từ xa, cuối cùng suy nghĩ sâu xa gật đầu.

Tân Độ thấy nó hối cải xong, trong lòng cũng liền kiên định hơn. Nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy có một cô bé tóc ngắn đứng trước mặt bé trai kẹo que vẫn cười híp mắt theo dõi hắn. Vì vậy hắn nhịn không được hỏi: “Cháu cười cái gì?”

Đứa bé kia tuy rằng cũng chỉ hơn năm, sáu tuổi; mặc một chiếc váy lụa màu trắng mỏng, mặt mũi xinh xắn tất nhiên không khó tưởng tượng nó đã được bao nhiêu người khen, nhưng lại rất bình tĩnh, khác xa với tuổi, nói: “Bộ dạng này của chú lừa gạt được những đứa trẻ ngu ngốc khác, nhưng mà chú lừa được chúng chứ không lừa được tôi. Đợi lát nữa mẹ tôi tới, tôi sẽ nói cho mẹ biết, là chú lừa em trai tôi điều khiển máy bay từ xa phá hủy TV phòng khách và tủ lạnh.”

Tân Độ sau khi nghe xong híp mắt cười cười, không lo lắng nói: “Cháu nhỏ như vậy đã có thể nhìn ra việc này, tôi dám cam đoan cháu không đến hai năm nữa cháu liền hoàn toàn hiểu hết mọi chuyện rồi thành công.”

Đứa bé gái đắc ý hừ một tiếng, nói tiếp: “Bây giờ xã hội này rất thực tế, bằng không sau này không thể lăn lộn được, giống như tên xấu xí chú đây, sau này cũng sẽ bị tôi điều khiển trong lòng bàn tay mà thôi.”

“Cháu cho là cháu rất đẹp sao?” Tân Độ nhướn mi, sau đó nhìn lướt qua từ trên xuống dưới, tiếp tục nói: “Cháu là đứa con gái xấu xí nhất tôi từng gặp, tôi dám cam đoan trên thế giới không có bất kỳ đứa con gái nào xấu bằng cháu, nếu tôi là cháu tôi sẽ về hỏi mẹ có phải lúc đó bà đã ăn phải một quả óc chó bị kẹp cửa (2) hay không?”

“Chú, chú nói linh tinh….” Đứa bé gái rõ ràng bị kích động bởi lời này của Tân Độ, nghĩ lại thì từ trước đến nay nó luôn được coi là lớn lên trong “chúng tinh phủng nguyệt”(những ngôi sao vây quanh trăng sáng), nên ngày thường điêu ngoa tùy hứng không hề thiếu, nhưng mà cơ bản là đều được mọi người cưng chiều nên bỏ qua, làm bộ trưởng thành và vân vân, đều nhận được lời khen, đã bao giờ bị đã nói thành như vậy?

Tân Độ không chút hoang mang tiếp tục nói: “Cháu lớn lên vóc dáng không chỉ xấu, vóc người cũng kém, chỉ có một bên ngực với một bên mông, thắt lưng to như thùng nước, tay ngắn chân ngắn vóc dáng còn lùn. Sau này cũng chỉ có thể gả cho một tên ăn mày trên phố hoặc là bị bán để trở thành một đứa con dâu nuôi từ bé của thâm sơn cùng cốc cả đời cũng không thoát được.” Đứa bé gái vừa nghe lời này lập tức nóng nảy, nhất thời sinh tính tiểu thư, cho nên khi tức liền gào khóc muốn xông lại đá hắn…

Tân Độ cũng không có ý định buông tha nó, quay đầu liền hướng về phía một đám bé trai sôi sùng sục quát lên: “Nó là người Decepticons nằm vùng, các cháu lập tức đem nó trói rồi nhốt vào trong phòng tối nhỏ, nếu không nó đem chuyện của bọn cháu vừa nói nói cho cha mẹ của các cháu, các cháu liền xong đời.”

Các bé trai vừa nghe lời này, trong đầu cả lũ đều nghĩ đến những cực hình của cha mẹ, so với chinh phục địa cầu còn đáng sợ hơn. Vì vậy liền lập tức bận rộn, mãi đến khi xác định con bé này… ít nhất … tối hôm nay không thể đi ra ngoài mới an tâm chút, thậm chí còn cử hai đứa chuyên môn trông coi.

Chờ Tân Độ xử lý xong một chuyện là đã chuẩn bị đến giờ cơm tối.

Nhưng mà cũng coi như là hắn có “phúc”, đêm trăng tròn hôm nay, nhà họ Vu lần đầu tiên trải qua một tiết Trung thu ngoài trời.

Nguyên nhân là bởi vì bên dưới thư phòng ở lầu 2 chính là nhà ăn. Tuy rằng nhà ăn có thể miễn cưỡng đứng thẳng, thế nhưng đèn treo phía trên và tượng điêu khắc La Mã đều đã đổ ập xuống, khiến mặt gỗ phía dưới bị lõm một hố to bằng một người, ngược lại, chiếc bàn lại hoàn hảo không hao tổn được mang ra ngoài.

Mà đi qua dò xét một vòng, Tân Độ cũng phát hiện những… lão cáo già nhà họ Vu vẫn còn vui vẻ lắm. Vì vậy hắn liền suy nghĩ, chắc là do bom sáng, lực sát thương của nó cũng không lớn. Vả lại, trong lúc nguy cấp hắn đã bảo những đứa bé kia mở cửa cho bọn hắn, vì vậy cuối cùng cũng chỉ là hù dọa bóng gió thôi.

Nhưng mà vụ hù dọa bóng gió này khiến tất cả quá trình dùng cơm đều tương đối áp lực, nhà họ Vu đương nhiên biết là ai làm, nhưng mà có Vu Hạo Nhiên là đại thiếu gia ở trước “bảo kê”, bọn họ cũng chỉ có thể âm thầm trơ mắt nhìn.

Mà lúc sắp dùng cơm xong, Tân Độ ở một vị trí hẻo lánh phát hiện một ánh mắt thâm trầm, ánh mắt này và ánh mắt quang minh chính đại của Vu Minh Nhân không giống nhau. Thực ra ánh mắt này cũng không rõ ràng, nhưng lại hết sức hữu ý. Tân Độ nhìn lại ánh mắt ấy, thật lâu sau, hắn quay mặt về phía người kia cười cười. Sau đó vừa nhai rau trong miệng vừa khoa tay múa chân như hình một khẩu súng, quay về phía mặt người kia làm ra một động tác như đang bắn súng, đồng thời không quên phối âm nói: “Phiu– “.

(1) Trung nhị đế: Trung nhị là để chỉ những thiếu niên ở thời kì trưởng thành có những hành động và ý nghĩ quá mức tự cho là đúng:v trung nhị đế hãy hiểu là vua của những đứa trung nhị kia:v Cách gọi từ Nhật.

(2) Ăn quả óc chó bị cửa kẹp: Bình thường mọi người đều cho rằng ăn gì bổ nấy, bởi vậy nếu như một người phải ăn quả óc chó bị cửa kẹp nghĩa là não người đó cũng bị cửa kẹp rồi (thâm vđ)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play