.
Đi kèm với mùa hè, chính là mưa, trận mưa vào cuối tuần hôm đó dường như kéo ngày một dài. Bầu trời u ám, không chút ánh sáng, tiết trời khắc nghiệt lại càng khiến nhiều người chẳng được vui.
Mưa to như trút nước.
Đan Giai Nguyệt nhìn thấy một nam sinh đang bước nhanh trên hành lang vắng người, rồi lại có thêm một nam sinh đi thẳng tới, nhìn kỹ khuôn mặt của nam sinh thứ hai — Chính là Mục Thiên Nam của thuở thiếu thời! Nam sinh nọ và Mục Thiên Nam chạm mặt nhau, cúi đầu, không nói tiếng nào, tiếp tục đi như trước. Hai người sắp đi ngang qua nhau, đột nhiên Mục Thiên Nam gọi nam sinh kia lại.
“Này!”
Nam sinh nọ nghe thế, kinh hoảng dừng chân.
Mục Thiên Nam không xoay người, nam sinh nọ cũng không nhúc nhích, hai tấm lưng đối diện với nhau.
“Sao cậu lại…” Mục Thiên Nam lúc còn niên thiếu mở đầu câu chuyện, sau đó dừng lại, “Thôi, bỏ đi!”
Đan Giai Nguyệt nghĩ, chắc Mục Thiên Nam định hỏi sao từ chuyến hành trình ở suối nước nóng trở về, nam sinh ấy lại biến mất tăm, cho dù có vô tình chạm mặt cũng sẽ lẩn mất.
Nam sinh nọ vẫn cúi đầu, im lặng.
Không gian vắng lặng, ngoài trời chỉ có tiếng mưa rơi ‘ào ào’.
“…Tạm biệt!” Mục Thiên Nam nói xong, nhìn thật kỹ nam sinh đang đưa lưng về mình một chút, xoay người, bước đi.
Nam sinh nọ đứng yên nghe tiếng bước chân xen lẫn với tiếng mưa của người ấy biến mất ở cuối hành lang.
—- Ở cuối chân trời, nơi đâu có đồi cát?
Nam sinh ấy tuyệt vọng, gục xuống, khóc trong tĩnh lặng.
Tiếng khóc ấy đã bị vùi lấp trong tiếng mưa to.
Cảnh tượng thay đổi, hiện tại Đan Giai Nguyệt đang ở góc thang lầu. Anh lại thấy được nam sinh nọ.
Đó là cái hôm sau ngày Mục Thiên Nam nói ‘tạm biệt’ một ngày. Vẫn là một ngày mưa.
Nam sinh ấy đi ngang qua lớp của ‘người kia’, lại theo bản năng bước thật nhanh, nhưng cậu ấy lại vô tình nghe được những người bên trong nói chuyện:
A: “Quý công tử lạnh lùng đó đi rồi, đi thật rồi đó! Ban đầu tớ còn tưởng là nói đùa, toàn mấy chuyện đồn thổi thôi chứ!”
B: “Cũng đúng nha! Nghe nói là đi Mỹ…” Câu nói bị cắt ngang do nam sinh nọ đột nhiên lao tới.
Chuông báo giờ học vang lên.
Mọi người chạy nhanh lên lầu, duy chỉ có nam sinh ấy là đi ngược lại. Cậu ta chạy xuống lầu, lao vào trong mưa, dưới ánh mắt kinh ngạc của người gác cổng, cậu ấy chạy ra khỏi cổng trường. Đó là ẩn ý của câu ‘tạm biệt’ sao? Đúng không? Mục Thiên Nam! Đúng không… Mục Thiên Nam…
Đúng không? Mục Thiên Nam!
Chạy đến sức cùng lực kiệt, chạy đến lệ rơi đầy mặt, chạy đến khi, cậu chạy không nổi nữa.
Nam sinh ấy đứng ở cuối con đường, để mặc cho mưa to xối ướt người cậu.
Vô vọng, tuyệt vọng.
Tuyệt vọng, vô vọng.
Tiếng yêu không thốt thành lời, mãi mãi cũng không thể nói được với người yêu.
——–
Đó là một giấc mộng chân thật.
Đan Giai Nguyệt mở mắt ra, vươn tay, che đôi mắt lại, để mặc những giọt nước bên trong chảy ra hết, sau đó lau đi.
Vì đêm qua làm vận động ‘nào đó’ nên khiến cả người, nhất là bộ phận ‘gì đó’ đau muốn chết, giờ anh chỉ có thể nhỏm dậy một chút. Trong mắt vẫn còn giọt lệ chưa khô, anh nhìn người đang ngủ ngon lành bên cạnh mình. Vươn ngón tay ra, họa lên khuôn mặt người ấy trong không trung.
Chiếc đồng hồ sinh lý khiến Mục Thiên Nam thức dậy đúng giờ, anh vừa mở mắt ra, đã trông thấy một khuôn mặt và bàn tay. Bàn tay đó đã bị chủ nhân của nó xấu hổ rút trở về.
Mục Thiên Nam cười. Vận động trên giường quả là có thể giúp cơ thể và đầu óc thư thái hơn nha, anh nghĩ. Tất nhiên chuyện này cũng đã khiến anh có động lực đi giải quyết việc công và việc tư của hôm nay. Ông chú Mục Gia Hùng đang nổi giận, còn phía nhà họ Chu, chắc anh cũng phải sang đó một lần…
Mục Thiên Nam biết mình thức dậy chắc cũng khoảng sáu giờ rưỡi, anh ngồi dậy, chuẩn bị mặc quần áo vào.
Bạn biết rồi đó, bất kể trong lòng có yêu nhau bao nhiêu, nhưng một khi thân thể kết hợp, tình cảm của hai người nhất định sẽ tiến thêm một bước. Cũng giống như ở trên người lẫn nhau đều dán mác ‘vật đã có chủ’ vậy, cho nên tình cảm sẽ càng sâu nặng hơn.
Mục Thiên Nam vươn tay vỗ lên má người đang trợn tròn mắt nhìn chằm chằm mình.
Khó khăn lắm Đan Giai Nguyệt mới xoay người lại được, mà xoay người qua xong, anh cũng tiếp tục nhìn chằm chằm Mục Thiên Nam.
“Sao vậy? Còn đau lắm phải không?”
“…” Đan Giai Nguyệt nói: “Cậu có thể đừng nhắc tới mấy chuyện như vậy trong cảnh lãng mạn thế này không? Đương nhiên là đau rồi!”
Thấy Đan Giai Nguyệt hờn dỗi, Mục Thiên Nam lại cúi người hôn xuống.
Sau khi chân chính kết hợp, một bên làm nũng, một bên khác cưng chiều chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa nha.
Hôn đến sắp phát ra lửa Mục Thiên Nam mới ngừng lại.
“Được rồi, nếu không cậu sẽ đau nữa đấy…” Mục Thiên Nam lại ngồi dậy, bắt đầu mặc quần áo vào.
Đan Giai Nguyệt hỏi lại: “Đừng nói là luôn đau như vậy nha? Vậy tôi không làm nữa đâu!”
Mục Thiên Nam quay đầu lại, bắn một tầm mắt ‘nóng cháy’ qua, Đan Giai Nguyệt lập tức sửa miệng, “Ít chút được không?”
Mục Thiên Nam cười khẽ, gì chứ, đừng nói là mặc cả nha?
“Hãy tin tôi, sẽ nhanh tìm thấy khoái cảm thôi! Tất nhiên, tối nay tôi sẽ chứng minh cho cậu xem!”
“Ngừng, cậu đi làm việc của cậu đi!” Thì ra người đàn ông lạnh lùng này lại chính là một sắc lang – Cuối cùng Đan Giai Nguyệt mới hiểu ra chuyện đó.
Mục Thiên Nam xuống giường, nhìn Đan Giai Nguyệt, nói: “Đêm qua tôi giúp cậu rửa sạch, thoa thuốc rồi. Để tôi ra tủ lạnh lấy gì đó vào cho cậu ăn, nếu như cậu sợ đau, tốt nhất là ngoan ngoãn nằm trên giường đi!”
“…” Đan Giai Nguyệt đỏ mặt, hậu quả của việc túng dục nha! Anh ngẩng đầu lên, nhìn người rõ ràng cũng làm chuyện đó, nhưng vẻ mặt lại vô cùng sáng láng, nói: “Tôi muốn tới công ty, cậu thấy sao?”
Người nọ xoay qua gõ lên đầu anh một cái, không có chuyện gì tự tìm việc.
Đan Giai Nguyệt chớp chớp mắt, chộp lấy cánh tay đó.
Đây là thật, không phải mộng. Anh ấy đang ở bên anh, không phải là không thể có được nữa.
“Sao vậy?”
Đan Giai Nguyệt hoàn hồn, ngẩng đầu lên nhìn Mục Thiên Nam, “Không có gì! Đi làm đi!”
Lúc Mục Thiên Nam đi, Đan Giai Nguyệt nói với theo, “Về sớm nha!”
Người kia đáp lại, được.
Đi làm, mà lại giống như đi đưa tiễn.
—- Chân trời, nơi nào có anh sẽ là nhà của tôi.
—- Cha, mẹ! Mặc dù con trai của hai người đã đi chệch đường ray, nhưng, xin hãy yên tâm, con rất hạnh phúc.