.

Trong phòng chăm sóc đặc biệt, má Trương vừa rơm rớm nước mắt vừa gọt táo, cạnh bà là giường bệnh và người nằm trên giường chính là Đan Giai Nguyệt đang ngủ say.

“Ưm… Má Trương?” Đan Giai Nguyệt tỉnh dậy, vì hiện giờ anh không đeo mắt kính, cho nên chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng lờ mờ phía trước.

“Ôi! Giai Nguyệt, cậu tỉnh rồi à?” Má Trương vui mừng, vội vàng lấy tay áo lau nước mắt, nhanh chóng đứng dậy nhìn Đan Giai Nguyệt.

“Vâng, giờ mấy giờ rồi?” Anh nhớ lần trước anh tỉnh dậy là buổi tối.

“Năm giờ!” Má Trương đỡ Đan Giai Nguyệt ngồi dậy, sau đó kéo chiếc gối đặt phía sau lưng, để anh tựa vào đầu giường.

“Ủa… Phòng mười sao?”

“Phòng mười một rồi!”

“Con lại ngủ một ngày nữa rồi à…” Nghe Đan Giai Nguyệt nói thế, thiếu chút nữa má Trương lại khóc lên. Bà đưa kính mắt tới cho anh, thằng nhóc này xém hù chết bà rồi.

“Ba ngày rồi…” Đan Giai Nguyệt xoa xoa đầu đang hơi đau vì ngủ nhiều: “Má Trương có xin phép giúp con chưa?”

“Rồi, bên công ty đã biết tình trạng của cậu rồi, với lại bà già này cũng đã xin cho cậu nghỉ nhiều ngày một chút. Cuối cùng họ đã cho cậu nghỉ luôn một tháng. Giai Nguyệt à, đừng dọa má Trương nữa, phải cố gắng dưỡng bệnh có biết không!”

“Vâng!” Đan Giai Nguyệt gật đầu. Đó là một người thân, cho nên anh không cần phải nói cám ơn hay cảm kích gì cả.

‘Cộc cộc!’ Có tiếng gõ cửa, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.

Má Trương bước ra mở cửa, mở cửa xong, bà nhìn thấy một bó hoa thật to xuất hiện trước và phía sau chính là một cậu thanh niên có mái tóc màu vàng, nước da trắng nõn, sóng mũi cao, trông rất anh tuấn.

Má Trương khẳng định là bà hoàn toàn không quen cái cậu thanh niên tới thăm bệnh này.

“À, chào dì…” Việt Phồn Tinh nhìn má Trương đang ngây ra, lại nhìn sang người đang nằm trên giường bệnh mà anh đã tìm kiếm bấy lâu nay: “Chào dì, cháu tới thăm Đan Giai Nguyệt!” Việt Phồn Tinh đưa bó hoa trong tay ra.

“À, thì ra là bạn của Giai Nguyệt, mau vào, mau vào đi!” Má Trương giật mình, phục hồi tinh thần đón lấy bó hoa, mời khách vào phòng.

Đan Giai Nguyệt ngồi trên giường, trông thấy anh chàng tên Việt Phồn Tinh hôm nọ, hỏi ngay: “Là anh?” Ủa? Sao anh ta lại tới đây? Sao lại biết mình đang bệnh, hơn nữa làm sao anh ta biết mình đang ở đây?

“Được rồi, là tôi!” Việt Phồn Tinh nhìn người trước mặt, thấy người nọ đang nghi hoặc, lập tức đáp lại một câu hài hước.

“Giai Nguyệt, mau mời bạn ngồi đi!” Bấy giờ, má Trương đã cắm hoa xong, lập tức kéo ra một cái ghế khác, bảo thế.

“Dì cứ gọi cháu Phồn Tinh là được rồi!” Việt Phồn Tinh nhanh chóng đón lấy cái ghế, nở một nụ cười khiến nữ giới phải động lòng, nói với má Trương.

“Ừ!” Má Trương nở nụ cười hiền lành, thằng nhóc này quả là đẹp trai, thái độ lại tốt, đúng là rất biết lấy lòng người nha: “Cậu cũng gọi bà già này là má Trương là được rồi!”

“Má Trương!” Việt Phồn Tinh không ngại ngần gì, lập tức gọi ngay.

Việc này đã khiến cho tâm trạng sầu lo cho Đan Giai Nguyệt mấy ngày nay của má Trương như tan biến hết, bà mỉm cười.

Đan Giai Nguyệt trừng to mắt nhìn tình huống đang diễn ra trước mặt. Việt Phồn Tinh tới đây làm gì thế nhỉ?

“À, phải rồi, Giai Nguyệt đã tỉnh, má phải gọi điện báo về nhà ngay! Mấy thanh niên các cậu cứ ngồi trò chuyện với nhau đi!” Má Trương nói xong, vui vẻ đi ra ngoài.

Việt Phồn tinh đóng cửa, sau đó mới quay lại ngồi xuống trước giường Đan Giai Nguyệt.

Anh ta không nói chuyện, ngược lại, cứ ngồi thật tao nhã, nhìn Đan Giai Nguyệt đang mặc đồ bệnh nhân: Trắng tinh, ôn hòa, đáng yêu, yếu ớt.

“Anh…”

“Muốn hỏi tôi sao lại đến đây có đúng không?” Việt Phồn Tinh chen ngang vào câu nói của Đan Giai Nguyệt.

“Không phải… Tôi muốn hỏi, anh là ai?” Đan Giai Nguyệt ngừng lại một chốc, cho dù người nọ đã đoán được, nhưng anh cũng không đồng ý nha. Nửa là anh đang dỗi, còn nửa lại là nói đùa.

“Hở?” Giờ tới phiên Việt Phồn Tinh ngơ ra.

“Ha ha ha…” Làm một người luôn rất tự tin xuất hiện vẻ mặt kinh ngạc, anh thấy thực vui vẻ: “Gạt anh đó…”

“……” Việt Phồn Tinh im lặng nhìn người đang có khuôn mặt tái nhợt, nhưng vì cười mà đỏ hồng lên.

“Khụ!” Đan Giai Nguyệt ngừng cười, nhìn người đang ở đối diện nhìn mình bằng vẻ mặt bí hiểm.

“Xin lỗi, tôi biết anh là ai, Việt Phồn Tinh!” Đan Giai Nguyệt nói. Tuy nhiên, người nọ vẫn nhíu mày, im lặng như trước.

“Được rồi, tôi rất tò mò chuyện anh tới đây tìm tôi!” Cuối cùng Đan Giai Nguyệt cũng thỏa hiệp. Dù sao thì người ta cũng có ý tốt tới thăm mình, anh không nên nói quên người ta như thế.

“Ờ!” Tới lúc này Việt Phồn Tinh mới mở miệng, anh ta vươn tay vỗ lên đầu Đan Giai Nguyệt hai cái: “Nhớ anh, cho nên tới tìm anh!”

Tự nhiên lại bị một người bằng tuổi mình vỗ đầu như thế, lại còn nghe được câu nói vô cùng thân mật của người nọ, hơn nữa người này lại còn là người cùng giới tính với mình.

Việt Phồn Tinh thu tay về, trông thấy Đan Giai Nguyệt đang ngây ra, anh ta nở nụ cười, nói tiếp: “Cũng vừa hay, bác sĩ chữa bệnh cho anh chính là bạn học thời đại học của tôi, anh cũng biết đó, tôi học tâm lý học mà. Đời người thường hay trùng hợp thế đấy, tôi có nhắc tới anh ở trước mặt cậu ta và thế là cậu ta liền cho tôi biết là anh đang ở đây!”

“Thế à?” Đan Giai Nguyệt phục hồi tinh thần lại, nhìn người đang cười nói thoải mái ở đối diện, giống như những lời anh ta nói với anh ban nãy chỉ là nói đùa thôi vậy.

“Cám ơn anh đã tới thăm tôi!” Đan Giai Nguyệt quyết định quên đi chuyện Mục Thiên Nam từng nói với anh là đừng nên tiếp cận Việt Phồn Tinh, bởi vì anh cảm thấy Việt Phồn Tinh rất tốt.

“Đó là bởi vì tôi thấy nhớ anh, nhưng anh thì lại không tới tìm tôi!” Việt Phồn Tinh thốt ra một câu ai oán như người vợ bị chồng ruồng bỏ chẳng bằng.

“…Xin lỗi!” Đan Giai Nguyệt cũng chẳng biết nên nói gì, chỉ đành xin lỗi thôi.

“Nể tình anh đang bệnh cho nên tôi tha thứ cho anh đó!”

“Vậy thì cám ơn anh nhiều!” Đan Giai Nguyệt liếc anh ta một cái.

Hai người cứ thế mà nói chuyện huyên thuyên hết mười mấy phút đồng hồ. Đan Giai Nguyệt nằm trên giường bệnh mấy ngày, giờ đã ổn định lại nên cũng cần ai đó để tâm sự cho khuây khỏa, bởi vậy anh cảm thấy nói chuyện với người bạn mới quen này cũng thú vị lắm.

“Anh thật không sao chứ?” Việt Phồn Tinh ăn hết quả táo, ném chỗ còn thừa lại vào thùng rác, hỏi.

“Ừm, khỏe nhiều rồi! Chỉ đau bao tử chút thôi! Bạn của anh không nói cho anh biết à!” Đan Giai Nguyệt nói móc lại một câu.

Việt Phồn Tinh vươn tay phải ra.

“Gì?”

“Bắt tay, chúc mừng chúng ta đã trở thành bạn bè chân chính!” Vẻ mặt của anh ta cứ như đây là một chuyện rất thường tình.

“Hử?” Còn có vụ này sao? “Được rồi!” Đan Giai Nguyệt phát hiện người đối diện với anh có rất nhiều bộ mặt, giờ lại tăng thêm cái mặt ‘Ngây thơ’.

Hai người bắt tay, trong một trường hợp cực kỳ buồn cười.

Đan Giai Nguyệt cười, muốn rút tay về, nào ngờ lại bị anh ta nắm chặt.

“?” Đan Giai Nguyệt nhìn Việt Phồn Tinh với vẻ mặt khó hiểu.

“Không muốn buông tay!” Cuối cùng cũng nên có thứ gì đó thuộc về mình chứ. Mẹ à, nếu như lần này con không buông tay, có phải con sẽ có được thứ con muốn không? Việt Phồn Tinh nghĩ, thay đổi nét mặt, cười nói, sau đó buông lỏng tay ra.

Việt Phồn Tinh ở lại thêm mười mấy phút nữa, sau đó anh ta nghe một cú điện thoại và trở về.

Đan Giai Nguyệt còn chưa kịp nằm xuống, đã nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra. Anh lên tiếng: “Má trương à, con rất…” Từ ‘đói’ đã bị nuốt trở vào.

Đan Giai Nguyệt ngây ra nhìn người vốn không có khả năng xuất hiện ở đây, gọi to: “Mục Thiên Nam?”

Bất kể bạn có là người hoạt bát cỡ nào, nhưng khi bạn gặp được một người thật sự khiến bạn động tâm, bạn sẽ biến thành đồ ngốc, nói không nói được, làm không làm được, ngay cả chuyện mình đang suy nghĩ gì cũng không rõ — Trong bạn, chỉ có trái tim đang đập thật mạnh.

—- Thình thịch, thình thịch!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play