Lục Trọng Lân thân thể hơi hơi đổ xuống về phía trước, toát ra vài phần nôn nóng cùng tức giận khắc chế không được.

– Tạ Tướng quân, ngài đây là có ý gì?! Ngài không phối hợp thế này, Trọng Lân không thể trở về báo cho quan trên!

Tạ Viễn tựa lệch vào lưng sô pha, nhấc chân bắt chéo, là dáng vẻ thế gia đệ tử nhã nhặn lạnh lùng.

– Không phải Tạ mỗ muốn cố ý khó xử Trọng Lân huynh, thật sự là trong đó nội tình, không phải Trọng Lân huynh thân ở vị trí hẳn là biết, nhiều lời đối với huynh vô ích. Quan trên huynh muốn biết, cứ mời ông ta tự mình tới hỏi là được.

Khách khí hữu lễ, nhưng cẩn thận nghiên cứu ý tứ hàm xúc trong đó, cũng là khinh thường khắc cốt.

Lục Trọng Lân gương mặt hơi hơi đỏ lên, anh đảo mắt nhìn nhìn, bốn bề vắng lặng, liền hạ giọng hung tợn nói câu.

– Họ Tạ, ngươi bớt ở trong này kiêu ngạo! Ngươi cho là mình vẫn là Tạ Tư lệnh ngày xưa sao?! Phượng Hoàng sụp đổ không bằng gà ngươi còn có cái gì đắc ý?!

Tạ Viễn vững vàng ngồi trên sô pha, nghe xong lời này, cũng chỉ mỉm cười.

– Đạo lý Hổ lạc Bình Dương bị khuyển khi, Tạ mỗ biết. Nhưng tuy hổ bệnh đấu không lại chó dữ, cũng không tới phiên con chuột nhắt ở một bên ra vẻ ta đây.



Lục Trọng Lân hơi hơi khom người, đối với Uông Tinh Vệ nói.

– Viện trưởng, học sinh có một ý kiến, không biết có nên nói hay không…

– Ừm? Uông Tinh Vệ hơi hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Trọng Lân.

– Giữa ngươi và ta, cứ nói đừng ngại.

– Học sinh nghĩ, hiện nay là thời cơ tốt nhất diệt trừ Tạ Viễn.

– Trừ hắn ta… Cái này đối bên ta có chỗ gì tốt?

– Tạ Viễn sở dĩ kiêu ngạo như vậy, chẳng qua là ỷ vào thế của cha hắn, biết bên đó sẽ không thật muốn mạng của hắn. Nếu giờ phút này chúng ta động thủ, mọi người bên kia tất đều nghĩ bên kia đã hạ thủ. Thứ nhất, có thể buộc cha hắn trở mặt với bên kia, để cho bọn họ đấu chết đi sống lại, chúng ta ngồi ngư ông đắc lợi. Thứ hai, họ Tạ dân vọng không thấp, cứ như vậy, trong cảm nhận dân chúng, tội danh bên kia mưu hại anh hùng dân tộc liền xem như là thật. Nhất cử lưỡng tiện, cớ sao không làm?

Uông Tinh Vệ tay bưng tách trà trầm ngâm một lát, gật gật đầu.

– Nhưng đuôi tay phải sạch sẽ mới tốt, quyết không thể có bất cứ dấu vết để lại liên lụy đến chúng ta.

– Xin Viện trưởng yên tâm. Học sinh đã giải quyết xong Vệ Đội trưởng phụ trách canh giữ, chỉ chờ Viện trưởng ra lệnh một tiếng, cam đoan tiến hành đến thần không biết quỷ không hay!

– Ồ… Ngươi thật là mưu tính sâu xa.

Hai người nhìn nhau cười, đôi bên ngầm hiểu.



– A Cửu, cậu yên tâm, Vệ Đội trưởng đã ở trong khống chế tay mình, bản đồ biệt thự, vị trí bảo vệ, thời gian giao ca toàn bộ ở trong lòng bàn tay, cậu đi, nhất định không có vấn đề. Nếu thực sự nguy hiểm, vô luận thế nào mình cũng sẽ không cho cậu đi mạo hiểm như vậy!

Mai Cửu hơi hơi nhíu mày, nhưng lại vẫn kiên nhẫn giải thích với Lục Trọng Lân.

– Tống tử, cậu không hiểu được ý của tôi. Không phải tôi sợ nguy hiểm, tôi là không tán thành giờ phút này ám sát Tạ Viễn.

– Vì sao?! Cậu không muốn báo thù sao?!

Mai Cửu tóc chỉnh tề chẻ ra hai bên, lộ ra cái trán trắng nõn sạch sẽ. Dưới mắt kính thật dày, là hai mắt hẹp dài xếch lên. Đôi mắt này đang ôn hòa nhìn về phía Lục Trọng Lân, bên trong là thật sâu khuyên giải an ủi.

– Cho dù báo thù, cũng phải có việc nên làm, việc không nên làm. Hiện giờ báo thù, chỉ đúng ý của người Nhật Bản, khiến dân chúng kháng Nhật thất vọng dau khổ. Quốc gia đại nghĩa trước mặt, ân oán cá nhân có thể bỏ xuống trước. Đợi đến ngày đuổi đi người Nhật Bản, chúng ta lại tính sổ với họ Tạ được không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play