Mấy ngày sau, Uông Viện trưởng và Tạ Chủ tịch lần lượt rời đi.
Uông Viện trưởng trước khi đi, lưu luyến không rời nắm tay Tạ Tướng quân nói.
– Hiền chất, về chuyện chính phủ Quốc dân, ngươi cẩn thận suy nghĩ thêm một chút. Yên tâm, chỉ cần ngươi trở về, nếu như… Người nọ muốn giở thủ đoạn gì, ngu thúc ta nhất định sẽ động thân mà ra, đứng ở bên ngươi!
Tạ Chủ tịch thì lại là cau mặt.
– Bất hiếu có tam, vô hậu vi đại. Mà cũng trưởng thành, chưa từng nghĩ đi con đường hoang đàng như vậy! Con dâu chắc chắn là bị mày chọc giận, cho nên cứ ở Tây Dương không chịu trở về. Đã như thế, nạp tiểu thiếp cũng là việc hơi bị bất đắc dĩ. Nói tóm lại, cử chỉ đoan chính, tuân theo chính đạo, mới là hành vi của con cháu Tạ thị ta!
Về phần Lục Trọng Lân, anh lặng yên không một tiếng động chôn trong đám người đi theo Uông Viện trưởng, không lộ mặt nữa.
Tạ Viễn cho rằng, Lục Trọng Lân bây giờ không đáng để ý, muốn trị y cũng không cần nóng lòng nhất thời. Không biết, chính là một lúc nhất thời sơ sẩy này, sau gây thành hậu quả xấu…
…
Mấy ngày sau, Trung Quốc Ủy ban mặt trận Chaha’er nhận được chỉ thị đến từ Trung ương. “Xét thấy Tư lệnh Tạ Viễn Liên quân kháng Nhật Chahar đã cùng chính phủ đảng Quốc Dân phản động Nam Kinh đạt thành đồng mưu, để tránh thảm kịch ‘Ninh Hán hợp lưu’ tái diễn, tiền ủy cần phải hành động trước, ở bên trong Liên quân khai triển xúi giục, đem thế lực ủng hộ đảng ta phát triển trở thành Hồng quân, tại Sơn Tây Hà Bắc thành lập khu Xô – Viết.
Lý Chủ nhiệm tạm thời bỏ xuống ngụy trang chiến sĩ Quốc dân, lấy ra bản sắc quân phiệt, phẫn nộ gầm gừ nói với Trương Phó Chủ nhiệm.
– M n! Đ ông mày!! Họ Trương ngươi rất không chân chính, ở sau bố lưng mách lẻo cho Trung ương!
Trương Phó Chủ nhiệm là một người nhã nhặn, nghe xong lời này, mặt trướng đỏ bừng, kiên trì tranh cãi nói.
– Điều này sao có thể gọi là mách lẻo? Lý đồng chí, chúng ta đều là đảng viên Cộng Sản, sẽ tận trung đối với Quốc dân, tôi chỉ là đem tình hình chân thật thu thập được báo cáo cho Trung ương mà thôi.
– Cái gì tình huống chân thật?! Ngươi từ đâu hỏi thăm được tin tức nho nhỏ này, sao bố không biết gì?!
Trương Phó Chủ nhiệm ưỡn ngực.
– Tôi hiển nhiên có thể dựa vào nguồn tin, cam đoan tin tức vô cùng chính xác!
Gã ở trong lòng âm thầm bổ sung. ‘Ngươi đương nhiên muốn giả không biết, ngươi tên phần tử lợi dụng bán mình cầu vinh!’
– Nguồn đáng tin?! Nguồn tin cậy ở đâu, thằng khôn nạn nào rải lời đồn, ngươi nói!
– Thực xin lỗi Lý Chủ nhiệm, tin tức đến từ nội tuyến trong lòng địch của đảng ta, đồng chí ấy cùng với tôi là đơn tuyến liên hệ, dựa theo kỷ luật bảo mật, không thể tiết lộ thân phận hắn cho anh …
…
Lý Hổ xoải tứ chi nằm trên giường, đầu chôn vào gối. Vừa mới mạnh mẽ làm, đằng sau mông hơi âm ỷ đau.
Hắn vươn tay tới, muốn xoa xoa chút, đã có một bàn tay đưa tới, giành trước đè lên mông hắn. Cái mông này vừa tròn lại vừa vểnh, vừa mới bị hung ác làm qua, trên làn da căng ửng một lớp tinh mịn sáng bóng…
Tạ Viễn vừa thưởng thức, vừa nhẹ nhàng xoa, từ đỉnh mông chậm rãi xoa ấn đến eo thon gầy mà lại căng … Vừa mới cao trào qua, âm thanh lười biếng của hắn mang theo vài phần trầm thấp hoa lệ.
– Tiểu lão hổ hôm nay có tâm sự?
Lý Hổ đem mặt dụi dụi vào gối đầu, không quan tâm hắn. Tạ Viễn nhíu mày cười, nắm eo Lý Hổ, ép hắn lật người qua.
– Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn nói rõ… Nếu không… Tam gia ta cần phải đại hình hầu hạ…
Hắn vừa nói, vừa dùng hạ thân chọc chọc Lý Hổ.
Dưới mái tóc rối tung, con độc nhãn của Lý Hổ cố gắng hướng về phía trước, làm một cái bạch nhãn khinh thường.
– Nói rõ cái rắm. Bố suy nghĩ… Khi nào thì đến phiên ta làm ngươi đây?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT