Một rạp hát to như vậy, tầng dưới chót một mảnh trống rỗng vắng vẻ.

Chỉ sân khấu kịch nùng mặc trọng thải, trình diễn một màn sinh ly tử biệt trong tuyệt cảnh!

cố gắng mô tả.

Hán binh đã chiếm đất, bốn bề tiếng thọ địch.

Y a!

Quân vương khí phách tẫn,

Vậy!

Tiện thiếp dựa ai mà sống?

Tra tra tra! Oa nha nha… A!

Không, không, không thể! Vạn không thể!

Y a!

Trong tiếng hô anh hùng bi sanh mạt lộ, trong hai mắt Tạ Viễn rõ ràng phản chiếu ra bóng dáng của Lý Hổ.

Độc nhãn mở rất tròn, lỗ tai dựng thẳng lên, mặt hơi hơi đỏ lên, một bộ dáng muốn nói lại thôi.

‘Thật không nghĩ tới, khoảnh khắc nghĩ đến hẳn phải chết, nhớ nhất ở trong lòng, chính là thứ này!’

Từ khi biết được đoàn 3 chiếm lĩnh Đa Luân, Tạ Viễn liền chờ đợi bọn họ liên lạc với mình, cùng người Nhật Bản đàm phán.

Kết quả đợi, đối phương không hề có động tĩnh, người Nhật Bản cũng không đình chỉ tiến công. Yếu tắc Nam Điện Tử cực kỳ nguy ngập, Đoàn Bí thư ở bên cạnh hắn bị tạc lên trời, ngay cả cái thi thể nguyên lành cũng không tìm được, chỉ còn lại mảnh vết máu trên quần áo.

Phút chốc đó, Tạ Viễn biết đoàn 3 đã vứt bỏ mình. Còn lại, chỉ có đánh cược!

Cược tính mạng, đổ một phen đoàn 3 thiên phu sở chỉ, không đường có thể đi, cược một trận người Nhật Bản cân nhắc lợi hại, hiểu được lấy hay bỏ.

chỉ hành động bị mọi người chỉ trích, xúc phạm làm nhiều người tức giận.

Ván hào đổ này, may mắn thắng.

lấy món tiền lớn để cược.

Trên đường trở về, trong xe jeep lắc lư, cả người mùi máu tươi, trong lòng ngoại trừ tính toán làm sao xử Vương Đội trưởng, lại không hiểu sao, khẩn cấp muốn gặp được tên kia.

Đem hắn đặt ở trên giường, dùng sức làm, liều mệnh làm, mãi đến máu thịt hòa với máu thịt, cốt tủy hòa với cốt tủy, tan vào với nhau!

Hắn đã không phải Tạ Tam thiếu gia hăng hái, không ai bì nổi, tự cho là vạn sự đều nắm trong tay trong thành Bắc Bình nữa.

Loạn trong giặc ngoài, liên tiếp bại trận, mới hiểu được kẻ nhân sinh không như ý tám chín phần mười, chỉ có thể là nửa do người nửa do trời.

Phiền não quá nhiều, mà năm tháng khổ đoản. Nếu như thế, làm chi còn muốn gây khó dễ với người mình để ý?



Trở lại Trương Gia Khẩu, tin tức thứ nhất nhận được, là Vương Đội trưởng từ sớm đã chết, sau đó hết thảy đều là Lý Hổ chỉ huy.

Tạ Viễn thấy mình trước là bị tạc choáng váng.

Hắn ở trong lòng gật gật đầu. ‘Một bên tình nguyện, ngay cả tình nhân cũng coi như không đến… Đã quên cái đồ đó là kẻ mang thù cỡ nào, hai cánh tay một con mắt, đủ hắn ghi hận mày nhất sinh nhất thế!’



Lý Hổ lớp dưới da mặt đỏ ửng, giãy dụa không muốn thản lộ ra ở trên mặt.

Về chút tiểu tâm tư này, che giấu cũng cảm thấy thẹn, nếu trải ra ánh sáng, chỉ sợ ngay cả mình cũng nhịn không được muốn một miếng nước bọt, mắng một câu. ‘M đồ đê tiện!’

Quả thật cân nhắc quá lợi hại, Đa Luân không giữ được, đầu trọc càng không đáng tin cậy, chỉ có thay đổi người là đường ra tốt nhất.

Nhưng… Nếu chỉ là một cừu nhân, ngưng một hơi thở lưỡng bại câu thương, cũng phải giết chết hắn trước rồi nói sau!

Đại Vương!

A!

Hán binh… nó giết vào đây rồi!

Hảo! Đợi cô ra xem!

Thôi!

A! Y a!

Vừa thật vừa ảo, quang ảnh loang lổ, tử vong bị đọng lại ở trên sân khấu.

Khúc chung.

Tạ Viễn đưa tay vói vào trong quân phục, chạm đến cây súng lạnh như băng.

Lý Hổ không phải nhân vật đơn giản, mặc kệ hoàn cảnh gì, hắn vẫn có thể tiếp tục đứng lên, bất thình lình đi lên như vậy.

Chỉ có chết, mọi chuyện mới chấm dứt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play