Trên sân khấu lưu quang dật thải, Liễu Sinh hàm tình mạch mạch với Đỗ Lệ Nương, đang xướng “Là vì ngươi như hoa mĩ quyến, như thủy lưu niên” …
ánh sáng lung linh đầy màu sắc.
Lý Hổ giống như người gỗ, cứng đơ như chày ở trước mặt Tam thiếu gia.
Ánh đèn vụn rơi vào trong mắt Tam thiếu gia, rọi đến ánh mắt sâu không lường được. Hắn mím chặt môi, cằm hơi hơi nâng lên, là một cái tư thái cao ngạo hờ hững, không chút nào khoan dung.
Người thanh niên dùng áo sơmi thay hắn lau phân, ở trong hương vị ngọt ngào của kẹo cho hắn một cái ôm chẳng qua là một ảo ảnh. Một màn trước mắt, mới là bộ dáng chân thật nhất của tên này!
Ghế lô rất tối, cửa sổ cũng rất cao, nhưng chỉ cần người cách vách để tâm trông xem, vẫn có thể nhìn thấy chuyện xảy ra bên trong.
Lý Hổ thoáng tỉnh táo lại, dưới đáy lòng cười lạnh. ‘M n, mày còn không sợ xấu hổ, bố còn muốn mặt mũi quái gì! Muốn hay không khua mấy trận chiêng, để mọi người đều tới xem yêu tinh đánh nhau ở đây, bảo đảm cướp hết nổi bật sân khấu!’
…
So sánh với biểu tình lạnh lùng trên mặt, cái tên trong đũng quần Tam thiếu gia có thể nói là bộ mặt dữ tợn. Sau khi lấy ra, cứ dựng đứng thẳng ở đó, đằng đằng sát khí.
Mông Lý Hổ đang như thiêu như đốt, da trên mặt như đều bị lột đi một lớp. Lúc này lại bị đồ chơi thô to như vậy tiến vào động, thống khổ có thể nghĩ.
Không có gì trơn, hắn liền tự mình vươn tay xuống dưới, tách ra mông, nhắm ngay xuống phía dưới ngồi.
Cái mông chịu hết nổi đang một mực kháng nghị ‘Đau chết, bố mày hôm nay ăn không vô! Không mở miệng, bố mày cứ không mở miệng!’
Một chút nghiền ma sát đè xuống, cái trán hắn lại ra một lớp mồ hôi lạnh, hai cái đầu gối quỳ trên sô pha như khó có thể chống đỡ thân thể, hắn lắc lắc, cũng không chịu vươn tay đỡ lấy vai Tam thiếu gia.
Tiếng hoan hô của khán giả dưới lầu như từng lớp sóng thủy triều truyền đến.
Hai người trên lầu, một người nghiến răng nghiến lợi dùng sức, một người thờ ơ lạnh nhạt không chút nào giúp đỡ.
Mông dù không muốn đi chăng nữa, cuối cùng mở ra miệng ngậm tên kia vào. Thật giống như ăn mía, đầu tiên là lại đau vừa xót lại trướng, đợi đến khi lặp đi lặp lại nhiều lần, mông tự mình nhớ lại cái loại tư vị này, bắt đầu mút vào, nơi mập hợp dần dần có trơn, liền có một phen cảm nhận khác.
Đỗ Lệ Nương mặt mang đào hoa. “Thược dược lan biên, cùng thành vân vũ chi hoan. Hai tình hòa hợp, thật là như ngàn yêu quý, vạn chủng ôn tồn” …
Lý Hổ nhắm mắt lại, cắn răng, cổ sung đến đỏ bừng. Hắn tình nguyện đau chút, đau chút, đau chút nữa, tốt nhất là thống khổ, lúc này mà có phản ứng, vậy mới thật sự là thành chó hoang dm đng ven đường!
Hắn chưa bao giờ là nhân vật cao quý gì, nhưng chưa từng cam tâm làm một con chó hoang!
Đúng lúc này, bên tai truyền đến một tiếng hơi hơi thở dài.
Có người mở ra cánh tay ôm hắn.
Một nụ hôn nhạt, hòa một chút hương vị thuốc lá, in ở trên môi hắn. Không triền miên, nhưng cũng đủ dịu dàng.
Đây là lần đầu tiên giữa bọn họ miệng lưỡi chạm nhau.
Tam thiếu gia một tay ôm vai hắn, một tay đỡ hắn ở trên lưng. Một bên dùng sức co rút, áp vào lỗ tai hắn nói.
– Tiểu lão hổ trong lòng nhớ kỹ cừu, Tam gia không trách ngươi. Nhưng cẩn thận một chút lăn qua lăn lại… Đừng làm bị thương chính mình, Tam gia không đành lòng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT