Lý Hổ không tự giác thả nhẹ cước bộ, lặng lẽ đi đến trước giường.
Lúc này là đầu hạ năm 1938, hơn phân nửa Trung Quốc đều bao phủ trong khói thuốc súng.
Nhưng chỉ trong tòa thành nhỏ tiền tuyến này, ban đêm lại vô cùng yên tĩnh tường hòa.
Nương theo làn gió dịu êm, ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua song cửa chiếu vào nhà, người trên giường lặng yên không một tiếng động nằm ở đó, hiển nhiên là đã ngủ say.
Độc nhãn tụ quang, sáng ngời hữu thần chăm chú vào khuôn mặt Tạ Viễn …
Hắn luôn biết cầm thú bộ dạng đẹp, hình người dáng chó luôn là khiến người ta hận đến ngứa. Nhưng giờ phút này nhìn lại ngũ quan gương mặt, lại lần đầu tiên trong lòng dâng lên một ý nghĩ. ‘Người của bố … Mắt ra mắt, mũi ra mũi!’
Bàn tay thò vào túi, nắm chặt cái bình nhỏ, Lý Hổ chỉ cảm thấy tim đập kịch liệt.
Tận dụng thời cơ, mất rồi không có lại! Qua thôn này liền không có nhà trọ nữa!!
Hắn không do dự nữa, vươn tay tới, xốc lên chăn trên người Tạ Viễn …
Tạ Viễn nửa người dưới chỉ mặc một cái quần đùi rộng rãi, chân trái bó thạch cao, bị cái giá cao cố định ở khung giường. Chăn vừa mở, hai chân trần dài hiển nhiên là một tư thế tách ra.
Lý Hổ khoa tay múa chân một chút, thấy nếu sẽ đem đùi phải hắn tách ra một chút, khe hở giữa vừa đủ cho mình chen vào.
Hắn dùng lực nuốt một ngụm nước miếng, vươn tay tới…
Tay vừa mới đụng vào đùi Tạ Viễn, đỉnh đầu liền truyền đến một tiếng rên rỉ. Lý Hổ cả kinh. ‘Đ***!’
Hắn dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn. Tạ Viễn vẫn chưa tỉnh lại, vẫn nhắm mắt, chỉ là nhíu chặt mày, vẻ mặt thống khổ. Vừa rồi một tiếng kia, hơn phân nửa là hắn trong giấc mộng, đau đớn phát ra rên rỉ!
Lý Hổ dùng sức gãi gãi tóc, ‘Làm sao đây… Qua thôn này, thật phải đợi đến kháng chiến thắng lợi? … Đ***! Không thắng thì làm sao … Mặc nó, bố nhẹ tay nhẹ chân là được!’
Hắn hạ quyết tâm, mới lại lần nữa vươn tay đi, Tạ Viễn lại phát ra một tiếng rên rỉ.
Dưới ánh trăng, hắn sắc mặt tái nhợt như tuyết, mày nhăn nhíu lại, hiển nhiên là thống khổ vô cùng …
Lý Hổ cứng ngắc ở đó, một lúc lâu sau, rốt cục thu hồi tay. ‘C** b* n*… Rừng xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt … Dù sao đều là người của bố! … Bố cũng không tin, thật đúng là đánh không thắng tiểu Nhật Bản!’
Hắn căm giận đứng dậy, thay Tạ Viễn đắp lại chăn một lần nữa, rồi tay chân nhẹ nhàng lấy tới một cái ghế, ngồi vào đầu giường hắn.
Nhẹ nhàng cầm cái tay Tạ Viễn đặt ở cạnh giường. ‘Đ***, đừng gào, Hổ gia ngươi trông ngươi này!’
…
Lý Hổ nghiêng nghiêng tựa vào ghế, khẽ nhếch miệng, vui sướng ngáy pho pho, trong lòng bàn tay vẫn nắm cái tay trên giường.
Trong tiếng ngáy khi to khi nhỏ của hắn, người trên giường mở mắt…
Hai mắt phủ đầy tơ máu tà tà nhìn hắn, trong đó thần sắc là dở khóc dở cười, ‘Thứ như vậy! … Tạ Tam à Tạ Tam, ngươi chỉ coi trọng thứ như vậy?!’
…
Lý Hổ một giấc tỉnh lại, trời đã tờ mờ sáng.
Lau nước miếng khóe miệng, xoay đầu lại.
Tay hắn còn cùng một chỗ với Tạ Viễn, chỉ là không biết khi nào thì, biến thành bị Tạ Viễn nắm vào bàn tay.
Tạ Viễn đầu lệch qua một bên, ngủ rất say.
Lý Hổ run một cái, đột nhiên thấy toàn thân tê rần. Hắn vội vàng rút tay về, tay chân nhẹ nhàng đứng dậy ra cửa phòng.
Trở lại phòng mình, lại ngon đẹp bổ một giấc ngắn. Sau khi tỉnh lại toàn thân thư thái, rửa mặt chải đầu xong, vừa kịp lính cần vụ đưa tới bữa sáng.
Hắn ngồi ở trước bàn, nhất khí a thành, sảng khoái xử lý ba bát cháo trắng với năm cái bánh bao thịt lớn. Thỏa mãn đứng lên, ra khỏi cửa phòng …
…
Lý Hổ độc nhãn mở rất tròn, mắt thấy Tạ Viễn từ trong phòng bệnh đi ra một hình dáng gầy gò.
Người nọ tướng mạo thanh tú, vẻ mặt lãnh đạm, lại mang theo chút khí son phấn như có như không, đứng trong bóng râm hành lang, buồn bực sầu não nhìn hắn một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT