Tạ Viễn cẩn thận tỉ mỉ nhìn tờ giấy mỏng manh trên tay.

Khánh Hòa gánh hát, tổng cộng 11 người, cho phép thông hành. Phía sau theo thứ tự là tên, giới tính, tuổi, và miêu tả thân hình bề ngoài của mỗi người.

Thời chiến loạn, giấy thông hành giản dị, đó là cái dạng này.

Khánh Hòa ban ngoại trừ hắn, và toàn bộ 11 người, trong đó có một xướng võ sinh, thân hình bề ngoài tuổi đều khá giống hắn.

Tạ Viễn thu hồi tờ giấy, nắm lên mũ phớt, vội vàng đi ra cửa, ngồi trên một chiếc xe kéo.

– Tới ngõ Đông An số 17.



Hắn tại cửa Khánh Hòa ban xuống xe, tùy tay cho xa phu một đồng tiền, mừng đến người xa phu đó khom lưng chắp tay thi lễ không ngừng.

Đời này rớt mà lên, Tạ Viễn đã không biết tính toán tỉ mỉ là vật gì. Hai ngày trước hắn mới từ chỗ Cục trưởng Văn hóa mượn 50 đồng tiền, mĩ kỳ danh viết là phần lương bổng dự chi trước, đến lúc này, cũng đã tiêu hết bảy tám.

May mà hắn chỉ là đang diễn trò mà thôi, nếu là thật muốn ở trong tòa tiểu thành dựa vào phân chức vị này mưu sinh, chỉ sợ sẽ bị chết nghèo ngay.

Hoa Nha đang tại trong viện phơi quần áo, liếc mắt một cái nhìn thấy thân ảnh hắn, liền cầm quần áo ném vào trong chậu, vui mừng phấn khởi kêu.

– Viên đại ca, anh đã về rồi.

Quá bận rộn làm việc, mái tóc của cô có chút rối bời, một ít sợi tóc rơi xuống trước mắt. Tạ Viễn vội vàng đi qua cô, thuận tay thay cô đem sợi tóc vén ra sau tai, tiếp nhanh như chớp vào cửa phòng bầu gánh.

Hoa Nha đứng ở chỗ đó, ngốc một lát, thật cẩn thận đi tới cửa, chỉ nghe được bên trong tiếng Tạ Viễn đang nói.

– Đây là giấy thông hành, ngày mai xuất phát. Tôi có vài thứ đặt ở trong cục, phải chuyển về, lát nữa ông bảo Tiểu Triệu đến giúp đỡ một chút.

Cô đỏ mặt xoay người lại, khom lưng bắt đầu tiếp tục phơi quần áo, trong lòng chỉ cảm thấy “thình thịch” đập mãi. ‘ Sẽ theo Viên đại ca đi Hán Khẩu … ’



Đêm đen trầm trầm, ngoài cửa sổ là trăng rằm cong lờ mờ, che che lấp lấp, yếu ớt treo ở chân trời. Tạ Viễn mình trần mặc một bộ áo choàng ngắn vải bông màu xám, lẳng lặng đứng trước cửa sổ.

Hắn bây giờ hút thuốc một chút, liền ho khan vô cùng, cho nên chỉ đem một điếu ngậm ở trong miệng, vẫn chưa châm lửa.

‘Sinh tử thành bại, ngay tại một lần hành động ngày mai!’ Sau khi lặp lại đem tất cả khâu nhỏ kiểm qua mấy lần, trong đầu, lại loáng thoáng toát ra một khuôn mặt —- bộ dáng sinh khí bừng bừng, bên trái đeo cái bịt mắt màu đen, bên phải là một con mắt to tròn tròn.

Trong con độc nhãn đó luôn là cảm xúc phong phú, vui vẻ, phẫn nộ, uất ức… Đôi khi, hắn thậm chí có thể đọc ra rõ phân yêu hận đan xen trong đó!



Tạ Viễn nhắm mắt lại, lắc lắc đầu. ‘Sinh tử trước mắt, còn phân tâm suy nghĩ thứ đó! Tạ Tam, mày đây là ma chinh*?!’

*cử chỉ điên rồ, đi đứng không bình thường như bị bệnh thần kinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play