Sân bay Milano đông kín người. Chuyến đi dài 7130km bay lúc 1 giờ đêm từ Wasinton DC đáp xuống Milano đã là 8 giờ sáng. Ngọc hai mắt như gấu trúc đứng chờ xe ở cổng sân bay.
Thời tiết khá lạnh. Cô mặc đồ kín mít từ đầu tới chân, cái áo dạ đen khoác ngoài dài tận gối bám mấy bông tuyết trắng, nổi bật. Ngọc đặt vali xuống, hai tay lạnh buốt xoa vào nhau tạo độ ấm.
"Két...", chiếc xe đen sang trọng dừng trước mặt Ngọc. Bố cô bước ra, nhìn cô rồi cười: - Con nhanh quá rồi đấy! Bố còn nghĩ con chiều mới sang. Nhìn quầng mắt con kìa, trời ạ!
Ngọc một tay kéo vali, tay kia quàng qua tay ông: - Không phải bố bảo sang ngay sao! Hay là con về, chiều lại bay sang?_ Cô ngẩng đầu nhìn ông, vẻ mặt ngây thơ. Ông bặm miệng, đánh nhẹ vào trán cô: - Bố đâu cản con! Chỉ là hôm qua gặp được người quen cũ, muốn con chào hỏi một chút._ Ông lấy tay mở cửa xe: - Nhanh vào đi, tuyết rơi dày quá!
Ngọc chui vào trong, hệ thống sưởi ấm làm cô cảm thấy khá hơn. Cô rút điện thoại từ túi áo, gọi cho thư kí riêng, bảo ông ta làm tốt việc ở tập đoàn. Xong xuôi, cô nhìn sang bố mình, tò mò hỏi: - Bố có bạn sống ở đây sao con lại không biết? Mà cũ là bao lâu?
- Nghĩ lại bố cũng thấy khá trùng hợp. Ông ấy đi nghỉ đông, tình cờ bố đến đây ở cùng khách sạn với ông ấy. Đã thế còn nhầm vali. Cứ tưởng cái vali do con thiết kế, vậy mà ông ấy cũng có một cái giống y hệt._ Bố cô nói với vẻ ngạc nhiên.
- Không phải chứ! Cái đó là con thiết kế làm riêng cho bố mà! Không thể có cái thứ hai._ Ngọc nhíu mày trả lời. - Chắc bên chỗ con đặt làm họ lại giở trò. Đã vậy con sẽ cho họ biết tay.
- Ấy! Chẳng phải mọi chuyện đã ổn thỏa rồi à! Con cứ phải tính sổ với người ta, bố giận thật đấy.
- Vậy con không nói nữa, cũng chẳng làm gì cả._ Ngọc chu môi. Bố cô cười: - Được rồi.
Xe chạy nhanh trên đường cao tốc, khung cảnh hai bên vội lướt qua rồi khuất dần phía sau. Màn tuyết trắng xóa lạnh buốt thay phiên nhau rơi mãi không ngừng, bao trùm cả thành phố rộng lớn.
30 phút trôi qua, xe dừng trước cổng Milano FiveStar Hotel. Hai bố con cô xuống xe, theo sau là nhân viên xách đồ.
Milano FiveStar Hotel là khách sạn 5 sao nổi tiếng ở Milan. Được xây dựng ở gần trung tâm thành phố, cảnh quan xung quanh đẹp tự nhiên. Chính phủ đã chi hàng chục nghìn tỷ đô để có được một khách sạn đạt tiêu chuẩn quốc tế như vậy.
Phòng Tổng thống của Ngọc ở tầng 29. Thang máy mở ra, cô cầm thẻ tiến tới cánh cửa phòng 291. Cửa mở, cô mệt mỏi ngã xuống giường, lấy tay gỡ đôi bốt dưới chân rồi chui vào chăn ngủ một giấc. Cả đêm không chợp mắt nên giờ cô ngủ rất ngon, ngủ đến quên cả trời đất.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sân bay Milano, 9 giờ sáng. Chuyến bay 12 giờ đêm từ Việt Nam vừa hạ cánh. Khang xách vali ra khỏi cổng sân bay liền nhận được điện thoại.
- Anh! Anh đang ở đâu?_ Bên kia, một giọng nói ngọt xớt vang lên, Khang nhất thời nhếch môi. Lâu không gặp, công phu uốn lưỡi của cô ta lại cao thêm một bậc.
- Trước cổng sân bay._ Khang lạnh lùng đáp, cô ta đúng là loại mặt dày.
- Em đang ở chỗ hai bác. Anh mau tới đi nhé! Em chờ.
Khang không thèm nghe hết câu. Cậu tắt máy, xách vali tìm taxi, may mắn tìm được tài xế nói tiếng Anh.
- Xin chào! Cậu muốn đi đâu?_ Gã tài xế đon đả hỏi, vừa nói vừa giúp cậu để vali vào cốp xe.
- Tôi muốn đến Milano FiveStar Hotel. Mất bao lâu để tới đó?_ Khang đóng cốp.
- 30 phút đi đường. Mau lên xe, chúng ta đi thôi.
Suốt cả quãng đường, gã tài xế đó nói mãi không dừng làm Khang đau đầu muốn chết. Cậu lấy tay xoa xoa thái dương, nói: - Ông ngừng lại có được không? Tôi bị đau đầu.
- Cậu không sao đấy chứ?
- Không sao. Ông đừng nói nữa là được._ Khang nhìn khung cảnh phủ màu trắng xóa ngoài cửa sổ, bất chợt nhớ lại cảnh máu me đầm đìa 3 năm trước. Cứ nghĩ là thời gian trôi lâu, nào ngờ lại nhanh như thế. Thoắt cái đã ba năm, cả hai đứa đều 20 cả rồi. "Không biết giờ Ngọc trông thế nào..." Khang nói thầm.
Tới đúng nơi cần tới, cậu trả tiền rồi xách vali đi vào trong khách sạn. Nữ tiếp viên vừa thấy cậu đã sáng mắt: "Ôi mẹ ơi, đâu ra mà đẹp trai quá vậy?"
Khang làm thủ tục, đưa thẻ căn cước xác nhận trong sự dòm ngó của mọi người. Hễ có người đi qua là lại quay đầu nhìn cậu một cái, thật sự làm cậu cảm thấy không tự nhiên. Khang lấy đại một phòng tổng thống ở tầng 29 rồi xách vali chạy đến thang máy thật nhanh.
"Cứ nghỉ ngơi đi đã, con thì làm gì mà vội?"_ Vừa bước vào thang máy, Khang liền nghe thấy người đàn ông trung niên nói tiếng Việt. Cậu liếc sang ông ta, nhấn số 29.
Ông ta nhìn cậu bấm số rồi nói tiếp: "Đúng là... kim cương chỗ nào chẳng giống nhau. Cơ bản muốn tạo ra sự độc đáo là do chính con phải có sự đột phá trong sản phẩm!"
"Tùy con. Bố đang lên đây."_ Ông ta tắt máy. Quay sang nhìn cậu, cười một cái. (Đã quen đâu! >_<) Khang cười đáp lại ông ta.
Thang máy mở, Khang kéo vali ra tìm phòng 290. Đang kéo vali đi tìm phòng, trước mắt cậu lại xuất hiện một bóng người quen thuộc. "Thịch" một tiếng, tim cậu đập mạnh. Khang nhìn cô gái trước mặt mình, sau bao nhiêu năm cô ấy vẫn không thay đổi.
1...2...3..., Ngọc đi lướt qua mặt Khang. Cậu mở to mắt, quay lưng nhìn cô. "Tại sao, sao cô ấy lại không nhìn mình?" Khang thất vọng, vẻ mặt cậu trầm xuống. Thấy cô thân thiết quàng tay người đàn ông lúc nãy đi cùng thang máy, Khang mới giật mình. "Họ là cha con..."
Cậu bất lực đóng cửa phòng. Điện thoại trong túi lại reo lên: - Con tới nơi chưa?_ Giọng mẹ cậu vọng tới.
- Rồi ạ.
- Con đang ở phòng nào để mẹ sang?
- Không cần đâu. Con muốn nghỉ ngơi. Con tắt máy đây.
Đầu dây bên kia, mẹ cậu nhíu mày. Bố cậu nói: - Để cho con nó nghỉ. Lia, cháu cũng về phòng đi._ Cô gái tên Lia đó chính là người đã bám theo Khang 2 năm nay. Cô ta trả lời: -Vậy cháu về phòng ạ.
Đợi cô ta ra ngoài, mẹ cậu lo lắng nói: - Khang nó làm sao ấy!
- Làm sao là làm sao? Em áp đặt con như thế chưa đủ à? Nó bị áp lực nên mới thế! Còn Lia, con không thích thì em cũng đừng có ép.
Hai người họ ngồi đối diện, im lặng nhìn nhau...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT