5 giờ sáng, đâu đó trong trụ sở Devil- Quỷ đêm, có những người vẫn quay cuồng đầu óc. Nhìn bọn họ mặt mũi phờ phạc, mắt người nào cũng như gấu trúc, mạch máu đỏ hằn trong mắt, ngáp lên ngáp xuống đến tội nghiệp. Bộ dạng thật thê thảm.
- Aaa... Có rồi này!_ Một người bỗng đứng lên, mắt sáng hoắc. (Gọi là A đi)- Không phí công sức một tháng của tui!
- Nói lại đi, chúng ta làm theo nhóm, tìm được thông tin thì là công của cả nhóm. Gì mà công sức của ông hả? Của chúng ta._ Người khác chạy tới, tức giận đẩy anh ta ra, kéo ghế ngồi xuống nhìn máy tính trước mặt. (Ông B là đây)
- Ờ. Công cả nhóm... Mà cái cô này liên quan gì đến cậu chủ nhở?_ A
- Chuyện của cậu chủ, cần mày thắc mắc à?_ Chú C
- Nghỉ đi. Nhanh đem in ra, sáng mai còn báo cáo với cậu chủ. Tìm một tháng trời mới có chút manh mối, không nhanh là chết cả nhóm đấy!_ Dượng D già hiểu chuyện.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng hôm nay, tiết trời coi như đẹp nhất từ đầu mùa đông. Bầu trời chỉ còn lác đác vài đám mây đen, hiện ra vùng trời đầy mây trắng mát mắt. Nhiệt độ không quá lạnh - 24 độ C, thời tiết dễ chịu.
Ánh sáng từ ngoài trời xuyên qua khung cửa bằng kính rọi vào phòng Khang. Trên giường, cậu đang muốn trở mình liền cảm thấy trên bụng nằng nặng, không những vậy, cổ cậu như bị con gì gì đó quàng qua. Khang nhăn mặt "Lạ, giấc mơ này sao kì vậy? Cái con này thật kì quái, đã đè lên bụng rồi còn quàng thêm cổ. Cảm giác này sao thật quá đi! Ặc, ngạt khí chết thôi!"
Khang khó thở mở mắt, thấy bụng nặng, cổ khó thở, trong lòng cậu có dự cảm không lành. Cậu trấn tĩnh lại, chậm rãi xoay đầu sang phải. Nhìn thấy gương mặt người bên cạnh, mắt cậu căng to ra hết cỡ, tim đập thình thịch, nhảy nhảy liên tục như muốn văng ra, mặt bắt đầu phản ứng theo, đỏ ửng lên. Gương mặt ngượng ngùng thật khiến người ta chảy máu mũi.
Khang ngắm nhìn gương mặt lúc ngủ của Ngọc. Trông cô lúc ngủ thật đẹp hơn nhiều, không biết nên nói thế nào cho phải. Khang nhìn một lúc mới nhớ, cánh tay cô đặt ở cổ cậu như muốn khiến cậu nghẹt thở. Cậu nhấc tay cô ra, thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhắm mắt, tiếp tục giả vờ ngủ.
Nói đến Ngọc, cô đang mơ màng ôm "con gấu bông" ấm áp, thấy cánh tay bị ai đó nhấc lên nên không khỏi nhíu mày. Cô tự hỏi: "Ai vừa mới nhấc tay mình ra khỏi gấu? Đang ôm nó ấm như thế kia mà!... Khoan đã,... mình đang mơ sao? Làm gì có gấu nào trong phòng mình?". Cô bỗng mở mắt, đập vào mắt cô là gương mặt nghiêng nghiêng của Khang. Mắt mở to đầy ngạc nhiên, tim đập nhanh hơn, gương mặt cô cũng đỏ bừng.
"Sao có thể..." Ngọc nhớ lại đêm hôm qua. Là do cô quá sơ suất, ngủ cũng không đúng lúc đúng chỗ. Ngọc dở khóc dở cười. Cô nhẹ nhàng rút chân cùng tay mình ra, rón rén đi ra khỏi phòng Khang, chạy tuột về phòng mình. Hận lúc đó sao không chui xuống gầm giường trốn đi cho nhanh.
Khang nằm thế, để mặc cô ra khỏi phòng. Cậu cười hạnh phúc.
30 phút sau...
"Cạch - Cạch". Hai tiếng đóng cửa vang lên cùng lúc, họ chạm mặt.
- Chào!_ Khang nói.
Ngọc nổi da gà, không thể kiềm chế được: - Chào.
- Tối qua ngủ ngon không?_ Khang cười.
- Không - ngủ - được. Hừ.
Khang cùng Ngọc xuống dưới tầng, thấy cô mở cửa liền hỏi: - Cô đi đâu?
- Đáng ra tôi xuống là muốn nấu đồ ăn cho cậu, nhưng lại thấy cậu khỏe mạnh đuổi theo tôi xuông đây. Vì thế... Khỏe rồi thì tự nấu đi mà ăn._ Ngọc nói, tiện tay mở cửa ra ngoài. Khang đuổi theo, cầm cổ tay cô, hỏi:
- Còn sớm, cô đi đâu?
- Tôi đi dạo một vòng quanh nhà thôi mà! Không được sao?
- À... Cứ dạo đi. Tự nhiên.
Ngọc bước được ba bước, điện thoại trong túi áo rung lên. Cô chạy xa ra, tránh để Khang nghe được.
"- Bang chủ._ Giọng bác già hơi run.
- Chuyện gì?_ Ngọc hỏi.
- Chuyện người phụ nữ đó, đã điều tra được rồi.
- Thật sao?
- Vâng.
- Chờ tôi ở bang."
Ngọc siết chặt tay, thả lỏng người. Đã đến lúc rồi. Cô vào phòng mình, thay đồ thật nhanh, chạy một mạch ra khỏi nhà.
Bên trong phòng sách, Khang ngồi trên ghế, nghe điện thoại. Cậu vừa thấy Ngọc bước đi, điện thoại liền reo.
"- Cậu chủ._ Dượng D
- Nói đi.
- Chúng tôi điều tra được cô ta là ai rồi ạ.
- Được. Tôi sẽ đến lấy"
Khang xuống dưới nhà, đi ra ngoài vườn tìm một lượt vẫn không thấy Ngọc. Cậu gọi cho cô.
"- Alô.
- Cô đi đâu?
- Tôi ra ngoài. Cậu đừng lo cho tôi. Thế đi, tôi phải lái xe."
Khang cúp máy, thở dài. Cậu gọi thêm một cú điện thoại nữa mới ra khỏi nhà. Ngồi lên chiếc xe vừa tới rồi lao đi...
Khu rừng cách trung tâm thành phố 8km. Khu rừng nhân tạo gần 1 ha do Evil tạo nên.
Ngọc bước vào, ông bác tiến lên.
- Bang chủ._ Ông ta đưa ra một xấp giấy. - Cô ta tên Nhã Minh Linh, con lai Trung-Viêt. Sinh năm 1980, đến nay đã 36 tuổi.
- Hiện tại cô ta ở đâu?_ Ngọc lạnh lùng.
- Cô ta...
- NÓI ĐI!_ Ngọc hét lên.
- Cô ta ở viện tâm thần.
- Cái gì?... Địa chỉ đâu.
- Viện tâm thần Thanh Sơn, ngoại ô phía bắc, đường số 2 ạ.
Ngọc ra ngoài, phóng xe lao đi.