Đặt Jaejoong lên giường, Yunho mỉm cười nhìn ngắm gương mặt thiên thần đang say ngủ trước mặt mình, hôm nay thật có quá nhiều cảm xúc, buồn có, hồi hộp có và hạnh phúc cũng có, hôm nay anh đã trải qua hầu hết các cảm xúc của đời người, nhìn cậu ngủ một cách yên lành như thế này, 1 thật sự không muốn bất kỳ cái gì khiến cho giấc ngủ của cậu bị phá hỏng, anh sẽ không bao giờ cho phép điều đó
Đem điện thoại ra ngoài kiểm tra, có trên dưới hai mươi cuộc gọi từ bố anh, có lẽ ông đã rất nóng giận, có cả cuộc gọi của Hanuel nữa, chắc là cô ấy đau lòng lắm lắm, anh đã hai lần lừa dối cô ấy, hai lần khiến cho cô ấy hy vọng và hai lần khiến cô ấy như rơi xuống vực thẳm của sự phản bội, hận anh ư? Tốt thôi, như thế sẽ khiến cho anh cảm thấy nhẹ nhỏm hơn nhiều, cứ hạn anh đi, hận anh
_bố!- anh đặt điện thoại lên tai
“THẰNG KHỐN! BÂY GIỜ MÀY MỚI CHỊU GỌI CHO BỐ MÀY HẢ?”- ông tức giận quát
_con xin lỗi
“MÀY XIN LỖI BỐ CÓ ÍCH GÌ? VỀ ĐÂY MÀ XIN LỖI HANUEL ĐÂY NÀY, MÀY BIẾT CON BÉ KHỔ SỞ NHƯ THẾ NÀO KHÔNG HẢ? SAO MÀY LẠI HÀNH ĐỘNG THIẾU SUY NGHĨ ĐẾN NHƯ THẾ?”
_bố! con yêu Jaejoong! Và con muốn bố chúc phúc cho chúng con
“CHÚC PHÚC? YÊU? RỐT CỤC CÓ BIẾT YÊU LÀ THẾ NÀO KHÔNG? HẢ? THẰNG CON BẤT HIẾU! MÀY VỀ ĐÂY NGAY LẬP TỨC, VỀ ĐÂY NGAY
_con xin lỗi, con sẽ không về đâu, con sẽ về khi nào bố chấp nhận Jaejoong
“CHẤP NHẬN? KHÔNG BAO GIỜ, TAO CHỈ CÓ MỘT ĐỨA CON DÂU, ĐÓ LÀ HANUEL, NGHE RÕ KHÔNG?
_con xin lỗi
Yunho cúp máy, anh không muốn nghe bố anh nói chuyện mãi về Hanuel, anh biết tính ông rất nóng,nên để một thời gian cho mọi chuyện lắn xuống trước, sau đó anh và Jaejoong sẽ quay về với ông
Trở lại giường và kéo chăn lên cao hơn cho Jaejoong, anh mỉm cười hôn lên trán cậu, giấc ngủ cũng mau chóng tìm đến với anh, hôm nay quả là một ngày quá một mỏi đối với cả hai người
……………
“cạch”
Se7en bước vào căn phòng cậu, mùi sữa tràn ngập khắp căn phòng, những chú cá con ngụp lặn trong bể nước, Jaejoong thật sự rất thích cá
Bỏ đi rồi,ha ha ha, đi rồi, sáu năm trời không bằng một tháng, ha ha ha, mày thấy rồi đấy Se7en, mày yêu người ta sáu năm trời, chiều chuộng người ta, yêu thương, nâng niu người ta, thế đấy, người ta bỏ mày sau một tháng bên cạnh Yunho, mày thất bại rồi Se7en ah! Thất bại rồi!
Se7en nhếch mép cười, cú này quá đau với anh, mới buổi sáng, anh vẫn là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời này vì anh sắp có được cậu, nhưng bây giờ, anh đang ngồi trong phòng cậu, một mình, chỉ một mình
“XOẢNG!”
_TẠI SAO JAEJOONG! TẠI SAO EM PHẢN BỘI TÔI? TÔI ĐÃ LÀM GÌ SAI CHỨ? TẠI SAO EM LẠI PHẢN BỘI TÔI CHỨ? EM LÀ TÊN HAI MẶC, EM LÀ THỨ BỎ ĐI, EM TƯỞNG TÔI SẼ ĐAU KHỔ VÌ EM Ư? KHÔNG ĐỜI NÀO, TÔI ĐANG CƯỜI ĐÂY, HA HA HA, MUỐN TÔI KHÓC VÌ EM Ư? TÔI ĐANG CƯỜI ĐÂY, CƯỜI SẢNG KHOÁI ĐÂY, HA HA HA
Se7en cười một cách điên dại trong phòng cậu, mọi thứ trong đó lần lượt bị anh đập bể nát, căn phòng vốn dễ thương là thế, ngăn nắp là thế, bây giờ chỉ là những mảnh vỡ bể nát, một đống hỗn độn
_rồi em sẽ phải trả giá vì phản bội tôi, phản bội tình yêu của tôi- Se7en nghiến răng
……………
“cạch”
Hanuel Mở cửa bước vào, đây là lần thứ ba cô vào phòng Yunho, hai lần trước có anh, lần này thì không, mọi thứ trông thật lạnh lẽo khi không có anh và lòng cô cũng thật lạnh lẽo khi không có anh
Ngồi lên giường, thường ngày Yunho rất ngăn nắp, sao hôm nay anh lại bừa bộn đến thế cơ chứ? Chắc là đêm qua không ngủ được đây mà, có phải vì hôm nay là lễ đính hôn của Jaejoong không? Có phải vì thế mà anh không ngủ được?
Hanuel đứng lên và xếp chăn lại cho gọn, nhưng cái chăn rơi ra khỏi tay cô khi bộ đồ ngủ hình hamtaro đang nằm chiễm chệ trước mắt cô, đôi dép hình hamtaro và cả bức ảnh hai người chụp cùng nhau một cách thân mật nữa, nhìn kỹ lại, đó chính là lúc cả nhà đi dã ngoại, hai người đã chụp lúc đi mua nước
Hanuel tức giận vò nát tấm ảnh trong bàn tay, cô gần như điên tiết lên khi nghĩ rằng Jaejoong đã xỏ mũi cô, cậu đã quen với Yunho mà còn hứa rằng bản thân sẽ xa lánh anh, đó chẳng phải là nối dối sao? Là cậu, không phải Yunho, là cậu đã cướp Yunho từ tay cô, là cậu, chính là cậu
Hanuel hét lên và dùng hết sức của mình xé rách bộ đồ ngủ của cậu, cô muốn xé bỏ tất cả những gì thuộc về cậu, chị em ư? Quá muộn khi nói như thế không? Tại sao cậu lại đối xử như thế với chị mình chứ? Cậu không xứng đáng làm em cô, hoàn toàn không xứng đáng
_Kim. Jae. Joong!- Hanuel nghiến răng
Trong khi đó, ông Kim và ông Jung đang nói chuyện trong phòng của ông Jung, ông Jung tức giận lắm, bao nhiêu danh tiếng mà ông cố gắn tạo dựng bấy lâu nay đều bị anh làm sụp đổ hết, rồi ngày mai, nào là con trai của tướng quân Jung cướp vợ của Se7en, hay tệ hơn là Jung Yunho, thiếu gia nhà họ Jung cướp cô dâu. Còn gì là một vị tướng chứ? Tại sao anh lại làm vậy, anh không nghĩ gì đến hậu quả sao? Sao lại luôn làm theo ý mình cơ chứ? Ngày trước thì chọc phá người khác, bây giờ thì cướp vợ nhà người ta, rốt cục, anh có xem ông là cha anh không đây chứ?
_còn giận sao?- ông Kim đặt ly nước lên bàn ông Jung
_sao lại không giận cơ chứ? Ông nghĩ đi, nó bỏ con Hanuel lại, sau này tôi biết ăn nói sao với nó đây chứ?- ông hầm hừ
_nhưng ông đã từng suy nghĩ đến cảm nhận của Yunho chưa? sao lại hồ đồ mà kết luận vội như vậy chứ?
Đến lúc này thì ông Jung không thể nào giấu được nỗi ngạc nhiên nữa, mới ngày trước ông Kim còn lên tiếng phản đối cật lực, thế mà hôm nay lại nói tốt cho Yunho và Jaejoong, ừ thì đồng ý Jaejoong là con trai ông nhưng ông đã phản đối từ trước mà, sao giờ lại theo phe họ thế
_này! Sao ông lại bênh bọn nó hoài thế? Có ý gì đây?- ông Jung lườm ông Kim
_không giấu, lúc trước tôi cũng không thích Yunho với Jaejoong của tôi đâu- ông Kim đặt tách café xuống bà và ngồi đối diện ông- tôi đã về quê để tìm lại những tháng ngày yên bình, tôi thật sự không muốn xen vào chuyện tình cảm của bọn nó nữa, ai cũng lớn hết rồi, biết chịu trách nhiệm về việc làm của mình hết rồi
_vậy sao không trung lập mà bênh thằng con trời đánh của tôi?
_vì nó yêu Jaejoong thật lòng, tôi đã phát hiện ra những từ giấy nhỏ được giấu cẩn thận trong tủ quần áo của Jaejoong, toàn là của Yunho
Ông Kim nhấp một ngụ café và kể lại, ông đã dọn dẹp phòng của Jaejoong và phát hiện ra một hộp toàn là những mảnh giấy nhỏ, trong những mảnh giấy ấy, tên Jaejoong được viết lên một cách cẩn thận
“Kim Jaejoong! Tôi sẽ không quên tên cậu nữa”
…………..
“Kim Jaejoong! Tôi hối hận rồi! về nhanh nhé!”
……………….
“Kim Jaejoong! Hôm nay tôi làm cá đấy”
……………..
“Kim Jaejoong ah! Vắng cậu, tôi chẳng còn là tôi nữa”
………………
“Kim Jaejoong! Nhớ cậu lắm”
…………….
“Kim Jaejoong! Ngày mai tôi đi rồi, cùng với Hanuel”
……………
“ Jaejoong ah! Tạm biệt nhé, tôi sẽ chờ cậu, mãi mãi chờ cậu, quay về nhé”
Ông Kim lại nhấp một ngụm café nữa
_tôi biết, Yunho yêu Jaejoong thật lòng, tôi không muốn chia cắt hai đứa trẻ này, tôi không muốn chúng đi vào vết xe đổ của hai chúng ta Yunjo ah
_nhưng chúng ta đã rất vui vẻ, đã rất hạnh phúc bên cạnh người phụ nữ của mình sao? Tôi tin thời gian sẽ làm vết thương của nó lành lại, giống như tôi và ông- ông Jung nhìn ông Kim
_lành? Lành sao? Nếu đã lành thì tại sao ông lại muốn hai chúng ta làm thông gia, chẳng phải ông nghĩ rằng không thể kết thành vợ chồng thì kết thành thông gia sao? Đến bao giờ ông mới bỏ đi sĩ diện của mình chứ? Con cái là quan trọng nhất, danh tiếng thì sao? Nó có mang cho ông hạnh phúc không?
_NÓI THẾ NÀO CŨNG KHÔNG ĐƯỢC, MẶT MŨI CỦA JUNG JUNJIN NÀY, DANH TIẾNG CỦA TÔI CẢ ĐỜI TẠO DỰNG KHÔNG THỂ BỊ HỦY TRONG TAY NÓ ĐƯỢC- ông Jung quát lên
_ĐẤY, CŨNG VÌ MẶT MŨI CỦA ÔNG, DANH TIẾNG CỦA ÔNG MÀ BÂY GIỜ TÔI VÀ ÔNG NHƯ THẾ NÀY ĐẤY, ÔNG CÒN MUỐN GÌ NỮA HẢ? ÔNG HẢ DẠ CHƯA? ÔNG THẬT ÍCH KĨ, BÂY GIỜ TÔI MỚI THẮC MẮC TẠI SAO NGÀY XƯA TÔI LẠI YÊU ÔNG CHỨ? TÔI ĐIÊN RỒI, MỘT NGƯỜI CHỈ BIẾT ĐẾN SĨ DIỆN NHƯ ÔNG THÌ KHÔNG ĐÁNG LÀM BỐ CỦA YUNHO NÃY GIỜ NÓI MUỐN KHÔ CỔ MÀ VẪN KHÔNG CHỊU HIỂU, ĐỒ CỨNG ĐẦU, TỰ NGHĨ MỘT MÌNH ĐI, CHỪNG NÀO THÔNG RỒI HÃY NÓI CHUYỆN VỚI TÔI
Ông Kim giận dữ gào lên, ông chẳng muốn hai đứa trẻ ấy đi theo vết xe đổ của ông và ông Jung, phải! ông và ông Jung chính là người yêu của nhau, nhưng nhà ông Jung không cho phép, bản thân là danh gia vọng tộc, là đại tướng nên không thể nào không có người nối dõi và không thể nào lấy một người trong quê ra được, nhà ông không cho phép điều đó, họ bắt ông Jung lấy người phụ nữ xinh đẹp con nhà quyền quý, và họ bảo rằng ông Jung sẽ yêu bà, thời gian luôn làm lành những vết thương sâu thẳm nhất, nhưng còn ông? Ông cung lấy vợ, ông lấy một người ca sĩ, nhwung đáp lại ông là gì? Ông yêu bà? ừ, ông yêu bà lắm, nhưng trong lòng ông, vết thương mà ông Jung để lại tuy đã lành nhưng đã thành sẹo mất rồi, mãi mãi không thể nào xóa được
…………….
Buối sáng yên lành đến với thôn mà Yunho và Jaejoong đang ở, anh dậy rất sớm theo thói quen và cố gắn làm mọi việc thật nhẹ nhàng, anh không muốn Jaejoong thức giấc, quá sớm để cậu thức dậy
_anh Yunho!- cậu nhìn anh
_dậy rồi ah?- anh mỉm cười nhìn cậu- còn sớm lắm lắm
_quen rồi, đến giờ phải dậy thôi- cậu mỉm cười nhìn anh
_nếu đã dậy rồi, chúng ta đi ngắm bình minh đi
Yunho kéo cậu ra bờ sông, mặt trời vẫn chưa mọc, có lẽ chỉ mới bốn giờ thôi, ở miền quê, năm giờ vẫn còn rất tối, Yunho kéo Jaejoong vào lòng mình, dùng tình yêu của anh để sưới ấm cậu, Jaejoong cũng không phải đối, cậu thích cảm giác được ôm từ phía sau, bình yên và an toàn, cảm giác này Dong Wook chưa bao giờ mang lại cho cậu, anh luôn ôm cậu, âu yếm cậu nhưng chưa bao giờ anh tạo cảm giác an toàn như thế này cho cậu, cảm giác thật thoải mái, cứ như neesy ngã ra sau, cậu sẽ không bao giờ bị té, vì anh luôn luôn ở phía sau đỡ cậu, an toàn, yên bình…..
_cười gì thế?- anh siết nhẹ
_không có gì, chỉ là cười thôi
_anh yêu em- anh nói khẽ
_còn em…..em không biết nữa…..- cậu mỉm cười- nhưng em thích cảm giác này
_sẽ mãi là như vậy, a! Jaejoong ah! Nhìn kìa! Mặt trời mọc rồi
Yunho cùng Jaejoong nhìn về phía mặt trời, mặt trời đỏ rực rỡ nhưng ánh sáng của nó phát ra thật dịu dàng, không khiến người nhìn chói mắt như khi nó lên cao, nó to lắm, to ơi là to, Jaejoong háo hức nhìn, cậu cười tươi thật tươi để đón chào một ngày mới
Nhưng…
Nụ cười trên môi cậu tắt hẳn khi mặt trời đỏ rực đang chuyển sang màu đen giữa bầu trời màu trắng, mặt trời đang méo mó trong mắt cậu khiến cậu rất sợ và lùi vào lòng Yunho
_chuyện gì thế?- anh vội hỏi
_không! Chỉ là hơi lạnh thôi- cậu cười gượng
Một ngày lại trôi qua một cách êm đềm, cậu lại đi câu cá và đem cá đi đổi gạo, Yunho thì đi chẻ củi, tuy mệt nhưng mà vui, buổi trưa, hai người lại quay quần bên mâm cơm giản dị, không có sơn hào hải vị, nhưng lại ngon lạ lùng, Yunho cảm thấy rất vui và hạnh phúc, như vậy là đủ rồi, dù có sống ở đây cả đời cũng được
Buổi chiều, cả hai đem diều ra thả cùng với bọn trẻ trong thôn, lần đâu tiên Yunho leo lên con trâu ngồi nên anh có vẻ sợ và la thất thanh khi con trâu nó chạy, điều đó khiến cho Jaejoong cười ngặt nghẽo
Ngày qua ngày, không quan tâm đến bên ngoài, anh và cậu đã có những khoảng thời gian rất vui vẻ, Jaejoong được hưởng cảm giác tự do vui đùa với mọi người, sau năm nay, bên cạnh Dong Wook, được anh chiều chuộng, được anh thương yêu, cậu có bất cứ thứ gì cậu muốn, nhưng cậu không có tự do, anh không muốn cậu tiếp xúc với bên ngoài, anh muốn cậu mãi bên anh mà thôi
…………
Bốn ngày sống cùng nhau, cùng nhau làm việc đã khiến cho Yunho hiểu ra nhiều điều, cuộc sống bây giờ, có gì ngoài hai bữa cơm đạm bạc nhưng có người vẫn mơ cả đời cũng không được,vì có khi cả đời, họ cũng không thể hạnh phúc cùng người họ yêu
_em mang cá ra ngoài đổi gạo và mua ít đồ dùng đã- Jaejoong đem rổ cá tươi ra ngoài
_ừ, anh sẽ chẻ thêm củi
Trông theo bóng Jaejoong, anh mỉm cười khi cái dáng nhỏ nhắn ấy khuất dần và quay về với công việc chẻ củi thường ngày
_ Yunho ah!
Yunho ngừng tay khi nghe giọng nói nghẹn ngào phía sau mình
_ Hanuel?- anh thốt lên khi nhìn thấy Hanuel đang khóc- sao em…biết chổ này?
_ Yunho ah!
Hanuel lao lại ôm chầm lấy anh, cô mừng lắm, mấy ngày nay cô đi hết tất cả những nơi được ghi trong quyển sổ mà cô đã tình cờ nhìn thấy trong tủ của Yunho, trong đó có ghi về những nơi và Yunho bị bố mình bắt xuống học, có những nơi anh cảm thấy thú vị và anh đánh dấu trở lại lần sau, cô đã đi bốn ngày nay để tìm anh, và đây là nơi cuối cùng
_sao anh lại làm như thế chứ? Sao lại làm như thế chứ?- cô đánh thùm thujkp vafp lưng anh
_anh xin lỗi Yunho ah!
_sao anh lại đối xử như thế với em chứ? Sao lại như thế với em chứ? Sao anh lại đối xử như thế với em chứ?
_anh xin lỗi Hanuel ah! Nhưng anh cần Jaejoong
_còn em? Em cần anh Yunho ah!- cô nhìn Yunho- chúng ta làm lại từ đầu được không? Chúng ta làm lại từ đầu được không anh?
_anh xin lỗi, anh chỉ có thể nói như thế thôi Hanuel ah! Em nhất định sẽ tìm dược một người tốt hơn anh yêu em, nhất định như thế
_EM KHÔNG CẦN! EM KHÔNG CẦN AI NGOÀI ANH CẢ YUNHO AH! TẠI SAO? TẠI SAO ANH LẠI CHỌN JAEJOONG CHỨ? NÓ CÓ CÁI GÌ HƠN EM? NÓ CÓ CÁI GÌ HƠN EM?
_ Hanuel ah! Em bình tĩnh lại được không?
_LÀM SAO EM BÌNH TĨNH ĐÂY? NÓ CƯỚP ANH TỪ EM, ANH BẢO LÀM SAO EM BÌNH TĨNH ĐÂY?- cô quát lên- EM GHÉT NÓ! NÓ KHÔNG PHẢI EM CỦA EM, EM GHÉT NÓ, NÓ CHẾT ĐI, ĐI CHẾT ĐI, EM NGUYỀN RỦA NÓ
_EM BÌNH TĨNH LẠI ĐƯỢC KHÔNG?
Đến phút này thì anh không thể chịu đựng nỗi nữa, một Hanuel hiền lành dịu dàng nay không còn mà thay vào là một Hanuel hay ghen tị, nói những lời nó khiến cho người khác đau lòng, anh biết đó là do lỗi của anh nhưng anh không muốn vì thế mà Hanuel hận Jaejoong, cậu ấy không có tội, hoàn toàn không có tội
Nhưng anh không biết rằng, từ đằng xa, có một người đã nghe toàn bộ sự việc
Đau…..
Đau quá…..
Trái tim như vỡ ra trăm mảnh
Hanuel đang ôm lấy Yunho
Nhói
Hanuel nguyền rủa cậu
Đau
Cô muốn cậu chết
Đau quá
Jaejoong gạt nước mắt, cậu quay lưng bỏ đi, phải rồi, vì cậu mà Yunho và Hanuel , đáng lẽ hai người họ sẽ đính hôn, rồi kết hôn, rồi sẽ có một gia đình hạnh phúc bên cạnh những đứa con của mình, nhưng……cậu xuất hiện và cướp Yunho khỏi cuộc đời Hanuel, cậu đúng là một thằng hèn hạ, đúng là cậu không đáng sống, cậu…..có lẽ nên chết hồi sáu năm trước
Được rồi, cậu sẽ trả Yunho lại cho Hanuel, nhưng đau quá, những ngày sống bên cạnh anh, cảm nhận sự an toàn, ấm áp từ anh, cậu quen rồi, cậu biết, cậu yêu anh rồi, cậu yêu anh nhiều hơn những gì cậu có thể tưởng tượng được, nhưng….khi cậu biết được cũng là lúc cậu phải buông Yunho ra, Yunho là của Hanuel,là của chị gái cậu, người chị mà cậu yêu thương nhất
Mỏi mắt quá
Mắt lại không nhìn rõ nữa rồi
Lại chỉ có hai màu rồi
Mờ quá, không thấy nữa rồi
Nhưng vậy cũng tốt
Sẽ không phải nhìn thấy những điều đau lòng nữa
Cậu sẽ đi
Nhưng cậu biết đi đâu bây giờ?
……………
_em về di Hanuel, Jaejoong sắp về- nhìn cô
_em không về, nếu về, em nhất định phải về cùng anh- cô nhìn anh kiên quyết
_em!- Yunho trừng mắt khi anh đã khuyên cả buổi, giải thích cả buổi với Hanuel nhưng cô lại không chịu hiểu, cứ như thế này thì mọi người đều đau khổ, có ai vui đâu cơ chứ?
_MÀY NHẤT ĐỊNH PHẢI VỀ!
Yunho và Hanuel giật mình khi nghe tiếng nói đầy uy lực phía sau
_bố?- anh nhìn ông
_nếu bố không đi theo Hanuel, chắc chắn sẽ không bao giờ nghĩ mày có thể ở cái nơi mà mày từng ghét này- ông nhếch mép nhìn mọi thứ
_con không về- anh nghiêm giọng
_MÀY NHẤT ĐỊNH PHẢI VỀ VÀ LÀM ĐÁM CƯỚI VỚI HANUEL
_BỐ! SAO BỐ CỐ CHẤP QUÁ VẬY, CON ĐÃ NÓI RẰNG CHÚNG CXON DẼ KHÔNG THỂ NÀO HẠNH PHÚC ĐƯỢC, CON YÊU JAEJOONG, NGƯỜI CON YÊU LÀ JAEJOONG
_NHƯNG NÓ CÓ YÊU MÀY KHÔNG HẢ?
_con……- anh chưng hửng, Jaejoong chưa nói yêu anh, nhưng anh biết cạu có cảm giác với anh, chắc chắn
_KHÔNG NÓI NHIỀU, MÀY PHẢI VỀ
Ông dứt câu, lập tức, những tên cơ bắp cuồn cuộn đi lại và khống chế hai tay anh
_CON NÓI CON KHÔNG VỀ, CON NHẤT ĐỊNH KHÔNG…..
Yunho gụt xuống đát ngay lập tức khi ông Jung đánh mạnh vào ót con trai mình
_MÀY KHÔNG ĐI VỀ THÌ TAO CHO NGƯỜI KHIÊN VỀ
…………
Jaejoong đã đi rất lâu, đến nỗi đôi chân của cậu trở nên đau nhức lắm, mệt quá, với đôi mắt này, cậu không thể nhìn rõ mọi thứ trên đường đi được
_em về rồi ah?
Nghe giọng nói quen thuộc, cậu ngước nhìn lên
_ Dong Wook ah?
Nhưng đáp lại cậu chỉ là nụ cười nửa miệng cùng câu nói “về thì tốt”
………………..
Đêm
Tối quá
Không thấy gì cả
Trói?
Bị trói
Ai trói?
_BỐ! SAO BỐ TRÓI CON?- Yunho hét lên khi cảm thấy toàn thân mình đều bị trói và quẳng lên giường
_anh tỉnh rồi ah?
Cảm nhận bà tay ấm áp đang vuốt ve gương mặt anh, Yunho vội quay lại
_ HANUEL! THẢ TÔI RA MAU, THẢ RA MAU
_em không thả đâu, anh sẽ ở đây cho đến khi chúng ta kết hôn
_CÔ!- anh nghiến răng- CÁI NHÀ ĐIÊN HẾT RỒI!
Yunho cố gắn gỡ trói, anh đang rất lo lắng, anh đi như thế này, nếu Jaejoong về thì sao? Cậu không thấy anh sẽ như thế nào đây, anh nhất định phải nhìn thấy cậu, anh nhất định phải gặp cậu
_HANUEL! THẢ TÔI RA MAU LÊN- anh hét lên
_MÀY CHĂNG ĐI ĐÂU CẢ, MÀY VÀ CON BÉ SẼ KẾT HÔN VÀO NGÀY MAI- ông Jung mở cửa đi vào
_BỐ ĐIÊN RỒI, SAO LẠI ÉP ĐẶT CON NHƯ VẬY?
_MÀY LÀ MẤT MẶT BỐ MÀY, MÀY BIẾT MẤY NGÀY NAY BỌN NHÀ BÁO ĐẾN NHÀ VÀ HỎI VỀ MÀY KHÔNG? HỌ BẢO MÀY CƯỚP VỢ NGƯỜI TA, MÀY NGHĨ TAO CÒN MẶT MŨI NÀO ĐỂ NHÌN MỌI NGƯỜI KHÔNG HẢ?- ông tức giận quát
_BỐ CHỈ NGHĨ ĐẾN MẶT MŨI CỦA BỐ, BỐ CHƯA BAO GIỜ NGHĨ CHO CON CẢ, BỐ ĐÃ BAO GIỜ NGHĨ CHO CON CẢ, BỐ BIẾT TẠI SAO NGÀY XƯA CON LẠI QUẬY PHÁ NHƯ THẾ KHÔNG? LÀ CON CẦN BỐ, LÀ CON CẦN SỰ QUAN TÂM CỦA BỐ, SUỐT NGÀY BỐ CHỈ BIẾT CHỈ HUY QUÂN ĐỘI GÌ ĐÓ, THANH DANH GÌ ĐÓ, BỐ ĐÃ BAO GIỜ HỎI CON HÔM NAY ĂN CƠM CÓ NO KHÔNG? QUẦN ÁO CHẬT CHƯA KHÔNG? BỐ NÓI THƯƠNG YÊU CON NHƯNG CÓ BAO GIỜ BỐ BIẾT CON NGHĨ GÌ KHÔNG? BÂY GIỜ BỐ VÌ CÁI THANH DANH CỦA BỐ MÀ KHIẾN CON VÀ JAEJOONG XA NHAU, BỐ ĐÃ NGHĨ CHO CON CHƯA?
Yunho tức giận quát lên một tràn, anh không thể nào nhịn nổi nữa rồi, ông luôn muốn anh làm theo lời ông nhưng chưa bao giờ ông biết đến cảm nhận của anh cả
_MÀY….HANUEL, ĐI RA ĐI, BỎ CHO NÓ Ở ĐÂY
Ông Jung tức giận bước ra và kéo theo Hanuel
_BỐ ! THẢ CON RA! THẢ CON RA MAU LÊN
……………….
Đêm
Tối
Tối quá
Không thấy gì cả
Trói?
Bị trói
Ai trói?
_tỉnh rồi ah?
Jaejoong nhìn về phía phát ra giọng nói nhưng trước mắt cậu chỉ là những hình ảnh mờ nhạt không cố định
“phụt”
Đèn được thắp lên và cậu nhận ra đây là căn phòng của cậu, cậu đang …..
ở nhà của Dong Wook
_anh Dong Wook! Sao anh trói em?- Jaejoong ngỡ ngàng nhìn Dong Wook
“bốp!”
Đầu Jaejoong ngoẻo qua một bên khi nhận lấy cái tát nảy lửa từ anh
_cậu giỏi lắm, dám bỏ rơi tôi, dám chạy theo thằng Yunho?- anh nghiến răng nhìn cậu
_anh Dong Wook ah!- Jaejoong cố gắn ngồi dậy nhìn anh
_muốn giải thích sao Jaejoong? Em bỏ rơi tôi? Bỏ rơi tình yêu của tôi- anh nhếch mép- và em phải trả giá Jaejoong ah!
Jaejoong cảm thấy rùng mình khi Dong Wook nói như vậy, cậu muốn chạy khỏi nơi đáng sợ này, nơi ngày xưa anh từng nhốt cậu, mắng cậu và đánh cậu nữa, cậu không muốn ở đây nữa, cậu sợ nơi này, cậu sợ
_em nhận ra nơi này không?
Dong Wook chỉ về phía trước và cậu nhận ra đó chính là khung cảnh của buổi lễ đính hôn, hai bên là những lẳng hoa bị giày xéo, chỉ còn trơ cành và chính giữa là chiếc bàn nhỏ có hai chiếc nhẫn đặt trên đó
_hôm đó chúng ta chưa làm lễ xong em đã bỏ chạy rồi, chúng ta sẽ làm tiếp nhé
Jaejoong sợ hãy lắc đầu ngoầy ngoậy
_ Dong Wook ah! Đừng làm em sợ! được không anh? Đừng làm em sợ mà, em sợ anh như thế này lắm anh ah
_anh yêu em lắm, làm sao anh lại làm em sợ chứ
“ta tuyên bố, Kim Jaejoong chính thức là vợ của Choi Dong Wook”- Dong Wook đổi giọng- “hai con có thể trao nhẫn”
Dong Wook mỉm cười và lấy chiếc nhẫn bàn và đeo vào tay mình, chiếc còn lại thì lần đến bàn tay của Jaejoong
_mở tay ra nào
_em không muốn, em không muốn- Jaejoong thét lên và nắm chắt tay lại trong khi Dong Wook cố đeo vào tay cậu
_anh nói nhẹ nhàng em không chịu, muốn anh mạnh tay sao?
“CRACK”
Jaejoong hét lên đau đớn khi ngón áp út của cậu bị anh bẻ ra không thương tiết, Dong Wook hả hê đeo nhẫn vào tay Jaejoong và hôn lên ngón tay của cậu
…………
“AAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Yunho giật mình khi nghe tiếng hét của Jaejoong, anh đã ngủ quên khi cố gắn gọi mà không ai đến giải thoát, bình thường, những dây trói này không làm khó anh được, nhưng những nút thắt ở đây là do chính bố anh thắt, muốn mở ra không phải là chuyện dễ
_ Yunho ah!
Yunho vội nhìn ra cửa
_bác Kim?
_uh! Để bác mở trói cho- ông Kim đi lại mở trói cho anh- thiệt là, sao lại dùng nút thắt này mà trói nó vậy nè, lại giấu tôi chuyện này, Jung Yunjo, lần này ông chết với tôi
_con phải về gặp Jaejoong, cậu ấy sẽ lo lắng lắm nếu không thấy con- anh nói gấp với ông
_ừ đi đi, cho bác hỏi thăm Jaejoong nhé
_dạ
Yunho chạy nhanh ra ngoài và đón taxi, anh đang muốn gặp cậu gấp lắm lắm
_JAE…..
Yunho ngạc nhiên khi ngôi nhà vắng lặng, không có hơi ấm của cậu, không có cậu, Jaejoong đã đi đâu?
Yunho điên cuồng chạy đi tìm cậu, anh hét tên cậu và hỏi thăm từng người trong thôn, nhưng chẳng ai biết được cậu đi đâu
_TRỜI ƠI! CÓ AI BIẾT JAEJOONG ĐI ĐÂU KHÔNG?- anh hét lên một cách bực bội
_hả? tìm cậu Jaejoong hả?- một ông lão đi lại phía anh
_dạ- anh vui mừng
_hồi sáng tôi có vào thành phố, thấy Jaejoong đi với ai đó, hình như người đó vác Jaejoong thì phải, à mà người đó………..này! đi đâu vậy?
Yunho không thể nào nghe ông lão đó nói nữa, anh điên lên mất, chắc chắn là Se7en, anh ta căm hận anh đến như vậy, nay lại vác Jaejoong trên vai mà đi như thế, chắc chắn không phải chuyện tốt
………….
_hôm nay chúng ta sẽ có một đêm trăng mật đáng nhớ- Dong Wook vuốt nhẹ gương mặt của cậu
_ Dong Wook ah! Anh điên rồi, anh phát điên rồi Dong Wook ah!- Jaejoong khóc nức nở, lớp vì đau lòng, lớp vì bị anh tát để đỏ cả mặt
_anh điên? ừ, anh điên vì em đấy, vì anh yêu em quá mà- anh hôn lên đôi mắt cậu
_không phải…..anh không yêu em,…..anh chỉ muốn sở hữu em thôi, Dong Wook ah! Anh không hề yêu em…..
_IM ĐI! LÀ ANH YÊU EM, ANH YÊU EM EM BIẾT KHÔNG?- anh nắm chặt vai cậu
_ĐÓ KHÔNG PHẢI, ĐÓ KHÔNG PHẢI, ANH KHÔNG YÊU EM, ANH KHÔNG CÓ YÊU EM!
_ANH YÊU EM
Dong Wook thẳng tay quẳng cậu lên giường và đè lên người cậu
_là anh yêu em- anh nghiến răng
_ Dong Wook ah! Đừng làm em đau, em đau lắm
Jaejoong thở một cách khó nhọc khi hai tay đang bị trói ở phía sau của cậu đang chịu sức nặng của hai người
_em đau quá Dong Wook ah!
_chúng ta sẽ động phòng nhé
Dong Wook mỉm cười rồi vuốt ve gương mặt cậu
Jaejoong ah! Đừng sợ, anh đến ngay, anh sẽ đến ngay
_da em thơm quá!
_AAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Se7en, tao sẽ giết mày nếu mày làm tổn thương đến Jaejoong
_anh nhớ em lắm, nhớ cánh mũi nhỏ này
_AAAAAAAAAAAAA
Tại sao lại tắt đường? trời ơi là trời
_môi em nữa
_AAAAAAAAAAAAAAa
sắp rồi Jaejoong ah! Anh tới ngay thôi! Sắp rồi
_cái cổ thon của em anh cũng nhớ
_AAAAAAAA BỎ RA ĐI! ANH LÀM EM ĐAU!!!!!!!!!!!!!!!!
Anh đến ngay
_ĐAU QUÁ! YUNHO AH! CỨU EM VỚI, HU HU HU, ĐỪNG CẮN NỮA DONG WOOK AH! EM ĐAU! EM DDAUUUUUUUUUUUUUUUUU!!!!!!!!!!
Jaejoong khóc thét lên mỗi lần Dong Wook hôn cậu, mỗi khi anh nói nhớ đến cậu, anh lại cắn vào nó, cắn đến bật máu, cánh mũi nhỏ, đôi môi, chiếc cổ thon mảnh, bờ ngực trắng mịn, cơ bụng phảng lỳ và săn chắc, không chổ nào mà không bị cắn đến bật máu, cậu vùng vẫy, cậu la hét và điều đó khiến cho Dong Wook càng thêm điên tiết, tại sao cậu không rên lên đầy khoái cảm mà lại hét lên đau đớn như vậy chứ? Tại sao đêm trăng mật đầu tiên của hai đứa mà cậu lại khóc và gọi tên Yunho? Mỗi khi cái miệng xinh đẹp ấy gọi tên Yunho thì anh tát cậu một cái, tát nhiều đến nổi máu trong miệng cậu trào ra ngoài và hai bên má sưng húp lên
_TÔI BẢO EM RÊN, TÔI KHÔNG BẢO EM GỌI TÊN THẰNG ĐÓ!- Dong Wook hét lên
_cứu em…..hu hu hu….cứu em…..làm ơn….đừng làm em đau, em đau….
Jaejoong nhìn thấy mọi vật nhòe đi trong mắt mình, cậu không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì qua làn nước mắt, gương mặt Dong Wook méo mó một cách đáng sợ khiến Jaejoong càng thêm sợ hãi
Trong khi đó, Yunho đang chạy bộ về phía nhà của Se7en, anh rất lo, anh lo cho cậu, đôi chân anh mỏi nhừ nhưng anh không phép nó gụt ngã, Jaejoong của anh đang cần anh và anh có thể nghe thấy tiếng thét đau đớn của cậu
_MỞ CỬA RA SE7EN!- Yunho điên cuồng đập vào cửa
_suỵt! nó tới rồi- Se7en bụm miệng cậu lại và không cho cậu la khi nghe thấy tiếng của Yunho
_MỞ RA SE7EN!
Yunho đán vào cửa, anh dùng hết sức cho mỗi cú đá và cuối cùng cửa cũng mở
_JAEJOONG AH! EM Ở ĐÂU VẬY?- nah hét lên khi chạy vào trong nhà, mọi thứ đều đổ bể trước mắt anh và một linh cảm không hay chạy lướt qua đầu anh
_JAEJOONG AH!
Yunho vui mừng khi nhìn thấy cậu đang nằm trên giường, tay chân đều bị trói và miệng bị dán kín lại
_JAEJOONG! EM KHÔNG SAO CHỨ?
Jaejoong muốn nói cái gì đó khi Yunho lao đến bên cậu, anh vội vã gỡ trói chân và đặt cậu ngồi dậy
_không sao rồi, anh đến rồi
Jaejoong cứ lắc đầu và khi anh tháo băng miệng cậu xuống
_COI CHỪNG YUNHO!
“BỐP!”
_ Jaejoong…..- Yunho nhìn gương mặt người đang gụt trên lưng mình- Jaejoong ah!
End chap 25