Vô Dụng nghe thấy có một người nào đó một mực gọi tên mình, nó nhíu nhíu mày, sau đó mở mắt ra.
“Thu ?” Vô Dụng thấy người ngồi bên giường hoảng hốt một lúc lâu, sau đó nở nụ cười nói : “Ngươi tới rồi.”
Thu há miệng thở dốc, nói không nên lời.
Vô Dụng cúi đầu nhìn thân thể mình, cảm giác đã muốn rửa sạch qua, hiện tại quần áo trên người có hơi lớn, hẳn là của Thu.
Vạt áo có hơi lỏng, Vô Dụng kéo lại. Thu vẫn không nói chuyện, Vô Dụng nghĩ nghĩ, ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói : “Ta không sao, không cần khổ sở.”
Thu lập tức ôm chặt Vô Dụng, mặt vùi vào cổ nó thật sâu.
“………Thực xin lỗi………….”
Vô Dụng cười, không trả lời.
“Không tìm được ngươi đúng lúc, có trách ta không ?”
“Đêm qua trước khi ngủ, hy vọng tỉnh giấc có thể nhìn thấy ngươi.” Vô Dụng nhìn ánh mặt trời tiêu sái nơi cửa sổ, mắt hơi nheo lại. “Sau đó, nguyện vọng liền trở được thực hiện.”
Thu ngẩng đầu, Vô Dụng nhìn hắn cười cười.
“Thu, ngươi muốn hay không theo ta đi ?”
Vô Dụng trên mặt lộ ra biểu tình chờ mong.
“Đi theo ta đến Lạc Hương táng hạ Y, sau đó, nhất định phải đem những nơi trong “Ngàn Sơn Du ký” đến một lần !”
“Được,” Thu dấu đi nỗi đau và tự trách trong đôi mắt, cười nói : “Ta cùng Tiểu Thất đi.”
Lúc Vô Dụng nhảy xuống giường, mặt sau hơi đau. Nó đau khổ cúi đầu, nhưng vẫn cự tuyệt đề nghị muốn ôm đỡ lấy của Thu.
“Mất mặt lắm !” Vô Dụng đỏ hồng mặt, trong giọng nói mang theo chút căm giận. “Dù bình thường hay làm vậy, nhưng hiện tại ở bên ngoài còn có nhiều người lắm, như thế nào lại bị ôm đi ra ngoài.”
Rất mất mặt, tính tự kỷ trời sinh.
Thu thở dài, có chút bất đắc dĩ. Hắn rụt tay lại, Vô Dụng nhìn nhìn hắn, sau đó vươn tay, nắm chặt lại.
“Tiểu Thất trở nên kiên cường.” Thu cười nói, ngữ khí có chút cảm khái.
“Vậy sao….” Vô Dụng gục đầu xuống, lặng lẽ cong lên khóe miệng.
Trở nên kiên cường, bởi vì thời khắc yếu đuối nhất đã qua đi.
Bởi vì nếu bây giờ còn yếu đuối, sẽ chỉ làm Thu thêm khổ sở thôi.
Đi ra cửa phòng kia một chút, ánh mặt trời mãnh liệt có chút chói mắt.
Vô Dụng thấy những người không quen biết đứng đầy sân.
Đối với những ánh mắt đủ loại màu sắc này, Vô Dụng nắm chặt tay Thu, có ý một chút cũng không buông ra.
Thu cũng vật, gắt gao nắm lấy.
Hai người tiến lên phía trước, mọi người dạt ra hai bên.
Vô Dụng thoáng quay đầu lại, Cơ Chi Ngạn cả người toàn máu đang nằm trên mặt đất, ánh mắt đang nhìn chằm chằm.
Vô Dụng dừng một chút. Thu hừ lạnh một tiếng nói : “Không chết được, bất quá chỉ là nằm trên giường mấy tháng thôi.”
Vô Dung nhìn gương mặt khó chịu của Thu nhịn không được nở nụ cười.
Nó lại quay đầu nhìn nhìn, Cơ Chi Ngạn vẫn nhìn thẳng vào. Nó nghĩ nghĩ, vẫy tay về phía Cơ Chi Ngạn, nói câu : “Thái tử ca ca, hẹn gặp lại.”
Tiếp theo, Vô Dụng bị Thu ôm lấy. Gió lớn thổi qua, trong nháy mắt hai người kia không biết biến mất đi nơi nào.
Vô Dụng vỗ vỗ mặt Thu, Thu trừng mắt nhìn nó một cái, cuối cùng vẫn dừng lại, thở dài.
Vô Dụng biết Thu bất mãn, nhưng đối với Cơ Chi Ngạn, vẫn không thể hận được.
Đêm hôm qua, quả thật là rất hận hắn, cũng muốn cả đời không tha thứ cho hắn.
Nhưng, cái ấm áp ấy không thể nói xóa đi là xóa đi được.
Trong rừng cây nhỏ lúc gọi hắn là “ca ca”, trên đường lớn dẫn mình về, lúc thay đổi cách đưa mình đi chơi, vẻ ôn nhu này, tất cả đều là thật.
Vì thế, làm sao có thể hận được.
Vì thế, vẫn không có cách nào tiếp tục hận.
Còn nước mắt đêm quá…. Lúc đó, hắn so với mình cũng thật thống khổ.
Nhưng, không cách giống như trước kia. Những lời cuối cùng, cũng chỉ có hẹn gặp lại.
Hẹn gặp lại, hy vọng ngươi về sau sẽ có thể làm một đế vương tốt.
Vô Dụng kéo tay Thu, chạy về phía lãnh cung.
Thu đi theo sau Vô Dụng, hắn biết Vô Dụng chắc là muốn đi xem cây đào, cây đào kia….. Thu lúc Vô Dụng không thấy liền hơi hơi nhíu mày.
Từng nghĩ, rõ ràng là đem thiêu hủy cái cây ấy đi, sinh trưởng ở nơi đó, nhìn thấy thật là chướng mắt.
Nhưng lúc muốn động thủ, lại vẫn luyến tiếc.
Không phải vì là nơi Vô Dụng ký thác hạnh phúc. Mà là bởi vì, dưới cây kia, chôn dấu rất nhiều kỷ niệm ấm áp.
“Ta vẫn cảm thấy, đem hạnh phúc ký thác lên một thân cây, còn không bằng ký thác trên người người yêu của ngươi.”
Vô Dụng kinh ngạc nhìn thu, trầm mặc thật lâu, sau cùng cười nói : “….. Nói vậy cũng đúng, không bằng ký thác trên người Thu, khồng bằng ký thác trên chính mình.”
Lần này lúc xoay người đi, đã không hề ôm một mong chờ không có căn cứ.
Bởi vì nỗi khát khao nhất, đang ở bên mình.
Xe ngựa nhanh như chớp chạy về phía Lạc Hương, Vô Dụng dựa vào lòng ngực Thu, mang theo ý cười, lặng lẽ ngủ.