Từ ngày đó về sau, Vô Dụng cũng chưa đi tới Thu Thủy điện, hôm nay không biết vì cái gì, bỗng nhiên rất muốn về thăm.
Chỉ khi mất đi, mới có thể quý trọng.
Tựa như lúc rời khỏi Cô Vân viện, tựa như ban đầu có chút chán ghét Thu Thủy điện.
Theo thời gian trôi qua, chúng từng chút từng chút cùng trải qua vui buồn, cho nên…. mới cảm thấy không thể nguôi ngoai.
Vô Dụng nhìn thấy Thu Thủy điện hoàn toàn thay đổi, dọc theo con đường nhỏ trong trí nhớ, từng bước mang theo hoài niệm đi lên.
Bên đây, vốn là phòng của Y, là nơi mà mình lúc rời đi hay trở về luôn ở bậc tam cấp trước phòng ngây ngốc, tựa như đang chờ đợi điều gì đó mà chính bản thẩn cũng không biết.
Hành lang dài, có một khúc gồ lên. Nơi đó là nơi để cái bàn, Thủ Mai mỗi ngày đều mang lên chút trà và hoa, có lẽ là chuẩn bị cho những người mệt mỏi đi ngang.
Theo hành lang đi xuống, chính là đình viện. Đình viện của Y có đủ loại cây phong, lúc mùa thu tới, một mảnh đỏ au.
Bên kia đình viện, có một cổng vòm bằng phiến thạch, đi qua, là sân của mình.
Vô Dụng nhìn thấy hành lang khắc hoa im ắng, nhớ tới ngày nào đó, Y chính là đứng ở chỗ này, lẳng lặng nghe mình ca một ca khúc hoài niệm,
“. . . . . . Nhớ lại chuyện kể người xưa. . . . . .”
Y một lần nữa cầu mình hát lên, bởi vì thích nghe sao ? Là bởi vì nhớ tới hạnh phúc làm cho người ta khổ sở ư ?
“….Nhớ lại chuyển kể người xưa, giọng nói tràn ngập vụ của quê hương….”
Nếu nàng muốn nghe, ta có thể vẫn hát cho nàng nghe, nếu nàng muốn đi nơi nào, ta nhất định mang nàng theo.
Lạc Hương, Lạc Hương…. Bài ca hát cho Y, liền mang theo nàng về Lạc hương.
Vô Dụng chạy như bay, một tay ôm chặt lấy hủ tro cốt trong lòng ngục, hướng tới một nơi không biết tên. Đế đô phía sau càng ngày càng xa, dần dần biến mất.
Trong ngự thư phòng, Đế vương đang xem mặt Trạng Nguyên kì thi hương, Vu Tố. Lúc này, Đế vương có chút không yên lòng.
Không biết vì sao cảm thấy có điểm bất an….
Đế vương nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nở nụ cười trong lòng một chút.
Không biết từ khi nào đã bắt đầu học thói quen của Tiểu Thất, lúc bất an, khi mờ mịt, lúc khổ sở đều nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đế vương đứng lên, làm cho Trạng Nguyên kia lui xuống.
Hắn vừa định trở về xem Vô Dụng, thì ảnh vệ vốn canh giữ bên người Vô Dụng bỗng phi thân tiến vào.
Nghe ảnh vệ báo cáo, Đế vưởng trở lại ghế ngồi, dùng ngón trỏ xoa xoa mi tâm.
“Đem hắn trở về.” Đế vương nói.
Ảnh vệ tuân lệnh vừa định đi, Đế vương gọi hắn lại, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái hòm.
“Dùng túy mộng đi, không cần làm hắn bị thương”
Trong phòng viên dạ minh châu phát ra ánh sáng sâu kín, Đế vương nằm nghiêng, một bàn tay đỡ đầu của mình, ngón tay của tay kia, giống như mọi hôm, từng chút từng chút lướt qua khuôn mặt đang ngủ say của Vô Dụng.
Tô Y đã chết, cho nên Tiểu Thất à, về sau chỉ nhìn ta, không được một mình chạy trốn.
Lông mi của Vô Dụng run rẩy, sau đó mở to mắt. Nó nhìn thấy trần nhà quen thuộc, qua một lúc lâu mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Nó ngồi xuống, nhìn vào Đế vương theo nó cũng ngồi xuống, sau đó dời tầm mắt.
“Vì sao còn mang ta về ?” Nó thấp giọng hỏi.
“Vì cái gì không mang ngươi về ?” Đế vương muốn đem nó ôm trên người, lại bị né tránh.
“Ta muốn đi Lạc Hương.” Vô Dụng cúi đầu, ánh sáng trong phòng có chút hôn ám, mái tóc đen dài trước mặt nó lờn vờn như một bóng ma.
“Còn sau đó ?” Đế vương mở miệng nói. “Sau đó ngưỡi cũng không quay về.”
Vô Dụng lúng túng, nhưng không có nói lại. Nó trầm mặc, xem như đã thừa nhận.
Đế vương nắm chặt quyền, sau đó chậm rãi buôn ra, gắt gao ôm lấy Vô Dụng.
“…..Ngươi có biết hay không….. Ngươi có biết hay không ta yêu ngươi ?”
Đã nói ra.
Vốn đang muốn chờ qua một lúc lâu, chờ nó hoàn toàn nhận ra, sau đó, nhưng, vẫn không thể nhịn.
Cho dù sẽ bị hoài nghi, cho dù sẽ bị chán ghét, vẫn nói ra.
Nhưng, vô luận thế nào, cả đời này, chính mình cũng sẽ không buông tay.
Đế vương không nhúc nhích, hắn đang chờ đợi, chờ đáp án của Vô Dụng.
Thật lâu thật lâu sau, Vô Dụng mới dùng ngữ khí mờ mịt nói : “……Vì cái gì lại nhắc tới ? Ta không rõ…. Mặc kệ thế nào, van cầu ngươi hiện tại không nói thế, ta không có cách nào cẩn thận suy nghĩ, cũng không thể vui vẻ lên…” Nói xong, Vô Dụng tựa hồ khổ sở. “Ta một mực nghĩ, chính là mang Y rời đi hoàng cung, rời đi Đế đô…. Đi khắp tất cả những nơi xinh đẹp, sau đó tìm một nơi thể an hưởng tuổi già… Ngươi có biết hay không đây vẫn là giấc mộng mà ta đang tìm kiếm ? Nhưng vì cái gì…. vì cái gì….. Thu, Y vì cái gì mà phải chết. Những năm đầu, lúc ta còn chưa vào Thu Thủy điện, người ở bên ta, chỉ có Y ! Cho dù nàng không thích ta, cho dù nàng cũng không thực tâm chăm sóc ta, nhưng…. lúc đó, nàng vẫn ôm ta một cái…. Lúc đó….. chỉ có Y….”
Đế vương không nói gì, hắn buông Vô Dụng ra, đi đến phía trước Vô Dụng, cúi người, nâng khuôn mặt đang giấu ở cánh tay của Vô Dụng.
Vô Dụng rũ mắt, không có nhìn hắn.
Đế vương trong lòng đau xót, đem mặt chậm rãi lui lại, hôn lên bờ môi của nó.
Vô Dụng không hề động. Không có phản kháng, cũng không đáp lại, cũng không giương mắt nhìn hắn một cái.
Đế vương lặng lẽ, từng chút từng chút dùng đầu lữ chậm rãi mân mê bờ môi của Vô Dụng.
“……Tiểu Thất à….” Đế vương đem Vô Dụng ôm cả vào lòng ngục như ôm một bảo bối, thật cẩn thận, mà cũng thật gắt gao.
“Tiểu thất à,” Đế vương đem mặt vùi vào những sợ tóc của Vô Dụng, nhỏ giọng nói, mang theo chút khẩn cầu, “Tiểu Thất à, nhìn ta đi….. Ta không phải đã nói rồi sao ? Ta vĩnh viễn bên cạnh ngươi, vĩnh viễn…”