Lúc đi ra khỏi cung môn, Vô Dụng cảm giác ánh mặt trời thật nóng.



Đế đô đúng là náo nhiệt, cái náo nhiệt này không giống với cái náo nhiệt trong hoàng cung, là của thiên nhiên, có thể cho người ta đi vào sẽ không cảm thấy lạc lõng.

Vô Dụng cảm thấy được mạch máu như nhiệt liệt hẳn lên, nó bỗng nhiên giữ chặt Thanh Nguyệt, hướng chỗ mọi người đang làm việc bận rộn chạy đến.

Phố lớn ngõ nhỏ đều là người, có kẻ rao hàng, có hấp dẫn vui đùa, còn có kẻ ngồi ở thềm đá trước của nhà mình, nhìn thấy người đến người đi lại cười. Vô luận là vui hay tức, đều có cảm giác rất rõ ràng.

Vô Dụng kéo Thanh Nguyệt đi ăn một mạch. Mứt quả mực xâu mà kiếp trước nó chỉ biết, không có thấy qua, nhìn rất đẹp.

Nó cho Thủ Mai chọn một chi trâm gài tóc cùng một hạp son, cho Thủ Trúc một đôi giày, còn kéo Thanh Nguyệt đi mua bộ quần áo, cuối cùng lại mua cho Trữ Dũng Thần một cái chặn giấy.

Nó vừa đi dạo vừa tìm cái mặt nạ Thu Nguyên cho Y, đi qua tiệm bán cá lúc con cá dũng mạnh nhảy ra, làm nó cùng Thanh Nguyệt một thân bọt nước.

Vô Dụng nhìn Thanh Nguyệt bộ dáng chật vật nhịn không được cười rộ lên, lông mi trên của nó còn dính mấy bọt nước nhỏ, khóe mắt cong cong, thật trong suốt, chợt làm cho kẻ khác chói mắt.

Thanh nguyệt quay đầu đi, mặt bỗng nhiên hồng cả lên.

Đại thúc bán cá cười đến hào phóng, vỗ vỗ vai hai đứa , lớn tiếng nói:” Thật sự là xin lỗi hai cái tiểu huynh đệ, con cá này cũng quả thật lóc chóc.”

Người chung quanh đều mang theo thiện ý tươi cười, vô dụng cười lắc đầu, Thanh Nguyệt xoay người rời đi.

” Thanh nguyệt ngươi có biết thu nguyên mặt nạ sao?” bọn nhỏ đi đến mệt tìm được một nhà tiểu quán, ngồi xuống ha ha mặt, thuận tiện nghỉ ngơi,” Chính là có bảy thứ nhan sắc cái loại này.”

” Đương nhiên biết,” Thanh nguyệt đáp,” Ta còn biết làm.”

” A,” Ghế có hơi cao, vô dụng quơ quơ hai chân,” Nhưng không thấy được chỗ bán.”

” Loại này mặt nạ phải buổi tối mới có bán.” Thanh nguyệt còn nói,” Sau khi mặt trời khuất núi, trên đường sẽ có vũ đèn rồng đội ngũ, mọi người mang cho mặt nạ, đi theo đèn rồng bên cạnh, cùng nhau vi năm sau mùa thu hoạch cầu phúc. Khi đó là tối náo nhiệt, trên cơ bản từng nhà đều đã chạy đến, trên đường nhiều người đắc tễ cũng tễ không dưới.”

“…… Thật tốt,” Vô dụng lộ ra chút khát khao thần sắc,” Hôm nay chúng ta cũng đi xem đèn rồng đi.”

Thanh nguyệt trầm tư một chút, có điểm lo lắng nói:” Chính là người thật sự rất nhiều, nếu bị lạc……”

” Sẽ không,” Vô dụng cười cười,” Ta sẽ nắm chặt tay ngươi.”

Vô Dụng cùng Thanh Nguyệt xuyên qua đám người, trên đường đều là người mang mặt nạ.

Đèn rồng cuốn lại so với tưởng tượng của Vô Dụng thật tinh xảo hoa lệ hơn nhiều, con rồng thật dài trên người viết bốn chữ “Mưa thuận gió hòa”. Thanh Nguyệt nói chó nó là rồng có một ngàn khớp, mỗi một khớp bên trong đều cố định một ngọn nến, ngọn nến này có thể cháy một thời gian một lâu.

Vào lúc khuya, đứng xa xa nhìn, thật sự giống như một con rồng vàng, giống như những con rồng bay lượn từ trong thần thoại.

Người đến ngày càng nhiều, Vô Dụng tuy rằng vẫn gắt gao lôi kéo tay của Thanh Nguyệt, lại cảm thấy có chút không được. Thanh Nguyệt cũng cảm giác được, nó hướng Vô Dụng nói lớn tiếng, nhưng trong tiếng mọi người vui chơi, Vô Dụng chỉ thấy môi Thanh Nguyệt lúc mở lúc nhắm.

Nó có chút lo lắng, hay là trở về đi. Đang muốn lôi kéo Thanh Nguyệt rời đi bỗng nhiên một đám người lao tới, khiến đôi tay đang nắm chặt bị hất ra.

Vô Dụng bị tạt vào đám người đi, nó cố gắng quay đầu lại tìm THanh Nguyệt, chớp mắt một cái lại cảm thấy cần cổ đau xót, trước mắt tối sầm lại bất tỉnh.

Lúc tỉnh lại trước mắt Vô Dụng một mảnh tối đen. Nó muốn đứng lên, lại phát hiện tay và chân đều bị trói lại, miệng còn bị tắc chút gì vậy.

Vô Dụng có chút nghi hoặc, nó đợi trong chốc lát, màn đen trước mắt dần bớt đi, vật phẩm chung quanh dần sáng lên chút hình thù.

Nó phát hiện chính mình ở trong một không gian nhỏ, nếu nói là phòng thì hình như quá nhỏ, hình như là một cỗ xe ngựa.

Vô Dụng đoán chính mình hẳn là vẫn ở trong Đế đo, nó nghe được tiếng cuồng hoan của một nhóm người ở xa. Nó nhìn nhìn chung quanh, sau đó hướng về một ánh mắt lóe sáng trong bóng đêm.

Vô Dụng sửng sốt một chút, lúc này mới phát hiện nơi này còn có những người khác,trái phải khoảng ba bốn người, so với mình tuổi tác không sai biệt lắm. Tất cả đều không nhúc nhích, cũng không phát ra âm thanh, Vô Dụng nghĩ là gặp phải dân buôn lậu rồi.

Thanh Nguyệt chắc là sẽ sốt ruột lắm, Vô Dụng nghĩ. Sau đó nghiêng nghiêng đầu, thấy có một cách hay.

Nó lén lút hướng đứa nhỏ gần nhất nhích lại, mất một lúc mới đụng đến đứa nhỏ bị trói cả hai tay kia. Bởi vì cổ tay bị trói, cho nên ngón tay vẫn có thể động đậy được.

Nó tinh tế sờ soạng dây thừng quấn quanh, từng chút từng chút gỡ từng kết chỉ, gỡ bỏ thật vất vả, đứa nhỏ kia cũng không phát ra âm thanh, nhưng dùng sức nặng từ đôi tay tự do nhanh chóng thay Vô Dụng mở trói.

Vô Dụng lấy ra miếng vải ở miệng, xoay người cởi bỏ sợi dây cột ở chân. Nhìn thấy Vô Dụng giải thoát được, đứa nhỏ còn lại bắt đầu xao động.

Vô Dụng hạ giọng nói : “Mọi người không nên cử động, ta sẽ mở trói cho các người, ngàn vạn lần không được phát ra tiếng.”

Vô Dụng cùng đứa nhỏ phân công nhau hành động, rất nhanh mọi người đều được tự do.

Trong xe ngựa im ắng, bọn nhỏ tụ tập lại một chỗ, khẩn trương mà khủng hoảng.

“Nhóm người bắt chúng ta đâu ?” Vô Dụng nhỏ giọng hỏi.

“Bọn họ đi bắt những người khác.” Có người trả lời. “Bên ngoài còn thủ một người.”

Vô Dụng lặng lẽ chuyển qua cạnh cửa, nhẹ nhàng đẩy, phát hiện cửa quả nhiên bị khóa. Vô Dụng nghiêng đầu, trầm mặc một lúc lâu.

“Đợi lát nữa có người mở của,” Vô Dụng trầm tĩnh nói, “Mọi người liền cùng nhau lao ra, tận lực hướng nhiều nơi mà chạy, động tác phải nhanh.”

Hiện tại bên ngoài chỉ có một người, cho dù hắn truy lại đây, cũng không thể bắt lấy mọi người.

Vô Dụng dùng sức một chút đạp ván cửa, kẻ bên ngoài nghe thấy liền mắng một tiếng.

Vô Dụng trong lòng khẩn trương. Nó đánh cuộc, đánh cuộc người nọ có ngốc hay không. Nếu người nọ ngốc đến giờ sẽ xem xét tình huống, mọi việc sẽ dễ thi hành.

Nếu kẻ kia không ngu ngốc, vậy chỉ còn chờ những người khác trở về. Bọn họ lại bắt lại những đứa nhỏ lúc mở cửa, tuy rằng khó khăn, nhưng hẳn là có thể chạy thoát một hai người.

Vô Dụng thật may mắn.

Cửa vừa mở ra, mọi người liền vang lên một tiếng, người nọ thấy nghi nghi lập tức lớn tiếng mắng, chạy lại đây muốn bắt đứa nhỏ chạy trốn. Vô Dụng vừa chạy vừa dùng khóe mắt chú ý phía sau, nữ hài tử chạy trốn chậm nhất sẽ bị nắm lại, nó khẽ cắn môi, lộn trở lại dùng toàn thân khí lục, cắn người nọ cánh tay.

Người nọi kêu thảm một tiếng hung hăng bỏ ra Vô Dụng, ở một bên Vô Dụng thấy cô gái kia chạy trốn đủ xa, lập tức đứng lên chạy đi.

Người nọ hung tợn nguyền rủa rồi đuổi theo Vô Dụng tốc độ rõ ràng là nhanh không bằng người lớn, cũng may phía trước bắt đầu nhiều người lên. Vô DỤng cắn răng tăng tốc độ, bằng vào hình thể nhỏ gầy của mình mà ở trong đám nguwofi linh hoạt mặc đến mặc đi.

Vô Dụng quay đầu lại xem, người phía sau còn chạy cùng.

Vô Dụng lắc mình chạy vào một nhà hoa lệ nhìn qua có nhiều người, bởi vì còn nhỏ tốc độ lại mau, người canh cửa ở đây chưa kịp ngăn nó lại.

Trong quán có nhiều gương mặt trẻ tuổi cả trai lẫn gái. Vô Dụng ở trong tủ quần áo của họ một đường leo lên lầu hai, lầu hai người rất ít, Vô Dụng thừa dịp bọn họ không chút ý xoay người trốn vào gian phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play