Để tránh trường hợp người đàn ông nào đó giở chứng lật lọng, nhân lúc anh đang xem tài liệu trong thư phòng, Phó Nghi Ân tranh thủ lẻn vào phòng ngủ, giúp anh dọn quần áo vào vali, cô khéo léo xếp những chiếc áo sơ mi được ủi phẳng phiu… Khi cô lật tấm chăn ga trải giường thì có vật gì đó bị cuốn theo rơi xuống sàn. Cô nhanh chóng nhặt lên, tò mò cầm chiếc hộp gỗ trên tay.
“Đây là gì vậy?”
Lòng thắc mắc tự hỏi nhưng cô không có thói quen lục lọi đồ đạc của người khác, dù là của ai đi chăng nữa. Nhưng sự hiếu kỳ cuốn hút ánh mắt của cô chăm chăm nhìn vào chiếc hộp được chạm khắc tinh xảo.
“Em đang làm gì vậy?”
Tiếng bước chân quen thuộc vang bên tai, theo phản xạ tự nhiên, Phó Nghi Ân rụt tay lại giấu nhẹm chiếc hộp vào trong chăn, vẻ mặt lúng ta lúng túng.
“À… Em định giúp anh dọn dẹp...”
“Ngoan quá!” Trác Thiệu Ninh nhẹ xoa đầu cô, thân nhiệt ấm áp của anh áp sát phía sau.
“Anh không làm việc nữa sao?”
“Anh sợ em một mình sẽ cô đơn, không phải nói buồn ngủ sao?” Anh thấp giọng tỉ tê bên tai, rồi anh giật tấm chăn dày lên, định gấp lại cho gọn gàng, cô hốt hoảng nắm được một góc vải.
“A… Để em làm cho. Anh còn việc thì cứ… ”
Còn chưa nói hết câu,Trác Thiệu Ninh đã dễ dàng giật góc chăn còn lại, gấp thành hình vuông. Chiếc hộp không được che chắn, nằm lăn lóc bên mép giường. Phó Nghi Ân còn chưa kịp giấu đi thì ánh mắt của anh đã tia tới, anh thoáng ngạc nhiên, bỏ tấm chăn xuống, cầm chiếc hộp lên.
Cô bối rối lên tiếng giải thích. “Em không phải tự ý lục lọi đồ của anh. Là em thấy nó nằm trên giường”
Anh cẩn thận vuốt ve chiếc hộp, một chút cũng không nhìn cô, lát sau mới chậm rãi mở lời.
“Không sao, anh cũng thường đặt nó ở đầu giường”
Phó Nghi Ân lặng lẽ ngước lên nhìn, thoáng phát hiện vẻ bối rối trên gương mặt anh, trong lòng dâng lên cảm giác tò mò đối với thứ đó. Hình như...anh rất trân trọng nó thì phải. Lúc này anh mới lật ngửa lòng bàn tay của cô, đặt chiếc hộp xuống, cảm xúc kềm nén bấy lâu khiến giọng anh khàn khàn.
“Thứ này cũng là của em. Thật ra, anh luôn đặt ở đó, đợi một ngày em phát hiện ra được… sẽ đến hỏi anh...”
“Cho em?”
“Ừm”
Làn gió nhẹ thổi từ bên ngoài cửa sổ vào, tóc mai khẽ lay động quấn trên vầng trán nhẵn mịn, trọng lực trên tay Phó Nghi Ân tăng thêm vài phần cân nặng, tay còn lại không chút chần chừ mở nắp hộp gỗ. Thứ màu bạc ẩn hiện dưới ánh sáng trở nên lung linh, lấp lánh, cô cầm sợi dây chuyền lên, mặt dây được gắn một viên đá pha lê màu xanh đậm, phía sau còn có khắc hàng kí tự “12.10” phải đưa lên gần mắt mới có thể nhìn thấy được.
“12.10? Số này là sao vậy?” Trong mắt cô hiện vẻ bối rối.
“Ngốc!!!” Trác Thiệu Ninh bật cười, hai chân mày chau lại khẽ giãn ra.
“Là sinh nhật của em hả?” Giọng cô có chút không chắc chắn, nghi hoặc liếc nhìn anh.
“Ừm!!!”
“Nhưng bây giờ đâu phải sinh nhật của em, vẫn chưa tới mà”
Anh âm trầm phủ bàn tay ấm áp lên đỉnh đầu cô, giọng nói nghiêm túc không kém phần phiền muộn. “Ừm, là anh mua cách đây khá lâu rồi! Định tặng vào ngày sinh nhật nhưng có người đã thẳng thừng từ chối, anh vì quá đau lòng nên mới cất giữ đến giờ…”
Phó Nghi Ân ngây ngốc ngước lên nhìn anh, hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác khiến cô không khép miệng lại được, hai má nóng phừng phừng cộng thêm áp lực từ trái tim nhộn nhịp, cô nũng nịu níu lấy tay anh.
“Em nào có!!! Lúc đó anh rõ ràng muốn ức hiếp em…”
“Anh ức hiếp em khi nào?”
“Còn chối!!! Anh… em…” Cô xấu hổ nghẹn lời ở cuống họng, nhất thời bí bách không tìm ra được ngôn từ muốn nói, nghĩ đến sự việc ngày hôm đó… nụ hôn đầu đời cũng bị người đàn ông này hung hăng đoạt lấy.
Trác Thiệu Ninh đỡ lấy eo cô, cúi xuống, môi mỏng chạm vào vành tai nhỏ nhắn, thản nhiên nói.
“Anh hôn người con gái của mình, còn bị ăn một cái tát”
Vâng… Đây gọi là gì? Quân tử có thù tất báo. Phó Nghi Ân bĩu môi “Đáng đời anh!!!”
Trác Thiệu Ninh đưa tay véo mũi cô, vừa ôm vừa cưỡng chế cô ngồi xuống giường, anh giành lấy sợi dây chuyền, lẳng lặng đeo lên cổ cô. Phó Nghi Ân ngồi im thin thít, cô mím môi cười, hết nhìn gương mặt nghiêm túc của anh rồi lại cúi xuống đưa tay sờ lên cổ mình.
“Có thích không?”
Vòng tay rắn rỏi ôm chầm lấy eo, hơi thở quen thuộc vấn vương khiến cổ cô ngứa ngáy, cô cúi đầu, bẽn lẽn lên tiếng.
“Nếu em không tìm được, anh định giấu luôn đúng không?”
“Anh biết em sẽ nhìn thấy” Anh vùi sâu vào hõm vai cô, phì cười đến nỗi hai vai run lên.
Cô đỏ mặt, chọc vào má anh. “Cười cái gì vậy?”
“Đi thôi, anh dẫn em đến một nơi”
“Hả?” Phó Nghi Ân còn đang thắc mắc, đã bị anh kéo đi rất nhanh.
“Hẹn hò” Trác Thiệu Ninh dõng dạc đáp, dắt tay cô ra khỏi phòng, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn. Phó Nghi Ân cúi xuống thầm thở dài, trên người cô mặc quần bò và áo phông đơn giản, ngay cả đầu tóc cũng rối loạn không ít. Ngước nhìn phong thái bảnh bao của anh, dù khoác trên người trang phục tầm thường nhất cũng không làm khí chất của anh vơi bớt. Trong lòng cô khẩn thiết kêu lên.
“Sao đột nhiên lại hẹn hò?”
“Buổi trưa em ngại nắng thì giờ chúng ta đi”. Anh dịu dàng cười với cô.
Phó Nghi Ân tủm tỉm cười theo, để lộ hai lúm đồng tiền xinh xắn. Chiếc Mercedes Benz lăn bánh, ma sát trên mặt đường toàn sỏi đá, rẽ hướng lên đường núi. Mặt trời ngả bóng nơi đằng tây, những tia nắng cuối cùng của ngày dài mờ dần nơi cuối chân trời, Phó Nghi Ân chống cằm mơ màng nhìn qua ô cửa, trời bắt đầu nhá nhem tối, với tốc độ chậm rì rì của chiếc xe cùng cơn gió lành lạnh bất chợt lùa vào khiến cô có cảm giác vừa buồn ngủ vừa thanh tỉnh.
Trác Thiệu Ninh xoay đầu, thấy cô co ro vì lạnh bèn bấm nút đóng cửa kính lại, tăng nhiệt độ của điều hòa lên, chậm rãi dừng xe bên sườn núi.
Cả người cô trở nên ấm ấp, chợt mở to đôi mắt.
“Không xuống hả anh?”
“Lạnh không?” Anh phủ tấm chăn mỏng lên người cô.
Cô lặng lẽ lắc đầu, khóe môi cong lên.
“Đây là nơi anh muốn đưa em tới hả? Mình xuống thôi!”
Buổi tối nhiệt độ trên núi xuống rất nhanh, Phó Nghi Ân vừa đặt chân xuống đất đã bị Trác Thiệu Ninh bế bổng lên, anh đặt cô ngồi trên mui xe, rồi ngồi sát bên. Cô ngước lên ngắm nhìn bầu trời rộng lớn, đằng xa xa xuất hiện những vệt sáng nhỏ li ti. Khung cảnh này có chút quen thuộc, cô nghĩ thầm rồi bật cười thành tiếng, quay sang nhìn anh. Ngay lúc này, anh cũng đang chăm chú nhìn cô, ánh mắt hai người chạm vào nhau, bàn tay của anh nhẹ phủ lên tay cô, lồng vào nhau. trà muộn
“Còn nhớ lúc trước anh đã từng nói: Chỉ cần em đếm được hết số ngôi sao trên bầu trời thì anh sẽ giúp em thực hiện một nguyện vọng...”
“Em còn nhớ à?” Ánh mắt anh thoáng vẻ ngạc nhiên.
“Tất nhiên là nhớ! Anh xấu lắm, bây giờ nhớ lại mới thấy anh chỉ gạt người. Lần nào cũng lừa em đếm mệt rồi lăn ra ngủ”
Càng nghĩ cô càng cảm thấy tuổi thơ của mình thật cô đơn, duy chỉ có anh là người duy nhất bầu bạn với cô. Anh giống như một ngôi sao sáng dẫn lối cho cô những bước chân chập chững thời non trẻ. Anh ôm chặt từ phía sau, bàn tay đặt ngang thắt lưng của cô, thanh âm trầm khàn vang lên.
“Anh không lừa em, là tại em chưa lần nào đếm xong đó chứ”
“Đại lừa gạt!!! Sao lúc đó em có thể ngây thơ như vậy chứ?”
“Có ai như em không? Bắt anh hái sao trên trời, muốn xem sao băng rơi, muốn nhìn thấy tuyết rơi…” Người nào đó bắt đầu kể lể chuyện ngày xưa.
“Không phải chứ? Em nào có…”
“Yên tâm, trí nhớ của anh rõ ràng hơn em, những việc liên quan đến em, anh đều nhớ rất rõ”
Cô phụng phịu cãi cùn, chớp chớp đôi mắt tinh nghịch. “Là thật sao? Nhưng em thấy đâu có vô lý?”
“Chỉ cần là thứ em muốn, anh đều làm cho em” Thanh âm trầm khàn quyến rũ cất lên trong màn đêm,làn môi nóng hổi của anh dán lên vành tai khiến tâm tình cô có chút khẩn trương.
“Hái sao cho em?”
“Ừm”
“Ngắm sao băng?”
“Ừm”
“Nhìn tuyết rơi?”
“Ừm”
Lời anh nói ra kiên định hơn bao giờ hết, có chút cảm động, có chút xao xuyến khẽ chạm vào tim, những yêu cầu nghịch lí này còn có thể đáp ứng sao? Xem ra anh đúng là chiều chuộng cô tới mức vô pháp vô thiên, khóe mắt cô ươn ướt, xoay người lại nhào vào lồng ngực cứng rắn. Người đàn ông này, tuy không thường xuyên nói lời đường mật, dịu dàng nhưng luôn biết điểm yếu của trái tim cô mà nhắm vào.
Vì anh, cười.
Vì anh, bật khóc.
Vì anh, cảm động đến rơi nước mắt.
Anh đối với cô, vĩnh viễn là sự cưng chiều vô hạn.
Cô đối với anh, là sự tín nhiệm tuyệt đối.
Đôi mắt của cô phủ một tầng sương mỏng, mông lung ngẩng lên liền chạm vào ánh mắt thâm tình của anh, như rót mật khiến trái tim cô mê muội. Anh nghiêng đầu, môi phớt nhẹ lên môi cô. Cô thẹn thùng, di dời sự chú ý lên bầu trời, bên tai nghe giọng anh thủ thỉ.
“Cho em đếm thêm lần nữa, lần này đừng ngủ quên mất”
Cô tròn mắt, tuy nhiên vẫn giữ lòng kiên định, giơ năm ngón tay giữa không trung, lém lỉnh đáp.
“Ai ngủ chứ? Em sẽ đếm thật nhanh cho anh xem”
Với khí thế hừng hực của tuổi trẻ, cộng thêm ý chí không muốn bị vùi lấp lòng tự tôn, cô dán mắt nhìn lên, miệng lẩm bẩm đếm.
“Một, hai, ba... Mười một...”
“Ba mươi... ngôi sao...”
“Không phải, là ba mươi mốt” Cô dụi dụi mắt, nhẩm tính.
Trác Thiệu Ninh im lặng không lên tiếng, bàn tay đỡ sau gáy cho cô đỡ mỏi. Phó Nghi Ân lầu bầu, môi vểnh lên, mày khẽ nhíu lại.
“Không được, đếm lại!”
“Đừng đếm nữa, tối nay tương đối nhiều sao”
Trác Thiệu Ninh bật cười, bàn tay to che khuất tầm mắt của cô. Phó Nghi Ân ngả đầu vào ngực anh, trên khóe môi chúm chím nụ cười.
“Em buồn ngủ chưa? Ngủ ở đây sẽ dễ bị cảm lạnh” Anh cúi xuống hôn lên tóc cô. Cô im lặng, vùi sâu vào lồng ngực anh tìm kiếm hơi ấm quen thuộc, mùi vị nam tính nhanh chóng chiếm lĩnh cả tâm hồn cô, mang đến cảm giác bình yên lạ thường.
“Gần nghỉ hè rồi! Có muốn đi nơi nào chơi không?”
“Có chứ! Em với mẹ sẽ đi thành phố X”
“Khi nào thì đi?”
“Mẹ em nói đợi xin được lịch nghỉ phép sẽ đi”
“Đi trong bao lâu?”
“Cái này em cũng không rõ lắm! Nghe nói thành phố X rất đẹp, nói không chừng hết hè mới về a”
“Không được! Em đi lâu như vậy, anh biết phải làm sao?”
Cô cười khì khì.
“Ai biết… Nói không chừng có chị gái xinh đẹp bên cạnh, anh sẽ không còn nhớ em đâu...”
“Nói càn! Chỉ được đi một tuần thôi, nếu không anh sẽ đến tận nơi đón em về”
Trác Thiệu Ninh nghiêm túc hạ giọng, nhất quyết không nhân nhượng. Phó Nghi Ân bị điệu bộ của anh chọc cười, ai ngờ anh đã cúi xuống bịt chặt môi cô, đem những tiếng than nhẹ nuốt vào bên trong. Sương mù phủ kín hai mắt, khi hơi thở của anh nặng nhọc phả lên chóp mũi phiếm hồng, cô mềm nhũn dựa hẳn vào người anh.
Bỗng nhiên, trong đầu cô xuất hiện dự cảm, chần chừ nhìn anh rồi lại than ngắn thở dài. Cô bối rối cắm môi dưới, hai tay xoắn xuýt vào nhau, cuối cùng mới quyết tâm hạ giọng.
“Thiệu Ninh, em có chuyện này không biết có nên nói với anh không...”
Trác Thiệu Ninh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô.
“Sao vậy? Em nói đi, ngoại trừ việc chia tay”
“Nghiêm túc một chút được không? Em đâu phải loại người nông nổi”
Nắm đấm vô lực của cô dán lên ngực anh, mặc dù thiếu chút nữa cô đã hồ đồ thật.
Anh bật cười, bắt lấy nắm đấm của cô. “Ừm, em nói đi”
“Em… muốn nói về công việc của anh. Ý em là… Dạo này công ty vẫn ổn chứ?”
Cô bắt đầu suy tính tìm lời lẽ thích hợp. Trước tiên, phải thăm dò từ từ, không để anh nghi ngờ dụng ý của cô. (*) Khủng hoảnh tài chính thế giới 2007-2009 ảnh hưởng đến nền kinh tế toàn cầu, các doanh nghiệp trong nước và ngoài nước của Việt Nam chịu tác động không nhỏ. Ở thời điểm hiện tại, cô chỉ hi vọng anh có thể vượt qua được sóng gió sắp tới.
“Rất tốt” Trác Thiệu Ninh không nghĩ cô sẽ hỏi chuyện công việc của mình. Bình thường lúc anh bận rộn, cô chẳng qua chỉ nhắc anh nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ.
“Vậy à. Dạo này em hay xem thời sự, thấy lạm phát có vẻ gia tăng. Anh cũng nên tìm hiểu một chút về những công ty đối tác...” Cô nói nhanh, nhận thấy sự ngạc nhiên trong mắt anh, liền xoay mặt đi hướng khác.
Trác Thiệu Ninh lặng lẽ quan sát vẻ mặt lúng túng của cô, bị lời nói của cô làm cho giật mình, hai mắt anh trở nên đăm chiêu. Dạo gần đây, anh đang tiến hành thiết lập thay đổi lại bộ máy quản lý của tập đoàn Trác Lâm. Những nguyên lão đóng góp công sức to lớn thì không nói đến, duy chỉ có điều đáng bận tâm nhất là “Những con sâu đang phát triển việc đục khoét lỗ hổng trong cơ chế quản lý để trục lợi riêng” và thêm vấn đề chấm dứt hợp đồng với công ty CJ, anh vẫn đang trong quá trình bàn bạc riêng với cha mình. Anh chưa từng nghĩ cô sẽ quan tâm đến chuyện này, thái độ của cô cũng hơi kỳ lạ, anh bèn khoác tay qua vai, kéo cô vào lòng.
“Tại sao lại nói với anh vấn đề này?”
“Vì em lo cho anh chứ sao!!! Thiệu Ninh, dạo này em hay chú ý đến tin tức tài chính, tuy em không hiểu rõ lắm…nhưng nếu có khó khăn gì, anh nhất định phải nói với em, chúng ta cùng nhau vượt qua” Cô cắn môi, ngần ngại ngước lên nhìn anh. Lời cô nói là thật lòng, người xưa có câu “Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia” dù ít dù nhiều khi đối mặt với khó khăn trong cuộc sống, cô vẫn muốn nắm chặt tay anh.
“Đừng lo, anh biết mình phải làm gì mà”
Bàn tay anh áp lên má cô, nhẹ nhàng xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng cô. Anh mỉm cười, cảm thấy đời này có cô bên cạnh thật không uổng phí. Anh sẽ giữ cho nụ cười của cô mãi rạng rỡ trên môi, sẽ không để mặc cô đi vào vết xe đổ của kiếp trước. Anh sống lại lần nữa… vừa để bù đắp mất mát trong trái tim, vừa nỗ lực giữ gìn tâm huyết cả đời của cha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT