Suốt hai ngày liền cô lang thang ngoài đường nhưng chẳng tìm được manh mối nào về công việc, ngay cả việc tìm nhà để thuê cũng vậy.
Đối với kết quả ấy, Nghênh Hi cũng không hề bất ngờ, lời cảnh cáo của Hắc Diệu Tư không phải chỉ là đe dọa bằng miệng.
Cô cảm thấy trong lòng thật đau xót, cô nhận ra mình đúng như lời của Hắc Diệu Tư đã nói, thật quá mức khờ dại.
Ngày trước với thân phận địa vị hoàn toàn không tương xứng với người đàn ông tình cờ gặp gở, cô được tất cả bạn học cùng lớp, bạn bè thân thiết đến chúc phúc, mừng cho cô tìm được người bạn đời để nương tựa trọn đời. Cô cũng đã lầm tưởng rằng mình là người con gái may mắn nhất thế giới...
Nhưng có ai ngờ, hạnh phúc ấy chỉ là sự giả dối. Cô trèo cao tưởng với được hạnh phúc, thật ra đó lại điềm báo trước của sự hủy diệt.
"Nghênh Hi!"
Thẳng đến ngày sau cùng, Nghênh Hi vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy có người vẫy tay gọi mình ở đầu ngõ.
"Đinh Tuấn?"
" Vận khí của anh thật tốt, vừa lái xe qua đây đã gặp được em." Đinh Tuấn cười cười đi tới.
"Sao anh lại đến nơi này?" Cô hỏi.
"Anh đến tìm em mà!"
"Tìm em ư? Làm sao anh lại biết em ở đây?" Cô khó hiểu, tuy cô có nói qua việc mình sống ở trong ngõ hẻm, nhưng ở đây có nhiều hộ gia đình như vậy, Đinh Tuấn không thể từ xa đến đây
lại gặp được sự may mắn đó được.
“Em quên, là anh đang làm nghề gì sao?”
“Anh…” Đột nhiên cô hiểu ra: “Anh đã điều tra địa chỉ của em phải không? Đúng là em cũng chưa hề làm thủ tục nào về việc di chuyển hộ khẩu.”
“Anh biết, hộ khẩu của em vẫn đang đăng ký ở căn hộ mà tên họ Hắc kia đã mua để tặng em. Chẳng qua, bây giờ căn hộ đó do Hoài Tinh đứng tên mà thôi.”
Nghênh Hi hạ mắt xuống, không đáp lại.
Lúc trước vì muốn cho Hoài Tinh một cảm giác an toàn, hơn nữa cô suy nghĩ cho tương lai của Hoài Tinh, bởi vậy cô mới mang căn hộ mà Hắc Diệu Tư đã tặng cho mình chuyển nhượng cho Hoài Tinh đứng tên.
“Là do anh thông qua số điện thoại nên mới tìm được địa chỉ hiện tại của em.”
Anh là cảnh sát, biết Nghênh Hi sống ở khu vực này, nếu muốn, thì việc tìm ra địa chỉ của cô không phải là quá khó khăn.
“Thì ra là thế.”
Cô hé miệng miễn cưỡng nở một nụ cười vui vẻ.
Nghênh Hi nhớ lại, lúc trước do cô nhận sửa bản thảo ở công ty quảng cáo, mới cố gắng nghiến răng tiêu phí mất mấy ngàn đồng để mắc chiếc điện thoại cố định…
“Em làm sao vậy?” Nhìn thấy vẻ mặt u buồn của cô, Đinh Tuấn không nén được câu hỏi.
“Tuy anh tìm được địa chỉ của em, nhưng đúng vào ngày mai em lại phải chuyển nhà rồi.” Cô rũ mắt xuống, lặng lẽ nói.
“Vì sao vậy?”
Cô mở to đôi mắt, tùy tiện tìm một câu nói cửa miệng: “Em cũng không biết vì sao nữa, lúc trước em đã tìm được hai công việc, đột nhiên lại bị mất hết, bây giờ chủ cho thuê nhà vừa yêu cầu em chuyển đi.”
Tuy cô cố gắng kiên cường, nhưng Đinh Tuấn vẫn nhận thấy vẻ ưu sầu trên khuôn mặt cô. Anh nhẹ giọng mềm mỏng hỏi: “Em đã tìm được nhà mới để thuê chưa?”
Cô lắc đầu.
Đinh Tuấn trầm mặc một lát, sau đó chăm chú nhìn cô nói: “Vậy thì em có thể suy nghĩ một chút xem, em có thể đến ở tại nhà của anh…”
Đề nghị của anh cực kỳ đột ngột, Nghênh Hi im lặng không nói.
“Em đừng hiểu lầm,” anh cười nói: “Bởi vì căn nhà của anh rộng hơn ba mươi mét vuông, bên trong còn có hai gian phòng để không, anh lại chỉ sống có một mình, cho nên rất hoan nghênh em chuyển đến ở cùng.”
Thực tế, anh đã từng hi vọng có thể có một cơ hội nào đó để tiến thêm một bước nhằm tiếp cận với Nghênh Hi. Anh định chờ đến sau khi được bổ nhiệm làm sĩ quan cảnh sát, anh sẽ thổ lộ với cô. Nhưng có ai ngờ được, Nghênh Hi vừa tốt nghiệp đại học, ngay lập tức được tên họ Hắc kia theo đuổi… Chính vì vậy anh vẫn hận bởi sự do dự của mình… Còn bây giờ, rốt cuộc anh đã tìm được cơ hội đền bù tâm nguyện xưa kia.
“Như thế… làm phiền anh quá. Nhưng có điều, em muốn anh nói trước giá tiền thuê nhà, bởi vì em không có quá nhiều tiền bạc.”
Suy nghĩ chốc lát, rốt cuộc cô đồng ý với lời đề nghị của Đinh Tuấn. Bởi vì cô hiểu rõ, thời gian chỉ còn một ngày, mà cô tuyệt nhiên chưa tìm được nhà để thuê.
“Với anh mà em còn nói đến chuyện tiền thuê nhà gì chứ?” Thấy cô đồng ý, anh nói đầy hưng phấn: “Bất cứ lúc nào em cũng có thể chuyển đồ vào ở…”
“Không được, nếu anh không thu tiền thuê nhà, em tuyệt đối sẽ không chuyển đồ qua đó.”
“Nghênh Hi…”
“Em sẽ không đổi ý đâu.”
Anh thở dài một hơi, biết không lay chuyển được cô: “Vậy thì hai ngàn đồng, em đừng cò kè mặc cả với anh nữa. Em hãy xem anh như bạn bè đi, để cho anh được giúp đỡ em.”
Cô thật sự rất muốn nói “giá như vậy là quá rẻ”, nhưng thành ý của Đinh Tuấn khiến cô thấy xấu hổ, không phản đối nữa.
“Cảm ơn anh, học trưởng.” Tự đáy lòng cô nói lời cảm ơn anh.
Anh vẫy vẫy tay, nôn nóng hỏi cô: “Chừng nào thì em chuyển nhà?”
“Xế chiều hôm nay em nhất định phải chuyển đi rồi.” Cô trả lời không cần giữ ý tứ.
“Nếu vậy thì khoảng ba giờ chiều, anh sẽ lái xe đến nhà trọ em đang ở hiện tại, giúp em chuyển nhà.”
“Em lại làm phiền anh rồi, học trưởng.”
“Em đừng khách sáo với anh như vậy,” đôi mắt anh thật nồng nàn thắm thiết: “Nghênh Hi, em nên biết anh đối với em…”
“Học trưởng, vậy buổi chiều chúng ta gặp lại nhau…” Cô hạ ánh mắt xuống, vội vã cắt ngang lời anh nói.
Đinh Tuấn định nói lại thôi, sau cùng anh quyết định vẫn nên dừng lại ở đây, tránh vội vàng quá mức, thành ra lại làm Nghênh Hi sợ hãi: “Hẹn ngày mai gặp lại, anh sẽ đến đúng giờ.” Anh đáp lại.
Sau khi tạm biệt Đinh Tuấn, tuy đã sắp xếp được chỗ ở, nhưng trong lòng Nghênh Hi vẫn còn một chút bất an.
Cũng chỉ vì cuộc sống khốn đốn mà cô đồng ý chuyển đến ở nhà của Đinh Tuấn. Cô cũng không biết quyết định này của mình, rốt cuộc là đúng hay sai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT