Sau khi đần mặt ra nghe nó phân tích, tôi chợt nhớ ra, hỏi lại nó: “Thế còn vụ cái điện thoại của tôi, làm sao cậu tìm lại được vậy".
Nó nhìn tôi ngạc nhiên: “Đến bây giờ ông vẫn còn mù mờ như vậy sao, việc em Linh của ông đột nhiên biến mất ông cũng cho là chuyện bình thường sao. Đầu óc của ông đơn giản nhỉ.
Nghe nó nói thế tôi ngớ người ra hỏi lại : “Sao cậu biết Linh, mà nó thì có liên quan gì đến việc cậu tìm lại được điện thoại chứ"
Thư cười “Ông lừa được tôi đơn giản thế mà lại để người khác lừa còn đơn giản hơn. Tôi nghe Bình triết kể vụ ông mất điện thoại, đến cái đoạn thằng bệnh hoạn nó phô dâm trước mặt ông với em Linh xong lợi dụng lúc ông với em Linh quay đi để lấy điện thoại đã thấy không logic rồi. Tâm lý những thằng biến thái như vậy, mục đích chính của nó chỉ là phô dâm thoả mãn nhu cầu sinh lý của nó thôi.
Đến đây nó nhìn tôi đầy ẩn ý: “Ông cứ suy từ mình ra thì biết, lúc ông đang thẩm du như thế, ông có nghĩ được gì khác ngoài mông với vú không. Mà nếu ông lo lắng đến chuyện khác thì liệu cái đó nó có cứng lên được hay không.”
Tôi há hốc mồm, bé giờ tôi chưa gặp đứa con gái nào nói về mấy chuyện tế nhị này mà không đỏ mặt, không chớp mắt như nó. Trong khi đó nó vẫn đều đều phân tích: “Tất nhiên, Khả năng thằng bệnh hoạn đó kỳ tài hiếm gặp, có thể chia trí để vừa thẩm du vừa tính toán cơ hội lấy điện thoại không phải là không có, nhưng % rất thấp, đặc biệt là ngay sau khi nó lấy điện thoại lại có một thằng xuất hiện để nhắc ông việc đó lại càng thấp.
Nó đưa miếng xoài lên cái miệng chúm chím cắn một miếng, chậm rãi nhai và nhìn ánh mắt sốt ruột của tôi thích thú. Đến khi tôi sắp hết kiên nhẫn nó mới nói tiếp: Tất nhiên, những việc đó vẫn hoàn toàn có thể xảy ra, nhưng khách quan mà nói, việc trùng hợp như thế là rất hiếm. Bởi vậy, khi nghe Bình triết nói, tôi nghĩ ngay đến việc em Linh của ông có gì đó mờ ám trong vụ này. Chỉ là suy đoán với khả năng xảy ra rất thấp thôi, nhưng tôi vẫn tìm cách gặp em ấy để tìm hiểu thêm thông tin.
Tôi mượn thẻ ngành của chị, xong nhờ đứa em họ, chặn gặp em ấy ở cổng trường, đưa em ấy ra quán cafe. Nhìn cái mặt tái xanh của em ấy khi thấy thẻ ngành của chị tôi, tôi biết chắc em ấy có liên quan đến vụ việc này rồi. Chỉ hỏi mấy câu sơ sơ em ấy đã khai tuốt ra mọi việc.
Thật ra số ông còn may chán, ý định ban đầu của em ấy với người yêu hoặc (cái loại gì đó mà em ấy gọi là người yêu) là ốp ông chấn cả xe lẫn điện thoại cơ. Có điều, thằng biến thái kia tự nhiên xuất hiện làm em ấy thay đổi kế hoạch, đổ tội cho thằng biến thái. Cái thằng mà chạy lại báo ông việc thằng biến thái lấy điện thoại chính là người yêu em ấy đấy. Chắc lúc đấy máu của ông nó đang chạy đi nuôi chỗ khác nên đầu óc mù mờ để bọn nó xoay cho như thế cũng không biết gì.
Chỗ này tôi thấy có điều gì đó không ổn nên hỏi lại: “Nhưng việc này nằm ngoài kế hoạch ban đầu của Linh thì làm sao người yêu nó biết được mà đổi vai diễn nhanh vậy.”
Thư cười: “Hoá ra đầu óc ông cũng không phải bỏ đi, lúc đó tôi cũng hỏi em Linh y như ông vậy. Em ấy mới khai là trong lúc ông rúc mặt vào … ngực của em ấy thì em ấy đã bấm điện thoại nhắn tin cho người yêu rồi"
Tôi choáng váng : “Vậy là lúc đó em ấy vẫn tỉnh táo nhìn cái của nợ của thằng biến thái kia sao"
Thư cười : “Có ông sợ thôi, chứ em ấy thấy lại kích thích ấy chứ"
Tôi lầm bầm: “Lại có loại con gái như vậy sao"
Thư: “Đâu phải mọi thứ đều đơn giản như ông nghĩ đâu, với lại trong đầu em ấy đang chăm chăm nghĩ đến việc quây ông, tự nhiên thời cơ đến, em ấy phải tận dụng ngay thôi, Lúc đó ông đang trên mây nhưng em ấy thì hoàn toàn tỉnh táo"
Nghe Thư nói thế mặt tôi đỏ rần rần vì xấu hổ. Thư vẫn thản nhiên nói tiếp: “Em ấy khai hết xong tôi nói em ấy đưa trả điện thoại thì tôi sẽ bỏ qua, em ấy chả mừng phát điên lên.
Nói thật, tôi mà là ông thì ngay khi thấy em ấy biến mất tôi đã đoán ngay ra là em ấy có vấn đề rồi. Chứ chả u u mê mê như ông đâu”
Cái con nhỏ này nó ăn nói chả nể nang gì cả, cứ chì triết tôi mãi, tôi cố bình tĩnh đánh trống lảng: “Mà sao cậu mất công vì tôi thế, tôi đã lừa cậu cơ mà"
Thư cười phá lên đáp: “Sau bao nhiêu chuyện như thế mà ông vẫn nghĩ ông lừa được tôi sao, tôi thế này mà để ông lừa vớ vẩn như vậy sao. Ông cầm quyền giáo trình mới cứng như thế, mà lại cầm độc có 1 quyền như vậy mà ông nghĩ tôi tin ông mượn trên thư viện về sao. Óc tôi có ngắn đến mấy thì cũng phải biết check lại thông tin từ những đứa khác chứ điên hay sao nghe thế mà đã hồng hộc chạy về nhà. Mà nói luôn cho ông biết là thẻ sinh viên lúc nào tôi cũng để trong cặp. Quên làm sao được"
Tôi đần mặt ra hỏi lại: “Cậu giả vờ bị tôi lừa, nghỉ một tiết học để tôi nghĩ là cậu bị lừa ? Để làm gì vậy"
Thư vẫn thản nhiên: “Ông đã mất công lừa,tại sao tôi không giả bộ tin”
Tôi hỏi lại: “Nhưng để làm gì chứ"
Giọng Thư bỗng trở nên dịu dàng: “Để làm quen với ông, không được sao"
Giọng nó nhỏ xíu, mà tôi nghe như sét đánh ngang tai vậy, nó lại chủ động đi làm quen vơi tôi trước, không đùa chứ. Tôi ấp úng hỏi lại, cố gắng để xua đi không khí ngột ngạt: “Kh.. ô .. ng … Không…. phải tại tôi đẹp trai quá chứ"
Thư nhìn xa xăm một lúc rồi cười: “Cứ cho là như vậy đi”
Lúc đó, tôi thấy mọi thứ trở nên mù mờ, rắc rối và khó hiểu. Tôi biết nhan sắc tôi ở mức nào, chắc chắn chả phải vì lý do đó mà em ấy chủ động tiếp cận tôi trước. Nhưng nếu không thì vì sao chứ. Tôi với em ấy chưa bao giờ gặp nhau trước đó.
Càng nghĩ càng lú, mà càng lú thì mặt càng đần ra, lúc tôi bình thường lại thì thấy Thư đang nhìn tôi, chăm chú và thích thú, có điều trong mắt Thư có gì đó buồn man mác, tôi hay bị ám ảnh với những ánh mắt như vậy.
Thấy tôi chăm chú nhìn lại, Thư đỏ mặt quay đi, haizz, cuối cùng thì nó cũng phải biết ngại ngùng với e thẹn giống con gái bình thường một chút chứ. Không khi lại ngột ngạt và khó chịu. Tôi lại phải hỏi tiếp: “Thế còn vụ quỳnh, sao bà biết tôi lấy nó ở Long Biên"
Quỳnh cười tủm tỉm: “Ông có cần tôi đọc địa chỉ nơi ông lấy cành quỳnh đấy không, ông đúng là không biết trân trọng những gì mình có. Cành quỳnh đó hiếm có lắm đó. Nó là loại quỳnh trắng duy nhất ở Hà Nội nở hoa vào ban ngày đấy. Trong giới chơi quỳnh, bác NVX cũng khá nổi tiếng đó. Chỉ có đứa ất ở dở dở chơi Quỳnh nửa mùa như ông mới không biết điều đó.”
Chả nhẽ lúc đó tôi lại khai thật với nó là tôi có phải là đứa chơi quỳnh nửa mùa đâu. Chỉ vì tình nghĩa giang hồ mà tôi mới mất công sang Long Biên vác quỳnh về thôi chứ. Nhưng thôi, nó đã nhầm thì cứ để cho nó lẫn luôn đi. Tôi vừa mới nghĩ vậy thì nó nói luôn: “Mà ông cũng trọng tình nghĩa nhỉ, lóc cóc sang tận đó để xin quỳnh về cho bạn"
Ôi rời ơi, cái éo gì nó cũng biết hết thì tôi phải làm sao đây. Cảm giác như kiểu mình đứng trước nó mà không mặc gì vậy. Bị nó nhìn thấu hết. Một cảm giác cực thốn luôn.
Tôi cười như mếu, cố gắng hỏi lại lần nữa: “Rốt cục tất cả những việc này là vì lý do gì, tại sao cậu lại quan tâm đến tôi như vậy"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT