Long Tiểu Hoa đang vật lộn. Từ tư tưởng đến thể xác đều đang vật lộn.
Vì nàng hoàn toàn không biết phải lấy hưu thư từ người chồng trước. Từ đầu đến chân, nàng vẫn là một trinh nữ đã có chồng. Nàng ngưỡng mộ người trong mộng đã nhiều năm. Nàng có qua lại với con trai của người ta và còn dùng sách của thần tượng để ném tiểu thúc nhà mình. Hơn nữa, trước mặt thần tượng, nàng lại trót thể hiện một khuôn mặt ghen tuông xấu xí. Thật đúng là khó ngờ! Mọi thứ đều phơi bày trước mặt thần tượng của chính mình.
- Ôi! Bối rối quá... Bối rối quá! A a a a!
Bản thân không biết nên phản ứng thế nào? Nàng sụp xuống, ôm lấy chân bàn, muốn che giấu đi cảm xúc khó tả của mình.
- Tiểu Phong Ninh, đại tẩu của con không sao chứ? - Bạch Trì Như Ý nhìn cái bàn lắc lư trước mặt rồi lại nhìn cậu con trai cười hỏi.
- Không sao đâu ạ. Mỗi khi nghĩ không thông chuyện gì, cô ấy đều như vậy. Mẹ cứ dần dần làm quen đi. - Khi Hiểu Ất đi, nàng cũng thu mình trên giường. Hắn không hề lạ lẫm với cảnh tượng trước mắt, điềm nhiên như không có chuyện gì, chỉ đưa tay nhấc lấy ấm trà đang lắc lư trên bàn, rót nước trà vào một chiếc chén, ngón tay hắn mân mê chiếc ấm, mà màu trà xanh vẫn tiếp tục làm tâm hồn hắn lơ lửng.
- Thật sự là phải quen với chuyện này sao? Vậy chúng ta phải đợi cô ấy hết bối rối rồi mới có thể nói tiếp về chuyện kế tục hương hỏa ư?
Bạch Trì Như Ý nhấp một hớp trà, nghe dưới chân bàn có tiếng răng va cầm cập vào nhau.
- Tôi không có hưu thư nhưng tôi thích Tiểu Như Ý. Tôi không có hưu thư nhưng tôi thích Tiểu Như Ý. Tôi thích Tiểu Như Ý... - Hai chuyện chẳng hề liên quan gì đến nhau đang đan xen trong đầu Long Tiểu Hoa. Cuối cùng, nàng thật sự khó chịu đựng nổi nữa và nó đã phát tác ra thành câu hỏi: - Không có tờ giấy đó thì không thể thích Tiểu Như Ý được sao? Ai quy định điều ấy?
Câu trả lời khiến nàng càng thêm khó hiểu.
- Không có hưu thư vẫn có thể thích Tiểu Như Ý, nhưng không có hưu thư thì không được ghen tuông với con trai ta! - Bạch Trì Như Ý lo lắng cho con trai. Bà đập bàn lớn tiếng với con chuột dưới gầm bàn. Con chuột đó bị quát giật mình, cúi đầu nhìn bộ dạng đáng thương của mình rồi quay sang nhìn Bạch Phong Ninh đang uống trà như không liên quan.
- Không... không được sao? - Nàng lẩm bẩm.
Bạch Phong Ninh khổ sở cười vô tội. Ánh mắt hắn dừng lại trên kẻ đang bị mẹ hắn làm khó. Rõ ràng là đầu óc nàng đang xoay với tốc độ cao khó mà chịu đựng nổi, đang đình công, nếu không thì sao nàng lại hỏi hắn câu hỏi không biết liêm sỉ là gì nhưng lại vô cùng đáng yêu như vậy? Hắn ho nhẹ một tiếng, quyết định không thể phá vỡ nguyên tắc của mình. Thế nên hắn giả ngốc nói:
- Không được cái gì?
Nàng không trả lời, cắn môi, hướng đôi mắt đáng thương của mình lên nhìn hắn với vẻ ấm ức.
Hắn bị nhìn đến mức cổ họng nghẹn lại. Dù sao bé vì tình yêu, lớn vì tình thương. Nàng ghen cũng không có gì là không tốt. Không phải rất đáng yêu sao? Thế nên, môi hắn tự nhiên mấp máy:
- ... Thực ra... cũng không phải là không được... - Hắn hơi cúi người, muốn xoa đầu kẻ dưới gầm bàn nhưng tay chưa kịp giơ ra thì chân hắn đã bị người bên cạnh đá cho một cái, tiếp theo là tiếng đập bàn giận dữ...
Rầm!
- Đương nhiên không được! - Tiếng chủ trì chính nghĩa của Bạch Trì Như Ý xen vào. - Trai chưa vợ, gái đã có chồng. Rốt cuộc hai người muốn biến lễ giáo thần thánh thành cái gì? Cho dù hai người, một là con trai của ta, một là người hâm mộ tiểu thuyết của ta thì ta cũng không thể cho phép hai người...
- Bạch Trì thị, mẹ cảm thấy mẹ có thể nói về hai từ lễ giáo sao? - Tác giả tiểu thuyết đồi bại mà nói về lễ giáo sao? Ha ha!... Thế thì có gì khác với việc dẫn hòa thượng vào kỹ viện tụng kinh chứ?
- Bà thật sự là Tiểu Như Ý ư? - Tiểu Như Ý trong lòng Long Tiểu Hoa nàng coi lễ giáo như bùn đất, coi cuốn Điều răn nhi nữ như cỏ dại, luân lý chỉ là thứ vớ vẩn mà thôi...
- Tiểu nha đầu này dám nghi ngờ thân phận của ta sao? Ha! Cô có thể chọn bất kỳ đoạn nào trong sách của ta, ta đều có thể đọc thuộc cho cô... Phì phì phì! Đây không phải là điểm quan trọng nhất. Điểm quan trọng nhất là, cô không được ghen tuông với con trai ta.
- Tại sao? - Ghen tuông là sở thích của nàng. Nàng không thể vì thần tượng mà giới hạn tự do của mình được.
- Vì cô là nữ nhân đã có chồng, vì chồng cô là mỹ nam tuyệt sắc không thích hợp bị cắm sừng, vì Tiểu Phong Ninh của nhà ta còn phải kế tục hương hỏa nhà họ Bạch không thể chậm trễ vì sự ghen tuông của cô. - Cùng với mỗi câu buông ra, ngón tay Bạch Trì Như Ý lại phối hợp chỉ chỉ vào đầu kẻ nào đó.
Nàng bị chỉ trích từ trên xuống dưới. Nàng mải ghen mà hoàn toàn quên mất còn có việc quan trọng hơn cần phải làm. Nghĩ vậy, mắt nàng đảo một vòng, lập tức nói:
- Muốn tôi không ghen tuông với con trai bà cũng được. Nhưng tôi có điều kiện.
Bạch Trì Như Ý không ngờ nha đầu hoàn toàn không có khí thế này lại dám ra điều kiện với mình. Bà mỉm cười nhưng quay sang lại thấy con trai vừa đột ngột biến sắc. Thật đáng thương! Bị người ta lấy ra làm điều kiện trao đổi. Nhưng ai bảo trước đó chính con trai bà đã lôi con gái nhà người ta ra làm trò đùa. Cái giá cho sự ghen tuông với con trai mình là thế nào? Bà thật sự rất hiếu kỳ:
- To gan đấy! Còn dám ra điều kiện? Cô nói xem. Điều kiện gì?
- Tôi muốn tổ chức buổi tặng chữ cho các cuốn sách tiếp theo của bà ở khách điếm Đại Long Môn.
- Cô... muốn ta... ở chỗ cô sao? - Bạch Trì Như Ý bàng hoàng nhìn sang bên cạnh. Bà hoàn toàn không ngờ nàng lại có chủ ý với Bạch Phong Ninh như vậy. Đây là tiểu nha đầu mà Bạch Phong Ninh và Long Hiểu Ất đã nói đến, vô thiên vô pháp, vô lý vô lẽ sao? Lại còn nói chuyện làm ăn với cả tác giả viết tiểu thuyết cấm?
- Buổi tặng chữ cuốn sách tiếp theo. Tôi sẽ nhập sách từ phường tiểu thuyết về. Bà chỉ cần ngồi ở tiệm của tôi viết chữ lên những cuốn sách đó là được rồi.
- Sau đó, muội lại bán những cuốn sách có bút tích với giá cao đúng không? - Bạch Phong Ninh cười. Hắn cong môi: - Tuyệt chiêu!
Hắn thản nhiên tán thành. Trước tiên chưa cần nói đến việc Tiểu Như Ý xuất hiện, chỉ cần đề tên lên sách đã giúp nàng kiếm được rất nhiều tiền rồi. Người trong thành không nói nhưng tin rằng sẽ có rất nhiều người ngoài thành đến. Tới lúc đó, không phải họ đều sẽ ăn uống ở khách điếm của nàng sao. Hơn nữa, với nhân vật lừng lẫy như vậy thì ai có thể quên được tên bảng hiệu khách điếm của nhà nàng chứ? Một mũi tên trúng ba bốn đích. Quả là tuyệt chiêu!
- Hì hì! Rất thông minh đúng không? Tôi cũng rất tự hào là mình có thể vò đầu nghĩ ra được cách hay như vậy. Đến cả Tiểu Đinh cũng kinh ngạc với cách đó của tôi đấy.
Bạch Phong Ninh mỉm cười, không hề che giấu sự tán thưởng với nàng:
- Đúng là tuyệt chiêu! Chỉ có điều muội đã bỏ qua một điểm rất quan trọng. Đó chính là...
- Ta không muốn tổ chức buổi tặng chữ nào cả. Ta việc gì phải giúp nha đầu thối cô làm ăn chứ? Thật không hổ là tiểu nữ nhà Hiểu Ất. Việc gì cũng có thể làm. - Bạch Trì Như Ý ngẩng đầu nói với tiểu nha đầu, chẳng hề có chút hứng thú gì.
Còn Bạch Phong Ninh lại nói tiếp đoạn vừa phải dừng giữa chừng, kể lể về mẹ mình:
- Mẹ ta không dám lộ diện đâu. Nếu phu quân bà phát hiện ra bà viết loại sách đó, thì ngoài chuyện không được đọc và viết sách nữa, chắc sẽ bị phạt quỳ gãy chân ở từ đường mất.
- Lại còn bị phạt chép gia huấn nhà họ Bạch đến mức chuột rút tay nữa chứ. - Vừa nghĩ đến chuyện khủng khiếp ấy, Bạch Trì Như Ý lập tức mất hết vẻ kiêu ngạo, chỉ muốn trốn vào lòng con trai mà run rẩy. Hu hu...
- Huynh nói gì cơ? - Long Tiểu Hoa nghi ngờ nhìn Bạch Phong Ninh, mong là hắn sẽ giải thích rõ ràng một chút. Sao cảnh ngộ lại giống với nàng vậy?
- Muội không hiểu sao? Tuyệt chiêu của muội đã bỏ qua một điểm là thần tượng của muội, Tiểu Như Ý là người sợ chồng. Muội hiểu chưa hả? - Bạch Phong Ninh bổ sung như gió nhẹ thổi qua, liếc mắt nhìn hai người đàn bà không có tiền đồ trước mặt, bất tài như nhau.
- Híc!
Trong nháy mắt, nàng bỗng cảm thấy thân thiết khó nói lên lời với Tiểu Như Ý. Ôi! Đồng cảm. Mọi người đều bị phu quân quản chặt đến mức chẳng có địa vị, đáng thương, mất tự chủ thế sao? Nàng có thể hiểu được tâm trạng này. Thấy người ta gặp phải cảnh như vậy, sao nàng lại không giúp chứ?
Dưới sự dạy dỗ của Bạch Trì Như Ý, từ nhỏ Bạch Phong Ninh đã biết nữ nhi rất thực tế, mà loại nữ nhi lúc thế này lúc thế khác thì lại càng thực tế. Cho nên, trong phạm vi đọc sách của hắn, nam nhân không phải là những kẻ xuất chúng, mà là những kẻ xuất chúng giữa những kẻ xuất chúng. Bên trong có tồi tệ thế nào cũng không vấn đề, quan trọng chính là phải dát vàng nạm ngọc bên ngoài. Có điều kiện này thì dù súc sinh đến mấy, cuối cùng cũng gặp được chân mệnh thiên nữ. Sau đó thì dùng cánh tay ngọc của mình kéo kẻ tiểu nhân miệng thật lòng không thật đó vào lòng. Tuy nhiên một số nhân vật nam không có tiền tài cũng có thể liều mình phấn đấu, gom góp của cải, ruộng vườn. Tóm lại, nếu như không sửa đổi dáng vẻ của mình, thì đến tư cách xuất hiện trước mặt nữ nhân cũng không có. Cái này chính là lòng tự giác, tự tôn, tự hào của đấng nam nhi.
Những nữ nhân vật chính tương đối hạnh phúc, và cả những nhân vật nữ số phận bi thảm nhất trong tiểu thuyết, đều cho rằng việc hết lòng với nam nhân mà mình yêu thương nhất dù là thế nào cũng không phải chuyện gì quá đau khổ. Thế nhưng thế giới tiểu thuyết có nhiều khác biệt với hiện thực. Hắn đã hiểu quá rõ những nữ nhân có đầu óc thực tế, nhưng nữ nhân thực tế đến độ như Long Tiểu Hoa thì phải nói là không nhiều.
Từ khi biết Tiểu Như Ý là mẹ đẻ của Bạch Phong Ninh, hiểu được khát vọng của người mẹ, nếm trải mùi vị ghen tuông, nàng đã đem thùng giấm của cả đời mình đổ lên người hắn. Có cô nương nói chuyện với hắn, nàng xen vào giữa trừng mắt, có cô nương đứng trước hắn diễn màn ngã tuyệt kỹ, hắn có thể né vì lúc nào nàng cũng mang theo cao dán vết thương. Thậm chí còn để ngay trong tay áo. Nàng nhặt giày thêu giúp người ta, rồi nhìn hắn cảnh cáo không được quay đầu lại nhìn chân cô nương nhà người ta. Hắn chỉ biết khoanh tay trước ngực, lắc đầu, kiên nhẫn.
- Thiếu chủ, nếu cứ thế này thì nhà họ Bạch sẽ tuyệt hậu mất. - Bạch Vô Ưu lên tiếng nhắc nhở.
- Cô ấy muốn như thế thì ta có cách nào chứ?
- Thiếu chủ có chân. Chạy trốn không phải sở trường của thiếu chủ sao? - Rõ ràng là cam lòng mà. Thật không hiểu lòng kiêu ngạo của thiếu chủ đi đâu rồi nữa?
- Nếu có thể trốn thì ta đã trốn từ lâu. Ngươi nghĩ rằng ta không muốn trốn sao? - Hắn nói rồi lên tiếng gọi kẻ đang nhiệt tình giúp cô nương nhặt đồ: - Long Nhi, đừng đùa nữa. Có tin tốt đây. Qua biểu hiện mấy ngày vừa rồi của muội, người ta muốn gặp muội.
- Ai cơ? - Long Tiểu Hoa nhét lọ thuốc thoa vết thương vào tay cô nương đang ngồi dưới đất, quay lại hỏi: - Mẹ huynh ư? Tiểu Như Ý sao? Bà ấy muốn gặp tôi ư? Cuối cùng bà ấy cũng chịu gặp tôi? Không phải lại đuổi tôi ra khỏi cổng, quăng tôi qua tường, quét rác đuổi đi hay bắt chui qua lỗ chó chứ?
- Ai bắt muội chui qua lỗ chó? - Hắn vừa nghe, vừa nhìn Bạch Vô Ưu đứng bên cạnh.
Bạch Vô Ưu vô tội trả lời:
- Là phu nhân nói ạ. Nếu Long tiểu thư trèo tường vào sơn trang làm phiền phu nhân viết sách thì phu nhân sẽ bắt cô ấy chui qua lỗ chó ạ. Tốt nhất là để cô ấy mắc kẹt ở đó, không chui ra được. Nhưng đây mới chỉ là kế hoạch, còn chưa thực hiện. Nhưng thuộc hạ thấy nó cũng không xa lắm đâu.
- Thật tàn nhẫn! Tôi còn chưa nghe câu cuối. Tiểu Như Ý đối xử với người hâm mộ mình như vậy sao? Để người ta mắc kẹt trong lỗ chó? - Long Tiểu Hoa run rẩy trước số phận nhỏ bé bi thảm của mình.
- Long Nhi, ta phải khuyên muội một câu. Gần đây, Tiểu Như Ý mà muội sùng bái đang đóng cửa viết sách. Thời gian này, tốt nhất muội đừng chọc giận bà. Ta không muốn lần sau gặp muội lại thấy muội mắc kẹt trong lỗ chó đâu. - Bê mới sinh không sợ hổ. Khi Bạch Trì thị viết sách thật đáng sợ, nàng chưa từng gặp chuyện này bao giờ, không biết tác gia viết tiểu thuyết đang bế tắc đáng sợ đến thế nào. Mắng người, đập đồ, gặm bàn... Tóm lại là có thể làm bất cứ điều gì. Lần trước, khi bà viết bộ tiểu thuyết về cha, hắn đã kịp thời đưa Hiểu Ất xuất hiện nên mới ngăn được việc bà có những hành động kỳ quái.
- Ồ! Không phải huynh nói bà ấy muốn gặp tôi sao?
- Ta phải nhắc nhở muội. Đến khi gặp mẹ ta, bà nói gì muội cũng chỉ có thể trả lời mình biết rồi. Chuyện còn lại cứ để ta ứng phó.
- Chúng ta sẽ lên núi đánh quái thú sao?
- ... Là quỷ dâm đãng.
- ... Hả? - Dùng từ này để miêu tả mẹ mình thì thật là quá đáng.
Đứng trong thư phong của Tiểu Như Ý, lần đầu tiên Long Tiểu Hoa được tiếp cận không gian sáng tác của thần tượng. Nàng nhìn lướt xung quanh, rồi lại nhìn ánh mắt quái lạ của Bạch Phong Ninh, bỗng có cảm giác rất muốn chạy trốn.
Giấy rải tứ tung khắp nơi, bút treo ngay ngắn trên giá nhưng tiếc là lông bút chỉ còn vài sợi... Lông bút rắc đầy mặt bàn. Nghiên mực bị đập thành giấy mảnh. Giấy nháp bị vo tròn vứt đầy trên mặt đất khiến họ không còn chỗ để đứng. Lại còn những tiếng “cộc cộc cộc” vang lên từ trên bàn.
Nàng nhìn theo âm thanh đó thì chỉ thấy Tiểu Như Ý tóc tai rối bù, người dính đầy mực, vẫn mặc bộ đồ mấy ngày trước, đang đập đầu vào mặt bàn, miệng lẩm bẩm:
- Hết rồi. Ta không viết được rồi. Ta không viết nổi dù chỉ một chữ. Ta không có cảm hứng sáng tác, không có tình yêu, không có tài năng. Cảm hứng của ta đã cạn kiệt. Họ sẽ nói ta viết ngày càng tệ! Á á á á! Ai đến giết ta đi. Á á á á! - Nói xong, bà giơ tay tóm lấy cái bút lông chỉ còn lơ thơ vài sợi đưa lên miệng gặm. Lúc này, Long Tiểu Hoa bỗng hiểu tại sao những chiếc bút lông của Tiểu Như Ý lại cụt ngủn như vậy.
- Mẹ, mẹ lại gặm bút lông rồi. Nếu mẹ không viết được thì ra ngoài đi dạo. Cứ ở trong này sao có thể viết được chứ? - Bạch Phong Ninh đã quá quen với cảnh này, lên tiếng khuyên nhủ. Hắn giơ tay lôi chiếc bút lông ra khỏi miệng mẹ mình.
- Tiểu Phong Ninh, có phải ta không có tình yêu không? Hu hu... Ta hoàn toàn không viết ra thứ gì. Dường như ta đã dùng hết mọi thứ vào bộ tiểu thuyết kia rồi. Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!
- Mới lần đầu hai người cùng nhau mà đã bế tắc rồi sao? - Bạch Phong Ninh quỳ một gối xuống nhìn bà: - Đây là chuyện hiếm đấy. Mẹ thường viết đến lần thứ ba mới bế tắc cơ mà.
Thứ nghệ thuật hỗn tạp khiến cho Long Tiểu Hoa nghe mà há hốc mồm. Có phải nàng vừa bước vào lĩnh vực nghệ thuật quái đản nào đó không?
- Thường thì phải đến lần thứ ba. Muốn làm nên cao trào, thăng hoa nên mới dễ dàng bế tắc. Lần này... Hu hu! Đầu óc mẹ toàn hình ảnh nhân vật nam cũ, sao có thể viết ra một tiểu thúc được chứ? Nhân vật nữ cũng không nghe lời. Rõ ràng đã bị bỏ mà còn luôn nhớ đến người chồng cũ, không chịu thuận theo người ta. Mẹ không biết nên làm thế nào. Cô ấy đến chưa? Con bảo cô ấy đến chưa? - Nói xong, bà lập tức ngước mắt lên nhìn xung quanh tìm nguồn cảm hứng, chỉ thấy Long Tiểu Hoa đang đứng đó nhìn mình. Bà cũng không cần để ý nhiều làm gì, lập tức xông đến, tóm lấy nàng, nói: - Cho ta cảm hứng, cảm hứng, cảm hứng đi.
- Cái gì cơ? - Người đàn bà tèm lem mực trước mặt thật đáng sợ! Đây thật sự là thần tượng Tiểu Như Ý của nàng sao? Không ngờ quá trình sáng tác lại khủng khiếp đến vậy?
- Ta đồng ý với yêu cầu của cô. Ta sẽ tổ chức buổi tặng chữ tại khách điếm nhà cô, nhưng ta có điều kiện trao đổi. Cô phải giúp ta tìm cảm hứng.
- Bà đồng ý tặng chữ cho sách mới ở khách điếm nhà tôi sao? Thật không?
- Đúng vậy! Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là ta không viết ra nổi thứ gì cho cuốn sách mới của ta. Cô hãy dẹp kế hoạch của cô qua một bên đã.
- Haizzz! Không viết ra nổi ư? Như thế sao được? Không phải chỉ là tìm cảm hứng sáng tác sao? Bà nói đi. Vì cuốn sách mới của Tiểu Như Ý, tôi nguyện làm bất cứ điều gì.
- Tốt lắm! Rất có chí khí! Ta đột nhiên lại thấy thích cô đấy. Vì sự nghiệp viết sách, chúng ta cùng phấn đấu nhé. - Tiểu Như Ý nắm lấy tay Long Tiểu Hoa, xúc động nói.
- Cuối cùng, bà cũng đã thừa nhận tôi. Hu hu! Tôi cảm động quá! Bắt đầu tìm cảm hứng sáng tác thôi. Bà nói gì thì tôi sẽ làm đấy.
- Tốt lắm! - Tiểu Như Ý thở phào, cầm bút bắt đầu lấy cảm hứng: - Bây giờ hai người mau vào vị trí, tôi bắt đầu sáng tác.
- ...
- Hai người đứng ngây ra đó làm gì? Tiểu Phong Ninh, Tiểu Hoa, không có thời gian để ngây người ra đâu. Mau lên đi. Phong Ninh à, con cười cái gì chứ? Cởi dây lưng ra, không là ta giúp con đấy.
Bạch Phong Ninh đứng thẳng người lên, gạt bàn tay bà mẹ già đang cởi dây lưng bạch ngọc của hắn ra. Môi hắn cong lên một đường tuyệt mỹ.
- ... Bạch Trì thị, xin hỏi tên cuốn sách lần này của mẹ là gì vậy?
- Ta chưa nói với con sao? Đại tẩu, tận hưởng đi.
Bạch Phong Ninh thở dài một tiếng. Có làm hay không? Đây là một sự lựa chọn...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT