- Nhã nhi, người này ỷ thân phận là nhũ mẫu của con, ở trong phủ làm xằng làm bậy, hoành hành không sợ!
- Còn tham ô ngân lượng, còn trộm vài món trang sức thân mẫu con để lại cho con!
- Chết không có gì đáng tiếc, con không cần vì bà ta mà khổ sở!
- Người đâu, hung hăng đánh, bản phu nhân cũng không tin xương cốt bà ta cứng rắn như vậy, một tiếng cũng không nói!
- Đánh chết bà ta, dùng sức đánh chết bà ta!
Bên tai Lâm Nhã quanh quẩn lúc kế mẫu để cho thủ hạ bà tử hành hình nhũ mẫu, không ngừng vu oan cũng khàn cả giọng mang theo một tia sợ hãi thét chói tai.
Ít có người nào không sợ chết, mà bị đánh nhiều gậy như vậy, lại có thể có người không đau hừ một tiếng càng ít có.
Lúc ấy trong đình viện chỉ có âm thanh của kế mẫu cùng âm thanh gậy rơi trên người nhũ mẫu.
Thậm chí đánh đập như vậy, hạ thủ bà tử cũng là sợ hãi trong lòng.
Bởi vì nhũ mẫu quá mức khác thường.
- Nhũ mẫu!
Lệ theo khuôn mặt tuyệt mỹ của Lâm Nhã tuôn như mưa.
Một ngày trước nhũ mẫu đã biết đại sự không ổn, nhưng là không hề chạy trốn.
Ngược lại ở trong viện của nàng, một lần lại một lần dạy nàng sau này đối nhân xử thế như thế nào.
Không thể loạn tức giận, phải ở trước mặt kế mẫu lấy ngoan bán khéo, a dua nịnh nọt, ăn dùng mặc thiếu một chút cũng không có quan hệ, tiền tiêu hàng tháng bị bớt cũng không được lộ ra... Còn có bình tĩnh bảo vệ đệ đệ chu toàn, chỉ có chờ đệ đệ sau này trưởng thành, kế thừa gia nghiệp, mới có thể vì nàng làm chủ, lấy lại công đạo.
- Đệ đệ, tỷ tỷ nhất định sẽ cứu đệ ra biển lửa!
- Nhũ mẫu, Nhã nhi sau này nhất định sẽ báo thù huyết hận cho người!
Lâm Nhã hít mũi một cái, đem lệ sắp tràn ra lại nén trở về.
Hồ quản sự ở giữa sân đầy đất lăn lộn, tóc tai bù xù, âm thanh thê thảm, chẳng biết lúc nào, mưa lại xối xả rơi xuống, khiến cho gã một thân quần áo đay thô và trên mặt dính đầy bùn cát.
Nhìn tình trạng thê thảm của Hồ quản sự, đám tá điền ở đây ngay cả thở mạnh một chút cũng không dám.
Mà mọi người trong nhà Hồ quản sự tất cả đều bị dọa cho mặt trắng bệch.
Lúc trước hay khi dễ Tiểu Hoàng Nha, cậu bé mập Hồ Xuyên khuôn mặt càng sợ hãi khóc trốn vào trong lòng mẫu thân.
Làm sao còn có kiêu ngạo, ngông cuồng lúc trước?
Gậy trong tay Dương Hải Ba càng ngày càng nặng, Lý Lượng vừa chuyển hướng đánh chỗ yếu hại trên người Hồ quản sự, mặt và đầu cổ Hồ quản sự đầy máu tươi, âm thanh cầu xin tha thứ cũng dần yếu ớt.
- Ba, ba, ba...
Gậy đập trên thân thể mập mạp của Hồ quản sự, vang lên từng trận trầm đục.
Một lúc sau, Hồ quản sự quay về hướng Giang Long, tay phải nặng nề hạ xuống, liền không còn nhúc nhích.
- Oa!
Phụ mẫu của Hồ quản sự rúc vào với nhau lên tiếng thống khổ.
- Cha nó ơi!
Thê tử của Hồ quản sự giãy dụa muốn nhào tới phía trước.
Hồ quản sự có ba con trai, Hồ Xuyên là con út nhỏ nhất, còn hai đứa khác đều đã trưởng thành.
Bình thường hai người con lớn này cũng làm rất nhiều chuyện xấu xa, lúc này thấy phụ thân bị đang sống đánh chết, cũng kinh hãi sắc mặt trắng bệch.
Quỳ ở đó run rẩy, sợ Giang Long nói tiếp, chính là cũng muốn đem bọn họ đánh chết.
- Điền Đại Tráng, ở đây còn có người đáng chết nào không?
Giang Long muốn trọng dụng người này, cho nên bây giờ cố ý để y trước mặt mọi người lên tiếng, trước tiên là tạo dựng uy tín.
- Lý Ngũ!
Điền Đại Tráng trầm giọng nói:
- Người này bình thường không làm việc, trộm cắp, đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng, ức hiếp người thành thật, hơn nữa mấy năm trước từng ban đên đột nhập vào nhà người khác, bức tử một vị phụ nhân.
Dứt lời, Điền Đại Tráng nhìn về phía đám người.
Đứng nơi đứng là một tá điền với vẻ mặt thật thà chất phác, giờ phút này nắm thật chặt hai đấm, trên mặt tràn đầy thống khổ.
Vị phụ nhân bị buộc tử kia, chính là thê tử của y!
Nhưng y nhát gan, hiền lành, không dám phản kháng.
- Hành quyết!
Giang Long ra lệnh một tiếng.
- Đừng, tiểu thiếu gia, tha mạng a!
Lý Ngũ bị dọa sắc mặt trắng bệch, lớn tiếng cầu xin tha thứ.
Thấy Giang Long lạnh lùng nhìn mình, Lý Ngũ biết còn cầu xin nữa cũng vô dụng, đột nhiên vọt lên co cẳng chạy trốn.
Gã chính là đầu trộm đuôi cướp, trèo nhà mở khóa đều chỉ cần có một tay, chạy trốn lại càng là sở trường, trong chốc lát vài hộ vệ cư nhiên đuổi không kịp.
Đúng lúc này, tiếng vó ngựa vang lên.
Mọi người nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một đại hán thân hình cường tráng cưỡi ngựa, lập tức truy đuổi Lý Ngũ.
Đại hán khuôn mặt to tròn, tướng mạo thô kệch, đợi đi đến phía sau Lý Ngũ, nâng búa lớn trong tay liền đột nhiên đánh xuống.
- A!
Lý Ngũ trực tiếp bị chặt xuống nửa bên đầu, thân thể lăn lóc một trận tới trước.
Đỏ trắng cùng một lúc bắn tung tóe.
Đồ Đô nhảy xuống ngựa, dùng chính quần áo của Lý Ngũ tẩy sạch sẽ vết máu dính trên búa lớn, rồi cưỡi ngựa trở về.
Giang Long từ xa đối với Đồ Đô khẽ gật đầu một cái, vừa nhìn về phía Điền Đại Tráng:
- Còn nữa không?
Cái chết thê thảm của Lý Ngũ, khiến rất nhiều tá xoay người nôn mửa.
Điền Đại Tráng cũng cuồn cuộn trong bụng, nhưng Giang Long hỏi, y không dám không đáp, chỉ có thể gồng mình chịu đựng.
- Không có.
Hắn lắc đầu
- Người còn lại mặc dầu cũng làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng tội không đáng chết.
Lời nầy vừa nói ra, ngoại trừ phụ mẫu của Hồ quản sự vẫn đang lớn tiếng khóc thét với Hồ thê ở ngoài, mọi người quỳ trên mặt đất đều thở dài.
- Ừ.
Giang Long gật đầu
- Tuy nhiên, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, Nhã nhi, những người còn lại đều do nàng xử trí đi.
Trước kia nguyên thân chưa quen thuộc gia pháp của Cảnh phủ, trực tiếp đánh giết đương nhiên đơn giản, Giang Long trực tiếp có thể hạ lệnh, hơn nữa nguyên thân thiện lương, cũng không có kinh nghiệm xử trí tôi tớ, cho nên Giang Long lúc này cũng không có biện pháp nào, thẳng thừng giao cho Lâm Nhã xử lý.
Lâm Nhã trái lại đối với việc này rất là rất quen thuộc, mở miệng liền tới.
Hai đứa con trưởng thành của Hồ quản sự đều bị đánh hai mươi đại bản, lần lượt đem đến quan phủ, sung quân biên cương.
Tiểu nhi tử Hồ Xuyên cùng với Hồ thê đều đem bán.
Mẫn Bà Tử đánh mười lăm đại bản, đuổi ra khỏi nông trang không được phép trở về.
Triệu Tam Thủ giống Lý Ngũ đều là hạng người trộm cắp, nhưng mà sai lầm nhỏ thì nhiều mà sai lầm lớn không đáng, cho nên cũng đưa đến quan phủ, sung quân biên cương.
Con trai lớn của Hồ quản sự thì bán cho người môi giới.
Nhưng đang muốn xử lý con dâu thứ hai của Hồ quản sự thì Điền Đại Tráng đột nhiên mở miệng:
- Nàng là bị Hồ Ngân giành được, cũng là người mệnh khổ.
Lâm Nhã nhìn về phía Hồ Ngân, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị xuống giọng:
- Người đâu, trước tiên đánh gãy một chân!
- Vâng!
Dương Hải Ba đúng là cực hận đối với gia đình Hồ quản sự, vung gậy liền đánh ở trên đùi Hồ Ngân.
Răng rắc một tiếng, xương đùi liền bị gãy.
Hồ Ngân ôm chân gãy trên mặt đất quằn quại kêu to.
- Cho phép ngươi về nhà.
Tiếp theo, Lâm Nhã nói với vị phụ nhân cũng có vài phần tư sắc kia.
Phụ nhân kia nhưng lại ôm nữ nhi hơn hai tuổi vào lòng vẻ mặt chua xót, nàng đâu còn chỗ nào để về nhà?
Lâm Nhã lúc này nhìn về phía phụ mẫu của Hồ quản sự, chân mày lá liễu hơi nhíu.
Hai người cũng không phải loại người tốt gì, nhưng tuổi lại lớn như vậy lại không biết xử lý thế nào cho tốt.
Nhẹ không đủ để trừng phạt.
Nhưng phạt nặng, lại có vẻ quá mức lãnh huyết.
Điền Đại Tráng đúng lúc mở miệng nói:
- Thưa Thiếu phu nhân, không bằng cho bọn họ đi trông coi phần mộ đi.
Ở thời đại này mỗi gia tộc đều có phần mộ tổ tiên của mình, ở nông trang này tá điền mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng người đã chết cuối cùng phải hạ táng, cho nên tổ tiên của bọn họ mời tới đạo sĩ tìm nơi có phong thủy tốt làm nơi chôn cất.
Người già nhà ai ở nông trường qua đời, đều có thể chôn ở trên đỉnh núi nhỏ đó.
- Được.
Lâm Nhã đồng ý.
Xử phạt này vừa vặn không nhẹ không nặng.
Nhưng ngay lúc này, con dâu thứ hai của Hồ quản sự lại đột nhiên giật giật mũi mở miệng nói:
- Nô tỳ nguyện ý theo công công bà bà đi trông coi thủ mộ.
- Ân?
Giang Long nhíu mày.
Điền Đại Tráng thì là khuyên giải:
- Ngươi không muốn về nhà mẫu thân, có thể tiếp tục ở lại trong gia trang, không cần cùng hai lão nhân khốn kiếp đi thủ mộ.
- Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, nô tỳ đã là người của Hồ gia, hơn nữa sinh ra huyết thống Hồ gia, cho nên xin Thiếu phu nhân có thể ân chuẩn!
Con dâu thứ hai của Hồ quản sự cũng kiên quyết nói.
Lâm Nhã than khẽ, nàng cũng là nữ nhân, thì như thế nào không biết được nổi khổ của nữ tử?
Vừa định đồng ý, nhưng lúc này Giang Long lại chen lời nói:
- Không được!
- Cầu tiểu thiếu gia khai ân!
Phụ nhân ôm nữ nhi dập đầu thật mạnh đối với Giang Long.
- Không được!
Giang Long vẫn là lắc đầu.
- Van cầu tiểu thiếu gia!
Phụ nhân lại dập đầu một cái nữa, trên trán rịn ra vết máu:
- Công công bà bà của nô tỳ lớn tuổi, đi đứng không được, không có người chăm sóc cũng không được.
- Bọn họ là bị trừng phạt đi thủ mồ đấy, không phải là đi hưởng phúc.
Giang Long lạnh lùng nhìn phụ mẫu của Hồ quản sự vẫn đang đang thấp giọng khóc nức nở, tuy rằng hai người đều đã bạc đầu, nhưng hắn vẫn không có nửa điểm thông cảm, tiếp đó lại rời ánh mắt, trầm giọng mở miệng nói:
- Bản thiếu gia không đồng ý ngươi đi theo, nguyên nhân là do không thể để ngươi làm tấm gương xấu được.
Lâm Nhã nghe vậy vẻ mặt cũng trầm tư.
Một lát sau, hiểu rõ ý tứ của Giang Long.
Phụ nhân này là bị Hồ gia đoạt đi làm vợ người ta, mặc dù có lấy gà theo gà, lấy chó theo chó thật đành chịu, nhưng nếu quả thật đồng ý nàng đi theo hầu hạ công công bà bà bị trừng phạt, chẳng phải vẫn là không phân biệt được trắng đen sao?
- Ô ô...
Hiểu rõ ý tứ của Giang Long, phụ nhân ôm nữ nhi khóc lớn một trận.
Trẻ nhỏ mới sinh trong tã lót, cũng lên tiếng khóc lớn.
- Từ hôm nay trở đi, Điền Đại Tráng chính là trang đầu của nông trang, bản thiếu gia về sau sẽ để cho y truyền đạt mệnh lệnh, bất cứ kẻ nào không được cãi lời.
- Vâng!
Giang Long bổ nhiệm, nhóm tá điền trong nông trang đều quỳ xuống lên tiếng trả lời.
Chỉ có một nhà Điền Đại Tráng lộ ra nụ cười.
- Mưa lớn rồi, tất cả mọi người trở về đi.
Giang Long khoát tay áo, dẫn đầu đi về hướng biệt viện.
Phía lưng Bảo Bình che dù gắt gao đuổi theo.
Người Điền gia nhìn theo Giang Long đi xa, lúc này mới tụm năm tụm ba giải tán.
Tưởng Quân lưu lại vài hộ vệ hành quyết, đem xác Hồ quản sự và Lý Ngũ đi chôn.
Chết người là lớn, nhưng đã làm nhiều chuyện ác thì cũng nên hiểu được.
Cuối cùng cũng phải vùi vào trong đất.
Tuy nhiên không có quan tài, cùng lắm là dùng chiếu cuốn.
Giang Long trở lại biệt viện mở giấy Tuyên Thành, đem chuyện đã xảy ra ở nơi này đại khái viết ra, hắn không đề cập Khương ma ma là chỗ dựa vững chắc của Hồ quản sự, sau đó sai hộ vệ đưa về Cảnh phủ.
Sau đó suy tư bước tiếp theo nên làm gì, như thế nào mới có thể làm giàu cho nông trang.
……………
Thư từ đưa về Cảnh phủ, chuyện bên này rất nhanh từ Cảnh phủ truyền bá ra đến.
Khương ma ma có nhiều nội gián, lập tức đã biết được tin tức.
Hồ quản sự không ngờ bị tiểu thiếu gia trực tiếp hạ lệnh đánh chết, đây là một chút thể diện cũng không giữ cho bà ta a, tức giận tới khuôn mặt trắng bệch!
Khương ma ma nổi giận đùng đùng đi tới viện của Cảnh lão phu nhân.
Có thủ vệ nhìn thấy bà ta, định bẩm báo:
- Lão phu nhân...
Nhưng vừa mở miệng, Khương ma ma vẫn không dừng chân như một trận gió ào ào lập tức vọt vào phòng.
- Lão phu nhân, người cần phải giúp nô tỳ làm chủ a!
Đi qua cánh cửa, Khương ma ma một phen gỡ bỏ cây trâm ngọc thạch trên đầu, tóc tai bù xù, kêu khóc vọt vào phòng ngủ.
Cảnh lão phu nhân lúc này đang lẳng lặng ngồi trên giường, trong tay cầm phong thư mà Giang Long đã phái hộ vệ mang tới kia.
Thấy Khương ma ma nhanh như vậy đã nhận được tin tức, cũng chạy tới khóc lóc, bà cũng không lộ vẻ bất ngờ, nhưng chân mày cũng gắt gao hiện ra sự khó chịu.
๑๑۩۞۩๑๑
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT