Tương Vương nhìn thấy Hoài Vương lại có thể coi thường lễ pháp như thế, không thèm để ý đến nam nữ đố kỵ, lông mày có vẻ tú khí liền hơi hơi nhíu lại.
Tuy nhiên thấy Điệp Hương phu nhân nhìn lại, lại quay đầu đi.
Cảnh tượng này chiếu vào trong mắt của Giang Long luôn cố ý chú ý Tương Vương.
Tương Vương cũng giống Sài Thế Vinh, chỉ coi Điệp Hương phu nhân là một đồ chơi sao?
Giang Long đưa tay vuốt vuốt cằm, suy tư, cũng phải, Điệp Hương phu nhân nghỉ đêm trong Tương Vương phủ, lại từng ở lại trong hoàng cung, chuyện bất nhã cùng rất nhiều Quốc công, Hầu gia cùng với huân quý kinh thành truyền ra, mặc dù Tương Vương ngay từ đầu đối với Điệp Hương phu nhân có vài phần tình ý.
Nhưng sau khi phát sinh việc này, cũng chuyển thành phai nhạt.
- Ha ha!
Sau khi nâng Điệp Hương phu nhân dậy, Hoài Vương càng thêm lớn mật, không ngờ giơ tay phải ôm vào hông của Điệp Hương phu nhân.
Điệp Hương phu nhân thét một tiếng kinh hãi, vội vàng tránh đi.
Trong ánh mắt Hoài Vương hiện lên một chút lửa nóng, bản tính hống hách lộ rõ, vừa định tiến lên tiếp.
Tuy nhiên lúc này, một đại hán dáng người khôi ngô, bên hông treo đao thép đột nhiên che ở trước người của y.
Đại hán cúi đầu, ngón tay phải thô to ấn tay đặt tại trên chuôi yêu đao.
Hoài Vương lập tức giận giữ, tuy nhiên cắn răng, rồi lại cố gắng nhịn xuống.
- Người nọ là?
Giang Long kinh ngạc.
Sài Thế Vinh mở miệng giải thích:
- Đó là hộ vệ phủ Mục Vũ Hầu, giống bọn hộ vệ trung tâm nhà đệ, cũng đủ liều mạng, đều là mười phần dũng mảnh không sợ chết, tuy nhiên nhân số hộ vệ không nhiều bằng phủ nhà đệ.
- Mấy năm này mặc dù có Tương Vương che chở, nhưng vẫn có rất nhiều hạng người to gan lớn mật cậy vào thân phận tôn quý, hoặc là muốn cưỡng ép chiếm lấy sản nghiệp Hầu phủ, hoặc là muốn động tay động chân với Điệp phu nhân, kết quả đều không ngoại lệ bị những hộ vệ này thu thập một lượt.
- A.
Giang Long cẩn thận đánh giá trên người của đại hán, ánh mắt lúc sáng lúc tối.
Thật chỉ là lá gan khá lớn, không sợ chết hơn so với hộ vệ trong phủ bình thường sao?
- Hoàng đệ của bổn vương treo giải thưởng ngàn lượng hoàng kim, hơn nữa bổn vương trước đó đồng ý ngàn lượng bạc trắng, như thế nào, lẽ nào không có người đoán thử một lần sao?
Đúng lúc này, Tương Vương vẫn trầm mặc không nói đột nhiên ngắm nhìn bốn phía, thản nhiên mở miệng, khiến không khí có chút cứng đờ này bị đánh vỡ.
Rất nhiều con cháu, các tiểu thư hào môn thế gia cũng có một ít tâm động.
Một một ngàn lượng bạc, tuyệt đối không phải một số lượng nhỏ!
- Hiền đệ, ddệ không thử một lần sao?
Sài Thế Vinh xoa tay, nóng lòng muốn thử, hỏi Giang Long bên cạnh.
Giang Long nhìn về phía Điệp phu nhân, tuy rằng thấy giữa lông mày ẩn hàm vẻ u sầu, nhưng không có chút gợi ý nào, thực không dễ đoán, liền khẽ lắc đầu.
Lúc này có người thanh niên can đảm đã mở miệng:
- Xin hỏi Điệp phu nhân gần nhất có phải thân thể không khỏe hay không?
Điệp Hương phu nhân không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu đối với thanh niên.
Vì vậy vòng tai ở hai bên trên lỗ tai trắng nõn lay động một trận, phát ra những thanh âm trong trẻo dễ nghe.
- Vậy đích thị là Điệp Hương phu nhân gặp việc khó?
Điệp Hương phu nhân miễn cưỡng cười, vẫn khẽ lắc đầu.
Tiếp theo, lại có thật nhiều người mở miệng đoán, nhưng đều không đoán đúng.
Sài Thế Vinh cũng đoán sai, vẻ mặt áo não.
- Một đám rác rưởi!
Hoài Vương đột nhiên hừ lạnh một tiếng.
Đám người nháy mắt liền yên tĩnh trở lại.
Rất nhiều người trợn mắt nhìn Hoài Vương, nhưng ngại hung danh của Hoài Vương, không ai dám trả lời trả đũa lại.
Chúng ta đoán không được là rác rưởi, ngươi chẳng phải cũng giống vậy đoán không ra sao? Bằng không cần gì treo giải thưởng ngàn lượng hoàng kim?
Sắc mặt Giang Long cũng rất khó coi, tuy nhiên Hoài Vương mắng những lời này phạm vi đả kích hơi rộng, không chỉ mặt gọi tên mắng hắn, hắn không đến mức phải động thân mà ra đối chọi gay gắt.
Dù sao thân phận của Hoài Vương cũng bày ở đây.
Có thể không đi trêu chọc, tận lực vẫn không nên trêu chọc thì tốt hơn.
Đây cũng là suy nghĩ của đại bộ phận mọi người.
Tương Vương thản nhiên liếc Hoài Vương một cái, trong thần sắc có chút
không vui, câu nói kia không phải cũng cố ý mắng cả mình chứ?
Điệp Hương phu nhân như là nai con bị hoảng sợ, trên mặt hiện lên một chút bối rối:
- Hoài Vương cần gì vì một chút chuyện nhỏ làm khó mọi người?
- Ở trong mắt bổn vương, cô không vui không phải là chuyện nhỏ, mà là đại sự giống như trời sập!
Vẻ mặt Hoài Vương bướng bỉnh.
- Thôi, Hoài Vương cũng chỉ là muốn để cho ta vui vẻ thôi.
Điệp Hương phu nhân than nhẹ, hai đầu lông mày, lại là khoác lên một nét buồn bã, gượng cười nói với mọi người:
- Không bằng như vậy, nơi đây cả rừng hoa hạnh nở rộ, đẹp không sao tả xiết, chư vị tài tử coi như là mở hội thơ thì thế nào? Có thể nghe thấy mấy thủ thơ mới thật hay, chắc tâm tình của ta sẽ khá hơn một chút, đến lúc đó Hoài Vương cũng sẽ không khó xử mọi người nữa.
Ai ngờ Hoài Vương lại nói xen vào:
- Điệp Hương phu nhân dung nhan khuynh thế, muốn nghe thi từ, đương nhiên thi từ phải là hay nhất!
Vốn thanh niên tuấn kiệt tự phụ tài danh muốn ngâm thơ một bài thơ ở trước mặt Điệp Hương phu nhân coi như là lộ mặt, nghe vậy cũng đều trầm mặc xuống.
- Hiền đệ, đệ tài trí mẫn tiệp, không bằng làm một thủ thơ thật hay ở đây, nói không chừng có thể lọt vào mắt Điệp Hương phu nhân.
Sài Thế Vinh nhỏ giọng nói với Giang Long.
Giang Long đang định lắc đầu, nhưng không nghĩ thanh âm Sài Thế Vinh tuy rằng không lớn, lại dẫn tới chú ý của Hoài Vương.
Ánh mắt quét một vòng trên người của Sài Thế Vinh, Hoài Vương liền đưa ánh mắt đặt ở trên người của Giang Long, đột nhiên cười ha ha:
- Hẳn là tất cả mọi người đều không biết vị thiếu niên trẻ tuổi này nhỉ?
Vừa nói, Hoài Vương vừa đưa tay chỉ về hướng Giang Long.
Ánh mắt của mọi người bốn phía, toàn bộ đều nhìn về phía Giang Long.
Gần như tất cả mọi người lắc đầu, đích xác không biết.
Điệp Hương phu nhân và Tương Vương cũng nghiêng đầu liếc mắt nhìn Giang Long một cái, tuy nhiên Giang Long thân hình gầy, cũng không có khiến cho bọn họ chú ý.
Nhưng một câu kế tiếp của Hoài Vương, lại khiến tất cả mọi người lộ vẻ tò mò:
- Kỳ thật mấy ngày nay hẳn là mọi người đều nghe nói tới tài danh của hắn.
- Cảnh Giang Long của Cảnh phủ huyện Ninh Viễn?
- Chính là người viết câu đối phúng điếu cho Quy Trần đại sư?
Lập tức có người suy nghĩ phản ứng nhanh, mở miệng lên tiếng.
- Không sai.
Hoài Vương gật đầu:
- Hắn chính là Cảnh Giang Long.
- Hóa ra hắn chính là Cảnh Giang Long a.
- Ý của phó câu đối phúng điếu kia thực sự rất là mới mẻ.
- Tăng nhân dị vực ra đạo đề kia đích xác khó, ta không đáp được đâu.
Mọi người bốn phía đều cẩn thận đánh giá từ đầu đến chân Giang Long.
Giang Long vẻ mặt thản nhiên, đứng chắp tay, tùy ý mọi người vây xem trên người mình, thần sắc không thấy chút nào bối rối, càng phụ trợ ra khí độ bất phàm.
Tương Vương và Điệp Hương phu nhân đến tận lúc này, mới chú ý đến Giang Long nhiều hơn.
- Cảnh công tử gần đây vô cùng nổi bật, không bằng làm ra một thủ thơ tuyệt diệu để làm Điệp Hương phu nhân cười được không?
Khi Hoài Vương một mình đối mặt Giang Long, có vẻ khách khí rất nhiều.
Y cũng sợ Giang Long lập tức trở mặt, đến lúc đó động thủ thì không được, không động thủ lại sẽ rất mất mặt.
Giang Long vốn định lắc đầu cự tuyệt, nhưng đột nhiên rừng hạnh nổi lên một trận cuồng phong, nhánh cây lắc lư, từng đóa hoa hạnh trắng nõn bị gió lớn thổi bay rơi xuống.
- Đúng rồi, phu nhân Cảnh công tử không phải cũng tới sao? Như thế nào không thấy người đâu?
Hoài Vương bị gió thổi ánh mắt hơi nheo nheo lại, lại nói tiếp.
Giang Long chậm rãi xoay người nhìn về phía trước, ánh mắt xuyên qua nhánh cây dày đặc, chỉ thấy Lâm Nhã trên mặt che sa mỏng lúc này đứng ở bên trong rừng hạnh cách đó không xa, lẳng lặng độc lập, cuồng phong thổi qua, một trận hoa bay múa đầy trời, rơi xuống trên đầu Lâm Nhã.
Có mấy đóa hoa nghịch ngợm đã rơi vào đầu vai Lâm Nhã.
Cảnh này quả nhiên là một bức họa tuyệt đẹp!
Rất nhiều người nhìn theo Giang Long, đều toàn bộ ngây người.
- Lấy bút đến!
Giang Long đột nhiên qươ lấy ống tay áo.
Ngọc Sai và Bảo Bình bất cứ lúc nào cũng đã đi một bên phục vụ lập tức sai người mang tới cái bàn.
Sau đó Ngọc Sai tự mình đem một tờ giấy trắng trải trên mặt bàn.
Bởi vì có gió, cái chặn giấy không tác dụng lắm, cho nên Ngọc Sai mài mực, còn Bảo Bình thì lấy tay gắt gao đè lại giấy Tuyên Thành trắng như tuyết.
Giang Long tiếp nhận bút lông sói tiểu nha hoàn trong phủ đưa tới, cất cao giọng nói:
- Bản nhân ngu dốt, thơ đẹp nhất hay nhất tuyệt đối không làm được, tuy nhiên có thể viết xuống suy nghĩ chính mình cho rằng cảnh sắc đẹp nhất nhân gian, chư vị tài tử cùng tham thảo.
Ngòi bút chạm mực, Giang Long hạ bút như gió, vung lên liên tục.
Sài Thế Vinh lập tức xông lên trước, miệng đọcra:
- Hoa rơi người riêng đứng, mưa nhỏ yến bay chung!
Thanh âm rơi lọt vào tai, lại nhìn bộ dáng Lâm Nhã đứng ở trong mưa hoa, tất cả mọi người đều tâm thần chấn động!
- Hay!
Sài Thế Vinh vỗ tay lớn tiếng trầm trồ khen ngợi!
- Đích thật là cảnh đẹp thứ nhất nhân gian!
- Ý cảnh đồng dạng sâu xa.
- Cảnh Giang Long này quả nhiên rất có tài hoa.
Bốn phía mọi người ồn ào, giao đầu kết tai, nghị luận không ngừng.
Tương Vương có chút không ngờ, liếc mắt nhìn Giang Long một cái.
Điệp Hương phu nhân thì sáng ngời mắt đẹp, tuy nhiên ánh mắt chỉ khẽ quét qua trên người của Giang Long, rồi lại có chút si mê nhìn phía Lâm Nhã trong mưa hoa bay lả tả.
Chẳng lẽ Điệp Hương phu nhân lại là bách hợp (thích nữ nhân)?
Giang Long đầu tiên là sửng sốt, tuy nhiên lập tức liền bừng tỉnh đại ngộ.
Theo Sài Thế Vinh giới thiệu Điệp Hương phu nhân đã gần ba mươi tuổi rồi, nữ nhân tuổi trẻ bắt đầu cảm thán thanh xuân không ở, tuổi xuân để trôi qua.
Khó trách Điệp Hương phu nhân sẽ vẫn không vui.
Là mắt nhìn thấy mỹ mạo của mình từng ngày từng ngày điêu linh, cho nên lòng mới sinh u sầu sao?
Hơn nữa phu quân của nàng Mục Vũ Hầu vẫn còn nằm trên giường bệnh...
Giang Long đột nhiên mở miệng lần nữa
- Lấy giấy đến!
Mọi người tò mò hắn lại định viết cái gì.
Bảo Bình rất là hưng phấn, công tử nhà mình làm náo động, nàng tự nhiên là có chút kiêu ngạo, tay chân lanh lẹ lại là trải trang giấy Tuyên Thành.
Sài Thế Vinh cầm bút tích của Giang Long, đi tới gần, cũng tò mò Giang Long còn muốn viết cái gì, chẳng lẽ một thủ “Hoa rơi người riêng đứng, mưa nhỏ yến bay chung” còn chưa đủ hắn khoe khoang rắm thối sao?
Theo Giang Long hạ bút, y cũng bắt đầu đọc lên từng chữ từng chữ.
- Nhân gian giữ không được nhất, chu nhan từ kính, hoa từ cây!
Điệp Hương phu nhân đột nhiên nghiêng thân quay đầu lại, ánh mắt không chớp bình tĩnh nhìn phía Giang Long.
Tuy rằng nàng không nói gì, nhưng theo động tác phản ứng của nàng, cùng với trong đôi mắt đẹp kia phát ra tia sáng kỳ dị lại có thể đoán ra, Giang Long đã đoán được nguyên nhân thực sự khiến Điệp Hương phu nhân không vui.
Rất nhiều người cũng bắt đầu bình phẩm thâm ý những lời này.
Trong đó người trí mẫn tiệp, lập tức giật mình hiểu được, hóa ra Điệp Hương phu nhân là cảm thán cảnh xuân tươi đẹp dễ trôi qua, năm tháng vô tình.
Có người cẩn thận đánh giá khuôn mặt của Điệp Hương phu nhân, phát hiện chẳng biết lúc nào trên khoé mắt của nàng, đã có những nếp nhăn nhàn nhạt.
Một số người thưởng thức, hồi tưởng lại câu thơ, trong đầu đột nhiên hiện ra một hình ảnh hoàng hôn cô độc, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.
Trong vô số đêm khuya, đốt ngọn nến trong phòng ngủ, Điệp Hương phu nhân vẫn là một người cô độc không nơi nương tựa lẳng lặng ngồi ở trước gương đồng, vẻ mặt ưu sầu, nhẹ giọng thở dài.
Ngay mà khi mọi người đang yên lặng trước hình ảnh làm cho người ta cảm thán kia, đột nhiên keng một tiếng, một chút hàn quang lóe lên.
- A!
Đao thép xẹt qua yết hầu một nha hoàn vương phủ.
Nha hoàn hét thảm một tiếng, liền ngã xuống trong vũng máu.
Mọi người giật mình kinh hãi đều quay lại nhìn.
Giang Long cũng đột nhiên xoay người, đối mặt với thiếu nữ trên cổ không ngừng chảy máu, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ.
Ở phía trên thiếu nữ, là một thanh đao thép nhuốm máu.