Sáng sớm ngày thứ hai, Giang Long rửa mặt xong liền đi gặo Cảnh lão phu nhân.
Cảnh lão phu nhân nghe Giang Long định ở trên nông trang vài ngày, ngẫm nghĩ một chút cũng không phản đối, mà chỉ dặn dò lúc hắn xuất phủ mang nhiều chút hộ vệ, chú ý an toàn.
Giang Long liên tục đáp ứng, ở trong tiểu viện Cảnh lão phu nhân dùng xong điểm tâm, liền mở miệng cáo lui.
Đến khi hắn trở lại tiểu viện, Hồ quản sự một thân áo thô, trên quần còn dính đầy bùn đất đã chạy tới, nói là phụng mệnh lệnh của Trương Khương thị vội tới dẫn đường cho Giang Long.
Ngọc Sai, Bảo Bình đang chỉ huy vài bà tử khỏe mạnh trong phủ đem hành lý lên.
- Dưới chân Ô Thạch Sơn chính là nông trang trước kia do ngươi quản lý hay sao?
Giang Long nhìn Hồ quản sự quần áo hỗn độn, đầu mặt đầy bụi bẩn, khẽ cau mày mở miệng hỏi.
Chính mình tốt xấu gì cũng là tiểu thiếu gia Cảnh phủ, vậy mà người này đến gặp mình cũng không thèm sửa sang lại một chút?
Hồ quản sự béo nục béo nịch, một cái bụng mỡ tròn xoe, cúi người trả lời:
- Đúng ạ, tiểu nhân chính là trang đầu của nông trang nằm ở Ô Thạch trấn.
- Ngươi làm trang đầu đã bao lâu rồi?
Giang Long lại hỏi.
- Thưa tiểu thiếu gia, đã hơn tám năm rồi.
- Tám năm? Thời gian cũng không tính là ngắn, nói vậy dưới sự quản lý của Hồ quản, sản lượng của nông trang nhất định rất cao?
Giang Long liếc cách ăn mặc ra vẻ cùng khổ của Hồ quản sự.
Hồ quản sự bối rối vội vàng xua tay:
- Tiểu thiếu gia đánh giá cao rồi, hơn nữa tiểu thiếu gia ngài vẫn không biết tình hình thực tế của nông trang.
- Tốt lắm, ngươi hiện tại liền nói cho ta nghe một chút đi.
- Vâng!
Hồ quản sự cúi đầu, nhìn chằm chằm đất dưới chân, ánh mắt hơi láo liên, mở miệng đáp:
- Tiểu nhân quản lý nông trang là một trong ba nông trang có sản lượng thấp của phủ chúng ta, tổng cộng có bốn mươi mốt ngàn mẫu đất, nhưng trong đó ruộng tốt chỉ có tám ngàn mẫu.
Ruộng bậc hai là mười một ngàn mẫu.
Ruộng cát nhiều nhất, khoảng chừng hai vạn hai ngàn mẫu.
Tiểu thiếu gia, ngài chưa đích thân đến đó, cho nên không biết ruộng cát gần như là không trồng trọt được.
Nơi nơi đều là bỏ hoang rất đáng tiếc, nhưng sau khi gieo hạt, tỉ lệ nảy mầm suất lại cực thấp, hơn nữa cho dù là nẩy mầm lớn lên, cây được thu hoạch cũng ít hơn rất nhiều so với cùng giống, hơn nữa dễ dàng bị sâu bệnh.
Một năm gần đây, những ruộng cát gần như là không hề thu được chút quả, hạt nào.
- Ừ, ruộng cát đích thật là khó khăn chăm sóc.
Giang Long rất là đồng ý gật đầu, tuy nhiên sau đó thanh âm chuyển lạnh:
- Nhưng một năm hai năm không hề thu được chút quả, hạt nào là bình thường, ba năm bốn năm không hề thu được chút quả, hạt nào thì nói cũng còn được, nhưng ngươi đã xử lý cái nông trang đó tới tám năm, trước kia có hai vạn hai ngàn mẫu ruộng cát, hiện tại vẫn vẫn đang có hai vạn hai ngàn mẫu ruộng cát, đồng dạng, những ruộng cát đó vẫn không hề thu được chút quả, hạt nào, nói như vậy thì có chút không được rồi?
Bình thường ruộng cát đều là đất vừa mới khai hoang, nhưng chỉ cần chú tâm chăm sóc vài năm, tưới nước bón phân nhiều, cấu tạo và tính chất của đất đai sẽ dần dần biến thành phì nhiêu, nếu nước tư cũng đầy đủ mà nói, loại đó qua tám năm thời gian cũng có khả năng biến thành ruộng tốt đấy.
Nháy mắt mồ hôi lạnh trên trán Hồ quản sự ướt đẫm.
Trong khoảng thời gian ngắn, không biết trả lời như thế nào.
Tuy rằng luôn ở trong trang, không ở trong phủ, nhưng tiểu thiếu gia nhà mình thế nào gã cũng vẫn có nghe tới, hơn nữa ngày hôm qua Trương Khương thị còn cố ý tìm gã vào phủ, nói cho gã biết Giang Long căn bản chính là đến ngũ cốc cũng chẳng phân biệt được, càng đừng nói hiểu các giống hoa mầu.
Bởi vậy mặc dù gã nghe được Giang Long nói những lời này, cho dù trong lòng khẩn trương, thì cũng không tin Giang Long thật sự biết làm ruộng.
Tuy nhiên mặc dù Giang Long là người ngoài nghề nhưng mấy câu nói đó cũng thật là hỏi khó gã rồi.
Tám năm trước hai vạn hai ngàn mẫu ruộng cát, hiện tại vẫn là hai vạn hai ngàn mẫu ruộng cát sao?
Đương nhiên không phải!
Bằng không gã cũng quá mức vô năng.
Nhưng gã lại không thể nói hiện giờ ruộng cát chỉ còn lại có hơn bảy ngàn mẫu.
Mà nguyên nhân trong đó, không phải là loại ruộng cát, thu hoạch vụ thu xong nông hộ không cần nộp lương thực lên trên Cảnh phủ, tương đương với mất trắng.
Không dễ lừa gạt Giang Long, Hồ quản sự lại sợ nhiều lời nhiều sai, liền cúi đầu không lên tiếng.
Giang Long làm như không nhìn thấy động tác Hồ quản sự nâng ống tay áo lên lau mồ hôi lạnh trên trán, cũng rất giống không thèm để ý Hồ quản sự có trả lời không, lẳng lặng đứng ở nơi đó nhìn nhóm bà tử tới tới lui lui đem hành lý lên xe ngựa.
Nhà quyền quý chú ý nhiều, trọng thể diện, mặc dù chỉ là đi nông trang ở hơn mấy ngày, nhưng ngoại trừ quần áo tắm rửa và chăn gấm, Ngọc Sai và Bảo Bình còn chuẩn bị mang rất nhiều bình sứ, dụng cụ gia đình, bình phong, thậm chí là còn có hai bộ bàn gỗ có trang trí hoa văn đó.
Người biết thì đây chỉ là đi một chuyến khỏi Cảnh phủ tới nông trang không xa, người không biết còn tưởng rằng phải chuyển nhà ấy chứ.
Tuy nhiên Giang Long cũng không mở miệng ngăn cản.
Cũng có người nói không ai giàu ba họ, là chỉ phú quý không thể lâu dài.
Cũng có người nói nhà giàu ba đời, mới có thể có một quý tộc.
Như thế nào là quý tộc?
Chẳng những phải có của cải tài sản hùng hậu, có được địa vị kinh tế nhất định, còn muốn có đầy đủ phong độ và tu dưỡng.
Không hề nghi ngờ, Cảnh gia liền là chân chính quý tộc thế gia.
Mà muốn thể hiện ra phong phạm quý tộc, những dùng đồ cổ đồ sứ để làm đẹp thể diện, dụng cụ gia đình đồ dùng xa hoa đương nhiên là tuyệt đối không thể thiếu.
Lại đợi một hồi, mặt trời đã lên cao một con sào, nhóm bà tử cuối cùng đem toàn bộ vật phẩm Ngọc Sai chuẩn bị lên xe ngựa.
- Sau khi xuất phủ, Hồ quản sự đi phía trước dẫn đường.
Giang Long bỏ lại một câu, liền dẫn theo Ngọc Sai và Bảo Bình đi ra hướng cửa phủ.
Hồ quản sự thấy Giang Long đối đãi với mình vô cùng lãnh đạm, trong lòng không yên, tuy nhiên lần này chẳng những Trương Khương thị bảo gã làm khó xử Giang Long, tốt nhất khiến Giang Long đánh mất hứng thú quản lý nông trang, hơn nữa bình thường chính gã cũng tham ô không ít, đã không có đường lui.
Cho nên vẫn quyết định, nhất định phải nghĩ biện pháp khiến Giang Long trở về gấp.
Gắt gao cắn chặt răng, Hồ quản sự chạy chậm đi theo phía sau đám người Giang Long.
Ngoài cửa phủ, năm mươi người hộ vệ Cảnh phủ ngẩng đầu ưỡn ngực dưới sự dẫn dắt của đội phó Tưởng Quân, tay đè chuôi đao bên hông, dáng người đứng thẳng bảo hộ ở bốn phía mấy cỗ xe ngựa.
Tần Vũ, Đồ Đô, Cương Đế Ba Khắc, Tang Chu, còn có Tiên Phong cũng đã chờ ở đây rồi.
Lúc Giang Long và Ngọc Sai, Bảo Bình đi đến cửa phủ, vừa lúc gặp phải Lâm Nhã dẫn theo Đỗ Quyên tới.
Trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng, Đỗ Quyên đã trở về hầu hạ bên cạnh Lâm Nhã, mà hai nha hoàn tạm thời phái đi chăm sóc Lâm Nhã cũng không điều đi.
Cho đến khi Lâm Nhã bổ xung nha hoàn tôi tớ trong tiểu viện đầy đủ rồi, hai nha hoàn đó mới rời đi.
Nhìn đến Giang Long, trong đôi mắt đẹp của Lâm Nhã dâng lên tia sáng kỳ dị, nhưng thấy khuôn mặt đối phương lãnh tĩnh giơ tay hư dẫn ra hiệu cho nàng lên xe ngựa, cũng chỉ có thể cố nén không đi tiến lên chào hỏi.
Hôm nay Lâm Nhã thay đổi cách ăn mặc đồ trang sức trang nhã hàng ngày, chẳng những quần áo hoa lệ, hơn nữa giữa búi tóc đen cao cao trên đầu còn cắm một cây trâm cài vàng ròng, mỗi bước nàng đi, trâm cài tóc lại phát ra một trận thanh âm trong trẻo vui tai.
Đỗ Quyên nhấc lên màn xe, Lâm Nhã lên xe xong, không kìm nổi đầu lại liếc mắt nhìn Giang Long một cái.
Vừa lúc gặp ánh mắt Giang Long nhìn qua.
Đột nhiên, Lâm Nhã nhìn đến Giang Long cười cười với mình, trong nội tâm nàng nhảy dựng, vội vàng như chạy trốn chui vào xe.
- Làm sao vậy?
Đỗ Quyên không nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Giang Long.
Đỗ Quyên không chịu nổi nhất đó là thấy bộ dáng dịu dàng như nước của Lâm Nhã, đảo mắt, liền đột nhiên giảm thấp xuống thanh âm, lạnh lùng nói:
- Sáng sớm hôm nay có một bà tử tới tìm ta, nói là Lâm gia phái bà ta tới đây!
- Cái gì?
Đang nhớ đến khuôn mặt tươi cười của Giang Long, trong lòng Lâm Nhã cả kinh, nháy mắt thanh tỉnh lại.
Nhìn đến phản ứng của Lâm Nhã, Đỗ Quyên rất là vừa lòng:
- Bà ta nói là vài vị chủ nhân Lâm gia phái tới, tuy nhiên lại không có chứng cớ gì, cô cũng không phải quá mức khẩn trương. Để chờ lúc gặp lại, ta sẽ nói chuyện thử bà ta một lần, mới biết được bà ta nói thật hay giả.
Lâm Nhã cũng không nghe ả khuyên, một đôi mày liễu gắt gao nhíu lại.
Thủy Lam chết rồi, Lâm gia nhất định sẽ phái người lại đây bổ sung, tuy nhiên Lâm gia cách kinh thành xa xôi, lúc này mới mấy ngày thời gian mà thôi, phỏng chừng Đỗ Quyên đưa tin tức ra ngoài sợ là mới vừa vặn tới trên tay vài vị chủ nhân Lâm gia.
Như vậy bà tử này nếu quả thật tồn tại, thì chính là khi mình kết hôn đã cùng tới.
Liệu bà ta sẽ nhìn ra cái chết Thủy Lam có kỳ quái không?
Nguyên bản Lâm Nhã đối với lần này có thể cùng Giang Long cùng đi nông trang rất là vui vẻ, nhưng hiện tại nghe thấy tin tức không tốt như thế, tâm tình cũng không còn vui vẻ.
Giang Long cuối cùng leo lên xe ngựa, đoàn xe cũng bắt đầu chậm rãi khởi động.
Chỉ có Ngọc Sai và Bảo Bình và Giang Long cùng nhau ngồi ở trong xe, Tần Vũ bọn họ đều là đi bộ bảo hộ ở xung quanh xe ngựa.
Bởi vì cách lần trước Giang Long bị tập kích mới mấy ngày, cho nên bọn hộ vệ Cảnh phủ đều xốc lại hoàn toàn tinh thần, trong lúc đi đường thật cẩn thận xem chừng bốn phía, xem có cái gì dị thường không.
Trong xe phủ lên đệm giường thật dày, cho nên tuy rằng thân xe lay động, người bên trong xe lại cũng sẽ không cảm thấy xóc nảy.
Xe ngựa đi một hồi, Bảo Bình rãnh rỗi nhàm chán, liền nháy mắt mở miệng đề nghị:
- Tiểu thiếu gia, không bằng ngài lại kể cho tụi nô tỳ một đoạn chuyện chú dê vui vẻ và con sói xám.
- Đúng đúng.
Ngọc Sai ôm con sói xám của mình mở miệng phụ họa.
Giang Long không để ý Bảo Bình trốn tránh, ngửa mặt nằm xuống, đầu gối lên trên đùi Bảo Bình, lại kéo qua một chăn ngủ bằng gấm đắp ở trên người, cười tủm tỉm đồng ý:
-... Nương tử, nàng yên tâm, ta lần này nhất định có thể bắt một con dê trở về...
- Ha ha.
- Vừa không có quơ được dê.
Nói xong một hồi, kể hết một tập chuyện này, Ngọc Sai và Bảo Bình đều cười ra tiếng.
Ở một câu cuối cùng:
- Chú dê vui vẻ đáng giận, ta nhất định sẽ trở lại!
Nói xong, một tập chuyện này cũng là kể xong rồi.
Hai nữ còn muốn nữa thêm một tập nữa, nhưng xe ngựa đi trước lúc này đột nhiên ngừng lại.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Giang Long xốc chăn trên người, ngồi vụt dậy mở miệng hỏi.
- Tiểu thiếu gia, phía trước có mấy người thanh niên chặn đường, trong đó một vị là Sài công tử của quý phủ Thành Quốc Công.
Tưởng Quân ở ngoài xe cung kính đáp.
- Hả?
Giang Long vén lên màn xe, phát hiện đoàn xe đã rời khỏi thị trấn, nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa.
- Giang Long hiền đệ, đã lâu không gặp.
Vừa mới nhìn đến thân ảnh của Giang Long, xa xa một người thanh niên mặc trường sam màu trắng ngà đang chắp tay thi lễ từ xa.
- Vị này chính là Sài Thế Vinh Sài công tử của phủ Thành Quốc Công.
Tưởng Quân biết rằng Giang Long không quen đối phương, nhỏ giọng nhắc nhở.
Lại nói tiếp nguyên thân trước kia chỉ gặp qua Sài Thế Vinh hai ba lần mà thôi, hơn nữa căn bản không có giao lưu.
Nhưng Giang Long cũng không phải là thiếu niên ngây ngô, kiếp trước làm một kẻ lừa đảo, năng lực giao lưu xã giao cùng với người xa lạ của hắn tuyệt đối là tốt, người ta bắt chuyện qua, mặc dù không quen hắn cũng vô cùng nhiệt tình tiếp đón, còn chưa đến gần cũng đã là chắp tay cười nói:
- Sài huynh là người rất bận rộn, tiểu đệ tuy rằng vẫn có tâm kết giao, nhưng là ngại tới cửa.
- Ha ha, có thể cùng hiền đệ kết giao bằng hữu, Thế Vinh chính là cầu còn không được.
Sài Thế Vinh cười ha ha.
Lúc này một thanh niên áo đen đứng ở bên cạnh Sài Thế Vinh ôm quyền mở miệng:
- Cảnh công tử, chúng ta lại gặp mặt.
Nghe được giọng nói của người thanh niên này, Giang Long liền lập tức nhận ra được:
- Hóa ra là ngươi.
Thanh niên áo đen tướng mạo anh tuấn, nhưng thần sắc lãnh đạm gật gật đầu, giống như không có hảo cảm gì với Giang Long, sau đó chỉ vài đại hán bên cạnh hoặc tướng mạo hung ác, hoặc thể hình cường tráng mở miệng:
- Mấy vị bằng hữu này của ta là giang hồ du hiệp, lần này ít nhiều nhờ Cảnh công tử xuất thủ cứu giúp mới có thể được giải oan. Hôm nay cố ý dẫn bọn họ tới đây nói tiếng cám ơn với Cảnh công tử.
๑๑۩۞۩๑๑
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT