Vẫn đợi cho đến khi bóng dáng của Lâm Nhã đi đến cửa viện, Giang Long mới xoay nghiêng người giả bộ lơ đãng liếc nhìn một cái, trong lòng nghĩ, trước đó Lâm Nhã và Thủy Lam cùng nhau rời khỏi, nhưng khi gặp mặt lại thì chẳng thấy bóng dáng của Thủy Lam đâu.

Như vậy Thủy Lam hẳn là một trong cơ sở ngầm mà bề trên Lâm gia an bài giám thị Lâm Nhã, Lâm Nhã nhân cơ hội đã diệt trừ rồi.

Suy ra lòng dạ Lâm Nhã quyết đoán ác độc như thế, Giang Long không hề sợ hãi, ngược lại còn có chút hài lòng.

Nếu như chỉ xuyên qua đến một gia đình bình thường, có lẽ hắn sẽ hy vọng kết hôn với một cô gái bình thường thiện lương làm vợ, hắn không phải là người bình thường cam chịu, cô gái thiện lương dịu dàng sẽ không trói buộc được hắn, không chia sẽ ưu phiền được với hắn.

Hắn nhất định phải tạo nên sự nghiệp, mà làm bệ đở cho sự nghiệp phát triển thì của cải phải gia tăng, hắn chỉ cần dùng chút tâm tư là có thể giúp thê tử thiện lương nắm mọi việc trong hậu viện thuận theo.

Nhưng ở Cảnh gia, Cảnh gia là phủ đệ nhà quyền qu‎ý, mặc dù một vài quản sự nô bộc trong phủ cũng có chút tâm cơ và thủ đoạn, hơn nữa nhà quyền qu‎ý nhiều đấu đá, đám nô bộc lại cao giẫm lên thấp, ngươi thiện lương, người ta sẽ cho rằng ngươi yếu đuối dễ bắt nạt.

Có thể nói nữ tử quá mức thiện lương dịu dàng sẽ rất khó sống yên trong nhà quyền quý sừng sững lâu đời.

Kết quả tốt nhất cũng là bị bọn nô bộc lừa gạt, sống một cuộc sống giống như kẻ ngu.

Xây một nhà quyền quý đơn giản, chẳng qua là chú ý thời điểm chọn người, chọn nhiều người thành thật chất phác một chút, quản sự có thể có chút tâm cơ, nhưng phẩm hạnh tốt, nhưng muốn đem một nhà quyền quý truyền thừa sừng sững hơn trăm năm làm theo, liền thật là không dễ dàng như vậy.

Tỷ như nô bộc trong Cảnh gia, hẳn là chí ít nhất có một phần ba mọi người đã dưỡng thành thói quen cao giẫm đạp lên thấp, ném đá xuống giếng, làm việc tùy theo hoàn cảnh, tường đổ thì mọi người đẩy thêm cho chết, chỉ có những người có tâm cơ mới hiểu lấy lòng bề trên để tìm kiếm chức vị.

Những người này chia làm một đoàn thể ích lợi, duy trì vận hành bình thường trong phủ, ngươi muốn Cảnh phủ thuận theo, phải làm sao?

Nắm bắt toàn bộ?

Vậy tuyệt đối không được đấy.

Không chọn được người thích hợp thay thế, vậy thì trong phủ nhất định sẽ lộn xộn.

Chọn người thích hợp không chỉ có năng lực là được, mà còn phải có đầy đủ uy vọng mới có thể phục chúng, mà uy vọng này phải dựa vào thời gian từ từ lập nên đấy.

Hơn nữa hiện tại trong Cảnh phủ còn có Cảnh lão phu nhân, một vài quản sự nô bộc còn có chút thể diện ở trước mặt Cảnh lão phu nhân, tỷ như Trương Khương Thị và Diêu Trần Thị, những người này ở bên cạnh Cảnh lão phu nhân đã lâu, giữa họ đã có tình cảm sâu đậm, Giang Long sao có thể đánh hạ được?

Sự thật căn bản không chấp nhận cải cách dứt khoát hẳn hoi của Giang Long.

Cho nên giờ phút này thê tử mà Giang Long muốn nhất định phải có tâm cơ và thủ đoạn.

Mà đủ lòng dạ lang sói mới có thể giúp sống yên ở trong phủ này, từng bước đứng vững gót chân.

Một chuyến đến Già Lam Tự làm cho Giang Long biết một sự kiện, chính là đương kim Thái tử và Cảnh phủ không qua lại, điều này làm cho hắn cảm thấy trên người có áp lực rất lớn, đồng dạng, nữ chủ nhân tương lai của Cảnh phủ cũng phải cùng nhau chia sẻ, cứ như vậy mà nói, hắn đương nhiên càng không thể cưới một cô gái bình thường, dịu dàng đôn hậu làm vợ rồi.

Cảnh lão phu nhân lại hàn huyên với Diêu mụ mụ vài câu rồi bảo mọi người lui ra, chỉ nói muốn ở một mình với Giang Long một lúc.

Trong lúc đó Đại Lệ Ti phái người đến chào hỏi Giang Long.

Cảnh lão phu nhân cũng không hề bất mãn Đại Lệ Ti không đích thân đến mà chỉ nhờ thay mặt.

Cảnh phủ tuy rằng xuống yên lặng nhiều năm, kẻ thù không ít, nhưng cũng không phải không qua lại với một vài nhà quyền quý khác, năm đó Cảnh lão Hầu gia cùng với Cảnh tiểu Hầu gia cũng có qua lại với một vài bằng hữu nghĩa khí đấy, chuyện Giang Long bị tập kích hẳn đã sớm lan truyền ra ngoài, những người đó khẳng định sẽ phái người tới thăm hỏi, yêu cầu được giúp đỡ.

Đại Lệ Ti quản lý công việc trong phủ lúc này vội vàng đi tiếp đãi, nhất nhất phải quay về trả lời.

Đích thật là không đi không được.

Ngọc Sai và Bảo Bình lưu luyến không rời nhìn Giang Long một cái rồi mới quay người rời khỏi.

Giang Long thì lại nhìn Diêu mụ mụ đang định cùng đám người Trương Khương Thị và Diêu Trần Thị rời khỏi, đột nhiên mở miệng:

- Nhũ mẫu, chỗ ta có một bài phương thuốc cổ, rất hiệu nghiệm trị liệu ngoại thương, chờ ta viết ra rồi ngươi mang đi phối chế, xong rồi lập tức mang tới cho đám người Trần đội trưởng.

Diêu mụ mụ đã từng lấy vài phương thuốc cổ từ chỗ Giang Long, cho nên cũng không cảm thấy có gì lạ.

Nhưng trong lòng Cảnh lão phu nhân lại dâng lên một chút tò mò, cháu mình học cách phối chế dược từ đâu?

Tuy nhiên bà không thể hiện ra ngoài mặt, cũng không hỏi đến.

Giang Long theo Cảnh lão phu nhân đi vào trong sương phòng, sớm có nha hoàn mang giấy bút đặt lên bàn, đứng ở bên mài mực.

Đi qua ngồi trước bàn, Giang Long vung ống tay áo lên, tay phải cầm bút son, dùng ngòi bút trám mực, tiếp theo mở tờ giấy trắng ra viết phương thuốc cổ lên đó.

Cảnh lão phu nhân ở Già Lam Tự từng chứng kiến chữ viết của Giang Long, lúc này thấy Giang Long hạ bút có thần, thoăn thoắt, thiết hoa ngân câu, trong lòng hết sức vừa lòng, đồng thời cũng tò mò cháu mình luyện thư pháp tốt như vậy từ lúc nào?

Tuy nhiên sau khi cẩn thận ngẫm nghĩ, bà lại cười thản nhiên, tuy rằng bà rất để ý đến cuộc sống, công việc của cháu mình, có thể nói là chiếu cố hết sức cẩn thận, nhưng bởi vì thân thể Giang Long không tốt, cho nên chưa từng đốc thúc hắn tiến tới.

Lúc Cảnh Giang Long còn nhỏ bà từng thấy Cảnh Giang Long luyện chữ, khi đó bản thân hắn còn nhỏ, thuần túy chỉ là viết chữ là xong.

Bà thì đứng bên xem, chỉ là niềm vui được gần gũi.

Nhưng từ khi hắn lớn lên, bà đã nhiều năm không để ý đến việc học hành của Cảnh Giang Long rồi.

Cho nên không hiểu cháu mình luyện được chữ đẹp, cũng không có gì lạ.

Chỉ trong chốc lát, Giang Long đã viết xong phương thuốc cổ viết, dùng miệng thổi thổi nét mực, giao cho Diêu mụ mụ, còn dặn dò cẩn thận, phương thuốc cổ này rất khó có được, không được dễ dàng truyền ra ngoài.

Phương thuốc cổ này thật ra cũng là do Mã sư phụ kiếp trước dạy cho Giang Long, chẳng qua là lúc đó thấy thấy trị liệu bằng Tây y có hiệu quả rất tốt, cho nên hắn cất đi, không để ý đến, hiện tại đến triều Đại Tề Vương, phương thuốc cổ này lại có đất dụng võ.

Diêu mụ mụ đáp ứng sẽ rất cẩn thận, tuyệt không để truyền ra ngoài, giơ tay nhận phương thuốc.

Tính cả Trần đội trưởng tổng cộng có bốn hộ vệ trọng thương, hiện tại vẫn hôn mê bất tỉnh, phải sớm sắc thảo dược để đưa qua bên đó.

- Nhã nhi lúc trước bị kinh sợ, Đỗ Quyên cũng bị hù không nhẹ, trên đường chạy trốn đã rất mệt mỏi, bà phái hai nha hoàn qua bên đó trông coi Nhã nhi, thay Đỗ Quyên, để nàng ấy cũng cũng được nghỉ ngơi thật tốt.

Giang Long lại mở miệng chỉ bảo.

- Ừ!

Diêu mụ mụ nghe ra Giang Long quan tâm đến Lâm Nhã, hai mắt sáng ngời, lên tiếng, xoay người vội vàng rời khỏi.

Cảnh lão phu nhân đối với việc Giang Long đột nhiên quan tâm săn sóc Lâm Nhã, cũng hết sức vui mừng.

Thời đại này địa vị phụ nữ kém xa đàn ông, Lâm Nhã đã gả đi, đã là không còn đường lui, nếu Giang Long vẫn không chịu nhận Lâm Nhã, vậy cả đời này của Lâm Nhã sẽ cực kỳ bi thảm.

Năm đó Cảnh lão phu nhân bởi vì là Hoàng thượng hạ chỉ ban hôn, cho nên bà bà không được lão Hầu gia yêu thương, bà từng trải qua như vậy nên rất đồng cảm với Lâm Nhã.

Cảnh lão phu nhân lúc này khoát tay áo, ra hiệu nhóm nha hoàn trong phòng lui ra ngoài, tính toán hỏi Giang Long về việc bị tập kích.

Tuy nhiên lúc này, nha hoàn giữ cửa đột nhiên lại thông báo:

- Lão phu nhân, Cáp Đại, Tề Tề Đức, còn có mặt vài vị khách quý khác đến phủ cầu kiến.

- Mơi họ vào.

Cảnh lão phu nhân sửng sốt một chút, mới mở miệng nói.

Ở ngoài tiền tiểu viện.

Nghe Đỗ Quyên đề cập Thủy Lam, Lâm Nhã vốn đang bự bội bị Đỗ Quyên ép hỏi rõ ràng trong lòng có chút bối rối.

Hình ảnh đâm Thủy Lam bị thương, đẩy xuống thủy đàm đột nhiên hiện ra trước mắt,

trong lòng nghĩ mà sợ, theo bản năng giấu bàn tay nhỏ bé trong tay áo, nắm chặt lại.

- Cô ấy rơi vào hồ nhỏ, chết đuối rồi.

Lâm Nhã nghĩ mà sợ, đồng thời cũng đột nhiên nhớ tới đệ đệ còn đang ở Lâm phủ, mục đích nàng giết chết Thủy Lam, không phải là muốn diệt trừ người bên mình để thoát khỏi sự khống chế của các trưởng bối Lâm gia sao?

Nếu lúc này bị Đỗ Quyên nhìn thấu truyền tin tức lại đó, mặc dù bề trên Lâm gia còn muốn dùng đệ đệ để khống chế nàng, đệ đệ không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng sợ là đệ đệ cũng phải chịu một chút hành hạ đau đớn.

Nói tới tính tình của Lâm Nhã cực kỳ cứng cỏi, có lẽ bản thân nàng là nữ tử cũng có lúc yếu đuối, nhưng chỉ cần nghĩ đến đệ đệ đang chịu khổ ở Lâm gia, bị người ta ức hiếp, ngược đãi, làm nhục, nàng lập tức lại trở nên kiên cường.

Lâm Nhã tiếp tục chậm rãi đi trước, ngoài miệng trả lời, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp thì lại cực kỳ lãnh đạm.

Nàng biết rằng lúc này không thể lộ vẻ đuối lý và yếu đuối, bằng không Đỗ Quyên mà tiếp tục truy hỏi nữa, chắc chắn nàng sẽ để lộ ra sơ hở.

- Cái gì?

Nghe được câu trả lời của Lâm Nhã, Đỗ Quyên kinh hãi.

- Chúng ta cùng nhau chạy trốn đến mép đầm nước, là cô ấy dưới nâng hai chân của ta lên, ta mới leo lên cây được.

Lúc này đột nhiên hốc mắt Lâm Nhã đỏ lên, hai hàng nước mắt chảy xuống, dáng vẻ đau buồn.

- Ta vừa mới trèo lên nhánh cây, trong rừng liền xuất hiện ba con sói xám, Thủy Lam sợ hãi, luống cuống trèo lên, kết quả...

Lâm Nhã nghẹn ngào:

- Kết quả không ngờ là… Thủy Lam ngã vào trong đầm nước.

- Ta có vươn tay xuống để kéo cô ấy, nhưng không tới được.

Đôi mắt Đỗ Quyên nhìn chăm chú vào mặt Lâm Nhã, muốn xác nhận độ chân thật trong lời nói của Lâm Nhã.

Nhưng biểu hiện hôm nay của Lâm Nhã khác hẳn với trước kia, cứng rắn, mạnh mẽ rất nhiều, làm cho ả ta nhận không nhận ra lời nói của Lâm Nhã là thật hay nói dối, đồng thời trong lòng có chút cố kỵ.

- Tốt nhất là cô nói thật, bằng không đệ đệ của cô… hừ!

Cuối cùng, Đỗ Quyên không tiếp tục bức bách nữa.

Ả và Thủy Lam bị phái đến đây giám thị Lâm Nhã, từng trò chuyện với nhau, nhất trí cho rằng tuy Lâm Nhã rất thương đệ đệ, Lâm Chí cũng là nhược điểm lớn nhất của Lâm Nhã, nhưng Lâm Nhã xuất giá cũng là không có sự sống rồi, nói vậy nếu bề trên Lâm gia hoặc giả hai hai người các ả bức bách quá đáng, như vậy nếu chẳng may Lâm Nhã thật sự không đếm xỉa đến, không quan tâm tới Lâm Chí nữa, như vậy Lâm gia sẽ không trả thù được, mà hai mạng nhỏ của các ả cũng khẳng định khó mà giữ được.

Làm Thiếu phu nhân Cảnh phủ, Lâm Nhã muốn mạng của các ả thậm chí không cần lý do hợp lý.

Tùy tiện tìm cớ, cho người dùng gậy đánh, các ả hẳn đi gặp Diêm vương rồi.

Lâm Nhã không biết trong lòng Đỗ Quyên nghĩ vậy, nghe thế thở phào nhẹ nhỏm.

Hai chủ tớ mỗi người đều mang tâm sự, đi về viện tử của mình.

Trở lại tiểu viện, hai người vừa thay đổi áo xong, chợt nghe hai nha hoàn đứng ở ngoài cửa cầu kiến.

Để hai nha hoàn tiến vào, Lâm Nhã mới biết Diêu mụ mụ hiểu hôm nay Đỗ Quyên cũng bị kinh sợ, cho nên lo lắng Đỗ Quyên hầu hạ không tốt, lúc này mới phái hai nha hoàn đến đây để thay Đỗ Quyên.

- Thiếu phu nhân, Diêu mụ mụ còn nói Thủy Lam chưa trở về, bên này vẫn thiếu một nha hoàn, hỏi ngài có tính để trong phủ phái đến hay là ngài tự mình chọn một người.

Một tiểu nha hoàn chớp mắt, mở miệng nói.

Nha hoàn phân ra ba cấp bậc, nha hoàn cấp một thân phận cao nhất, hầu hạ bên cạnh chủ nhân, còn giúp chủ nhân quản lý những vật phẩm như tiền vàng, quần áo…, tiền tiêu hàng tháng tương đương với quản gia và quản sự trong phủ.

Nha hoàn bậc hai phần lớn là truyền tin tức và chân chạy đấy, lúc nhàn rỗi làm chút thêu thùa, cũng coi như khá có thể diện.

Nha hoàn bậc ba thì phải làm những việc như vẩy nước quét nhà, chà lau phòng dụng cụ gia đình…, tuy nhiên cũng không tính quá mức vất vả, bởi vì trong viện tử của chủ nhân còn có những bà tử chuyên môn làm việc chân tay nặng nhọc.

๑๑۩۞۩๑๑

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play