Khuôn mặt già nua của Tiền Toàn Hữu đương nhiên không phải vì bị tờ báo đánh cho đỏ lên, mà vì ngượng mà đỏ.
Nghĩ đến lão ngồi trên vị trí Hộ bộ thượng thư nhiều năm, chức cao quyền trọng, luôn được người ta cung phụng, ngày thường được Hoàng Thượng tín nhiệm trọng dụng, Hoàng Thượng đối đãi lão vô cùng khoan dung. Thường thường nào là ăn ngon dùng tốt, còn ban thưởng bảo Thái giám đưa đến tận Tiền phủ.
Nhưng hôm nay, bị Hoàng Thượng dùng báo đánh vào mặt.
- Trước khi Tiền Đới rời khỏi kinh thành, Trẫm đã nói với ngươi bao nhiêu lần? Bảo y thành thành thật thật phụ tá Giang Long, đó là chính tích cải thiện mấy trăm vạn mẫu ruộng tốt, đủ để ngang hàng với tướng lĩnh khai quốc đấy! Chính tích lớn như vậy còn chưa đủ để y chia hay sao? Không xảy ra xung đột với Giang Long, đẩy một người đi khỏi không được sao?
Hoàng Thượng đột nhiên giận dữ, đi tới đi lui rất nhanh trong đại điện:
- Thật chèn ép Giang Long đi khỏi, thì ai có thể đào được đường sông, thay Trẫm cải thiện mấy trăm vạn mẫu ruộng tốt ở Bắc Cương nơi địa giới ấy? Ngươi, hay là Tiền Đới?
Ngón tay lão Hoàng Thượng xém chút nữa đâm chọc vào mặt Tiền Toàn Hữu.
- Vi thần biết sai!
- Ngoài miệng nói biết sai, nhưng trong lòng chắc không phục hả?
Lão Hoàng Thượng hừ lạnh:
- Ngươi nhậm chức Hộ bộ nhiều năm, chẳng lẽ không biết những lắt léo trong đó? Lấy từ trong quốc khố ra một ngàn vạn lượng bạc, thực sự có thể chuyển đến huyện Linh Thông được bao nhiêu?
Tiền Toàn Hữu cúi đầu thật sâu.
- Hừ! Hay là ngươi căn bản không xem lời trẫm ra gì?
- Vi thần không dám!
- Không dám? Gan ngươi to lắm! Còn Tiền Đới nữa, tôn tử tốt của ngươi, trên đường huênh hoang, quang minh chính đại tham thu vàng bạc, chỉ riêng trên đường đi đến huyện Linh Thông e rằng ít nhất cũng tham ô hơn mười vạn lượng!
Lão Hoàng Thượng hất mạnh ống tay áo long bào:
- Ngươi đã không để tâm lời căn dặn của trẫm, vậy trẫm chỉ có thể gọi tôn tử của ngươi trở về.
- Hoàng Thượng!
Tiền Toàn Hữu lo lắng.
- Ngươi vẫn không hiểu cải thiện được mấy trăm vạn mẫu ruộng tốt ở Bắc Cương, đối với Đại Tề mà nói có ý nghĩa to lớn thế nào sao?
Tiền Toàn Hữu vẻ mặt chua xót:
- Vi thần tuân mệnh.
- Lui xuống đi.
- Vâng.
Tiền Toàn Hữu há hốc mồm, còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng cuối cùng nhịn được.
Khi trong đại điện chỉ còn lại lão Hoàng Thượng và lão Thái giám, lão Thái giám mới nói:
- Người tiếp theo Hoàng Thượng định để cho Giang Long đắc tội là?
- Năm đó Thập Nhị đệ phò trợ trẫm đăng cơ, trẫm vẫn luôn đối đãi y rất hậu, nhưng...
Một lát sau, một tờ thánh chỉ ra khỏi kinh thành đi thẳng đến Định Đô Thành, chạng vạng ngày hôm sau Bình Giang Vương phủ tiếp thánh chỉ, thánh chỉ nói rõ sai con trai thứ ba của Bình Giang Vương là Triệu Nghi đến huyện Linh Thông, hỗ trợ Giang Long đào đường sông, khai khẩn ruộng tốt, nếu công việc hoàn thành tốt nhất định trọng thưởng.
Lúc xế chiều Tiền Đới trở về nơi tạm trú, nghe người bịt mặt bẩm báo xong, chân mày nhíu lại.
Không ngờ lại thất thủ?
Đột nhiên xuất hiện một cao thủ xạ tiễn, tên gọi Phàn Nhân, từng là một hiệp khách giang hồ đỉnh đỉnh đại danh.
- Ám sát Hà Bất Tại!
Tiền Đới không vì một lần thất thủ mà tạm dừng lại, ngược lại còn muốn xuất kỳ bất ý tiếp tục ám sát. Phần lớn sau khi người ta ám sát lần thứ nhất không thành, sẽ nhanh chóng dừng tay lại để tránh bất lợi, nhưng Tiền Đới căn bản là không sợ gì hết. Mấy tên bịt mặt đó đều là tử sĩ, nhiệm vụ bất thành thì sẽ tự sát. Không thể nào bị bắt sống, mà cho dù có bị bắt sống thì cũng không thể khai ra y.
Không bằng không chứng Giang Long có thể làm gì y?
Chính xác, Giang Long cuối cùng quyết định hay là tha y một lần, nhưng...
Ngày hôm sau, thời tiết rất tốt, ngàn dặm không bóng mây, Giang Long chủ động mời Tiền Đới ra bờ sông ngoài thành vừa đi vừa ngắm, Tiền Đới vui vẻ đồng ý, có chút không yên tâm nên dẫn theo mấy chục tùy tùng cùng đi. Đến bờ sông mà nhân công đào thông nước, Tiền Đới đạp lên lưng thằng nhỏ nhảy xuống xe ngựa.
Tiền Đới cũng biết cưỡi ngựa, nhưng y là quan văn chính thống, xuất hành nếu không ngồi xe ngựa thì cũng ngồi kiệu.
Giang Long cưỡi thần tuấn Tuyết Nguyên, nhìn mặt sông đã đóng băng.
- Cảnh Đại nhân thật bản lĩnh.
Tiền Đới đi trước vài bước, nhìn dòng sông do nhân công đào trước không thấy đầu, sau chẳng thấy đuôi mà tán thưởng:
- Công trình lớn như vậy, không ngờ chỉ cần thời gian mấy tháng là đào xong, gọi Cảnh Đại nhân một tiếng quan giỏi cũng không quá đáng.
- Ta lại muốn mắng ngươi một câu lòng lang dạ sói.
Giang Long thần sắc lạnh lùng.
- Hử?
Tiền Đới nhíu mày?
- Mấy tên bịt mặt ám sát Hầu Giang, là ngươi phái đi à.
Giang Long vào thẳng vấn đề.
Tiền Đới cười nhạo:
- Hầu Giang là ai? Bổn quan không quen biết. Người còn không biết, bổn quan sao lại phái người đi ám sát y? Hơn nữa dưới tay bổn quan đều là hộ vệ tùy tùng quang minh chính đại hành tẩu ngoài sáng, không có tên bịt mặt gì cả. Không bằng không cớ, xin Cảnh Đại nhân đừng vu oan cho bổn quan.
- Quen biết hay không quen biết, đến lúc này, có khác biệt nữa sao?
Giang Long đột nhiên nói.
Tiền Đới trong lòng căng thẳng, không khỏi hỏi:
- Ngài có ý gì?
- Ngươi xem!
Nhìn theo hướng ngón tay Giang Long chỉ, mặt Tiền Đới biến sắc, chỉ nhìn thấy sau lưng đồi núi không xa, đột nhiên xông ra mấy trăm người bịt mặt khỏe mạnh, cưỡi trên những con ngựa cao to:
- Ngươi gạt bổn quan ra đây, muốn giết bổn quan?
- Ngươi là do ta gọi ra, hơn nữa là phụ tá trợ thủ của ta, nếu không thể dẫn ngươi trở về, khó tránh bề trên trách tội, nghi ngờ.
- Giết đi!
Không đợi Tiền Đới nói thêm lần nữa, mấy trăm người bịt mặt to khỏe đã múa loan đao xông đến giết.
Địa điểm này là Giang Long định trước, cho nên chỉ cách có mười mấy trượng, trong chớp mắt những người bịt mặt to khỏe đã xông đến gần, loan đao trong tay hoặc bổ hoặc chém, không bao lâu đã giết mấy chục hộ vệ Tiền Đới dẫn theo té cứt té đái.
Tiền Đới cắn răng, định tâm cho thủ hạ bắt Giang Long làm con tin, nhưng sau khi nhìn thấy một thanh niên cao lớn đưa cho Giang Long một thanh trường thương liền bỏ ý định. Đầu lĩnh bịt mặt trước đây từng báo với y, nói Giang Long có thân thủ rất giỏi. Chớ tự mình làm việc quá khích, chọc giận đến Giang Long, đến lúc đó bản thân mình cũng bị giết.
Cụt tay tàn chi, máu chảy thành sông!
Ba người xung phong Tiền gia mấy chục hộ vệ và mấy thằng nhỏ hầu cận toàn bộ té trong vũng máu.
- Hầu Giang.
Giang Long đột nhiên gọi một tiếng.
Hầu Giang xé toạc khăn đen trên mặt, từ trên ngựa nhảy xuống cười bước qua:
- Đại nhân! Lúc nãy chém giết thật là hả giận.
- Còn có một việc còn hả giận hơn.
- Cái gì?
Giang Long chỉ Tiền Đới đang đứng trơ trọi bên bờ sông nổi gió lạnh:
- Đánh y, đánh tàn nhẫn vào, chỉ cần đừng xảy ra án mạng là được.
- Dạ!
Hầu Giang bị Tiền Đới cho người ám sát, trong bụng đang sục sôi, nghe vậy không chút khách khí siết quả đấm xông vào Tiền Đới.
Tiền Đới căn bản trong lòng phẫn nộ, mấy chục hộ vệ bị giết như thế, hơn nữa Giang Long không ngờ lại đĩnh đạc gọi một tên bịt mặt qua, một chút cũng không giấu diếm, cho đến khi thấy Hầu Giang tỏ vẻ hung ác đi tới, mới hoảng sợ:
- Ngươi dám cho người đánh bổn quan à? Ai da...
- Đừng đánh nữa!
- Xin ngươi đừng đánh nữa.
Tiền Đới vốn muốn làm hảo hán kiên cường, nhưng khi quyền cước đập mạnh xuống thân người, y mới biết bị đánh đau như thế nào. Bởi vì thông minh, cho nên lúc nhỏ y cũng chưa từng bị đánh. Lớn thế này rồi thật sự lần đầu bị người ta đánh như vậy.
Bị đánh đến mồm xin tha, lăn lộn trên mặt đất.
Hầu Giang nhận được ánh mắt Giang Long đưa tới, đá Tiền Đới vào đống người chết.
Chỉ chốc lát, trên người Tiền Đới dính đầy bụi đất và vết máu.
Cho đến khi lửa giận đã hết, Hầu Giang mới ngừng tay, lúc này bọn người bịt mặt cũng đã dọn dẹp xong chiến trường, sau đó theo Hầu Giang dẫn đi. Chạy đi không xa, những người này tháo khăn bịt mặt xuống quẹo sang hướng khác, đi thẳng đến thị trấn Linh Thông. Những người này toàn là ti tuần kiểm và dân tráng Hà Bất Tại huấn luyện ra.
- Ngươi, ngươi, ngươi không sợ bổn quan trình tấu sớ lên Hoàng Thượng hay sao?
Tất cả người bịt mặt đã đi khỏi, Tiền Đới toàn thân dơ bẩn mới chỉ Giang Long quát.
Cho người ném Tiền Đới lên lưng ngựa, đoàn người Giang Long trở về thị trấn, trên đường có bách tính nhìn thấy, tự có người lên trước giải thích, nói là bọn Giang Long xuất thành không lâu, gặp phải một toán mấy trăm mã phỉ, Tiền Đới để lại mấy chục hộ vệ ngăn cản, bọn họ thì chạy về trước một bước.
Tiền Đới bực tức cắn chặt răng, hận không thể nhào tới cắn một miếng thịt của Giang Long xuống.
Kết quả sau cùng, đương nhiên là tùy tùng hộ vệ của Tiền gia toàn bộ chết trận.
Đầu lĩnh bịt mặt biết tin tức, đương nhiên tạm thời hủy bỏ kế hoạch đi huyện Linh Thông ám sát Hà Bất Tại, lặng lẽ đến nơi tạm trú của Tiền gia, hỏi Tiền Đới mới biết sự việc xảy ra. Không khỏi thầm hận, quỳ xuống xin lập tức được đi huyện Hạ Vũ giết Hà Bất Tại.
Văn sĩ trung niên hôm nay không cùng ra ngoài, bằng không lần này e rằng cũng đầu người khó giữ.
Nghe vậy khuyên can:
- Giang Long không dễ chọc đâu, công tử gia dám ám sát Hầu Giang, hắn liền dám giết mấy chục hộ vệ của chúng ta, nếu thật làm gì Hà Bất Tại, công tử gia e rằng khó trở về kinh thành.
Nếu trước ngày hôm nay, Tiền Đới đương nhiên không tin Giang Long dám làm gì y. Nhưng trải qua sự việc lần này y giật mình hiểu rõ, Giang Long còn quyết đoán lớn gan hơn y, bằng không không thể để Hầu Giang đánh y. Nghĩ đến mùi vị quyền cước đánh vào người Tiền Đới do dự.
Hành động ám sát Hà Bất Tại tạm dừng.
Tuy rằng tổn thất mấy chục hộ vệ, nhưng trong tay Tiền Đới còn có tử sĩ có thể dùng, không phải là không có sức phản kích. Y chỉ là muốn dưỡng sức một thời gian bố trí chu đáo rồi hãy hành động. Chỉ có điều đáng tiếc Hoàng Thượng không cho y cơ hội, bốn ngày sau triều đình gửi công văn đến, mệnh lệnh Tiền Đới lập tức hồi kinh.
Nhận được tin tức, Tiền Đới không hề nổi giận, một thân một mình ngồi lặng lẽ trong phòng. Rất lâu sau mới than khẽ một tiếng, nếu như sớm nghe lời khuyên của Thường Khiêm, y sẽ không thảm hại như vậy. Y vẫn nhớ cảnh tượng mình ngồi trong xe ngựa, Thường Khiêm đứng trong tuyết, chỉ là không bao lâu nữa, mình phải bẽ mặt trở về kinh thành. Theo đến còn có thư của Tiền gia, bảo y đừng gây chuyện nữa, ngoan ngoãn hồi kinh.
Tiền Đới thì lại muốn gây chuyện nữa, nhưng lại sợ sau khi ra tay, mình không còn mạng hồi kinh.
Lại gặp Giang Long ở huyện nha ký văn kiện, Tiền Đới dẫn những người còn lại vội vã rời khỏi huyện Linh Thông.
Giang Long nhận được hai tờ công văn, một tờ là bảo Tiền Đới hồi kinh; tờ khác thì viết, sẽ do con trai thứ ba của Bình Giang Vương Triệu Nghị đến thay Tiền Đới, phụ tá Giang Long đào đường sông khai khẩn ruộng tốt. Trình Trạch nghe đến cái tên Bình Giang Vương, liền giới thiệu với Giang Long.
Bình Giang Vương là thứ đệ của đương kim Hoàng Thượng, năm ấy Hoàng Thượng không phải là Thái Tử, là do khởi binh đoạt chính quyền kinh thành sau đó mới đăng cơ làm đế, còn Bình Giang Vương khi Hoàng Thượng khởi sự, đã ra sức rất lớn. Sau này Hoàng Thượng vẫn luôn đối đãi với vị thứ đệ này rất tốt.
---------oOo----------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT